42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên bị sốt nên ngủ li bì suốt đêm, mãi đến rạng sáng cậu mới mơ mơ màng màng mà mở mắt. Tuy đầu óc vẫn có chút váng vất, nhưng sờ lên trán thì thấy dịu mát dễ chịu đi không ít. Cơn sốt đêm qua nay đã hạ rồi.

Theo bản năng, cậu đưa mắt tìm Châu Kha Vũ khắp căn phòng. Không thấy bóng dáng hắn đâu cả.

Trương Gia Nguyên có chút hờn dỗi, thầm nghĩ không biết mình ốm sốt thế này mà hắn lại chạy đi đâu mất, đúng là đồ vô tâm. Vừa ốm dậy cơ thể có chút không linh hoạt, Trương Gia Nguyên chậm chạp vén chăn sang một bên, từ tốn bước xuống giường vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. 

Đúng lúc cậu rửa mặt xong đi ra thì Châu Kha Vũ cũng xuất hiện ở cửa. Không biết có phải vẫn chưa tỉnh táo hẳn hay không mà cậu có cảm giác sáng nay nét mặt hắn bên cạnh sự lo âu rõ ràng thì còn ẩn chứa cả chút lạnh nhạt không rõ nguyên do. Lạ hơn nữa là, Châu Kha Vũ thấy cậu thì cũng không đến bên cạnh ôm hôn cưng nựng như mọi khi, chỉ dùng giọng điệu hững hờ đều đều nói: "Em dậy rồi? Xuống ăn sáng đi."

Nói xong quay lưng lại bỏ xuống nhà trước.

Trương Gia Nguyên có chút chột dạ, gãi gãi mái đầu rối bời. Cậu đã làm gì có lỗi với hắn sao?

Cậu sang phòng trẻ kiểm tra, Châu Tư Viễn và Trương Giai Viện vẫn ngủ ngon lành. Trương Gia Nguyên yên tâm, bèn chậm chạp đi xuống bếp.

Mãi cho đến khi Trương Gia Nguyên ăn xong, Châu Kha Vũ vẫn không nói lời nào. Hắn lặng lẽ thu dọn bát đĩa cho vào máy rửa bát, sau đó mới ngồi xuống đối diện Trương Gia Nguyên, đột ngột lôi ra một lọ thuốc nhỏ quen thuộc, đặt trước mặt cậu.

Trương Gia Nguyên sửng sốt đến không thể tin nổi, sững sờ nhìn hắn: "Cái này... Sao anh lại..."

Châu Kha Vũ nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng hắn nghiêm lại, chất vấn: "Sao anh lại phát hiện ra bí mật mà em đã cố tình che giấu ấy hả? Có phải nếu anh không tìm ra cái này ngày hôm nay thì em sẽ còn giấu anh mãi mãi đúng không?" Trương Gia Nguyên hoảng rồi, cậu cuống quýt cầm lấy bàn tay hắn: "Kha Vũ, không phải đâu, anh nghe em giải thích đã. Em thực sự không muốn giấu anh mãi, chỉ là..." Cậu cúi gằm mặt xuống, tay run rẩy: "... tạm thời chưa biết nói với anh như thế nào. Em sợ anh sẽ lo lắng cho em."

Châu Kha Vũ rút tay mình ra khỏi bàn tay đang níu giữ của Trương Gia Nguyên, không chút lưu tình mà lạnh lùng vạch trần: "Không phải, em không phải sợ anh sẽ lo lắng cho em. Trương Gia Nguyên, em là sợ anh sẽ bắt em ở nhà, không cho em làm công việc hiện tại nữa. Em giấu anh sự thật, uống thuốc ức chế này bất chấp nó có hại đối với sức khoẻ của em như thế nào, không phải là vì anh, đương nhiên càng không phải vì con, mà vì chính bản thân em."

Trương Gia Nguyên không phản bác được, nước mắt trào ra, chảy tí tách xuống mặt bàn.

Châu Kha Vũ hít vào một hơi, nhìn cậu khóc, hắn cũng đau lòng, cũng khó chịu, nhưng trên hết là thất vọng: "Trương Gia Nguyên, em thật ích kỷ."

Từ khi hai người kết hôn, Châu Kha Vũ không bao giờ gọi cả họ cả tên Trương Gia Nguyên ra cả, dù tức giận đến mấy vẫn luôn gọi cậu là Nguyên Nhi. Nguyên Nhi chính là bảo bối treo trên đầu quả tim của hắn.

Thế nhưng, bảo bối của hắn lại không tin tưởng, dựa dẫm vào hắn như hắn mong đợi.

"Em đoán là anh sẽ bắt em rút khỏi giới phải không, vậy thì em đoán đúng rồi đó. Em cũng đừng vì giả Alpha trước mặt người khác lâu quá mà quên mất thân phận thật sự của mình là Omega. Là một Omega, em nên sớm thực hiện bổn phận của mình mới phải, từ nay trở đi, ngoan ngoãn ở nhà cho anh."

Trương Gia Nguyên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đáp lại sự tức giận của Châu Kha Vũ bằng đôi mắt sóng sánh ngập nước, giọng cậu run run, nhưng lại cực kì kiên quyết: "Châu Kha Vũ, em không làm đâu."

"Anh còn nhớ hai điều kiện trước khi kết hôn của em không? Điều thứ nhất, anh không được can thiệp vào cuộc sống cá nhân, công việc và những quyết định riêng của em. Việc này cũng vậy."

Cậu dừng một chút cắn chặt môi, kìm chế những tiếng nấc nhẹ từ cổ họng, lại nói tiếp: "Đúng thế, em không thể thực hiện tốt những bổn phận của một Omega mà anh mong muốn rồi, đáng lẽ anh nên cưới một Omega khác về mới phải. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn đâu, anh tìm Omega khác vẫn kịp đó."

Nghe tới đây, mặt Châu Kha Vũ càng lạnh hơn, cơn giận của hắn lúc này đã thực sự bùng nổ. Hắn mạnh bạo túm lấy cổ tay Trương Gia Nguyên, gằn giọng: "Trương Gia Nguyên, em có giỏi thì nhắc lại câu đó xem." 

Trương Gia Nguyên cũng bị kích động không nhẹ, lần này đến lượt cậu giằng tay ra khỏi tay Châu Kha Vũ: "Em nói là, anh tìm một Omega khác ngoan ngoãn ở nhà chờ anh cũng được, em không để bụng. Còn em, em sẽ sống theo ý mình."

Châu Kha Vũ tức đến bật cười: "Em hối hận rồi chứ gì? Hẳn là nếu không có sự cố phát tình đó thì chẳng có gì có thể ràng buộc em cả, cũng làm gì chấp nhận để anh cưới em. Không có anh xuất hiện, em tự do tự tại, muốn sống như thế nào cũng được."

Trương Gia Nguyên sững người. 

Đây là lời Alpha mà cậu đầu gối tay ấp, hết lòng yêu thương nói với cậu sau gần bảy năm chung sống sao? Cứ như thể nếu không phải hắn mà là bất kì ai khác, cậu cũng sẵn lòng chấp nhận, sẵn lòng thoả hiệp, sẵn lòng đánh đổi, chứ không phải vì trong lòng cậu cũng chỉ có một mình hắn.

"Còn anh, anh hối hận năm đó đã đánh dấu em." 

Hối hận vì khát khao chiếm giữ của bản thân khiến em phải chịu nhiều ấm ức, khổ sở, đau đớn và dằn vặt như thế này. 

Trương Gia Nguyên là kẻ trốn chạy trước, nhưng khi cậu mặc kệ tất cả mà quay đầu lại bên hắn, sau bảy năm, cậu còn chưa kịp hối hận, thì Châu Kha Vũ đã hối hận trước rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net