Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ lén lút nhét điện thoại dưới gầm bàn, nghiêng người ra phía sau để tầm mắt vừa vặn đọc được nội dung tin nhắn. Là sinh viên đại học rồi, ngồi trong lớp sử dụng điện thoại vẫn thấp thỏm lo âu thế này chỉ có thể là trong lớp Phát âm của cô Lan này thôi. Châu Kha Vũ nheo mắt lại, cố gắng nhịn cười khi nhìn cái ảnh Trương Gia Nguyên gửi sang. Là ảnh cậu ta đau khổ chỉ về màn hình máy chiếu đầy chữ là chữ, còn không quên hỏi cậu bao giờ học xong.

“Hôm nay còn tiết nào nữa không?”, Trương Gia Nguyên hỏi. Chắc là tính toán để sang đây đưa Châu Kha Vũ cậu trở về.

Ngón tay Kha Vũ nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, “Không. Hôm nay chỉ có một môn thôi.”

Tin nhắn vừa gửi đi thì lập tức nhận được phản hồi. Trương Gia Nguyên như học sinh cấp ba dùng mạng xã hội, gửi sang toàn icon linh tinh. Hoa tung tràn ra khỏi màn hình luôn ấy.

“Được. Hôm nay tôi cũng chỉ có một môn thôi. Chịu trận xong sẽ đi mua thức ăn trưa cho cậu rồi sang đón cậu về. Châu công chúa học ngoan nhé!”

Châu Kha Vũ không biết rằng biểu cảm trên mặt hiện giờ của cậu vô cùng kỳ quái. Một con người trước nay luôn lạnh nhạt nhìn ngó mọi thứ xung quanh lại đang mím môi cố gắng không toét miệng ra cười. Chỉ là vì cái cậu Trương Gia Nguyên này… Châu Kha Vũ không nhịn được mà vừa tủm tỉm cười vừa ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc ngẩng lên đó, trong đầu Châu Kha Vũ lập tức hiện ra hai chữ - “Xong đời”. Cậu cùng giảng viên bốn mắt nhìn nhau, hình như là cô ấy đã theo dõi hành vi của cậu được một lúc lâu rồi.

“Châu Kha Vũ. Em biết trong giờ của cô không được phép sử dụng điện thoại đúng không? Ngay cả tra từ điển điện tử cũng không được phép!”

Rõ ràng cô trông thấy Châu Kha Vũ vừa bấm điện thoại vừa lén lút mỉm cười. Tra từ điển kiểu quái gì mà có thể khiến con người vui vẻ như thế chứ? Nhưng không chờ Châu Kha Vũ tự mình biện minh, cô đã tìm giúp cho cậu một cái lí do tạm xem là hợp tình hợp lý. Đây là vừa bày ra một bậc thang cho Châu Kha Vũ leo xuống, vừa nhắc nhở cậu về hành vi không đúng của mình.

Châu Kha Vũ định mở miệng nhận sai thì phía trước bỗng có người quay đầu xuống nhìn, giọng điệu đầy châm chọc, “Ơ? Châu Kha Vũ khi nãy sử dụng điện thoại trong giờ học cơ à? Em còn thấy cậu ấy cười cơ. Cười một cái làm em thắc mắc không biết những điều cô giảng vừa nãy có gì buồn cười nữa. Còn đang trách cậu ta dám cười nhạo cô ấy…”

Thọc gậy bánh xe! Châu Kha Vũ lườm người vừa đưa cái mồm đi hơi xa kia, nhìn thấy mặt cậu ta rồi thì chán ghét quay đi. Bẩn cả mắt. Cô Lan đập tay lên bàn, nhìn cậu học sinh vừa ngang nhiên vả mặt mình trước lớp, cười gằn một tiếng, “Hay thật. Em tên Tống Lưu phải không? Em không lo nhìn lên slide nghe tôi giảng bài mà ngồi nhìn Châu Kha Vũ à?”

“Trong lớp có hotboy cô cũng phải thông cảm cho em một tí chứ. Mà giờ nghĩ lại Châu Kha Vũ khi nãy hẳn là đang nhắn tin cho bạn gái, cô nhỉ?”, kẻ gây hấn nhún vai nhìn cô Lan, căn bản không chút sợ sệt gì. Giảng viên thì sao chứ? Cũng chỉ là công chức quèn có học thức nhiều hơn người khác mà thôi.

Tiếng cười nho nhỏ lập tức vang lên. Bức ảnh hôm qua vẫn còn đang nằm ở vị trí cao nhất trên diễn đàn trường, lượt bình luận và chia sẻ vẫn chậm rãi tăng, không hề mất nhiệt. Lớp buổi sáng tuy không đông người, nhưng là môn riêng của khoa, không có sinh viên từ các khóa khác. Mà trong khoa Ngoại ngữ này, Châu Kha Vũ là ai chứ, không ai không biết, không ai không công khai hay lén lút mà để ý cậu. Vẻ mặt giảng viên lập tức trở nên lúng túng khó xử, chắc là cô cũng đã xem qua bức ảnh hôm qua rồi. Nhưng chỉ là chuyện bên ngoài giảng đường của đám thiếu niên chưa kịp trưởng thành, cô có muốn bênh vực Châu Kha Vũ cũng không tiện mở lời.

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cứu lớp học thoát khỏi bầu không khí kỳ dị đầy gượng gạo. Cô Lan dặn dò một chút, lại nhắn nhở Châu Kha Vũ lần sau không được dùng điện thoại rồi nhanh chóng rời đi. Vài bạn nữ len lén xoay người nhìn Châu Kha Vũ, khúc khích khều vai nhau nói gì đó, lại bật cười to. Tiếng cười như một kiểu sỉ nhục không lời, ép cho Châu Kha Vũ không ngẩng mặt lên được. Chuyện vốn chẳng có gì to tát cả, vì sao bọn họ lại cứ lôi ra mà xì xầm bàn tán?

“Hình như lúc nãy tao nói sai rồi ý. Mày làm gì nhắn tin cho bạn gái, phải là nhắn tin cho bạn trai mới đúng!”

Tiếng cười hô hố vang lên từ phía trên. Vẫn là thằng nhãi tên Lưu không biết giữ mồm mép mà khiêu khích Châu Kha Vũ. Vài người nghe được mùi thuốc súng trong không khí, lập tức thu dọn tập sách kéo kéo đẩy đẩy nhau rời khỏi giảng đường. Nếu là Châu Kha Vũ lúc trước, với đôi chân khỏe khoắn của mình thì chỉ cần bước hai ba bước là đã đủ thoát khỏi cái âm hồn bất tán này rồi. Nhưng hiện giờ cậu muốn đứng lên thể hiện uy thế cũng không được. Châu Kha Vũ chỉ có thể lặng im thu dọn balo, vờ như mình bị điếc.

“Mày xem thường tao đấy hả?”, thằng khốn nạn đó cảm nhận sự im lặng của Châu Kha Vũ là một loại nhún nhường, nhưng vẫn tìm cách kiếm chuyện, sấn tới. Cậu ta vứt balo của mình lên bàn Châu Kha Vũ, dùng chân đạp đạp vào chỗ băng bó ở mắt cá cậu, “Chân đau chứ miệng có câm đâu? Tao hỏi lại, mày xem thường tao đấy hả?”

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, thẳng tay vứt cái balo của cậu ta xuống đất, “Ừ.”

Giảng đường nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ. Châu Kha Vũ dù có ngồi thấp hơn nhưng khí thế vẫn không thua kém chút nào. Cậu ngẩng đầu, nhướng mày nhìn bộ mặt đang méo mó vì tức giận của người trước mặt.

“Mẹ mày! Đừng tưởng tao không dám đánh mày ở đây!”, cậu ta túm lấy cổ áo Châu Kha Vũ, giơ nắm đấm trước mặt cậu.

Châu Kha Vũ đảo mắt, thái độ khinh thường càng rõ ràng hơn, môi khẽ nhếch lên, “Mày đánh tao xem!”

Tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên càng lúc càng gần, cửa giảng đường bị đẩy ra. Cả hai người đang giương cung bạt kiếm bên trong đồng loạt quay ra nhìn. Nắm đấm lập tức thu lại. Cậu ta thật sự dám đánh Châu Kha Vũ, nhưng không phải khi có người thứ ba. Thằng nhóc vừa đến gầy gò yếu đuối, trông như sinh viên năm nhất, là kiểu thấy việc sai trái sẽ lập tức chạy đi báo với giáo viên quản lý ấy. Châu Kha Vũ nhìn người đang ngơ ngác đứng ở cửa, lại nhìn sang kẻ kiếm chuyện với mình, chậm rãi nói, “Mày không dám. Cút đi. Nếu không tao lại báo với giáo vụ đấy!”

Lưu nhặt balo từ trên mặt đất, chỉ chỉ ngón tay vào mặt Châu Kha Vũ rồi xông ra ngoài cửa, không quên dùng vai hất người đang đứng ở đó. Trương Gia Nguyên không đề phòng, bị đẩy lui về sau hai ba bước, trố mắt ra nhìn người đã nghênh ngang rời đi.

“Sao ở trường chuyên đào tạo giáo viên lại lòi ra một thằng không được giáo dục như thế nhỉ?”, Trương Gia Nguyên lầm bầm khi bước vào chỗ của Châu Kha Vũ. Cậu nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Kha Vũ, nghĩ đến thằng tệ hại ban nãy, lập tức máu nóng tràn lên đầu, “Thằng đó kiếm chuyện với cậu hả? Biết thế tôi trốn ra sớm một chút, tẩn nó no đòn.”

Châu Kha Vũ nhìn bộ dạng thay mình tức giận của Trương Gia Nguyên thì khó chịu trong người cũng tan đi một ít. Người ta đẩy cậu thì cậu chỉ trố mắt ra nhìn, vừa nghi ngờ người ta kiếm chuyện làm khó làm dễ Châu Kha Vũ thì lại bức xúc hơn cả đương sự. Trương Gia Nguyên này, cậu ấy thật sự, thật sự rất đáng tin. Châu Kha Vũ ngó nghiêng Trương Gia Nguyên từ trên xuống dưới, vô thức dẫu môi làm nũng, “Thức ăn trưa đâu? Tôi sắp đói chết rồi đây này…”

“Chưa mua”, Trương Gia Nguyên xòe hai bàn tay trống không ra trước mặt Châu Kha Vũ, “Khi nãy tôi quên hỏi cậu thích ăn cái gì rồi. Trên đường sang đây lại thấy căn-tin hơi đông… Hay là cố nhịn thêm tí nữa rồi tôi cõng cậu xuống đấy chọn món nhé!”

“Tí nữa thì còn gì đâu mà chọn!”, Châu Kha Vũ vung tay vỗ nhẹ xuống lòng bàn tay đang mở ra của Gia Nguyên. Mềm thật… Dân thể chất vì sao tay lại đẹp như thế cơ chứ? Giơ ra trước mặt cậu tức là đang xin đòn rồi. Trương Gia Nguyên bất ngờ bị tấn công thì rút tay lại giấu sau lưng, rụt cổ, “Công chúa, người thương tình nô tài làm trâu làm ngựa cho người mà bỏ qua lần này đi.”

Châu Kha Vũ cười gập cả người, vòng tay ôm cổ Trương Gia Nguyên, lồm cồm bò lên tấm lưng vững chãi của cậu ấy. Buổi trưa có chút nóng, Gia Nguyên lại phải băng qua hai sân bóng lớn mới tới được dãy phòng học của Châu Kha Vũ, lưng áo đã lấm tấm mồ hôi rồi. Hiện giờ cõng Châu Kha Vũ trên lưng, mồ hôi túa ra đầy trán, thấm ướt mấy cọng tóc con lòa xòa, tóc hai bên thái dương cũng ướt đẫm. Kha Vũ liếc mắt nhìn sang, bàn tay không tự chủ được mà đưa lên giúp Trương Gia Nguyên vén tóc, lau mồ hôi.

“Không sao. Để Nguyên ca cõng cậu ra ngoài ăn nhé!”, Trương Gia Nguyên cười hiền, lại xốc người Kha Vũ lên, đi về phía cổng chính.

Đã sắp giữa trưa rồi, quán ăn gần trường thì đông, Trương Gia Nguyên mím môi cõng Châu Kha Vũ đi đến tận khi không còn thấy mấy tốp sinh viên tụm năm tụm ba nữa thì mới an tâm chọn đại một quán. Châu Kha Vũ đói đến hoa cả mắt, nhưng cậu nghĩ Trương Gia Nguyên còn mệt hơn. Thức ăn mang ra cậu đều đẩy về phía Trương Gia Nguyên cả, thậm chí vừa ăn vừa quan sát xem Gia Nguyên có chịu gắp thức ăn vào chén hay không.

Về chuyện ăn uống ấy mà, Trương Gia Nguyên luôn là người rất tự giác. Bụng phải no thì đầu óc mới minh mẫn. Khi nhai thức ăn hai gò má Gia Nguyên phồng lên như mấy bé hamster, cái miệng bóng dầu không ngừng chóp chép, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ rồi cười. Xuýt tí nữa thì đôi đũa của Châu Kha Vũ rơi thẳng xuống đất.

Khi Trương Gia Nguyên cõng Châu Kha Vũ về đến ký túc xá thì giờ học buổi chiều cũng sắp bắt đầu rồi. Kha Vũ chưa kịp đưa tay ra mở cửa thì cánh cửa đã bị giật vào trong, Lâm Mặc, Siêu Siêu cùng Trương Đằng đang vội vã dắt díu nhau chạy ra ngoài.

“A Gia Nguyên! Lên diễn đàn trường xem đi. Lần này tôi thề không liên quan gì đến tôi nhé!”, Lâm Mặc len qua khoảng trống nhỏ giữa cửa và Trương Gia Nguyên, sau đó chạy biến đi mất.

Phó Tư Siêu đuổi theo sau, lúc ra ngoài thì liếc hờ Châu Kha Vũ rồi vỗ vai Trương Gia Nguyên. Chỉ còn lại Trương Đằng vẫn rề rà bên trong, "Bọn nó đùa đấy, không cần lo lắng đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net