26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên nằm trong lòng Châu Kha Vũ thút thít hồi lâu, nước mắt cậu giờ làm ướt cả một mảng trước ngực áo hắn. Châu Kha Vũ vuốt ve mái đầu tròn tròn đen nhánh vẫn không ngừng run rẩy, vừa bất lực vừa đau lòng mà dỗ dành: "Cục cưng, cho anh xin lỗi vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em mà muốn tự ý quyết định chuyện này, em đừng khóc nữa."

Cậu lên án hắn trong tiếng nấc: "Tại sao anh không nghĩ đến việc cho bé con của em một cơ hội được chào đời?"

Mắt Châu Kha Vũ cũng đỏ cả lên, hắn càng ghì chặt lấy Trương Gia Nguyên hơn, cứ như thể làm vậy thì sẽ giữ được cậu mãi mãi trong vòng tay hắn: "Anh không thể mạo hiểm như thế được, anh chỉ có duy nhất một mình em thôi, việc này quá sức kiểm soát của anh, anh không thể nhìn em vượt qua những khó khăn quá lớn như thế... Em mới có 21 tuổi thôi, vẫn chỉ là một em bé thôi Nguyên Nhi... Em còn cả tương lai phía trước, không thể gánh vác được chuyện này đâu. Tất cả là tại anh, anh xin lỗi..."

Trương Gia Nguyên níu lấy tay áo của hắn, thấp giọng cầu xin: "Có anh gánh vác cùng em là được rồi, em có thể làm được mà, anh không tin tưởng em sao? Anh cũng không cần xin lỗi, em rất vui vì bé con đến với chúng mình mà, anh không chào mừng bé con sao Châu Kha Vũ?" Cậu cầm tay hắn đặt vào bụng mình: "Con bé bỏng như thế, còn chưa thành hình, chúng mình không bảo vệ nó thì ai sẽ bảo vệ nó đây anh?"

Châu Kha Vũ bật khóc. 

Hắn xoa xoa vùng bụng của Trương Gia Nguyên, nghẹn ngào không nói nên lời. Trương Gia Nguyên đành phải vuốt ve dỗ ngược lại hắn: "Bố Vũ không ngoan chút nào, sau này con ra ngoài gặp phải lấy lại công bằng cho bố Nguyên đấy." 

Nói xong cậu chủ động dâng môi lên hôn Châu Kha Vũ. 

Sáng hôm sau, Trương Gia Nguyên tỉnh dậy lại không thấy Châu Kha Vũ nằm cạnh, cậu hơi hoảng, vội xuống nhà tìm, hắn đã dậy trước từ lúc nào, đang hâm lại đồ ăn sáng vừa mua về, tinh thần có vẻ rất phấn chấn: "Chào buổi sáng, Nguyên Nhi." 

Thấy bộ dáng xộc xệch ngơ ngẩn của Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ tiến lại ôm cậu vào lòng: "Về sau không thể làm gì cũng hấp tấp như trước nữa, trong bụng em còn có bé con đấy."

Trương Gia Nguyên buông hắn ra, hơi rụt rè mà hỏi: "Châu tổng cho em giữ lại con rồi?"

Châu Kha Vũ nhíu mày, véo chiếc má bánh bao một cái: "Đêm qua còn thân mật "bố Vũ", "bố Nguyên", sao sáng ra đã lại trở mặt một câu Châu tổng hai câu Châu tổng rồi?"

Má Trương Gia Nguyên ửng hồng: "Anh toàn nhớ những cái gì đâu không." 

"Sao lại cái gì đâu không, toàn những điều quan trọng cả mà." Châu Kha Vũ lại kéo người ôm vào lòng, ghé tai Trương Gia Nguyên thủ thỉ: "Từ nay em phải hết sức ngoan ngoãn, nghe lời anh nhớ chưa?" Hắn trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Trương Gia Nguyên: "Anh hứa với em, sẽ làm một người chồng, một người cha thật tốt, sẽ không khiến cho em phải hối hận vì đã gả cho anh."

Châu Kha Vũ quả thật nói được làm được.

Hắn sai người đến trải toàn bộ nền nhà bằng thảm bông mềm mại, thay đổi lại tất cả những nội thất có thể gây khó khăn hay nguy hiểm cho Trương Gia Nguyên khi sử dụng trong quá trình mang thai. Khắp thư phòng Châu Kha Vũ và trên tủ đầu giường đều là sách dạy chăm sóc thai phụ và nuôi em bé.

Sau đó, Châu Kha Vũ thuê riêng một chuyên gia dinh dưỡng thai sản đến nhà, người này có nhiệm vụ đảm bảo cho việc ăn uống của Trương Gia Nguyên đầy đủ chất và dễ chịu nhất, thậm chí còn tự học làm một vài món ăn vặt dễ làm để những lúc cần thiết có thể tự tay làm cho cậu ăn. 

Trương Gia Nguyên dáng người vốn gầy gò mảnh khảnh, đến tận tháng thứ tư bụng vẫn chưa lộ rõ, lại là mùa đông mặc nhiều quần áo nên ngoài việc tuyên truyền cho "Biển Vũ Trụ" cậu vẫn có thể tiếp tục sáng tác nhạc và nhận chụp một số tạp chí. Thời gian còn lại, Trương Gia Nguyên khá rảnh rỗi, Châu Kha Vũ lo cậu ở nhà một mình sẽ buồn chán, bản thân hắn cũng không yên tâm nên đã xây một phòng nghỉ lớn tiện nghi ở ngay trong phòng làm việc của hắn, đặt cả giường cùng tất cả những thiết bị âm nhạc cần thiết để Trương Gia Nguyên có thể nghỉ ngơi hoặc sáng tác nếu cậu muốn.

Trương Gia Nguyên phải nói là được Châu Kha Vũ nâng niu hết lòng, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, không bao giờ nỡ nói cậu nặng lời nửa câu, đặc biệt sau khi siêu âm ra cái thai trong bụng cậu là thai đôi thì hắn lại càng căng thẳng hơn nữa.

Trái lại, Trương Gia Nguyên được chồng yêu thương chăm sóc nên tinh thần gần như lúc nào cũng rất tốt, ngoại trừ hai tháng đầu tiên cậu ốm nghén khá nặng thì sau đó tình hình đã được cải thiện rất nhiều, cậu ăn uống ngon miệng hơn, hai chiếc má phúng phính trở lại, cơ thể cũng bắt đầu có da có thịt. Cậu ngồi trên sofa trong phòng làm việc của Châu Kha Vũ, yêu thích ngắm không rời tay hình ảnh siêu âm của hai bé con, tay đặt hờ trên bụng, môi nở một nụ cười thoả mãn.

Châu Kha Vũ đang ngồi trên bàn làm việc đọc tài liệu ngẩng lên nhìn thấy cảnh này, bao lo lắng canh cánh trong lòng hắn từ lúc đưa Trương Gia Nguyên đi khám về dường như được thả lỏng một chút, hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, giả vờ giận dỗi hỏi: "Thích lắm sao? Em ngắm con nửa tiếng rồi đó, chồng em thì một cái liếc mắt em cũng không cho." 

Trương Gia Nguyên đặt tờ giấy xuống bàn, lườm hắn: "Đồ trẻ con, đến con mà anh cũng... Ưm!" Lời chưa nói hết, đã bị Châu Kha Vũ kéo vào một nụ hôn sâu, lúc buông cậu ra, hắn đồng thời cúi xuống đặt lên chiếc bụng đã hơi nhô cao của Trương Gia Nguyên một nụ hôn dịu dàng: "Hai đứa là hai bé con đáng yêu của bố Nguyên và bố Vũ, còn bố Nguyên chỉ có thể là của một mình bố Vũ thôi."


____________________

Đó chị nào đòi đánh mông tôi với cả kêu ca truyện ngược vào đây xin lỗi đi, người ta đã bảo ngọt là ngọt, rất uy tín!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net