Điều thứ 6: Không được phép có người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thấy Nguyên đâu không?

Daniel vừa vào quán đã chạy đến bàn số 8 nhưng chẳng thấy ai. Có một phục vụ đang quét dọn chỉ cho hắn biết Nguyên vừa ra khỏi quán rồi.

Bình thường hắn sẽ không để tâm lắm, nhưng đột nhiên hôm nay hắn có linh cảm chẳng lành. Nhất là kể từ khi Sophie xuất hiện và Nguyên thì đang trong bộ dạng thế kia.

Trong buổi tiệc, dù đã rất tập trung vào Sophie nhưng hắn không thể đem hình ảnh của cậu bé đẩy đi khỏi đầu mình. Nguyên xinh đẹp và dịu dàng như ánh trăng. Khí chất trong sạch cao quý của cậu không hợp với nơi này. Hắn không thích Sophie chạm vào cậu, cũng không thích người khác chạm vào.

Hắn tìm thấy Nguyên ở một con hẻm nhỏ. Xung quanh cậu là một đám côn đồ đang nằm la liệt trên đất. Hắn lập tức kéo cậu chạy đi:

- Còn đứng ngơ ra đấy làm gì? Đánh rồi còn không chạy để nó gọi người tới đông hơn à?

Daniel không nghĩ nhiều liền đem người về nhà. Lão chủ tiệm đĩa thấy hắn dắt con gái lên phòng liền gào lên:

- Ê thằng kia ai cho mày đem gái về phòng? Vị thành niên chưa thế?

- Sao ông không hét lớn tí nữa để cớm tới bắt tôi luôn đi?

Daniel tra chìa khoá vào ổ, tay hắn lập cập run run mãi mới đút vào được. Hắn cảm thấy phẫn nộ hơn bao giờ hết. Hắn không biết tại sao, chả ai làm gì hắn. Chỉ là hắn đột nhiên thấy khó ở.

Hắn mở cửa phòng ra, kéo Nguyên vào đẩy xuống sàn rồi đóng sầm cửa lại.

Nguyên không kịp chuẩn bị đã ngã cái oạch xuống, tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

- Đã bảo chờ anh rồi mà không nghe hả? Còn dám ra đường với bộ dạng như thế này? Em có biết chỗ này là đâu không? Ăn mặc như em đi ra đường chúng nó tưởng là bán dâm đấy có biết không hả? Mẹ nó thật chứ mấy mụ ấy chỉ giỏi bày trò. Vậy mà em cũng hùa theo. Em có bị ngốc không?

Daniel đi qua đi lại trong phòng, vừa đi vừa vò đầu bứt tai. Cơn thịnh nộ này hắn chẳng biết xả vào đâu chỉ có thể đem chúng đổ hết lên đầu Nguyên. Nhưng mà...

Hắn cảm thấy mình thật vô dụng, vừa vô dụng vừa ích kỉ. Nguyên có làm gì đâu chứ? Em ấy chỉ muốn về nhà thôi mà? Hắn có tư cách gì bắt em ấy đợi mình. Huống hồ trước đây hắn còn từng bỏ rơi em ấy với trường hợp tương tự.

Xả xong rồi hắn đến trước mặt Nguyên ngồi xổm xuống. Nguyên vẫn hoang mang nhìn hắn, định lắp bắp nói: "Xin lỗi" thì bị hắn cướp lời:

- Xin lỗi, tự nhiên nổi nóng với em. Ý anh là em nên thay đồ rồi hãy về.

Daniel cúi gằm mặt xuống, hắn ủ rũ gãi đầu.

- Em có thể xoa đầu anh được không?

Nguyên nghiên đầu mỉm cười. Chẳng đợi Daniel đồng ý, cậu đã đưa tay lên, những lọn tóc đen mượt len lỏi qua những kẽ tay mềm mềm.

- Daniel lo lắng cho em nên em vui lắm. Cảm ơn anh. Và cũng xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.

Daniel ngẩng mặt lên nhìn cậu, trên đôi gò má trắng hồng xuất hiện vết nhọ đen, hắn vô thức đưa tay chạm vào.

- Ban nãy có sợ không? Là em đánh chúng à?

Nguyên lắc đầu:

- Không sao. Hồi nhỏ em có học võ.

Đột nhiên hắn muốn ôm Nguyên vào lòng. Nhưng lại cảm thấy có hơi không phải phép. Hắn xoay người muốn tìm đồ tẩy trang cho cậu. Lục tủ đồ chỉ tìm thấy mấy thứ rẻ tiền, lại nhớ đến cảm giác mềm mại trên tay ban nãy, hắn không muốn gương mặt đó bị kích ứng. Hắn vứt tất cả đồ cũ của mình vào thùng rác bên cạnh cửa rồi nói:

- Nguyên à. Em ở đây đợi anh đừng đi đâu. Anh phải ra ngoài một lát.

Hắn ra khỏi cửa mang giày vào. Sau lại hoảng sợ nói với cậu:

- N...nếu em còn bỏ đi, anh sẽ chốt trái cửa đó.

Nguyên nghe vậy liền gật đầu.

Hắn chạy ra cửa hàng tìm đến chai nước tẩy trang đắt tiền nhất cùng với bông tẩy trang chất liệu mềm mại, loại mà hắn từng thà chết cũng không mua. Lúc ra quầy tính tiền hắn tự nhiên liếc đến hàng trưng bày bao cao su.

- Đờ mờ!

Hắn chửi.

Nhân viên tính tiền nhìn hắn hoang mang, cứ tưởng hắn là côn đồ định kiếm chuyện.

Daniel quay trở về nhà với hai túi. Một túi thức ăn nhanh và túi dụng cụ tẩy trang.

Hắn chạy vội về nhà chỉ sau ba phút kể từ khi rời khỏi quầy tính tiền.

Nguyên ở góc phòng ngồi ôm gối đợi hắn rồi ngủ gục lúc nào chẳng hay. Đến khi hắn nâng mặt cậu lên rồi nhẹ nhàng tẩy rửa, cậu mới chầm chậm mở mắt. Tóc giả của Nguyên đã được cởi ra để lên bàn từ lâu, lúc này chỉ còn mái tóc ngắn chấm tai được cắt tỉa gọn gàng . Hắn dùng một tay để vuốt tóc mái lên rồi mới dùng bông chùi phấn.

Hắn lục trong tủ đồ một bộ quần áo mới, cẩn thận ngửi ngửi không thấy mùi gì kì lạ mới đưa cho để cậu đi tắm trước.

Lần đầu Nguyên qua đêm trong căn hộ xập xệ của Daniel. Cậu tò mò đi vòng quanh. Căn hộ chỉ 6 chiếu tatami, kê không được bao nhiêu đồ, còn không đủ để kê giường. Bếp ăn ở ngày lối ra vào chỉ có một cái bếp ga mini và một cái lò vi sóng cũ. Tủ âm tường bên trong chứa quần áo và nệm ngủ. Trong góc có một chiếc ti vi cổ lỗ sĩ và đầu băng đĩa. Tủ sách thì toàn truyện tranh và đĩa đen.

Đối lập hoàn toàn với sự sạch sẽ xa hoa của căn hộ cao cấp nhà Nguyên, căn trọ cũ kĩ này mang lại cho người ta cảm giác của những thập niên trước, mọi thứ đều như đã quá hạn từ lâu và có khi còn lâu đời hơn bản thân Daniel. Hắn vào nhà vệ sinh ngay khi Nguyên vừa tắm xong, vừa bước ra khỏi đấy thì thấy Nguyên đang thử xoay cái đồ tua băng.

Daniel cho hai ly mì đã đổ nước vào lò vi sóng, hắn mặc kệ cho cậu nghịch ngợm mấy băng phim đen. Hắn không ngăn cản sự tò mò của nhóc con đối với căn nhà tầm thường đến kì cục của mình.

Nguyên ngốc nghếch làm mấy lọn phim bung ra hết, Daniel ngồi giúp cậu tua lại, Nguyên hỏi: "Đây là phim gì thế? Em có thể xem thử không?". Daniel bảo: "Phim con heo. Trẻ nhỏ không thể xem." Sau đó cả hai nhìn nhau cười.

Tủ phim của Daniel cũng không đến nổi chỉ toàn phim đen, cũng có một vài bộ phim hài nhảm của Mỹ. Nguyên vừa ăn mì vừa xem say sưa, đại khái là do cậu khá tò mò về cách hoạt động của loại băng đĩa dạng này.

Daniel trải futon ra sàn. Căn hộ một người của hắn chỉ có mỗi chiếc đệm này. Kể cả những ngày hè phải phơi nệm hắn cùng lắm nằm đất chứ chả chịu mua thêm chiếc đệm dự phòng. Hắn ngây người nhìn Nguyên rồi nhìn đệm của mình, thở dài: "Thôi vậy."

Bằng cách nào đó mà Daniel đã thuyết phục được Nguyên lên đệm nằm còn bản thân thì nằm trên đất. Đêm mùa thu trời có chút lành lạnh. Daniel ngủ cùng với cái gối mà Nguyên đưa cho, quay mặt về phía cửa sổ. 

Hắn có lén lút nhích lại gần nệm cho ấm, chỉ một xíu thôi. Hắn hạn chế tối đa tiếng xột xoạt của quần áo cọ vào chiếu tatami. Nhích một chút, lại một chút nữa, cuối cùng lại nhích vào cái ôm của người nào đó.

- Daniel. Anh còn thức sao?

Hắn vẫn đang quay lưng lại với Nguyên, tay cậu vòng qua eo ôm lấy hắn, đầu tựa vào lưng người kia.

Daniel muốn gỡ tay Nguyên ra, hắn nắm lấy cổ tay cậu: " Anh sắp ngủ rồi. Nhóc con ngủ đi."

Nguyên ôm càng chặt hơn, sống chết không buông hắn ra. Daniel thở dài, nhóc con này sao mà khỏe dữ vậy?

Cuối cùng hắn quay mặt lại với cậu, định mắng một trận thì thấy nhóc con kia nhắm tịt mắt lại, kiên quyết giả chết đến mức môi bặm lại trắng bệch, hắn mới ôm trán bảo:

- Xích vào trong một chút đi, đừng để bị lạnh.

Cậu ngoan ngoãn nhích nửa thân dưới vào trong, thân trên vẫn dính lấy hắn, còn kéo kéo áo như bảo hắn cũng lên đệm đi.

Daniel miễn cường lê thân lên đệm. Hai thằng con trai cao gần hai mét chen chúc nhau trên chiếc futon nhỏ xíu, chỉ cần quay người một cái là lọt ra khỏi đó. Nhưng Nguyên chẳng mấy quan tâm, còn hắn chỉ biết quay lưng với cậu.

Cái vấn đề ở chỗ, Nguyên rất không ổn, hắn biết điều đó, trước giờ tuy giả vờ làm ngơ nhưng hắn vẫn luôn biết. Nhưng mà bây giờ thì đến cả hắn cũng bất ổn. Nguyên ở dưới chăn luồn tay vào áo hắn sờ loạn hết cả lên, hắn cũng không ý kiến. Daniel bắt đầu thở dốc nhiều hơn khi Nguyên đưa tay vào quần hắn. 

Đến khi hắn nghĩ mình sắp phát điên lên mà thật sự đè người sau lưng xuống nệm thì chút lý trí ít ỏi còn sót lại nhắc nhở hắn phải tỉnh táo lên. 

Cuối cùng hắn vẫn vật Nguyên xuống thân mình. Hắn thấy bản thân mình giống như một con quái vật với hơi thở gầm gừ khó chịu chuẩn bị nuốt lấy con mồi của mình. Nguyên long lanh mắt nhìn hắn. Vẫn là ánh mắt ấy nhưng lại phủ thêm nét diễm tình hiếm thấy. 

Con mẹ nó, Nguyên muốn câu dẫn hắn. 

Cậu nhắm mắt lại, đôi lông mi dài như cánh quạt phủ lên nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, nhờ ánh trắng từ cửa sổ hắt thấy rõ ánh nước lấp lánh như pha lê. Nguyên ngẩng mặt lên, giống như rất mong chờ tiếp theo đây sẽ là một nụ hôn. Daniel cúi xuống thật gần, hơi thở phả bên tai nóng rực khiến nó đỏ lên. Daniel nói: 

- Đừng nghịch nữa được không?

Hắn chẳng biết từ đâu lôi ra được cái thắt lưng da, đem người cậu lật lại đè xuống đệm. Một bên đầu gối đặt lên chân không để cậu trốn, tay thì nhanh thoăn thoắt đem hai tay cậu trói lại. Cuối cùng hắn lật áo phông đang che phủ bờ mông căng tròn của Nguyên lên, đánh vào đấy một cái chát.

- Nghịch là bị phạt đó biết chưa.

Hắn gằn giọng thật thấp như một lời đe dọa. 

Một hồi sau hắn buông cậu ra, đi về hướng nhà vệ sinh rồi đóng cửa cái cạch.

Nguyên ngồi nhổm dậy ngơ ngác nhìn theo hắn, tay vẫn còn đang bị trói sau lưng.

 Daniel trong phòng tắm xả nước. Tự nhiên hắn có hơi hối hận vì ban nãy ở cửa hàng không mua một hộp "áo mưa". Có mà ngờ đâu nhóc con kia lại bạo dạn đến thế đâu cơ chứ. Hắn nhìn đũng quần mình ướt đẫm ôm theo cậu em nhô lên thành một túp lều nhỏ thì thở dài. 

Hôm sau Nguyên có cuộc thi quan trọng nên phải rời đi sớm. Cả hai người cả đêm qua hoàn toàn chẳng ngủ được tí nào. Bình minh vừa ló dạng hắn liền đem người tống tiễn đi luôn. Còn bản thân thì cảm nặng ngồi ở tiệm đĩa đen coi ti vi với ông già.

Ông già bán đĩa nhìn hắn thảm hại hai mũi toàn là giấy, lâu lâu thì hắt hơi. Lão kì thị hắn ra mặt, kiên quyết không cho hắn ngồi gần.

- Sao mày cũng có ti vi mà không lên coi đi, ở đây định lây cho tao à?

Daniel phất tay nói:

- Không được đâu ông già, ti vi nhà tôi chỉ xem băng được thôi, không có nối cáp. Ấy, nước đi này gọi là gì? Nguyên Nhi vừa đánh gì đấy?

Hắn chỉ tay lên màn hình. Trên đó đang chiếu trận đấu của Nguyên.

Ông già chán ghét nhìn hắn:

- Nói cho mày nghe mày cũng có hiểu đâu thằng đần này. 

Sáng nay hắn lục cho Nguyên một chiếc áo sơ mi và quần tây nghiêm chỉnh nhất mà mình có để cậu mặc đi thi, đương nhiên là bởi vì hắn chẳng thể để cậu mặc nguyên một set JK của nữ sinh được. Lúc này Nguyên cùng với đôi mắt thâm đen một tay chống cằm một tay hạ quân cờ, mày chau lại vô cùng nghiêm túc. Sơ mi tay dài được cậu xắn lên đến khuỷu, lộ ra vết dây nịt đỏ đến chói mắt. Daniel hạ tầm mắt day day trán, đập bàn bảo ông lão đưa mấy cuộn phim gay ra đây cho hắn. Ông lão trợn tròn mắt kinh hãi nhìn hắn. Trong bụng chửi rủa thằng biến thái nay đã tiến hóa thành một giống biến thái mới, đến đàn ông cũng muốn chơi rồi.

Tuy vậy ổng cũng rất thành thục đưa ra một xấp đĩa. Daniel lật đĩa lựa lựa, lựa một hồi thấy một cuốn có bìa nữ sinh trung học vô cùng khiêu gợi. Hắn trợn mắt nhìn lão, lão còn khoanh tay vô cùng đắc ý như muốn nói: "Dựa theo sở thích của chú mày đấy nhé."

Cuối cùng hắn lựa được năm sáu cái đĩa cũng ưng ưng, trong đó cũng có cái đĩa nam giả nữ mặc đồ học sinh kia. Hắn để lên bàn một xấp tiền rồi chạy biến lên lầu.

Daniel mượn phim cũng chỉ để đó chứ không chạm vào. Hôm nay hắn bệnh, không có hứng thú. Bây giờ hắn chỉ muốn nhân cơ hội hiếm hoi mũi không bị tắc mà ngủ một chút.

Tuy vậy đầu óc của hắn mơ màng nghĩ đến viễn cảnh đêm qua Nguyên còn nằm ở đây, thơm mùi sữa tắm của hắn, cho tay thì vào quần áo hắn. Daniel mơ màng tiến vào cơn mơ xuân. Đến chừng hắn thức dậy cũng đã năm sáu giờ chiều. Hắn qua loa xin nghỉ rồi ăn đại ít bánh mì gần mốc trong tủ lạnh, xong lại mở đĩa phim đen hồi chiều lên xem thử.

Đến tám chín giờ tối thì ngoài cửa có người gõ cửa gọi hắn. Daniel không nghĩ nhiều, hắn rút mấy tờ khăn giấy ra lau tay rồi đi ra mở cửa. Hắn vừa mở cửa liền đóng sầm cửa lại, mắng thầm trong đầu: "Clm, sao nhóc ấy lại đến giờ này?"

Hắn cuống cuồng tay chân chạy đi tắt ti vi, cất hết đám băng đĩa kia nhét đại vào tủ sách, vào nhà vệ sinh rửa tay thật kĩ rồi dọn hết đống giấy vương vãi khắp phòng. Cả quá trình diễn ra cũng phải hơn năm phút. Nguyên ở bên ngoài tủi thân muốn chết tưởng mình bị đuổi định bỏ về thì cánh cửa mới mở ra thêm lần nữa. 

Daniel mặc quần cộc áo ba lỗ, tóc tai bù xù dựng ngang dựng dọc, gãi đầu cười với Nguyên:

- Nhóc sang đây giờ này làm gì đấy?

Nguyên giơ hai tay hai túi đồ lớn lên cho hắn xem:

- Em nghĩ là anh chưa ăn gì nên đem sang.

Daniel nghiêng người qua một bên để Nguyên vào trong. Cậu lấy bàn gấp ra rồi bày biện đồ ăn lên đó, vừa làm vừa nói:

- Em có mua sushi, nhưng nếu anh thấy khó chịu trong người thì có thể ăn cháo. Em có mua thuốc nữa.

Daniel nghèn nghẹn hỏi:

- Sao em biết anh khó chịu?

- Sáng nay em thấy sắc mặt anh không được tốt lắm. Anh ngâm nước cả đêm qua, với cả...Daniel à?

Daniel ôm lấy Nguyên từ phía sau, đầu hắn gục vào vai Nguyên. 

Hắn không biết vì sao mình lại làm vậy. Nguyên vẫn như hồi sáng, mặc áo sơ mi và quần tây của hắn, trên người vẫn còn vươn chút mùi dầu gội tối qua, pha cùng ít mùi mồ hôi nhàn nhạt sau một ngày dài. Hắn cảm thấy chân thực hơn bao giờ hết, cảm giác bên cạnh quan tâm đến mình. 

Hắn từng trải qua không ít đêm một mình trong căn trọ này cùng với nỗi cô đơn cùng cực, nghèo đói và bệnh tật bủa vây, hắn nghĩ một mình cả đời này với hắn là điều có thể. Chỉ cần mỗi ngày được thấy ánh mặt trời với hắn đã là cả một ân huệ.

Hắn từng nghĩ trên đời này chắc chỉ có mỗi đám mèo ở công viên gần ga tàu là để ý đến hắn, nên dù hắn ghét mèo nhưng vẫn để chúng bâu lấy chân. 

Cũng từng nghĩ hắn trai tráng khỏe mạnh, nên bệnh tật hắn đều chưa từng nghĩ đến phải uống thuốc.

Nhưng hôm nay hắn vô cùng khó chịu. Cổ họng hắn đau muốn chết. Đầu cũng đau. Nước mũi thì và đờm thì thi nhau bịt kín lấy khoang mũi của hắn. Ổ bánh mì lúc chiều không đủ để lấp đầy dạ dày hắn, bụng hắn cứ kêu ọt ọt từ nãy đến giờ. Hắn chẳng nhớ trước đây mình đã trải qua những điều này thế nào, nhưng khi Nguyên ở đây, hắn lại cảm thấy thời gian vừa qua mình đã thiếu thốn quá nhiều.

- Daniel, anh nóng quá. Anh ăn một chút rồi uống thuốc có được không?

Nguyên quay sang nâng mặt hắn lên xoa xoa. Suốt mấy năm qua, lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được sự dịu dàng đến vậy. Hắn không thể không sinh ra cảm giác muốn ỷ lại vào người trước mặt.

Daniel yếu đuối gật đầu, mắt mơ màng bắt đầu ăn các món trên bàn. 

Hắn không khỏe lắm nên chỉ ăn được một ít, xong xuôi thì ngoan ngoãn uốn thuốc.

Đêm nay không trăng không sao, trời đầy mây mù của những ngày cuối thu đầu đông. Hai người con trai ôm ấp nhau bên dưới chiếc chăn bông. Daniel nóng hầm hập đã được Nguyên dán miếng hạ sốt lên trán, thiu thiu ngủ trong tay cậu. Nguyên ôm người vào ngực mình vỗ về. Cậu cảm thấy thật tốt khi có người dựa dẫm vào mình.

Daniel đột nhiên nghĩ ra một vấn đề liền đem đi hỏi cậu:

- Nguyên à. Nếu như chúng ta yêu nhau, gia đình em sẽ không nói gì chứ?

Hắn đột nhiên nghĩ nếu yêu một người như Nguyên có phải sẽ rất khó khăn không? Liệu gia đình em ấy có muốn Nguyên chọn một kẻ như hắn không? Hắn không thích con trai, nhưng Nguyên lại khiến hắn nghĩ mình muốn yêu đương. Bao nhiêu mộng tưởng về một gia đình hạnh phúc yên bình của hắn, cuối cùng chỉ đọng lại một mình hình bóng của cậu. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hắn đột nhiên nghiêm túc muốn suy nghĩ về tương lai của cả hai.

Nguyên ngẩng người đôi chút. Cậu không rõ đây có phải là một lời tỏ tình không. Chỉ vừa hôm qua thôi vừa mới bị người ta cự tuyệt những thân mật tiếp xúc, nay hắn lại hỏi cậu nếu yêu nhau thì sẽ thế nào. Cậu nhìn hắn trong vòng tay mình lắp bắp:

- N...nếu chúng ta yêu nhau? Em nghĩ chắc sẽ không vấn đề gì đâu. Gia đình em không hay xen vào những chuyện cá nhân của em...

Daniel như có như không nghe được câu trả lời. Cơn sốt hun hỏng hết đầu óc hắn. Hắn ậm ừ vài tiếng rồi lại vùi đầu vào ngực người kia: "Vậy cũng được."

Daniel bị tắc mũi nên ngủ không sâu lắm, thi thoảng sẽ giật mình dậy tìm khăn giấy. Mỗi lần như vậy Nguyên đều bị gọi tỉnh theo, đợi Daniel rên rỉ xong xuôi sẽ lại ôm hắn vào lòng. 

Daniel đến gần sáng mới ngủ yên được. Trong cơn mơ hắn thấy mình ngã vào lòng mặt trời. Hắn từng nghĩ mặt trời rất nóng, nhưng mặt trời màu cam nhạt này lại ấm áp lạ kì. Hắn cứ vậy ôm lấy mặt trời mà ngủ, một cảm giác hạnh phúc đến khó tả.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net