Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ cầm trên tay chiếc khay to đựng hai đĩa salad màu sắc bắt mắt, bên cạnh là hai ly Coca không đường. Anh lách qua những dãy bàn ghế, đi về phía chàng trai mặt sweater trắng xanh ngồi gần cửa sổ.

"Bắp cải trộn tới rồi đây!"

"Cẩn thận kẻo ngã đổ bây giờ!" Trương Gia Nguyên không khỏi lên giọng nhắc nhở cái người không lo nhìn trước sau mà chỉ mải cười với mình kia.

"Biết rồi biết rồi. Anh đang tập trung 100% luôn này." Nghe bạn trai nhắc, Châu Kha Vũ cúi xuống nhìn chiếc khay, vẻ mặt như muốn nói "anh nghiêm túc lắm đấy nhé".

Cuối cùng khay thức ăn cũng 'hạ cánh' an toàn trong đôi bàn tay đầy mồ hôi của Châu Kha Vũ và cái lắc đầu bất lực của Trương Gia Nguyên.

Hôm nay là giữa tuần nên cửa hàng không quá đông. Họ ngồi ở một góc gần cửa sổ, từ đây nhìn ra có thể thấy đường phố tấp nập, chìm ngập trong sắc nắng màu mật ong buổi xế chiều.

Đối diện bên kia đường có một tiệm trà sữa. Châu Kha Vũ nhớ hơn mười năm trước, nơi đó từng là cửa hàng bánh mì với cái tên rất đỗi đáng yêu là Ngày Mưa. Khi mẹ anh còn làm việc ở đó, hai mẹ con đã sống cùng nhau trong một căn phòng nhỏ nơi gác xép. Họ ăn bánh mì nhiều hơn ăn cơm, đến nỗi mùi bánh mì trở thành thứ mùi quen thuộc, vấn vít và ám ảnh anh suốt một khoảng thời gian dài.

"Kha Vũ! Kha Vũ!"

Châu Kha Vũ còn chưa kịp phản ứng với tiếng gọi thì đã cảm nhận một cơn nhói ở mu bàn tay. Anh quay đầu sang, thấy cái nĩa trong tay Trương Gia Nguyên, cùng đôi mắt cậu đang chăm chăm nhìn mình.

"Chắc em nên thủ sẵn cây Thánh giá để tiện cầu hồn anh về." Trương Gia Nguyên vừa nói vừa đẩy đĩa salad đã trộn đều về phía đối diện.

Châu Kha Vũ sờ gáy, cười ngượng ngùng, "Xin lỗi em. Anh lại thế nữa rồi."

Anh gắp một ít thức ăn cho vào miệng. Độ giòn của bắp cải, cà rốt hoà cùng vị chua ngọt đậm đà nơi đầu lưỡi khiến cảm giác mơ màng lúc nãy dần tan biến.

Đợi đến khi hai người ăn xong đã là khoảng năm giờ chiều. Lúc này là giờ tan tầm, người vào cửa hàng cũng nhiều hơn. Châu Kha Vũ vớ lấy chiếc áo khoác đen, đứng dậy nói, "Anh lại quầy tính tiền. Em ở đây đợi nhé."

Trương Gia Nguyên đang bấm điện thoại, cũng không nói không rằng mà chỉ gật đầu. Thế nhưng lúc Châu Kha Vũ quay lại thì người đã chẳng thấy đâu. Đoán bạn trai nhỏ chắc là đi vệ sinh nên anh ngồi lại đợi.

Cũng không biết đã bao lâu, bỗng nhiên, qua ô cửa sổ, anh nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đi sang đường, hướng về phía này. Giữa dòng người xe tấp nập, cậu nổi bật như một minh tinh, dù có lẩn khuất trong đám đông cũng không thể lu mờ dáng vẻ ấy.

Châu Kha Vũ tiến nhanh ra cửa đón bảo bối nhà mình. Trương Gia Nguyên chạy bước nhỏ, đôi giày thể thao trắng giẫm lên mặt đường nhuộm sắc chiều tà. Ánh nắng nhảy nhót trên vai, hôn lên mái tóc đen mềm của cậu.

Anh chợt nhớ đến một câu nói không biết đã đọc ở đâu: "Tại sao giữa biển người đông đúc, tôi chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu? Bởi vì tất cả bước chân của họ, đều là giẫm lên mặt đường. Duy chỉ có bước chân cậu, là giẫm vào tim tôi."

Trong thoáng chốc, thời gian dường như ngưng đọng. Tại khoảnh khắc ấy, Châu Kha Vũ ngỡ mình đang nhìn thấy Thiên Thần bước ra giữa bầu trời hoàng hôn.

Thế rồi Thiên Thần nhẹ nhàng đáp xuống, đặt tay lên vai anh, cười tươi hỏi:

"Đợi em có lâu không?"

Châu Kha Vũ lắc đầu, lại hỏi, "Em đi đâu vậy?"

Trương Gia Nguyên không trả lời mà đưa cho anh chiếc túi trên tay mình. Đúng là lúc trở lại, cậu có cầm một túi ni lông màu trắng, nhưng do mãi ngắm người yêu nên giờ Châu Kha Vũ mới nhận ra.

"Lúc nãy anh cứ nhìn sang tiệm trà sữa bên đường mãi, làm em nhớ hồi trước có mua ly Trà Đen Macchiato ở đó cho anh, ly mà anh khen ngon cực ấy."

Châu Kha Vũ đưa tay nhận túi. Anh cười đến ngọt ngào, đôi mắt cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm từ đầu đến cuối vẫn hướng về phía người đối diện, "Nên em lại muốn vỗ béo anh đấy à?"

"Dạo này anh bảo ăn uống gì cũng nhạt miệng mà, hôm nay thử đồ ngọt đổi khẩu vị xem."

Ý cười trên mắt vẫn chưa tắt, Châu Kha Vũ gật gật đầu rồi nói, "Ra xe thôi. Lên đường đi thăm mẹ nào."

---

Châu Kha Vũ lái xe trên con đường cao tốc hướng ra ngoại ô. Đến khi thành phố đã bị bỏ lại sau lưng, những toà cao ốc chọc trời cũng thưa thớt dần, thay vào đó là những nếp nhà mái ngói san sát nhau. Vừa qua năm mới, nhiều nơi vẫn còn treo lồng đèn đỏ và câu đối Tết.

Xe chạy băng băng trên cung đường dọc bờ biển, rồi hướng lên con dốc cao uốn lượn trên sườn đồi. Dọc hai bên đường là cây cối xanh um.

"Năm nay người ta nâng cấp rào chắn rồi à." Trương Gia Nguyên nhìn ra cửa sổ tấm tắt nói. Cậu nhớ năm ngoái chỉ có một hàng rào mỏng, thấp hơn cả xe đạp trẻ em, mà nay đã đổi thành những bờ tường xi măng cao dày, kiên cố, uốn lượn quanh sườn dốc.

"Cung đường nguy hiểm mà. Anh nghe bảo mấy tháng trước có một vụ tai nạn ba xe đâm nhau, trong đó một xe bị lật, văng luôn xuống đồi. Chắc vậy nên họ mới xây rào kiên cố hơn để đảm bảo an toàn."

Dù có biển báo "lưu ý, đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn" thì những sự việc nguy hiểm vẫn không thể tránh khỏi. Nhất là khi trời tối, đoạn đường đồi thơ mộng sẽ trở thành những khúc cua tử thần.

Lên đến đỉnh đồi, xe rẽ vào con đường bê tông dẫn đến một cánh cổng sắt màu đen. Cột trụ hai bên cổng trông như những viên đá tảng lớn xếp chồng lên nhau. Ngay bên trên cánh cổng, giữa hai bức tượng thiên thần trên đỉnh cột trụ, là tấm biển hình vòng cung đề dòng chữ:

✝ CEMETORY ✝

Gate of Heaven

(NGHĨA TRANG - Cổng Thiên Đường)

Vào ngày giỗ của mẹ mình hằng năm, Châu Kha Vũ đều sẽ cùng Trương Gia Nguyên đến đây, không quên mang theo một bó huệ Tây - loài hoa mẹ thích nhất lúc sinh thời. Mỗi lần đi ngang cánh cổng, anh lại bật cười tự hỏi, "Sau khi chết đi, có bao nhiêu linh hồn được đến thiên đường nhỉ?"

Xe chậm rãi tiến vào rồi dừng tại bãi đỗ bên trái cánh cổng. Châu Kha Vũ cầm bó hoa, cùng Trương Gia Nguyên bước vào trong.

Khu nghĩa trang được xây trên triền đồi hướng mặt ra đại dương. Từ nơi này nhìn xuống có thể trông thấy mặt biển mênh mông ôm ấp lấy những hàng cây, phía xa xa là ngọn hải đăng soi tỏ ánh sáng cho tàu thuyền qua lại. Mặt trời đã lặn phía bên kia rặng núi, để lại những vần mây chàm đậm trĩu nặng u buồn, vài đợt gió ghé qua mang theo hơi thở se lạnh quẩn quanh trong không khí.

Họ sải bước dưới những tán thông già trên con đường lát đá bằng phẳng. Hai bên đường là những hàng mộ đá xanh và đá trắng xếp dọc nhau, cùng đứng trầm mặc trên thảm cỏ non mịn. Đây là khu mộ dành cho người đạo Công giáo. Đa số bia được xây theo biểu tượng thập tự giá, số khác có hình chữ nhật mái vòm được chạm nổi hoa văn thiên thần hoặc cành nho. Dưới buổi chiều muộn, khi mặt trời đã lặn nhưng ánh sáng vẫn còn, đèn điện chưa được bật lên, khung cảnh xung quanh vừa trang nghiêm, nhã nhặn lại pha thêm chút tịch mịch, âm trầm.

Nơi mẹ Châu Kha Vũ an nghỉ nằm bên dưới một tán cổ thụ. Ngôi mộ bằng đá màu xám tối, trên bia có khắc biểu tượng thập tự giá cùng dòng chữ:

Angela RIVIERE
__

1982 - 2016

Châu Kha Vũ quỳ một gối, đặt bó huệ Tây trước mộ rồi lấy ra khăn tay trong túi áo khoác, cẩn thận lau lên mặt bia.

"Mẹ ơi, tụi con đến thăm mẹ rồi này."

Trương Gia Nguyên đang định quỳ xuống theo anh thì Châu Kha Vũ đã đứng dậy, nhìn cậu nói:

"Năm nay Nguyên lại cao thêm rồi mẹ ạ, em ấy lớn nhanh quá."

Trương Gia Nguyên nghe vậy thì phấn khích như em bé đạt thành tích tốt được người lớn khen:

"Phải đó mẹ, con sắp cao hơn anh ấy rồi."

Một trận gió thổi qua làm mấy cánh hoa lay động.

"Để em đoán nhé, mẹ nói sau này Tiểu Châu phải gọi em là Nguyên ca thôi."

Châu Kha Vũ ôm vai cậu, cười trêu, "Hồi nào vậy. Mẹ nói dạo này anh gầy hơn rồi, hỏi em có giành ăn với anh không."

Trương Gia Nguyên nghe tới đây, một tay chống hông, một tay chỉ mặt Châu Kha Vũ:

"Cái này là anh nói chứ mẹ nào nói" rồi quay sang tấm bia đối diện, "Mẹ biết không, con trai mẹ chẳng ngoan gì cả. Hôm nào con cũng nấu một bàn to, toàn là món anh ấy thích. Mà anh ấy cứ gắp một đũa ngồi nhai nửa tiếng, con phải nhắc thì mới nuốt."

Cậu vừa nói vừa diễn lại động tác gắp thức ăn rồi nhai nuốt cùng gương mặt ngây ngốc của bạn trai mình.

"Một bữa phải ba bốn lần như vậy, rồi bảo anh no rồi bé ơi, không ăn thêm được nữa đâu. Mẹ xem chịu nổi không chứ?"

Nhìn Trương Gia Nguyên vừa mách lẻo vừa diễn tả sinh động điệu bộ ăn cơm của mình mà Châu Kha Vũ chỉ biết cười bất lực.

Đúng lúc này, anh thấy từ đằng xa, có một bóng người đang tiến về phía họ.

______


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net