04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua không lâu lắm, nhưng đối với Trương Gia Nguyên mà nói thì sự kiên nhẫn của cậu đã không còn mấy nữa rồi, đôi chân kiễng lên cũng dần phát run. Cũng chính vào lúc cậu định bỏ cuộc hoặc là tìm cách khác thì eo đột nhiên bị ôm chặt, cả người bị Châu Kha Vũ ôm vào lòng.

Hương thuốc lá vừa nồng vừa bá đạo bao vây lấy Trương Gia Nguyên, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy rõ từng hơi thở của Châu Kha Vũ. Xúc cảm ẩm ướt như ẩn như hiện, khiến Trương Gia Nguyên không nhịn được mà vòng chặt tay quanh eo Châu Kha Vũ. Mùi thuốc lá bá đạo đến nỗi cậu có hơi choáng.

Trong lúc còn đang ngẩn ngơ, lưng Trương Gia Nguyên đã áp sát vào bức tường phía sau, ngón tay Châu Kha Vũ luồn vào tóc cậu, ấn đầu cậu vào người mình.

"Sao thế, cậu muốn dùng cách của cậu giết tôi ngay tại chỗ này à?"

Châu Kha Vũ khẽ tựa cằm lên vai Trương Gia Nguyên, giọng nói trầm thấp truyền hết vào tai cậu.

Thì ra lúc nãy hắn nghĩ đến chuyện này.

Trương Gia Nguyên không giãy ra khỏi người Châu Kha Vũ được, hé miệng định nói chuyện thì sau gáy bất chợt nhói đau, lúc này con ngươi đang rũ xuống của gã alpha trở nên ác độc, há miệng cắn lên tuyến thể của cậu, sự giao hợp giữa hai mùi tin tức tố khiến Trương Gia Nguyên nảy sinh ra chút khoái cảm mặc cho cảm giác đau đớn vẫn còn đó.

Nhưng rõ ràng là cơ hội tốt như thế này, cậu không thể lãng phí nó chỉ vì lửa dục của bản thân được.

"Tiền bối."

Giọng Trương Gia Nguyên vang lên đầy ẩn nhẫn, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống dọc theo cằm cậu rồi rơi xuống vai Châu Kha Vũ, thấm đẫm mảnh vải màu xám.

Khoảnh khắc nghe thấy cái xưng hô xa lạ kia, Châu Kha Vũ dừng mọi động tác lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Lúc này sao có thể gọi nhầm người hửm?"

"Mặt trăng."

Sau khi nghe được hai chữ này tim Châu Kha Vũ chợt thắt lại, nhưng chỉ trong phút chốc lại cúi đầu xuống, đầu lưỡi lại lướt qua tuyến thể.

"Cẩn thận Tần Vũ."

"Được."

Thấy Trương Gia Nguyên trả lời nhanh như vậy, Châu Kha Vũ khẽ nhếch môi, răng lại cắn mạnh vào tuyến thể của cậu.

"Bây giờ, tôi cần cậu dẫn dụ đám quản giáo đến đây."

Châu Kha Vũ cảm nhận rất rõ ràng là Trương Gia Nguyên đang run rẩy vì khẩn trương, thế nên hắn nắm lấy thắt lưng cậu chẳng khác nào đang đổ thêm dầu vào lửa, chỉ trong một khoảnh khắc, Trương Gia Nguyên bị ép đến chảy cả nước mắt, giọng nói khàn khàn càng thêm thắt nhiều sự thảm thương hơn cho tình cảnh lúc này.

"Đệt, buông ra!"

Trương Gia Nguyên giãy dụa, thật ra cậu không hề diễn, Châu Kha Vũ nắm thắt lưng cậu rất chặt.

Sau vài tiếng kêu, đã có vài người tới vây xung quanh, quản giáo ở đằng xa nghe thấy động tĩnh bèn vừa vung cây côn trong tay vừa chạy tới, tận mấy người hợp sức lại mới có thể kéo Châu Kha Vũ ra khỏi người cậu.

Lúc tin tức tố mùi thuốc lá rút ra khỏi cơ thể cậu, Trương Gia Nguyên hoảng hốt tê liệt ngã ngồi xuống bức tường đằng sau. Tin tức tố mùi biển cũng mất khống chế hoàn toàn tản ra khắp nơi, đám alpha ở xung quanh dễ gì nhịn được sự khiêu khích này, cả hiện trường dần trở nên mất khống chế.

Tiền bối Châu Dan hình như không được bình thường cho lắm, lợi dụng mình xong thì bỏ mình lại với cục diện hỗn loạn này.

May mà kinh nghiệm huấn luyện bấy nhiêu năm qua vẫn còn đó, dù có là kỳ phát tình đi chăng nữa thì cậu vẫn có thể bảo vệ được bản thân.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có vũ khí.

Trương Gia Nguyên nhìn đám alpha đang xông về phía mình mà chỉ thấy đau đầu, miễn cưỡng chống tay đứng dậy, không nói lời nào liền giật luôn cây côn đang chắn ngang trước người mình của gã quản giáo beta.

"Mượn dùng chút nhé."

Suy cho cùng thì côn cảnh sát vẫn không thể nào bằng súng và dao được, nhưng đối với đám alpha đã mất hết lý trí và phán đoán thì bấy nhiêu đây cũng đủ rồi.

Đám alpha kia đâu còn biết trốn tránh, chỉ thấy Trương Gia Nguyên hạ gục từng tên alpha một, khí thế mạnh mẽ như Ác thần, ngay cả đám quản giáo bên cạnh cũng nhìn đến ngẩn người, cuối cùng bọn họ dứt khoát không cản đám alpha nữa, mà quay ngược lại cản Trương Gia Nguyên.

Cuối cùng vẫn là Lưu Chương dẫn theo bác sĩ tới, một người đứng ở nơi khá xa phun tin tức tố vào để trấn áp, một người cầm theo thuốc ức chế và thuốc an thần mới giải quyết được tình trạng hỗn loạn này.

Suốt cả quá trình, Lưu Chương nửa dựa vào bức tường cạnh cửa ra vào, quan sát Trương Gia Nguyên ở phía xa xa cách cả một đám người.

Anh không biết rốt cuộc bản lĩnh của Trương Nguyên lớn thế nào mà có thể khiến Châu Dan thay đổi cả kế hoạch.

Tuy kết quả không lệch xa quỹ đạo lắm, nhưng quá trình có thể nói là không hề có chút trình tự nào.

"Lâm Mặc, lẽ nào cậu không tới đây trông chừng phạm nhân omega của mình sao?"

Lưu Chương dùng bộ đạm liên lạc với Lâm Mặc, anh không có mục đích gì hết, chẳng qua chỉ là lúc này đây anh buộc phải đi tìm Châu Dan thương lượng bước tiếp theo nên làm gì, không có thời gian ngồi ngốc ở đây được nữa... Vả lại, nếu như anh đoán không sai thì vốn dĩ Trương Gia Nguyên là đối tượng nhiệm vụ của Lâm Mặc, không phải sao? Cũng đúng, chắc hẳn cũng chỉ có người đơn thuần như Lâm Mặc mới thật sự tin tưởng cái gọi là nhiệm vụ khảo hạch gì đó.

Biệt hiệu của nhiệm vụ lần này là Mặt trăng.

Bên trong phòng biệt giam tối tăm không có lấy một tia sáng, Châu Kha Vũ nhắm mắt hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước kia.

Vì lợi ích của người dân, vì sự bình yên của xã hội.

Không ngại trả giá quyết mai phục đến cùng.

Hắn khẽ thở ra một hơi, hình ảnh ngày hắn nhận được nhiệm vụ vẫn còn in sâu trong tâm trí, hôm đó vừa hay lại là sinh nhật 17 tuổi của hắn.

Kể từ lúc vừa có tin tức tố thì đã được chọn đi bồi dưỡng bí mật để trở thành thành viên của đội đặc chiến tinh anh, hắn không có quyền từ chối, chuyện duy nhất mà hắn có thể làm chính là phục tùng mệnh lệnh.

Hắn không phải chưa từng nghĩ tới tại sao lại là kẻ chỉ mới 17 tuổi như hắn. Nhưng sau khi đã nhún chân vào vùng đất xám xịt đó quá lâu, hắn rồi cũng hiểu ra.

Nếu như sự cố chấp của một thiếu niên sẽ khiến thu hút được sự chú ý của người khác, vậy thì đồng thời, sự chấp mê bất ngộ của một thiếu niên lầm đường lạc lối cũng sẽ khiến người ta không thể rời mắt. Đối với bọn họ mà nói, Châu Dan chỉ là một kẻ đáng thương không có bối cảnh nhưng lại tham luyến những điều cấm kỵ, sa ngã vào vực sâu không lối thoát mà thôi, thân phận này đủ để khiến đám người đó tin tưởng mà không mảy may nghi ngờ.

Bây giờ thì sinh nhật 20 tuổi của hắn cũng sắp đến rồi.

Trong gần 3 năm qua, hắn đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần buôn bán nội tạng đáng ghê tởm, cũng chứng kiến không biết bao nhiêu thiếu niên bị ma túy giày vò đến mất đi hình hài con người, số lần giao dịch quyền lực và sắc dục chà đạp lên tôn nghiêm lẫn nhau thì lại càng đếm không xuể.

Giờ đây, đã đến lúc đám người sống trong bóng tối bị ánh sáng xét xử rồi.

Châu Kha Vũ đang suy nghĩ thì cửa phòng biệt giam mở ra, là Lưu Chương.

"Điều tra theo lệ."

Anh vẫn cầm theo bảng tài liệu như mọi khi, nghuệch ngoạc viết lên vài con số thay cho chữ cái khiến người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

"Thì ra tháng 11 sắp kết thúc rồi."

Châu Kha Vũ nói, ánh mắt rơi lên bảng tài liệu trên tay Lưu Chương, đầu tiên là chỉ vào tên của Tần Vũ, sau đó mới chầm chậm di chuyển ngón tay tới một cột nào đó trong ghi chép giam giữ.

Thời gian bị giam giữ trong tháng này của Tần Vũ không còn đủ để hắn ở lại khu S được nữa, cũng có nghĩa là bây giờ hắn chỉ cần đợi Tần Vũ vào đây là có thể giải quyết gã một thể luôn —— Cái tên cuối cùng trong danh sách, vậy thì nhiệm vụ của hắn có thể coi như là hoàn thành được một nửa rồi.

"Tại sao lại đột ngột muốn xâm phạm Trương Nguyên?"

Lưu Chương dựa theo trình tự mà hỏi, đây cũng chính là nghi vấn trong lòng anh.

Người trước mặt rõ ràng đã từng nói qua, trước khi bắt đầu mọi chuyện phải đảm bảo rằng mình có thể kịp thời cản hắn lại. Trong ấn tượng của anh, Châu Dan là người cực kỳ bình tĩnh, nhưng lúc này lại hành động một cách bừa bãi, loại chuyện thế này vốn không nên xuất hiện trên người Châu Dan.

"Vì cậu ta là người của tôi."

Nghe đến đây, người từ nãy đến giờ vẫn không ngừng bút lại là Lưu Chương cũng đột nhiên run tay nghuệch một đường mực khó coi trên trang giấy. Anh quay đầu lại nghi hoặc nhìn Châu Kha Vũ.

Chỉ thấy Châu Kha Vũ hết chỉ bản thân mình rồi lại chỉ Lưu Chương, sau đó lại chỉ tay vào không khí.

"Chỉ thế thôi."

Suy đoán trong lòng được xác nhận, Lưu Chương chậm rãi gật đầu, sau đó chìa tờ giấy trong tay ra.

"Ký tên đi."

Nhiệm vụ của Châu Dan là giải quyết hết đám tai mắt trong tù, vậy nhiệm vụ của Trương Nguyên là gì đây?

Lưu Chương không nói gì, nhưng anh nghĩ con số mà Châu Kha Vũ để lại lúc này sẽ giải đáp được câu hỏi đó.

"Chỉ có một tờ giấy xác nhận thôi mà viết lâu thế à, giám thị Lưu?"

Lâm Mặc mới đi lấy thuốc ức chế ở phòng y tế về, đi ngang qua phòng giam, đúng lúc bắt gặp Lưu Chương, bèn dừng lại xem toàn bộ quá trình điều tra. Y ngờ vực bước đến gần Lưu Chương, muốn lấy tờ giấy điều tra trên tay Châu Kha Vũ lại xem, nhưng lại bị Châu Kha Vũ nhanh tay giơ lên cao.

"Phó giám thị Lâm vẫn nên mau chóng đi đưa thuốc cho Trương Nguyên đi thôi."

Nắm chặt lấy thuốc ức chế trong tay, Lâm Mặc miễn cưỡng rời đi.

"Lưu Chương, tối nay đến ký túc xá của tôi, tôi có vài lời muốn nói với anh."

Lâm Mặc khó chịu, thì ra y không nói thì Lưu Chương thật sự coi y là tên ngốc bất cứ chuyện gì cũng không nhận ra.

Trương Gia Nguyên cuộn người ở cuối giường, cả người không ngừng run rẩy.

Hình như cậu chơi hơi quá tay rồi.

Chút tin tức tố xâm nhập vào cơ thể cậu lúc này đang tung hoành ngang dọc một cách dữ dội trong người cậu, khắp nơi đều nóng muốn điên. Số tin tức tố này không đau không ngứa, nhưng lại khiến dục vọng của cậu bùng lên mạnh mẽ hơn nữa.

Không nên đẩy Châu Dan ra sớm như vậy, cậu nghĩ.

Hơi thở Trương Gia Nguyên ngày càng nặng nề, xen lẫn vào đó là tiếng rên rỉ. Lần đầu tiên bị alpha đánh dấu nhưng cảm nhận của cả quá trình này ít nhiều gì vẫn khiến cậu thất vọng.

Chuyện phát sinh sau đó Trương Gia Nguyên cũng không nhớ rõ lắm, cậu chỉ biết trong lúc đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại thì đã được Lâm Mặc tiêm thuốc ức chế vào, sau đó thì hoàn toàn lâm vào hôn mê. Đến khi tỉnh lại thì còng tay điện tử sáng lên hiển thị đã là hơn ba giờ sáng.

Cậu có một tật xấu, tỉnh rồi thì sẽ không ngủ lại được.

Đầu vẫn còn thấy hơi nặng, tuyến thể thì lại thấy mát lạnh lạ thường, cậu vươn tay lên sờ thử thì chỉ sờ được miếng băng dán ức chế trơn nhẵn, mùi thuốc thoang thoảng dần tản ra theo động tác của cậu. Trương Gia Nguyên thử ngồi dậy, lưng vô tình dựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng, lạnh đến nỗi cậu rùng mình một cái.

Tỉnh rồi thì tốt, đúng lúc cậu cần phải xem xét lại chuyện này.

Lâm Mặc siết chặt cổ áo sơ mi, liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, đã hơn ba giờ sáng rồi.

"Rốt cuộc anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần thì anh mới hiểu rằng hôm nay tôi gọi anh tới không phải vì chuyện độ phù hợp tin tức tố chứ hả."

Lâm Mặc ảo não xoa huyệt thái dương, nửa đứng nửa dựa lên cửa ký túc xá, mắt nhắm chặt lại, giống như chẳng muốn nhìn thấy người đang ngồi đối diện mình lúc này vậy.

"Vậy nửa đêm cậu gọi tôi tới đây rốt cuộc là ý gì đây?"

Lưu Chương khó hiểu hỏi.

"Chuyện liên quan đến Trương Nguyên và Châu Dan anh biết được bao nhiêu?"

November... Tại sao lại không đúng?

Cách xa Tần Vũ... Tại sao lại vậy?

Đến tột cùng thì y đã bỏ sót chi tiết nào đây chứ.

Trương Gia Nguyên nhíu mày cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào mấy ngày gần đây, cậu tự biết mình không đủ kinh nghiệm, những chuyện quá lão luyện thì quả thật là cậu không có cách nào phát hiện ra ý nghĩa đằng sau nó ngay được, nhưng dù có nghĩ kỹ lại thì cũng không phát hiện ra được bất cứ liên hệ nào.

Có quen được người bạn mới nào không?

Tần Vũ.

Vẫn nhớ tháng 11 trong tiếng Anh đánh vần thế nào chứ?

N-O-V-E-M-B-E-R.

Sai rồi.

Rốt cuộc là sai ở đâu...

Tần Vũ, tháng 11, November...

November... Sai, No...

Tần Vũ...

Cách xa Tần Vũ một chút.

Tần Vũ có vấn đề.

Trương Gia Nguyên chầm rãi lắc đầu, cậu vẫn còn nghi ngờ đối với kết luận này. Nhưng điều cậu không ngờ chính là ngay sau khi Châu Dan bị nhốt vào phòng biệt giam, cậu đã bị chỉ mặt khiêu khích ngay tại quảng trường, lại còn là mấy gã alpha vừa cao vừa to con. Song cậu còn chưa phản ứng lại thì đã bị người đằng sau đẩy mạnh một cái, lảo đảo mấy bước tách khỏi đoàn người.

Trương Gia Nguyên bất an xoay xoay cổ tay.

Cậu hoàn toàn không thể sử dụng những kỹ thuật đánh nhau mà mình đã học được ở nơi này, nếu không thì sẽ bị người khác nhìn thấu thân phận, nhưng trong tình huống như hiện nay, cậu không thoát thân nổi.

Cậu dần bị đám alpha dồn đến giữa quảng trường, ngọn đèn trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt, cảnh tượng lúc này khiến Trương Gia Nguyên nhớ tới đạo tràng cúng tế của thời cổ đại.

Vốn dĩ cậu muốn kéo dài chút thời gian đợi Lưu Chương tới, nhưng không ngờ đám alpha kia giống như đã thương lượng xong hết rồi, không thèm nhiều lời, trực tiếp tung nắm đấm xông về phía cậu, Trương Gia Nguyên vô thức đổi bước chân né đi.

Đệt.

Đám người này rõ ràng là đang ép cậu mà.

Ép cậu dùng những kỹ xảo có hệ thống đó để đối đầu với họ.

Quấn chặt lấy theo một cách không có trình tự thì sẽ không có sơ xót gì đâu nhỉ.

Trương Gia Nguyên cố gắng để bản thân trông có vẻ thô bỉ, nhào người tới đánh một người trong số đó, thỉnh thoảng lại cố ý để người khác bắt được cánh tay hoặc là bả vai, sau đó thì quật ngã một người, nhưng cũng chỉ có vậy, thậm chí cậu còn nghi là đám alpha này có phải là đã ăn được thứ gì rồi không, chứ làm sao mà cứ như không biết mệt thế.

Không biết đã quật ngã bao nhiêu người, Trương Gia Nguyên thở hắt một hơi, lau mồ hôi trên trán, trong thoáng chốc cậu nhìn thấy Tần Vũ đang đứng ngay bên ngoài đám đông. Dường như chẳng đếm xỉa đến bất cứ chuyện gì, nhưng vị trí đó lại có thể dễ dàng thu hết mọi khung cảnh quanh quảng trường vào mắt. Trông chẳng khác nào một vị khán giả đang yên tĩnh xem một vở kịch hay cả.

Không, không phải khán giả.

Trương Gia Nguyên thấy Tần Vũ nhướn mày nhìn mình, nhếch khóe miệng rồi chỉ ngón tay ra phía sau Trương Gia Nguyên như đang bố thí cho cậu vậy.

Là đạo diễn mới đúng.

Trương Gia Nguyên lạnh mặt nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh được nắm đấm vung tới từ đằng sau, xoay người đạp người nọ một cú. Hình như cậu còn thấy chưa đủ, bèn liên tục đạp thêm mấy cái nữa dọa cả đám alpha đang định tấn công cũng phải phát ngốc.

Động tác của Trương Gia Nguyên vẫn không ngừng lại, giống như muốn đưa gã alpha kia vào chỗ chết luôn vậy. Cậu cũng không rõ đã qua bao lâu, chỉ nhớ là gã alpha đã gần như hấp hối, được cáng cứu thương đưa đi. Còn cậu thì bị mấy gã quản giáo đè xuống mà vẫn không nguôi giận, thậm chí còn ra tay đánh quản giáo.

Sai lầm lần này đúng thật là không nên phạm phải, đợi sau khi cậu ra tù rồi, nếu có cơ hội gặp lại cậu nhất định sẽ xin lỗi bọn họ, Trương Gia Nguyên đã nghĩ như vậy đấy.

Bởi vì đả thương quản giáo, nên lần này cho dù làm gì thì cậu cũng không thể nào thoát tội được, trực tiếp bị nhốt vào phòng biệt giam. Song theo sắp xếp của Lâm Mặc thì cậu được xếp vào cùng một phòng biệt giam với Châu Kha Vũ.

Cũng tốt.

Chỉ là không đúng thời cơ.

"Tiền bối."

Trương Gia Nguyên dựa lưng vào tường, tầm mắt cậu bị bóng tối bủa vây, chỉ có thể dựa vào năng lực mới mơ hồ nhìn thấy vị trí của Châu Kha Vũ.

"Ổn chứ?"

Châu Kha Vũ nhẹ giọng hỏi.

Trương Gia Nguyên biết hắn đang nói tới việc mình suýt chút nữa đã bị đánh dấu.

"Không sao."

Trương Gia Nguyên đáp xong, không khí dần trở nên yên tĩnh. Sau khi tầm nhìn bị bóng tối che đi, những giác quan khác cũng trở nên nhạy cảm hơn, hơi thở của cả hai dần đan vào nhau, có một cảm giác nào đó không thể nói rõ được. Có lẽ là tin tức tố mà Châu Dan lưu lại trong cơ thể cậu đang quấy phá, Trương Gia Nguyên chỉ cảm thấy cả người mình lại bắt đầu nóng lên. Nhưng lúc này cậu lại có chút lo lắng, trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này, tiếng trái tim đang đập loạn lên của cậu có khi nào quá rõ ràng hay không.

"Biết bước tiếp theo nên làm thế nào chưa?" Châu Kha Vũ lại hỏi.

"Thủ tiêu Tần Vũ?"

"Đó là bước cuối cùng."

Châu Kha Vũ chậm rãi thở phào một hơi, hơi co chân lại.

"Điều chúng ta cần làm lúc này chính là đợi. Đợi cậu ra ngoài, đợi Tần Vũ vào đây."

"Ừ."

Châu Kha Vũ nghe người bên cạnh đáp lời rồi im lặng gật đầu, sau đó vòng tay lên vai cậu.

"Lần đầu làm nhiệm vụ, sợ à?"

"Lúc đầu đúng là không sợ, nhưng dạo gần đây có hơi sợ rồi."

Trương Gia Nguyên khẽ nhích người lại gần Châu Kha Vũ.

"Vì Tần Vũ sao?"

"Không hẳn. Tôi cứ cho rằng, tôi trà trộn vào đây mấy hôm sau đó sẽ đưa anh ra ngoài, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng không ngờ trong đây lại dính líu đến nhiều thứ như vậy."

Quả thật Trương Gia Nguyên không ngờ chuyện này sẽ phức tạp như vậy, nhưng bây giờ nghĩ tới tiền căn hậu quả, bất chợt phát hiện thân phận của mình, không thể nào chỉ đơn giản là vào đón người. Thân phận omega rất dễ lợi dụng, còn giới tính của người bị hiếp giết bị đảo ngược lại là một bổ sung hoàn toàn mới.

Trương Nguyên phải chết cùng với Châu Dan.

Đây là kết quả mà tổ chức đã thiết lập sẵn, bất kể là Trương Nguyên hay là Châu Dan, đều không có năng lực và cũng không có tư cách để thay đổi nó.

Nhưng nếu là Trương Gia Nguyên và Châu Dan thì sao...

Đừng mơ tưởng nữa.

Trương Gia Nguyên lắc đầu thật mạnh, cố gắng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.

—tbc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net