8. Me Before You.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên hớn hở đứng trước cửa phòng lớp Châu Kha Vũ, chân miết lên gạch sàn tạo tiếng kít nhẹ, tâm trạng hồi hộp đợi giáo viên cho nghỉ liền ngược dòng ùa vào bàn cuối lớp.

Lưu Chương nhìn thấy bóng người lí lắc kia thì ném bút chì lên đống đề Toán rồi vươn vai, đút tay vào túi quần, ngoẹo cổ sang trái, bước lẹt phẹt ra ngoài. Nhớ ngày đầu tiên anh còn cố chờ Châu Kha Vũ nói chuyện xong với Trương Gia Nguyên, sau đó liền phát hiện ra đôi chim cu này đã gặp nhau sẽ kể ti tỉ chuyện, muốn dứt cũng dứt không nổi. Vừa đi ra ngoài liền thấy đám Lâm Mặc đang rình mò trước cửa, bộ dạng gầy gò tươi cười của Lâm Mặc khiến anh nhớ đến người ngồi xổm bày trò thôi miên gà trước tiệm tạp hoá 2 hôm trước.

Trương Gia Nguyên móc từ túi áo ra hai chiếc vé xem phim, hai mắt sáng lấp lánh mong đợi nhìn người kia. Rạp chiếu Hải Hoa, suất chiếu Me Before You lúc 7 giờ tối.

"Kha Vũ, anh đã bao giờ trốn tiết tự học buổi tối chưa?"

Trương Gia Nguyên đã bao giờ nói đôi mắt của Châu Kha Vũ có thể phóng ra tia lửa điện hay chưa. Nói dễ hiểu thì, đó là đôi mắt rất dễ khiến người ta chìm đắm, như suối nước nóng sâu trong dãy núi tuyết, luôn có thể chạm đến và an ủi nơi mềm yếu nhất của tâm hồn, khiến con người ta vừa trần trụi vừa ấm áp. Đôi mắt của Châu Kha Vũ giống như ánh nắng đẹp đẽ của mặt trời, còn Trương Gia Nguyên là một con mèo ngày nào cũng được anh sưởi ấm, cho dù có cháy đen thành mèo mun cũng sẽ vui vẻ nhảy múa trước mặt anh.

Bây giờ Châu Kha Vũ vừa nhún vai mỉm cười, tay đổ mồ hôi sờ sờ cuống vé, ánh mắt dịu dàng hướng về Trương Gia Nguyên khiến cậu lại hơi hốt hoảng, bẻ bẻ ngón tay, nắm góc áo bẽn lẽn thăm dò:

"Anh, có muốn đi ăn mì lạnh Diên Cát không, nhân tiện đi xem phim, nhân tiện đi cùng em?"

Ý cười trong mắt Châu Kha Vũ càng đậm, tươi tắn gật đầu rồi thuận tay cất hai tấm vé xem phim vào cặp.

"Em nói ngược rồi, Gia Nguyên. Anh là muốn đi cùng em."

Me Before You là bộ phim Trương Gia Nguyên luôn muốn coi cùng Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đã từng đọc tiểu thuyết rồi ôm chăn ủ rũ cả ngày, sau đó liền bị Trương Gia Nguyên vừa đi làm luận văn về nắm chân kéo ra. Khi phim đã hạ rạp và chiếu trên Netflix, cậu liền chia sẻ lên vòng bạn bè, gắn tag cho anh vào bài viết. Trương Gia Nguyên muốn xem xem, câu chuyện thế nào có thể khiến con người 1m9 không hay biểu lộ cảm xúc này nuối tiếc như thế.

Dây dưa mãi cuối cùng cũng không thể cùng Châu Kha Vũ xem phim, Trương Gia Nguyên cũng để bộ phim ở danh sách chờ hết năm này sang năm khác.

Trương Gia Nguyên đáp xuống từ bức tường sau trường, vươn tay như muốn đỡ bóng người cao hơn nửa cái đầu của Châu Kha Vũ trên bờ tường đang rụt rè đưa từng chân rồi lúng túng nhảy theo. Châu Kha Vũ khuỵu chân kéo người bên cạnh loạng choạng, anh cũng vươn tay đỡ sau eo cậu. Trương Gia Nguyên lém lỉnh liếm môi, cười tinh nghịch kéo ống tay Châu Kha Vũ.

"Đi thôi."

----------------------

Hơn 9 giờ tối, vừa ra khỏi rạp, Trương Gia Nguyên đá cục đá bên đường lăn sang một gốc cây.

Hụt hẫng, chóng vánh, cảm giác như bị lừa vậy. Mọi thứ chỉ mới tốt lên liền bị đánh tanh bành rồi kết thúc. Châu Kha Vũ theo sau thấy bước chân đá loạn phụng phịu của Trương Gia Nguyên liền bật cười, đi nhanh đến bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu bĩu môi trút giận lên mặt đường.

"Em đang dỗi đấy à, Nguyên Nhi."

"Hờ hờ, Châu Kha Vũ tí về nhà đừng ôm chăn khóc nấc lên đấy nhé."

Từ rạp chiếu Hải Hoa về nhà Trương Gia Nguyên đi qua đoạn đường trải nhựa rất đẹp, ven đường còn trồng cây bóng râm. Trương Gia Nguyên ôm một cái cây trên đoạn đường vắng người gần nhà, bĩu môi oán trách nhân vật chính trong phim khiến cho tâm trạng hôm nay của cậu không tốt, đến mì thịt bò ban nãy ăn cũng không còn hứng húp hết nước.

Châu Kha Vũ đứng một bên mân mê quai cặp cười lớn, mắt híp lại thành vầng trăng.

"Ban đầu anh cũng thấy Will quá ích kỷ, quá bốc đồng, nếu như tiếp tục sống có thể kết cục khác đi thì sao."

"Lou là ánh nắng ấm áp, nhưng cô ấy cũng là một ngọn lửa chật vật với đống củi ẩm ướt, mục rỗng của mình, Will đốt thêm một mồi lửa khô để cô ấy bùng cháy, cô ấy chiếu sáng và sưởi ấm anh."

"Khi Will quyết định cho Lou đôi cánh, về mặt cảm quan, Lou đã bay cao, tầm nhìn cô sẽ rộng mở và tiến xa hơn. Đó đã không còn là câu chuyện củi lửa của cả hai nữa rồi, tình yêu và trách nhiệm sẽ là sợi dây thừng trói lấy chân Lou với tay vịn trên xe lăn của Will, bay càng cao chân sẽ càng bị xây xát, cuối cùng tâm hồn cô sẽ bị tổn thương. Will, có thể, chỉ là không muốn trở thành gánh nặng vác theo của một thiên thần anh yêu mà thôi."

"Đó đã là kết thúc đẹp nhất rồi, kết thúc đẹp hơn chỉ có thể là Lou và Will ở một cuộc đời khác, trên đất Paris với một Will lành lặn và một Lou tự do."

Trương Gia Nguyên mím môi nghe Châu Kha Vũ nói hết, tay vẫn ôm cứng thân cây, sau đó thả tay từ từ đứng thẳng, nghiêm túc nhìn anh.

"Kha Vũ, anh đã bao giờ leo cây chưa?"

Trương Gia Nguyên không đợi Châu Kha Vũ nói gì liền bám lên cây, thoắt cái trèo lên ngọn cây cao nhất đung đưa chân.

"Em không có cánh... Em chỉ có thể trèo cây thôi."

Trương Gia Nguyên ngửa mặt lên trời, phía trước bị che bởi rất nhiều lá, trăng đêm nay không tỏ.

"Bầu trời không đẹp như vậy, em đã ở ngoài đó lâu lắm rồi, nó xám xịt kinh khủng."

Cuối cùng cậu cúi đầu nhìn xuống bóng người còn lại trên mặt đường, người đang lo lắng ngước nhìn cậu và hai tay lúng túng muốn vươn ra.

"Khi nhìn từ cành cây này, em chỉ muốn đáp xuống mặt đất thôi, khi nhìn từ đây, em chỉ có thể nhìn thấy anh đợi em. Nên em rất muốn trở về."

"Châu Kha Vũ, em không thể can trường như Lou được, nên em rất cần anh."

----------------------

Trương Gia Nguyên leo xuống từ thân cây, đặt lên vai Châu Kha Vũ một chiếc lá vàng.

"Chắc anh chưa bao giờ leo cây nhỉ, tặng anh đó, lá vàng đầu tiên của ngọn cây cao nhất."

"Giữ kĩ đấy nhé, trong vòng 5 năm nữa, anh nhất định không thể cao bằng cái cây này đâu."

Châu Kha Vũ bật cười, cái cây này, cao ít nhất tận 5 mét.

Sau khi Châu Kha Vũ mất 2 năm, cây bóng râm số 25 được đánh dấu bằng sơn trắng nằm xếch cổng nhà Trương Gia Nguyên, vì mối ăn mục thân cây mà bị chặt đi, để lại một khoảng cách trống trải gần nhà.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net