6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hóa ra đây là lý do ngươi nói ta không cần phá phách nữa sao?"

Trương Gia Nguyên ngồi đối diện Châu Kha Vũ chống cằm hỏi. Khuôn mặt bầu bĩnh nằm gọn trong bàn tay, một cái nhìn thu hết dáng vẻ người kia vào tầm mắt.

Gió lùa qua cửa sổ, thổi cho tấm rèm đỏ trong phòng khẽ bay.

Châu Kha Vũ không đáp, yên lặng vuốt lại thánh chỉ bằng vàng gấm mà Hoàng thượng mới ban lúc chiều. Từng nét chữ được thêu cẩn thận, sờ qua liền biết là lục chỉ hoàng cung, muốn mờ mắt cũng không trốn nổi việc đọc được vài dòng, thậm chí nghe được cả tiếng người đọc văng vẳng bên tai.

"Thánh chỉ tới!"

Ngay lúc Trương Gia Nguyên còn đang ngây người, đám đông bên ngoài đã sớm quỳ rạp xuống. Toán quân triều đình hùng hổ tiến vào, đi đầu là thái giám cùng hai thị vệ, đằng sau kéo theo một dàn vệ binh..

Bàn tay Châu Kha Vũ kéo theo Trương Gia Nguyên quỳ xuống chưa kịp buông ra, trước thánh chỉ đành giả vờ bất động, giờ đã thoáng đổ mồ hôi lạnh.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Phía bắc nội chiến triền miên, binh lính cạn kiệt, quân địch lại ngày một lớn mạnh..."

Tiếng thái giám đọc thánh chỉ đều đặn vang lên. Trương Gia Nguyên giật mình rút tay khỏi Châu Kha Vũ, lén lút quay sang nhìn hắn, khó hiểu cau mày.

"Nay xét thấy cục diện khó đoán, Hoàng đế ban lệnh cho Vương thừa tướng cùng Châu Kha Vũ công tử trong đêm nay dẫn ba vạn quân tới phương Bắc, đúng giờ Tí khởi hành. Lương thực cùng binh lính đã được gấp rút chuẩn bị, vì lệnh vua không thể chống lại, vì mệnh dân càng không thể trốn tránh.

Khâm thử."

Tai Trương Gia Nguyên hơi ù đi, trong lòng hỗn độn, rốt cuộc đành im lặng cúi đầu chờ tới lúc bóng thái giám cùng thị vệ khuất dần sau cổng mới đứng dậy. Dân chúng thoáng đã tản về hết, xen lẫn trong đám đông có tiếng ai than thở Trương Gia Nguyên thật đáng thương.

"Đây là chuyện đại nhân đã tiên liệu từ trước?" Giọng Vương thừa tướng phía sau vang lên, xung quanh bỗng chốc im bặt chẳng ai dám hé răng nửa lời, đến thở cũng không dám thở mạnh. Mãi một lúc sau Châu đại nhân mới hừ nhẹ một tiếng, trầm ngâm đáp lại.

"Ngươi thử nghĩ xem, vài năm nữa Kha Vũ vẫn phải đem theo danh phò mã đi tòng quân thôi, Hoàng thượng sao có thể cho qua dễ như vậy. Trước sau gì cũng đi, chi bằng đi sớm một chút, ít nhất còn được đi với tư cách người của Châu phủ."

"Và cả, giữa xuất trận và tiểu công chúa cùng xuất trận và Trương Gia Nguyên, nếu là ngươi ngươi sẽ chọn ai?"

Vương thừa tướng nghe xong bật cười thành tiếng chứ không đáp lại, đứng dậy vỗ nhẹ vai Châu Kha Vũ nói, "Đáng lẽ mười sáu tuổi có thể thành phò mã, cuối cùng lại lăn lộn nơi sa trường. Muốn trách thì cứ trách phụ thân ngươi."

"Mười sáu tuổi được xuất quân cùng Vương thừa tướng là phúc phần, tiểu bối không thấy có điều gì cần trách cứ." Châu Kha Vũ ngoan ngoãn đáp lại, hai bên tóc mai lay theo từng nét cười.

"Vậy Trương công tử mau trách Kha Vũ đi."

Sắc trời dần ngả tối, Vương thừa tướng trước khi rời đi bỏ lại một câu bông đùa, tiếng cười cùng bóng người khuất dần sau cánh cổng.

"Ngươi có trách ta không?"

Châu Kha Vũ rời mắt khỏi thánh chỉ, nhìn theo Trương Gia Nguyên vừa nhảy phắt lên giường, ngón tay nghịch ngợm hình phượng hoàng thêu trên hỷ phục.

"Ta muốn giết ngươi còn không hết. Ngươi biết trước rồi đúng chứ? Tại sao biết trước hỷ sự sẽ bị quân triều đình phá cho tan tành mà vẫn kéo theo ta vào? Có biết chuyện này về sau sẽ mang tiếng xấu không?" Trương nhị thiếu khoanh tay nói một tràng dài, chất giọng non nớt đang trong thời kì thiếu niên đôi lúc như muốn vỡ ra từng mảnh. "Có phải Châu phủ lo sợ ngươi thành phò mã tới mức đem ta ra làm lá chắn không?"

Trương Gia Nguyên yên lặng nhìn Châu Kha Vũ, thấy hắn đi đến chỗ mình liền ngồi lùi lại, giơ bàn tay ra trước né tránh.

"Đừng lại gần đây! Bây giờ nghĩ lại người đi đánh trận cũng không phải ta, vẫn có thể ở lại ăn sung mặc sướng là được rồi." Trương Gia Nguyên tựa lưng vào gối, cẳng chân buông thõng xuống giường nhẹ đung đưa. "Nhưng cũng vì thành thân với ta mà..."

"Chuyện này không phải do ngươi. Phụ thân đã nói rồi, lý do ta phải đi chỉ vì ta là con trai của Châu đại nhân thôi." Châu Kha Vũ nhún vai, ngồi ở đuôi giường gõ lên phần xương ống đồng lộ ra từ y phục Trương Gia Nguyên, lém lỉnh đùa. "Thành gia với mỹ công tử như ta ngươi cũng đâu có chối? Thích chết đi được còn đòi giết."

"Ta cũng là mỹ công tử!" Nhị thiếu gia lại bĩu môi. "Quả thực ban đầu ta không muốn nên tìm cách phá phách, khi hay tin ngươi vào cung ta vui muốn khóc, còn ngóng tin ngươi được ban hôn với tiểu công chúa đến quên ăn quên ngủ..."

"A, hoá ra ngươi ghét ta đến vậy sao?" Châu Kha Vũ giả vờ lớn giọng, nhanh nhẹn cúi xuống tháo giày dưới chân Trương Gia Nguyên, ra sức gãi vào lòng bàn chân cậu. "Đến lượt ta trả thù."

Cổ chân nhỏ của tiểu thiếu gia bị Châu công tử nắm đến hằn dấu đỏ, ngón tay chạy dọc gan bàn chân trắng trẻo, bị chọc cười đến oằn người.

"Haha... nhưng... nhưng bây giờ ta không... Châu Kha Vũ dừng tay lại! Ta không muốn nữa mà!"

Trương Gia Nguyên bật dậy dùng sức gỡ tay Châu Kha Vũ ra, không ngờ cuối cùng gây ra trận chiến ngang sức một chín một mười.

"Sao ta không biết ngươi khoẻ vậy chứ?"

Người kia giữ chặt hai cổ tay ép ngược lại khiến Châu Kha Vũ đổ xuống giường, còn nhanh chóng đè lên người hắn. Nhị công tử nghịch ngợm gập lưng ghé sát mặt lại, con ngươi màu hổ phách xoáy thẳng vào mắt người phía dưới. Trương Gia Nguyên cứ giữ tay như vậy im lặng nhìn, nhận ra gò má Châu Kha Vũ thoáng hồng lên, mắt đảo loạn một vòng liền khúc khích cười.

"Nguyên Nguyên, ở đằng kia có thứ gì kìa?"

Trương Gia Nguyên bị lừa đến giật mình,
thoáng cái đã nới lỏng lực, Châu Kha Vũ nhanh chóng rút tay ra, bật dậy đỡ lấy gáy cậu đè ngược lại. Vậy mà Trương thiếu gia chẳng phản ứng gì, nằm yên như vậy nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong mắt người đối diện.

"Tiểu tử, hồn lạc đi đâu rồi? Trả lời ta đi, có phải ngươi lén lút luyện võ không?"

"Không có! Từ năm mười tuổi ta đã vác đàn thập lục đi khắp nơi rồi, giờ còn bê được hai cái cùng lúc..." Trương Gia Nguyên ngượng ngùng nói. "Ta chỉ tập để tự vệ, dù sao cũng không có hứng thú, bỏ rồi."

Châu Kha Vũ cúi thấp đầu, mặt đối mặt với Trương Gia Nguyên, cũng thấy được mình trong con ngươi sáng rỡ trước mặt. Mái tóc hắn trượt từ vai xuống, vô tình rơi lên khuôn mặt trắng trẻo khiến cậu hắt nhỏ một hơi, đã vậy còn bĩu môi như trách cứ. Bả vai Châu thiếu gia khẽ run lên, hắn đưa tay gạt đi mấy sợi tóc loà xoà làm mũi Trương nhị thiếu ngứa ngáy, trong lúc nhếch miệng hỏi ngón trỏ còn vuốt nhẹ lên đầu mũi trêu đùa.

"Vậy vừa rồi ngươi nói không muốn là không muốn gì?"

"Là không muốn ngươi thành thân với tiểu công chúa nữa." Lần này Trương Gia Nguyên không gỡ tay Châu Kha Vũ ra được, đành ngoan ngoãn trả lời. "Nhưng hiện tại càng không muốn ngươi thành thân với ta..."

"Không phải." Hắn áp ngón trỏ lên môi cậu, hai khuôn mặt cách nhau chưa tới một gang tay. "Vừa rồi ta nói ngươi không nghe sao? Bây giờ ta không đi tương lai cũng phải đi, nhờ ngươi mà ta được đi sớm hơn một chút. Đi sớm ắt sẽ về sớm với ngươi."

"Ai cần ngươi về sớm."

Nhị công tử hất người phía trên ra, nghe thấy tiếng gõ cửa liền cuống cuồng ngồi dậy, đạp vào đùi Châu đại thiếu ra lệnh hắn mở cửa.

Tiếng nha hoàn mời cơm vọng vào tận giường ngủ, Trương Gia Nguyên nhanh chóng nhảy xuống xỏ giày, hỷ phục trên người còn chưa buồn thay.

"Nguyên Nguyên nhanh lên, cùng đi ăn cơm." Châu Kha Vũ khoanh tay tựa đầu vào cửa đứng nhìn cậu, hỷ phục cũng chưa cởi ra, trên người còn đeo nguyên bông hoa hỷ làm từ vải đỏ, cuối cùng trong lúc thẫn thờ bị Trương Gia Nguyên cầm kéo cắt hoa đi, bỏ lại một câu "Sợ ngươi ăn cơm vướng víu." rồi co chân chạy mất.

Trước cổng Châu phủ đặt một phiến đá làm bằng cẩm thạch, bên trên khắc chữ "Phúc", dưới phiến đá từ lâu mọc lên một đám cỏ dại. Trương Gia Nguyên tì tay lên nó, đứng bên cạnh Trương lão gia, ngoài hành lý cùng xe ngựa là một đám người đông đúc. Châu đại nhân gọi tất cả gia nhân trong Châu phủ ra cổng cùng chờ tiễn Châu đại thiếu xuất trận đêm nay. Trăng non nấp sau ngọn cây, trời đêm che màu mây trắng. Gió thổi từng cơn se se luồn vào tay áo Trương nhị thiếu, chạy thẳng đến lồng ngực làm cậu khẽ rùng mình.

Trương Gia Nguyên ngoái đầu từ cổng nhìn vào thấy một nhà ba người họ Châu đang từ sân bước ra, trong lòng bỗng nôn nao khó tả, lại mang theo chút buồn bực khó nói. Mới sáng nay tay giữ chén rượu giao bôi mà giờ đã chờ tiễn người ra trận, nhanh đến nỗi làm người ta khó chịu, đến nỗi tim như bị ai nhéo một cái đau điếng mà chẳng thể kêu lên. Giống như đi chợ vô tình gặp một con diều thật đẹp, đến khi quay lại đã thấy nó bị người ta mua mất, tim đột nhiên sẽ hẫng đi vài nốt. Hoặc giống như vu vơ nghĩ ra một đoạn nhạc thật hay, tới khi mở nhạc phổ lại không thể nhớ ra để chép vào được nữa, ngực bất chợt sẽ nén đầy một nhịp u buồn.

Vốn dĩ chỉ biết trống rỗng hoặc ấm ức, bây giờ lại vô tình được hiểu thế nào là vừa trống rỗng vừa ấm ức rồi.

"Nguyên Nguyên, ngươi đang nghĩ gì?" Châu Kha Vũ cốc nhẹ vào trán Trương Gia Nguyên, giả bộ cau mày. "Ta sắp đi rồi, ngươi thành tâm tiễn ta một chút được không?"

Trái lại Trương Gia Nguyên còn cau có hơn, mi tâm nhíu chặt nhưng khoé môi không kiềm được xị xuống, chỉ chờ Châu Kha Vũ dang tay là sẽ sà vào. Tiểu thiếu gia rướn lên vòng tay quàng qua cổ người trước mặt, biết người ta không nhìn được liền mếu máo.

"Khi trở về nhất định phải gả cho ta, không cho phép ngươi thành gia cùng người khác."

"Không chịu." Châu Kha Vũ dẩu môi đáp. "Trương gia phải gả ngươi cho ta chứ, Châu phủ từ trước đến nay không gả người."

"Được được, thế nào cũng được, đồng ý gả cho ngươi."

Nói rồi Trương Gia Nguyên lấy từ trong người ra cây quạt xếp màu đen, cũng chính là chiếc quạt treo viên ngọc lục bảo mà Châu Kha Vũ dùng để ru cậu ngủ vào lần đầu cả hai nằm cạnh nhau. Nhị công tử mím môi giật ngọc bội khỏi chuôi quạt, nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay Châu đại thiếu.

"Hứa với ta không được làm mất, đã đánh dấu ngươi rồi."

"Hoá ra là hình đàn tranh ư?" Đại thiếu gia giơ viên ngọc lên cao ngắm nghía, mãi sau mới cẩn thận nhét vào ngực áo.

Sau một lúc đắn đo, Châu Kha Vũ mười sáu tuổi liền ghé sát vào tai Trương Gia Nguyên thì thầm, hai cánh môi vừa vặn đọng trên gò má cậu, "Đánh dấu đã xong."

Trước mặt phụ mẫu hai bên cùng toàn bộ gia nhân, còn có Vương thừa tướng vừa đúng lúc đáp ngựa tới, Châu đại thiếu nắm lấy cổ tay nhị thiếu gia nhà họ Trương, nhìn vào mắt cậu mỉm cười nói một câu mạch lạc, "Nguyên Nhi, đợi ta trở về nhất định sẽ lấy ngươi."

(tbc)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net