Châu Daniel (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả những điều khoản trong hợp đồng mà Châu Kha Vũ đưa ra đều quá hợp lý, chúng tôi không có lý do gì để từ chối cả.

Ký hợp đồng xong, chúng tôi cảm ơn Châu Kha Vũ và tạm biệt anh ta ra về. Tôi vừa định đứng dậy, Châu Kha Vũ đột ngột gọi: "Nguyên Nhi..." Cả bốn chúng tôi đều khựng lại, vì đây là cách gọi tên thân mật của tôi, không hiểu vì sao Châu Kha Vũ lại gọi một cách tự nhiên như thế.

Châu Kha Vũ ngay lập tức sửa lời: "Trương Gia Nguyên, cậu ở lại thêm một lát." Ba người kia hết nhìn Châu Kha Vũ lại nhìn sang tôi, mặt đầy dấu hỏi chấm nhưng cũng không tiện nói gì thêm, đưa mắt ra hiệu cho tôi là chờ ở ngoài rồi khép cửa lại.

Còn lại tôi và Châu Kha Vũ trong phòng, không khí tràn ngập sự lúng túng. Tôi cố gắng tỏ ra thoải mái, cười giả lả: "Châu Kha Vũ, không biết anh muốn nói gì với tôi thế?" Châu Kha Vũ đăm chiêu nhìn tôi, mãi mới mở miệng, lại lắp bắp không thành câu: "Trương Gia Nguyên, em... em... em thấy tôi thế nào?"

Sếp tương lai hỏi bạn thấy sếp thế nào phải trả lời sao, online chờ, rất gấp!

Tôi cười mà trong lòng đổ lệ: "Anh rất đẹp trai!" Châu Kha Vũ nhíu mày, nhìn cụt hứng rõ ràng: "Chỉ thế thôi?"

Anh còn muốn tôi thấy như thế nào nữa hả tổ tông của tôi ơi, chúng ta cũng chỉ vừa quen nhau vài tiếng trước.

Nhưng dù sao người ta cũng là cấp trên mà, không thể qua loa được, sếp không hài lòng, tôi phải tìm một câu trả lời khác thôi.

Tôi dè dặt tìm từ: "Đâu chỉ đẹp trai bình thường, anh là người đẹp trai nhất tôi từng gặp." Rõ ràng là Châu Kha Vũ hài lòng với câu trả lời này hơn nhiều, chân mày anh ta cũng giãn ra: "Vậy em có thích không?"

??? Gì cơ?

Câu hỏi này cứ sai sai ở đâu ấy. Thích là thích theo nghĩa nào vậy?

Tôi cố gắng cắt nghĩa một cách trong sáng nhất có thể: "Tất nhiên là thích chứ ạ, con người ai mà chẳng đam mê cái đẹp, nhất đối với người đẹp trai nhất tôi từng gặp là anh Châu đây, dù mới quen biết nhau chưa lâu nhưng tôi đã sinh lòng mến mộ..."

Tôi còn chưa kịp thao thao bất tuyệt xong, mặt Châu Kha Vũ đã tối sầm: "Quen biết nhau chưa lâu? Em..." Tôi nghe giọng anh ta cao lên mấy tông thì lập tức im bặt. Thật là phiền não, chẳng hiểu ngày hôm nay rốt cuộc người này ăn trúng thứ gì.

Thấy tôi ỉu xìu, Châu Kha Vũ hạ giọng, nhưng anh ta không nói chuyện với tôi bằng ngữ điệu dịu dàng như lúc trước mà lạnh như băng, lại có chút kìm nén: "Nếu em đã thích tôi từ lần gặp đầu tiên như vậy..." Anh ta nhấn mạnh vào mấy chữ "lần gặp đầu tiên": "Vậy thì ở bên tôi đi."

Tôi thất thểu bước ra khỏi Giải trí Nguyên Châu Luật, ba người bạn của tôi vẫn chưa đi, vừa thấy tôi, họ ào tới: "Thế nào rồi Trương Tròn mày khai mau, Châu Kha Vũ nói gì với mày?"

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh: "Không có gì, anh ta mới đi du học nước ngoài về chưa lâu, chưa quen thuộc với cuộc sống trong nước nên giữ tao lại hỏi mấy việc thôi." Lâm Mặc nghi ngờ: "Hỏi chuyện mà sao lại giữ mỗi mình mày lại để hỏi? Ánh mắt anh ta nhìn mày lạ lắm, khai ra mau."

Tôi chối đây đẩy: "Lạ là lạ chỗ nào, mày đừng suy diễn lung tung nữa Mặc Mặc, có vấn đề gì thì tao kể ngay cho chúng mày chứ tao giấu làm gì." Truy hỏi một hồi lâu không khai thác được gì thêm, Lâm Mặc cũng đành từ bỏ: "Có chuyện gì hệ trọng phải kể ngay cho bọn tao nghe chưa, mày càng giấu thì tội càng nặng."

Thật ra tôi cũng không nói dối, đúng là Châu Kha Vũ nói anh ta vừa mới du học bên Mỹ trở về, chưa quen thuộc với cuộc sống trong nước là thật, nhưng còn vế anh ta bảo "ở bên tôi" thì tôi không kể ra mà thôi. Tôi dại gì mà kể ra chứ, với tính cách của ba người kia, khéo sẽ đùng đùng lên đòi huỷ hợp đồng vừa mới ký mất.

Mà thật ra tôi cũng chẳng hiểu lắm ý tứ của Châu Kha Vũ, cũng không dám hỏi kỹ anh ta, tôi cảm thấy người này khí thế bức bách, lòng dạ khó lường. Sau khi đòi add wechat với tôi, anh ta đưa cho tôi một chiếc thẻ từ, nói đó là thẻ nhà anh ta, sau này tôi sẽ cần dùng tới, đồng thời cũng không cho tôi từ chối.

Tổng tài trong truyền thuyết là đây sao? Cũng thật quá bá đạo rồi.

Đừng nghĩ tôi là người yếu đuối, nhút nhát, trên thực tế tôi chính là một mãnh nam vật tay một mình chấp 2, 3 đối thủ cùng lúc cũng không ngại. Thế nhưng Châu Kha Vũ tuy bá đạo và khó hiểu nhưng cư xử lại rất đúng mực, kết hợp với nhan trị cao, không hề giống mấy kẻ quyền cao chức trọng đi quấy rối người khác chút nào. Thôi được, tôi sẽ không thừa nhận tôi là một tên gay nhan khống mê mệt nhan sắc của anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đâu.

Buổi tối, tôi đang nằm ở nhà trọ ăn kem macadamia và xem phim truyền hình lúc 8 giờ tối thì Châu Kha Vũ gọi tôi đến gặp có việc. Là một công nhân viên chức tận tâm, sếp có gọi lúc 8 giờ tối thì tôi cũng phải lập tức lên đường thôi.

Anh ta thế mà lại đưa cho tôi địa chỉ nhà anh ta. Tôi lái xe máy đến một khu chung cư cao cấp bậc nhất trong thành phố, dùng thẻ từ anh ta đưa sáng nay mở cửa. Nhà của Châu Kha Vũ chỉ có ba tông màu chủ đạo đen, trắng, xám, trông vừa hiện đại vừa sang trọng lại mang hơi hướng lạnh lùng y hệt tính cách của anh ta. Tôi vào đến phòng khách thì Châu Kha Vũ cũng mặc áo choàng từ phòng tắm bước ra, cổ áo hơi lộ ra để lộ cơ ngực săn chắc, nước da màu lúa mạch đầy sức sống, những giọt nước nhỏ xuống từ mái đầu ướt của Châu Kha Vũ rơi xuống xương quai xanh gợi cảm và cơ ngực của anh ta rồi biến mất phía dưới lớp áo.

Thấy anh ta đang chăm chú quan sát biểu cảm của tôi, tôi vội vàng thu lại tầm nhìn: "Ha lẩu a Châu tiên sinh. Anh gọi tôi đến đây có việc gì thế?"

Châu Kha Vũ nhíu mày: "Đừng gọi tôi là Châu tiên sinh nữa. Gọi là Dan... gọi Kha Vũ đi."

Tôi dè dặt: "Nghe như vậy có thân mật quá không ạ?"

Anh ta giận dỗi: "Vậy thì tuỳ em, muốn gọi sao cũng được hết." rồi ra ghế sofa ngồi.

Tôi cạn lời, anh là người gọi tôi đến nhà anh đó, có thể bớt vô lý hơn không? Nhưng bộ dáng giận dỗi của anh ta cũng khá đáng yêu đó, nhìn như một chú cún bự xù lông vậy, thôi được, nể tình anh là sếp của tôi, tôi sẽ vuốt lông cho anh, không hề thích tí nào đâu nhá.

Tôi theo Châu Kha Vũ ra ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh, anh ta cầm chiếc điều khiển lên bật tivi, đúng kênh mà tôi đang xem phim truyền hình 8 giờ tối lúc nãy. Bộ phim ngôn tình này kịch bản cực kỳ máu chó, nữ chính bị mất trí nhớ, nam chính suốt ngày đeo đuổi để cố gắng làm cô ta nhớ lại, lời thoại sến súa lắm lúc sởn da gà, nhưng mà tôi lại thích xem. Thấy Châu Kha Vũ không có ý định đổi kênh, tôi kinh ngạc: "Ô sếp... à nhầm Châu... Kha Vũ... anh cũng xem phim này ạ?"

Tôi phát hiện tai Châu Kha Vũ hơi đỏ lên rồi: "Ờm thì, xem giải trí, cũng không tệ." Tôi cười hihi: "Thật ấy nhỉ, em cũng thích xem phim này lắm mà Mặc Mặc Kiều Kiều với Trương Đằng cứ mắng em là vừa gay vừa sến ấy." Nói đến đó tôi phát hiện mình lỡ lời, vội vàng im bặt. Nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, Châu Kha Vũ không hề tỏ vẻ bất ngờ cũng như ghét bỏ gì cả, quay sang tôi, điềm tĩnh bảo: "Tôi cũng vậy." Tôi kinh ngạc: "Sao cơ?"

Châu Kha Vũ thản nhiên: "Tôi cũng vừa gay vừa sến như em."

Áaaaaa sếp đẹp trai ngay ngày đầu tiên gặp nhau đã come-out với mình còn bảo mình ở bên ý là sao, anh đừng thế nữa tôi sẽ ảo tưởng đấy nhé.

Tôi ngượng ngùng, vội lảng sang chủ đề khác: "Vậy... rốt cuộc anh gọi tôi đến đây có việc gì thế ạ?"

Sếp ra lệnh: "Tôi chưa ăn tối, em nấu ăn đi, tôi đói rồi."

Tôi đứng trước cái tủ lạnh trống trơn của Châu Kha Vũ, tức giận nghĩ: "Ủa rồi sao mình phải nấu ăn cho anh ta nhỉ? Mình đâu phải giúp việc nhà anh ta?" Nghĩ đến đó tôi chống nạnh đi ra phòng khách, người kia vẫn đang ngồi xem phim hết sức chăm chú, tôi gọi: "Châu Kha Vũ!" Anh ta tay đang cầm điều khiển run lên làm rơi điều khiển xuống sàn, quay qua nhìn tôi, lắp bắp: "Êi, e-em gọi gì thế?"

Tôi cười như không cười: "Trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn gì hết, anh bảo tôi nấu món gì bây giờ ạ?"

Châu Kha Vũ đứng lên, bối rối gãi đầu: "Vậy à, tôi mới dọn vào căn hộ này nên cũng chưa mua sắm được gì mấy." Sao tôi lại nghĩ anh ta là mĩ nam an tĩnh lạnh lùng nhỉ, mới gọi to có một câu mà đã hiện nguyên hình cún bự rồi, ngốc chết đi được.

Mái tóc trên đầu anh ta bị giày vò rối tung hết lên rồi kìa.

Tôi mềm lòng: "Vậy hay chúng ta đi ra ngoài ăn nhé, có một quán mì tôi hay ăn, mì bò ở đó ngon lắm. Lát nữa về tiện thì ghé siêu thị mua đồ ăn luôn được không?" Châu Kha Vũ đang ủ dột ngay lập tức tươi tỉnh: "Được, em chờ tôi thay đồ nhé." rồi vội vàng chạy về hướng phòng ngủ. Tôi nói với theo: "Anh sấy tóc luôn đi."

Sao lời thoại này nghe cứ thân mật một cách khó hiểu thế nhỉ?

Tôi mang bộ mặt nghi ngờ nhân sinh mà ngồi trên ghế sofa chờ Châu Kha Vũ, phải một lúc sau anh ta mới sửa soạn xong đi ra, ăn mặc đẹp đẽ chỉn chu sơ mi quần tây còn xức cả nước hoa, đi bên cạnh đứa mặc áo hoodie tóc tai xuề xoà và quần bò rách gấu là tôi trông không thể kì cục hơn.

Tôi cạn lời: "Chỉ là đi ăn mì bò thôi sao anh phải ăn mặc trang trọng thế ạ?"

Châu Kha Vũ không trả lời câu hỏi của tôi, cầm chìa khoá xe đi ra cửa, đoạn quay lại nhìn tôi, dịu dàng gọi: "Nguyên Nhi... à Trương Gia Nguyên, chúng ta đi ăn thôi." Trong giây phút ấy, bỗng dưng tôi có cảm tưởng mình bị déjà-vu*, dường như anh ấy đã hướng tôi mà nói câu này rất nhiều lần vậy.





*Déjà-vu bắt nguồn từ tiếng Pháp mang ý nghĩa "đã từng xảy ra". Đây là cảm giác xuất hiện khi một sự kiện nào đó diễn ra và bạn cho rằng nó đã xảy ra rồi trong quá khứ.

_______________________

Mình đền bù cho việc lên chap trễ bằng 2000 chữ một chap fic mới nhé :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC