5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên nói một lèo, từ đầu tới cuối, Châu Kha Vũ đều chỉ im lặng lắng nghe chăm chú, không chớp mắt, không ngắt lời, cũng không tỏ bất cứ một thái độ gì cả.

Trương Gia Nguyên sốt ruột: "Châu Kha Vũ, anh có hiểu những lời tôi vừa nói không đó?"

Châu tổng gật đầu: "Có, tôi hiểu ý em."

Hắn duỗi người, ngả lưng tựa vào thành ghế: "Nhưng nghe em nói xong, tôi lại càng quyết tâm kết hôn với em hơn, phải làm sao đây?"

Trương Gia Nguyên nóng nảy: "Này! Anh máu M à?"

Không thấy người kia đáp lời, Trương Gia Nguyên quay sang, phát hiện trán hắn lấm tấm mồ hôi, mặc dù trong xe đang bật điều hoà. Châu Kha Vũ đặt tay lên bụng, mày hơi nhíu lại.

"Anh làm sao đấy?"

Hắn quay sang Trương Gia Nguyên, giọng nói có phần suy yếu: "Hôm nay nhiều việc quá, từ sáng tới giờ tôi chưa ăn gì cả, chắc bệnh dạ dày lại tái phát rồi."

Trương Gia Nguyên lại được một phen nổi gân trán vì tức giận: "Từ sáng chưa ăn mà anh còn chạy đến đây làm gì, thật đúng là có bệnh mà, anh ngất ra đây thì ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi đó!" Cậu là ví dụ điển hình của kiểu người miệng cứng lòng mềm, chửi mắng Châu Kha Vũ xong vẫn là không nỡ bỏ mặc hắn: "Anh cút sang ghế phụ ngồi, để tôi lái xe, bây giờ đi ăn là quan trọng nhất."

Tổng tài họ Châu được idol Trương dẫn tới một quán mì bò vỉa hè.

Châu Kha Vũ ưa sạch sẽ, nhìn quán mì khá tồi tàn nằm trong con hẻm nhỏ hơi tối, có phần do dự: "Em chắc chắn muốn chúng ta vào đây ăn à Trương Gia Nguyên?"

Trương Gia Nguyên cười lạnh: "Bây giờ anh có hai sự lựa chọn, một, xuống xe và vào ăn cùng tôi, hai, tôi xuống xe và mặc kệ anh, muốn ra sao thì ra."

Châu Kha Vũ vội vàng tháo dây an toàn: "Tôi xuống, tôi xuống mà, tôi chỉ hỏi vậy thôi, em đừng nóng." Trương Gia Nguyên ném cho hắn một chiếc khẩu trang: "Ở cái phố này chắc cũng chẳng có ai nhận ra chúng ta đâu, nhưng anh cứ đeo vào đi, cho chắc."

Châu Kha Vũ muốn gọi một bát mì cay, bị Trương Gia Nguyên lạnh lùng từ chối: "Anh đang đau dạ dày đấy, thực tế một tí đi. Cho bát thường đi ạ." Hắn bĩu môi ra vẻ bất mãn, nhưng biết Trương Gia Nguyên có lí, nên cũng không dám nói gì thêm.

Sau khi hai bát mì bò nóng hổi được bưng ra, Trương Gia Nguyên trân trân nhìn vị tổng tài khi nãy còn ra vẻ chê bai quán mì này không đủ đẳng cấp, lúc này đang nhiệt tình húp mì xì xụp trông cực kì mất hình tượng, nghi ngờ hỏi: "Anh... không phải bị bỏ đói một tuần nay rồi chứ? Ta nói làm tổng tài có gì sướng đâu, đến ăn cũng không no đủ."

Châu Kha Vũ tức cười: "Hừm, ai bảo em là tôi bị bỏ đói? Em biết nhà hàng Michelin không? Nguyện vọng duy nhất của đầu bếp ở đó là tôi ăn hết một suất ăn họ làm ra đấy, bởi vì bình thường một món tôi sẽ chỉ ăn không quá ba miếng."*

*Lời thoại của Yoon Seri trong melodrama "Crash Landing On You"

Trương Gia Nguyên nhìn hắn húp nốt những giọt nước súp mì cuối cùng, gật gù: "Tôi chỉ biết Châu tổng ăn mì ở quán bình dân còn thiếu điều muốn nuốt luôn cả cái bát thôi, Châu tổng kia lạ quá tôi không quen. Với cả... anh bớt lậm phim Hàn đi Châu Kha Vũ..."

Vấn đề ăn uống được giải quyết xong, Châu Kha Vũ muốn lái xe đưa Trương Gia Nguyên về nhà, nhưng bị cậu từ chối: "Tôi tự gọi taxi được rồi, không cần phiền Châu tổng đâu."

Châu Kha Vũ mở cửa ghế phó lái, tỏ vẻ không cho Trương Gia Nguyên cự tuyệt thêm: "Em lên xe đi, coi như tôi cảm ơn vì chuyện hôm nay."

Về tới tiểu khu, trước khi xuống xe, Trương Gia Nguyên nói: "Châu Kha Vũ, hi vọng anh hiểu những điều tôi đã giãi bày hôm nay. Anh lái xe cẩn thận." Cậu bước gần tới cổng, Châu Kha Vũ suy nghĩ một chốc, đột ngột ra khỏi xe, gọi: "Trương Gia Nguyên!"

Trương Gia Nguyên quay lại: "Chuyện gì thế?"

Châu Kha Vũ bước nhanh về phía cậu, hai người mắt đối mắt với nhau, hắn nhẹ giọng: "Về chuyện giao cơm, dù sao tôi cũng đã đặt cho một năm tới rồi, bỏ đi cũng phí, em cứ nhận đi, đồ ăn thức uống không có tội, đúng chứ?"

"Còn chuyện em nói, tôi đã hiểu, tôi sẽ rút kinh nghiệm."

Trương Gia Nguyên hơi ngỡ ngàng, tên này nói rút kinh nghiệm là rút kinh nghiệm gì vậy?

Trong đêm tối, mặt của Châu Kha Vũ hơi đỏ lên, có phần mất tự nhiên nói: "Trương... Nguyên Nguyên, Nguyên Nhi à, chúc em ngủ ngon."

Đêm đó Trương Gia Nguyên mất ngủ.

Cậu chẳng thể hiểu nổi tư duy của các tổng tài. Ừ thì đúng là tên này điên thật, còn ngang ngược nữa, quen biết hắn mới có mấy ngày mà cậu đau đầu không thôi, nhưng trong thoáng chốc hắn nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng cố hữu kia, chúc cậu ngủ ngon bằng cái giọng trầm ấm đó và gọi tên-của-cậu-nhưng-được-uốn-lưỡi-âm cuối, cách mà cậu vẫn hay tự phát âm tên của mình, lần đầu tiên trong đời, Trương Gia Nguyên lúc nào cũng vô tư và miễn dịch với tình yêu bỗng cảm thấy có chút rung động.

Chẳng lẽ đây là ảnh hưởng của tin tức tố sao? Cậu vẫn luôn thấy độ phù hợp tin tức tố gì đó thật là nhảm nhí, nhưng không lẽ ảnh hưởng của nó đối với Alpha và Omega là có thật?

Không đúng! Rõ ràng Châu Kha Vũ chưa từng phát tán tin tức tố ra lúc ở bên cậu mà. Tên này tuy hay ra vẻ bá đạo, nhưng là bá đạo một cách lịch thiệp.

Nằm trằn trọc một hồi, Trương Gia Nguyên nghĩ mãi vẫn không thông, mí mắt dần sụp xuống. Trước khi nặng nề đi vào giấc ngủ, điều cuối cùng cậu nghĩ đến là, nói gì thì thì nói, không thể phủ nhận rằng Châu Kha Vũ đẹp trai thật đấy, chẳng thua kém gì minh tinh màn ảnh nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net