d e a d a n d g o n e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Playing music while reading for the best experience

Another story that's sad and true

I can feel the pain, can you?

You had to be the one to let me down

To colour me blue

-----------------

Ngày thứ 47

Châu Kha Vũ thức trắng cả đêm không ngủ, mắt mở thao láo nhìn bốn bức tường trắng, Trương Gia Nguyên hôm qua lại không về nhà.

Không sao, dù gì Châu Kha Vũ cũng quen rồi.

Hắn vệ sinh cá nhân, sửa soạn quần áo, tự ngắm bản thân trong gương rồi tự cảm thán nhan sắc trời ban của mình.

Ra khỏi nhà, trời vẫn chưa sáng hẳn. Mặt trời e ấp trốn sau tầng mây, một màu hồng đào như lòng trứng.

Châu Kha Vũ nheo mắt nhìn. Một đám mây trắng bồng bềnh tinh nghịch lướt ngang qua, nhanh chóng trả lại chủ quyền phát sáng cho cái mâm vàng khổng lồ, ánh sáng toả ra tứ phía soi rọi cả một vùng trời. Bình minh lên quả thực là một cảnh tượng hút mắt, vô cùng chói loá, cũng vô cùng ấm áp, lại có chút yên bình.

Giống hệt như em.

Châu Kha Vũ mỉm cười, sải đôi chân bước từng bước dài hướng ra phía đường lớn.

•••

- Chuẩn bị xong chưa? 30 phút nữa chúng ta phải vào trường quay rồi. Sau shoot chụp hình còn có một toà soạn muốn xin một buổi phỏng vấn nhỏ, có muốn nhận không?

- Không nhận, chiều nay em không rảnh. Huỷ hết lịch trình cho em đi.

Trương Gia Nguyên ngồi ngáp ngắn ngáp dài chờ make up, tay vẫn không rời điện thoại lấy nửa giây. Lịch trình quá dày đặc, thậm chí tối qua cậu mới ngủ được 3 tiếng. Không có thời gian nghỉ ngơi, càng không có thời gian về nhà. Chỉ có thể tranh thủ chút thời gian nghỉ ngắn ít ỏi mà chợp mắt một lát. Dẫu sao cậu cũng không muốn về 'nhà' nữa.

- Đại ca à, thời buổi bây giờ tài nguyên thật sự rất khó kiếm đó có biết không. Ít nhất có cơ hội thì cậu cũng phải cố gắng nắm lấy chứ. Một kẻ đứng dậy sau vấp ngã như cậu không có ý chí tiến thủ gì thì cậu làm sao gầy dựng lại sự nghiệp đây?

Trương Gia Nguyên nhìn màn hình điện thoại. Cứ sắp tắt thì lại nhấn cho sáng lên, lặp đi lặp lại đến vô cảm, sau đó lặng lẽ thở dài.

- Nhận thì nhận, nhưng tối nay phải tan sớm, hai ngày em rồi em chưa gặp anh ấy.

- Được, 8 giờ anh thả cậu về.

- Trễ như vậy?

- Miễn cưỡng lắm rồi đó, minh tinh người ta toàn là 12 giờ mới tan làm. Anh cho cậu tan sớm tận 4 tiếng rồi còn gì.

Trương Gia Nguyên cắn răng gật đầu đồng ý, dù gì ở thời điểm bận rộn như thế này tranh thủ chút thời gian nào thì hay chút ấy.

- Thế chiều mai?

- Đều đã sắp trống hết rồi. Cậu cứ yên tâm mà đi.

- Cảm ơn Hưng ca.

- Ey, chỗ anh em quản lí lâu năm với nhau. Cậu khách khí làm gì?

Khoé miệng Gia Nguyên khẽ nhếch lên nhưng cũng nhanh chóng hạ xuống. Cậu lại cầm điện thoại lên, tay ấn vào biểu tượng wechat trên màn hình, gõ vài dòng tin nhắn.

"Có thể sắp xếp thời gian không? tôi muốn mời cậu đi ăn một bữa."

"Được, mấy giờ?"

"8 giờ, địa chỉ tôi gửi cậu sau."

"Vậy tối gặp."

- Shoot quay chuẩn bị bắt đầu, đề nghị các nhân viên vào vị trí.

•••

- Thả em ở đây được rồi, em tự bắt xe về sau.

- Cẩn thận đấy nhé, có chuyện gì nhớ nhắn tin báo anh.

Trương Gia Nguyên kéo khẩu trang, đeo kính râm lên, đội nón lưỡi trai. Một mặt bịt kín vô cùng thần bí tiến về phía nhà hàng Nhật Bản ở đối diện.

Cái mác thần tượng quá nặng nề khiến cho sự tự do của cậu bị hạn chế. Xuất hiện ở đâu cũng đều có thể trở thành tâm điểm của công chúng.

Bỗng sống lưng Trương Gia Nguyên gảy lên một luồng hơi lạnh. Cậu ngay lập tức quay đầu lại phía sau, trực giác đẩy lên cao độ. Gia Nguyên cảm thấy như từ nãy đến giờ vẫn luôn có ai ở phía sau theo dõi mình, nhưng lại không nhìn thấy ai cả.

''Mình nghĩ nhiều rồi?''

Sau sự kiện phát sinh tháng trước, Trương Gia Nguyên trở nên vô cùng nhạy cảm. Cậu cảnh giác vô cùng, có lần một tay chó săn theo cậu đến phòng tập nhảy, bị Hưng ca một cước đá văng, kiện luôn toà soạn tội xâm phạm quyền riêng tư khiến hắn ta được một phen lao đao sợ chết khiếp. Sau đó tất cả các phòng làm việc, toà soạn và chung hơn là giới giải trí đều gọi Trương Gia Nguyên là "hung thần ống kính".

•••

Châu Kha Vũ bước ra từ phía sau cột điện, dõi theo bóng cậu bước vào trong nhà hàng, mất hút. Theo bản năng cũng nhanh chóng chạy vào, sợ lỡ một phút là mất dấu cậu. Từ lúc rời trường quay, Châu Kha Vũ vẫn luôn đi theo Trương Gia Nguyên. Lúc cậu quay người lại, tim hắn như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, chờ đến khi cậu quay đi mới ổn định lại được một chút.

- Xin lỗi, tôi đến muộn.

- Không sao, tôi cũng mới tới thôi.

Trương Gia Nguyên ngồi xuống, cùng cô gái kia mỉm cười. Hai người tay cầm menu chọn món. sau đó lại tám chuyện phiếm dăm ba câu chờ đồ ăn ra.

- Lâu rồi không gặp, không ngờ cậu còn đẹp trai hơn ở trên TV. Trưởng thành hơn hẳn so với thời cấp 3 đó, quả là ra dáng đàn ông.

- Cậu cũng kém gì tôi chứ, đường đường là hoa khôi trường kia mà. Công việc của văn phòng vẫn ổn chứ bà chủ?

Châu Kha Vũ ngồi ở một góc nhìn một đôi nam nữ cười cười nói nói. Hắn biết cô gái kia, Trịnh Lương Ân, trước học chung cấp 3 với Trương Gia Nguyên, quan hệ không tồi, là một đôi tiên đồng ngọc nữ ở trường. Sau này thi đỗ thủ khoa đại học luật, tự mình mở văn phòng. Vừa trẻ vừa giỏi. Ở chung một chỗ với Trương Gia Nguyên vừa khéo rất xứng đôi.

Lần này Trương Gia Nguyên hẹn gặp lại bạn học cũ là có chuyện muốn nhờ vả. Trịnh Lương Ân cũng biết điều này, vậy nên rất nhanh đã đồng ý giúp đỡ. Còn thảo luận qua một chút về tình huống của cậu hiện tại nên xử lí thế nào.

Một cuộc hẹn của hai người kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Châu Kha Vũ cũng ngồi đó lẳng lặng nhìn về phía cậu hơn một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Trương Gia Nguyên đứng lên thanh toán trước rồi đi ra ngoài. Trịnh Lương Ân theo sau. Đây là chủ ý của cậu, lỡ may có tay săn ảnh nào ở ngoài chụp được thì sẽ rất phiền phức.

Trương Gia Nguyên bắt xe về bệnh viện, trước khi đi còn cẩn thận gọi xe cho Trịnh Lương Ân. Dù sao người ta cũng là con gái, chân yếu tay mềm về đêm rất nguy hiểm. Hôm nay do bận chút việc nên Trương Gia Nguyên không thể đưa cô về.

- Tôi đi trước nhé, chiều mai gặp.

- Tạm biệt, chiều mai gặp.

Châu Kha Vũ không đi theo Gia Nguyên. Hắn đứng ở trong góc khuất, lẳng lặng nhìn chiếc xe chầm chậm rời đi.

•••

Ngày thứ 48.

Trương Gia Nguyên một thân y phục chỉnh tề. Hôm nay cậu không trang điểm, lộ ra đôi mắt nai hoen đỏ mệt mỏi, tóc cũng không tạo hình, để tuỳ ý loà xoà trước trán. Tay chỉnh cà vạt, mắt liếc đồng hồ, cảm thấy ổn thoả mới cầm áo vest đang vác trên ghế sofa lên, thẳng một đường đi ra ngoài.

Từ chỗ làm đến toà án cũng không quá xa. Trương Gia Nguyên ngồi xe mười phút là đến. Vừa đặt chân xuống, hàng loạt phóng viên đã bu vào, hàng chục cái mic chĩa về phía cậu, chực chờ để đặt câu hỏi. Ánh đèn camera vẫn luôn chớp nháy tí tách.

- Cậu Trương Gia Nguyên, nghe nói hôm nay là phiên toà xét xử sơ thẩm. Cậu đã chuẩn bị gì rồi?

- Cậu cho rằng phán quyết của cảnh sát về vụ tai nạn giao thông kia là đúng hay sai?

- Tại sao hôm nay cậu lại đi một mình? Châu Kha Vũ chưa tỉnh sao?

...

Từng câu hỏi như từng mũi tên đang chĩa về phía Trương Gia Nguyên, đâm thẳng đến tim cậu.

- Mong mọi người giữ ý thức, ở đây là nơi làm việc hành chính của nhà nước, cấm quay phim chụp hình. Mọi người đây là đang vi phạm nội quy!

Quản lí Hưng đứng ra ngăn cản. Trương Gia Nguyên cũng không kiêng nể gì, cậu không trả lời bất cứ ai, ngẩng cao đầu bước thẳng vào bên trong cánh cổng sắt.

Trịnh Lương Ân đã đứng chờ cậu sẵn ở bên trong. Hôm nay cô cũng mặc một cây đen, tông xoẹt tông với Trương Gia Nguyên, rất có phòng thái của luật sư.

Vừa thấy cậu vào, Trịnh Lương Ân đã vẫy tay, nở nụ cười nghênh đón.

- Hôm nay đã là trận chiến cuối cùng rồi, chúng ta không thắng không về!

- Được, không thắng không về!

•••

- Toà tuyên bố, bị cáo Lương Chi Quang, phạm tội xâm phạm quyền riêng tư của cá nhân, cố ý gây thương tích, tuyên phạt 10 năm tù giam.

Mặt trời lẳng lặng xuống nấp sau dãy núi cao, hồng rực cả một vùng trời.

•••

- Châu Kha Vũ, anh đoán xem hôm nay chúng ta thắng hay thua?

Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng hỏi. Cậu cầm lấy bàn tay đang cắm đủ thứ dây rợ Châu Kha Vũ lên, khẽ xiết lấy.

- Em kể anh nghe. hôm nay bên bọn họ mời được luật sư vô cùng lợi hại, nhưng Lương Ân còn lợi hại hơn. Lúc đầu cảnh sát điều tra bị họ đút lót, không làm rõ sự thật. Cô ấy trích dẫn được hết bằng chứng ra, bên kia cứng họng luôn. Cuối cùng tên chó săn kia bị phạt mười năm tù, chúng ta thắng rồi. Anh thấy có ngầu không?

Châu Kha Vũ vẫn không có phản ứng gì. Trương Gia Nguyên mếu máo. Nước mắt từng giọt bắt đầu chảy dài.

- Tại sao anh còn chưa tỉnh lại? Anh đã hứa với em rồi cơ mà? Em không muốn chờ nữa, em thật sự rất nhớ anh đó. Anh biết em ghét kẻ nói dối mà, hôm nay bọn phóng viên chặn em lại trước cửa toà án, họ hỏi đến anh, làm sao bây giờ? Anh mau ngồi dậy trả lời họ đi Châu Kha Vũ.

- Nguyên nhi...

Trương Gia Nguyên nức nở khóc to. Bao nhiêu tủi thân cậu kìm nén trong hơn một tháng qua đều tuồn hết ra ngoài. Cậu cứ mãi trách móc Châu Kha Vũ, trách hắn tại sao nằm đây mãi không tỉnh lại, trách hắn tại sao ngày ấy lại đẩy cậu ra ngoài, trách hắn là đồ thất hứa, trách hắn bỏ cậu lại một mình...

- Anh là đồ tồi Châu Kha Vũ, em ghét anh, rất rất ghét anh...

Châu Kha Vũ bần thần đứng ở góc phòng nhìn Trương Gia Nguyên khóc. Hắn cũng nhớ cậu, cũng không muốn bản thân mình vô dụng nằm đó, cùng không muốn làm tổn thương đến cậu.

Thấy em khóc nhưng anh không thể dỗ, thấy em buồn nhưng lại không có cách nào làm em vui, thấy em mệt mỏi nhưng lại không thể nào ôm em vào lòng.

Người mà Trương Gia Nguyên cho là Châu Kha Vũ đang nằm trên chiếc giường bệnh kia vốn dĩ chỉ là một cái xác không hồn.

Mà Châu Kha Vũ đang đứng ở đây, chính là cái hồn đó.

Trương Gia Nguyên không thể nhìn thấy hắn, càng không thể chạm vào được. Ngày qua ngày, Châu Kha Vũ cứ vô lực, lẳng lặng đi theo cậu, ngắm nhìn cậu từ xa. Gia Nguyên vẫn không biết gì. Cậu cứ ngỡ Châu Kha Vũ của cậu vẫn còn đang nằm đó, tận lực chăm sóc, tốn công chờ đợi...

Người ở ngay bên cạnh, nhưng em lại không hề hay biết.

•••

Hơn một tháng trước, cả giới giải trí bàng hoàng khi hay tin Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ gặp tai nạn giao thông vô cùng thảm khốc. Nguyên nhân chính bước đầu được xác định là do có paparazzi đuổi theo, bám sát vào xe của hai người họ.

Trương Gia Nguyên chấn thương không nặng lắm, nhưng Châu Kha Vũ thì lâm vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng. Phẫu thuật kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ mới tạm thành công kéo người từ cửa tử trở về.

Mà hôm ấy cũng là hôm đầu tiên linh hồn của Châu Kha Vũ tách khỏi cơ thể.

Nhìn Trương Gia Nguyên gầy gò nằm trên giường bệnh, hắn vô cùng đau lòng. Cậu vừa mở mắt đã hỏi đến Châu Kha Vũ, không màng sức khoẻ chạy thẳng đến cửa phòng cấp cứu, khóc đến bất lực mà ngất xỉu.

Tuy thoát chết trong gang tấc, nhưng cũng không đảm bảo Châu Kha Vũ có thể tỉnh lại.

Khả năng cao anh trở thành người thực vật, nằm một chỗ suốt cả đời.

•••

Trương Gia Nguyên khóc đến mệt, thiếp đi ngay bên giường bệnh của Châu Kha Vũ.

Đồng hồ tích tắc điểm 12 giờ đúng.

Đã qua ngày mới, ngày thứ 49

- Thời hạn của cậu đã hết rồi.

Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng của Mạnh Bà.

Thì ra đã đến lúc hắn phải đi rồi.

- Thật sự không còn cách nào khác sao?

- Số phận đã định đoạt, ta cũng không có quyền quyết định. Rất tiếc.

- Nhưng tôi còn nợ em ấy một lời cầu hôn.

Châu Kha Vũ đắng cay nói, nơi hốc mắt bỗng trào ra một giọt lệ trong suốt.

Mạnh Bà thở dài, sớm biết như vậy đã ép cậu thanh niên kia uống canh rồi xuyên thẳng sang kiếp sau. Để bây giờ đến chính bà cũng lưu luyến không nỡ để hắn rời đi.

- Cậu có ở lại cũng không siêu thoát được. Còn cậu trai nhỉ kia thì cứ vĩnh viễn đau lòng chờ đợi cậu như vậy, càng ngày càng suy sụp. Cậu có cam tâm không?

- Không cam tâm.

Vĩnh viễn không cam tâm. Nhưng phải rời xa em, lại càng không cam tâm.

- Nghe lời ta, đi thôi. Giải thoát cho cả hai bên.

Trương Gia Nguyên vẫn còn đang ngủ, tay nắm chặt tay của Châu Kha Vũ nằm ở trên giường. Hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn đầy yêu chiều. Sau đó dần dần biến mất trong màn đêm.

- Nhất định sẽ có ngày anh quay lại tìm em, Trương Gia Nguyên.

Điện tâm đồ tít tít, sau đó thẳng một đường hình chữ nhất.

•••

"Ca sĩ, diễn viên châu kha vũ đã qua đời vào đêm qua tại bệnh viện A do di chứng của vụ tai nạn giao thông xảy ra cách đây một tháng trước. Tin tức này khiến cả giới giải trí vô cùng đau xót và thương tiếc cho một tài năng trẻ...."

•••

Vài tháng sau

Tại lễ trao giải liên hoan phim trong nước lần thứ 10.

''Đoạt giải ảnh đế của năm nay, xin chúc mừng cố diễn viên Châu Kha Vũ!''

Trương Gia Nguyên mặt mũi sáng sủa, chói loá lên nhận giải thay người yêu. Chiếc nhẫn bạc trong tay loé lên vô cùng chói mắt.

Đó là nhẫn do Châu Kha Vũ để lại. Vốn dĩ muốn dùng nó để cầu hôn Trương Gia Nguyên cuối cùng bị cậu tìm thấy trong ngăn kéo ở tủ đầu giường.

Kiếp này duyên không thành, không có nghĩa là em chấp nhận buông bỏ. Anh đi rồi, Trương Gia Nguyên vẫn sẽ mãi mãi làm người của anh.

Chiếc nhẫn dành riêng cho Trương Gia Nguyên, người Châu Kha Vũ yêu suốt muôn kiếp.

WB: Mushroom (Underage)
Beta: Rain (Underage)

Mình sẽ từ từ public lại hết series này lên nhó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net