25. Gần nhà có ông chú Đông Bắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần nhà tôi có một ông chú người Đông Bắc. Người Đông Bắc ở Bắc Kinh, không lạ. Người Đông Bắc họ Trương ở Bắc Kinh, không lạ. Nhưng chuyện của Trương Gia Nguyên ở khu tôi thì lại kỳ lạ và tuỳ hứng vô cùng.

Từ khi tôi còn rất nhỏ, kí ức đã bắt đầu xuất hiện bóng dáng cao gầy và mái đầu tròn ủm của Nguyên Ca mỗi cuối thu. Trương Gia Nguyên giống như loài chim di trú, mùa đông sẽ bay về phía Nam tránh rét, Bắc Kinh là phương nam của chú ấy, nhưng định nghĩa "tránh rét" thì lại quá khiên cưỡng.

Mùa đông, con người cực kì ít ra ngoài, chỉ hận không thể cả ngày quanh quẩn cạnh lò sưởi giữa nhà, đương nhiên cũng không thuận tiện để xây dựng mối quan hệ cho lắm. Trương Gia Nguyên tới khu nhà chúng tôi, năm đầu tiên đã quen gần hết những người trung niên sắp nghỉ hưu, năm thứ hai kết nghĩa được tất cả những anh em trong khu, năm thứ ba còn được các chị dâu của huynh đệ mời ăn đông chí, năm thứ tư vừa vặn làm chú của tôi.

Ông bà nội tôi năm đầu đã thích thú nhận chú ấy là "con nuôi Dinh Khẩu" của bọn họ. Bố tôi năm thứ hai mùa đông lạnh lẽo còn cùng chú đi trượt tuyết rồi chà lưng ở nhà tắm công cộng. Năm thứ ba thì gọi mẹ tôi hai tiếng "chị dâu" ngọt xớt khiến bà cười đến đỏ cả tai. Mùa đông đầu tiên của tôi, chú ấy học đan len hết gần 2 tháng, tặng tôi cái chăn màu xanh đẹp tuyệt.

Trương Gia Nguyên không kết hôn, chỉ là vào ngày Giáng Sinh năm nào cũng thấy chú ấy ôm một bó hoa, đều đặn rời đi từ sáng sớm. Mỗi năm là một loài hoa khác nhau, tôi tò mò thắc mắc chuyện này khi đang ngồi học trước bàn trà của nhà chú, Trương Gia Nguyên thở dài, vừa gặm táo vừa trầm tư:

"Lúc đó cũng quên mất chưa hỏi anh ấy thích hoa gì..." Thế nên tất cả loài hoa nở vào mùa đông đều sẽ lần lượt được Trương Gia Nguyên gói thành bó gửi cho người chú ấy thương.

Có một năm mùa đông tuyết rơi dày, vì có lịch thi sau kì nghỉ nên tôi ngồi trên bàn đọc sách đến hơn nửa đêm, ngước mắt ra cửa sổ thì thấy chú lặng lẽ ôm bó hoa đó về nhà. Khi đó tôi không biết, mùa đông nghĩa trang không có người quét tước, chú ấy lại không muốn người kia ngửi mùi hoa héo ướp lạnh suốt dăm ngày sau.

Tôi rất thích vẽ, nhưng vì đam mê quá nên thường xao nhãng việc học, bố mẹ tôi biết nên đã la cho một trận, cấm tôi vẽ vời linh tinh, đồng thời bảo tôi đến nhà Trương Gia Nguyên để chú ấy trông tôi. Những ngày đầu tôi học hành nghiêm chỉnh vô cùng, đôi lúc nghỉ giải lao mới dám vẽ một xíu ở góc vở, vì tôi biết việc Trương Gia Nguyên đã bảo đảm nhất định sẽ làm tới cùng. Cho đến một hôm, vì đang vẽ dở bức tranh nên không để ý, Trương Gia Nguyên đã cúi đầu nhìn tôi loay hoay tận 3 tiếng sau đó. Chú ấy biết tôi vẽ, chú ấy dùng sự im lặng ủng hộ tôi, tôi biết Trương Gia Nguyên cũng bảo đảm cho tôi rồi. Thế nên mấy ngày mùa đông tôi còn thích đến chỗ chú ấy vẽ hơn ở nhà.

Nhà Trương Gia Nguyên rất tuyệt. Tuyệt thế nào? Chính là những thứ bình thường nhà chú ấy đều có, những thứ kì quái không bình thường cũng có nốt. Máy khắc lazer, mặt nạ Iron Man, một mô hình tả thực bãi biển phát quang xanh tên Biển Vũ Trụ, đến cả trà cũng là của Nội Mông.

Có một ngày tôi tặng chú một bức chân dung, Trương Gia Nguyên xoa đầu nói tôi tiến bộ rồi, sau này sẽ nhờ tôi vẽ ảnh cưới. Lúc đó tôi định khiêm tốn nói rằng tôi vẽ không đẹp bằng ảnh chụp đâu, nhưng nhìn thấy Trương Gia Nguyên đứng dậy lục kem thì liền tung tăng mà quên béng mất.

Trương Gia Nguyên là ánh sáng Dinh Khẩu, nhà truyền bá tư tưởng Đông Bắc, mỗi đứa trẻ trong khu nhà tôi khi lớn lên đều muốn đi học ở quê chú ấy, tôi cũng vậy, tôi theo một trường nghệ thuật ở đây. Sau đó nửa tháng tôi liền biết được chú của mình rất ngầu, rất cool. Mấy người bạn khoa nhạc của tôi đều đã từng đến cửa hiệu của chú, họ gọi chú là Nguyên Ca nên ban đầu tôi đã thấy ngờ ngợ, tôi từ nhỏ đã được chú chiều đến hênh hoang, thường cúp tiết đọc truyện luôn ở tiệm nhạc cụ. Từ đó tôi cũng quen miệng gọi chú hai tiếng Nguyên Ca.

Cuộc sống của Trương Gia Nguyên ở Liêu Ninh thật sự rất tốt, mỗi năm đến mùa thi đều phát kem cho những sinh viên ở lại trường sau 7 giờ tối, chú nhân tiện nhét kem vào tay họ khi xuống nhận đồ ăn tối vừa ship đến. Tôi vui vẻ nhận ra người chú ất ơ của mình thế mà lại là một đại gia.

Năm 3 đại học, tôi quen một cậu bạn cùng khoa, với tinh thần giúp đỡ cho trải nghiệm con người lần đầu yêu đương, bạn trai tôi mỗi ngày đều chào buổi sáng tôi bằng một thả thính. Có lúc nó sến rện như kiểu "Trên tay em có một vết sẹo, thế thì anh cũng tự rạch trên tay mình một vết sẹo. Vậy chúng mình đã là hai vợ chồng rồi.". Khi đó tôi đang ngồi trong tiệm nhạc cụ của Nguyên Ca, cười đến tắt thở, chú ấy cũng theo tôi bật cười chảy cả nước mắt. Sau đó cứ dụi mãi dụi mãi, đến cuối cùng tôi cũng không biết có phải chú ấy đã khóc thật rồi không.

Tôi cùng cậu bạn chia tay, có nuối tiếc, có buồn bã, cũng có không cam tâm, mấy ngày liền tôi đều lên mạng nghe nhạc thất tình rồi khóc, đó là lúc tôi phát hiện một ca sĩ Tiểu Gia trên QQ. Một tuần sau chia tay tôi đi học, tôi chiếm dụng tiệm nhạc cụ mở list của Tiểu Gia, Trương Gia Nguyên nhìn tôi xởi lởi, mắt lấp lánh tặng cho tôi hũ kem Macca chú ấy thích nhất. Không lâu sau tôi liền biết chú ta đang nở phổng cả mũi, nhất định trong lòng đang khen tôi rất có gu. Tôi vừa ăn kem vừa nghĩ, nhìn thế mà Trương Gia Nguyên cũng có kinh nghiệm yêu đương phết.

Khi tôi kết hôn cùng tình đầu cùng khoá kia, Trương Gia Nguyên vẫn đều đặn đi đi về về giữa Dinh Khẩu và Bắc Kinh mỗi mùa đông, con tôi cũng quen thuộc gọi chú một tiếng ông nhỏ. Nhưng sau này xương khớp không còn được linh hoạt, ngồi tàu cũng mỏi lưng hơn, Trương Gia Nguyên dứt khoát chuyển tới Bắc Kinh để bên cạnh người thương của chú ấy. Hình như cũng vào khoảng thời gian ấy tôi biết thì ra chú luôn ghi chép cuộc sống hằng ngày của mình, con người như Trương Gia Nguyên nhìn không có vẻ sẽ viết nhật ký, nên tôi đã rất bất ngờ. Ban đầu là máy ghi âm, sau này thì toàn sổ là sổ, chú bảo sợ máy móc bị ném qua lửa sang bên kia không nghe được nữa.

Khi Trương Gia Nguyên mất, tôi ném những kỉ vật chú dặn vào một thùng lửa, cẩn thận đốt cháy tất cả. Bao gồm những cuốn nhật ký của chú bao năm, một bó cúc hoạ mi khô dễ bắt lửa và hộp trà Nội Mông bao năm chú vẫn uống.

Trương Gia Nguyên đã là chú của tôi được gần nửa đời người, tôi biết chú vẫn luôn nhớ đến một người của thời không khác. Cúc hoạ mi bị đốt cháy ở nơi nồi lửa này sẽ xuất hiện rực rỡ trên tay của Trương Gia Nguyên trên con đường cầu thang chói chang ánh nắng tầng thượng, nơi có Châu Kha Vũ ngược sáng sẵn sàng đợi chú ở những vòng lặp kéo dài nửa đời người.

Trương Gia Nguyên đứng trước cánh cửa sắt đơn điệu chán ngắt của tầng thượng, trên tay cầm một thùng giấy có đủ nhật ký bao năm nay, trang đầu mỗi cuốn sổ đều cẩn thận ghi tên của Châu Kha Vũ. Đẩy ra cánh cửa ngập ánh nắng, Châu Kha Vũ hơi bất ngờ đứng thẳng người, nụ cười thiếu niên còn đẹp hơn ánh dương, khẽ vươn tay, Trương Gia Nguyên ném cả thùng giấy sang một bên, chạy đến ôm chầm lấy anh. Cả hai bóng hình loạng choạng dựa vào tường, vùi đầu vào nụ hôn sâu, có nước mắt chảy dài, cũng có nụ cười ngập khoé môi.

Ông chú Đông Bắc của tôi, cuối cùng cũng về được với người thương của mình rồi. (*'▽'*)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net