2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu 19 x Nguyên 28

Tôi và Châu Kha Vũ đã chiến tranh lạnh cả tháng nay, sống cùng một mái nhà nhưng không hề chạm mặt nhau, đến giờ tôi vẫn còn chưa nguôi cơn buồn bực, quyết tâm ngó lơ anh ấy. Nhưng hôm nay quyết tâm của tôi tan thành mây khói, vì Oscar lúc tối gọi cho tôi kể tên ngốc Châu Kha Vũ uống rượu say khóc lóc kêu gào tên tôi trong quán bar rồi đòi đi gặp tôi, hấp tấp thế nào đi ra đến cửa thì đập đầu vào cánh cửa, ngất xỉu tại chỗ rồi.

Người này thật đúng là vô phương cứu chữa. Tôi đành rời studio, lái xe đến quán bar đón anh ấy về nhà. Oscar giúp tôi dìu Châu Kha Vũ ra xe nhét vào ghế phụ, Hồ Diệp Thao vỗ vỗ vai tôi: "Hai đứa có hiểu nhầm gì thì nói chuyện rõ với nhau, em mặc kệ nó thế, nó khùng khùng điên điên, có ngày ra đường bị xe đâm không chừng." Tôi đấm vào vai anh ta: "Này Thao Thao, anh đang rủa chồng em hả? Coi chừng em nha, Kha Vũ chỉ có em được phép bắt nạt." Hồ Diệp Thao nhún vai: "Đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau, anh thật không thể hiểu được kiểu yêu đương của hai đứa mày."

Lát sau về đến khu chung cư, một mình tôi khó khăn lắm mới vác được Châu Kha Vũ từ xe xuống đưa lên nhà, tuy tôi là một mãnh nam chính hiệu nhưng dù sao Châu Kha Vũ cao hơn tôi, chân tay dài, khung xương lớn lại nặng hơn tôi nhiều. Về đến phòng ngủ, tôi đặt anh ấy nằm xuống giường, ngồi thở hồng hộc bên cạnh mất một lúc vì mệt. Sau đó tôi bắt đầu xem xét trán anh ấy, nơi đó đã sưng u lên một cục, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, có vẻ không có gì đáng ngại. Tôi xuống bếp lấy đá chườm lên trán Châu Kha Vũ cho bớt sưng, lại thay quần áo ngủ rồi lau qua mặt anh, sau đó mới mệt mỏi mà tắt đèn nằm xuống bên cạnh, tìm một chỗ trong lòng anh, rúc người vào.

Tôi nhớ Châu Kha Vũ của tôi rồi.

Sao có thể không nhớ anh được, 10 năm bên nhau, ngoại trừ những lúc có lịch trình riêng thì chúng tôi đêm nào cũng ngủ chung trên một chiếc giường. Có thể không ngủ cùng một lúc với nhau, có khi anh chơi điện thoại còn tôi nằm đọc sách hoặc viết nhạc, nhưng kết quả cuối cùng thì đều là tôi tìm một chỗ thoải mái trong lồng ngực Châu Kha Vũ mà ngủ, còn anh thì ôm gọn tôi vào lòng. Đó là cảm giác yên bình nhất trong ngày của chúng tôi. Dù có lúc giận dỗi, thì hai đứa cũng đều ăn ý không bao giờ giận qua đêm cả.

Điều duy nhất tôi canh cánh trong lòng đó là, dù bên nhau có hạnh phúc đến đâu, thì chúng tôi vẫn không thể có con chung như bao cặp đôi nam nữ bình thường khác. Chúng tôi đã thống nhất với nhau sẽ thực hiện thụ tinh nhân tạo đối với Châu Kha Vũ, nhưng cuối cùng anh lại nói dối tôi, muốn nhân đó buộc tôi làm.

Nếu Châu Kha Vũ đã không muốn có một đứa con ràng buộc về mặt pháp lý với anh, thì tại sao lúc đầu anh còn đồng ý với tôi về việc có con cơ chứ? Chẳng nhẽ vì anh biết tôi muốn có con nên làm vậy chỉ để chiều lòng tôi? Vậy còn anh có thực sự mong muốn điều đó không? Châu Kha Vũ không đưa ra một lời giải thích nào, tôi không hiểu nổi tại sao anh lại phải nói dối, cảm thấy như bị phản bội.

Nằm nghĩ miên man một lúc, tôi đã bắt đầu chảy nước mắt rồi, bao nhiêu tủi thân, buồn bã, nhớ nhung, yếu đuối tôi kìm nén cả tháng nay bắt đầu có dấu hiệu bùng nổ. Tôi khóc rấm rứt rất nhỏ, nhưng cũng đã đánh thức Châu Kha Vũ, anh shhhh một tiếng hẳn là vì đau đầu, anh cất tiếng, giọng khàn khàn:

"Em tắm xong rồi à, sao đầu anh đau thế nhỉ, cứ như thể có ai vừa lấy đá chọi thẳng một cú vào giữa trán anh ấy."

Tôi ngẩng lên nhìn anh trong bóng tôi, giọng sụt sịt: "Anh hỏi em nào tắm xong rồi cơ?" Châu Kha Vũ hình như thấy có gì đó không đúng, anh rướn tay bật đèn, thấy mặt tôi tèm nhem nước mắt, anh kinh ngạc chạm tay lên mặt tôi: "Sao em lại khóc? Mà không đúng..." Anh nhìn ra xung quanh: "Chúng ta đang ở đâu thế này?" Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải anh va đầu vào cửa xong bây giờ mất trí nhớ luôn rồi không, run run hỏi anh: "Châu Kha Vũ, em là ai?" "Em hỏi gì thế lạ thế, đương nhiên là Trương Gia Nguyên Nhi của anh." Vẫn nhớ gọi tôi là "Nguyên Nhi", chứng tỏ không mất trí nhớ, nhưng biểu cảm trên mặt anh rất khó hiểu: "Nhưng mà chúng ta đang ở đâu đây?" Tôi nghi hoặc: "Ở nhà chúng ta chứ còn ở đâu nữa, anh làm sao thế?"

Châu Kha Vũ há hốc mồm: "Chúng ta làm gì có nhà nào, rõ ràng anh và em đều đang ở nhà B ký túc xá của INTO1. Em lúc nãy đi tắm, anh ngủ quên mất một lúc, sao tỉnh dậy lại ở nơi khác thế này được. Có khi nào đây là một giấc mơ không?"

Bây giờ đến lượt tôi kinh ngạc, chợt nghĩ đến một khả năng: "Châu Kha Vũ, anh bao nhiêu tuổi, em bao nhiêu tuổi?" "Anh 19, em 18."

Châu Kha Vũ 19 tuổi xuyên không đến hiện tại gặp tôi, điều này thật cmn quá mức thần kỳ rồi đi.

Tôi vén tay áo Châu Kha Vũ lên, chỉ cho anh hình xăm trên cánh tay anh "OO", đồng thời vén tay áo của mình lên để lộ hình xăm chữ "6D", Châu Kha Vũ không thể nào tin nổi: "Tại sao... hai đứa mình xăm hình này từ lúc nào?" Tôi thản nhiên: "Vào sinh nhật 25 tuổi của em. Châu tiên sinh, chúc mừng anh, anh xuyên không rồi. Hiện tại là năm 2031, anh 29 tuổi, em 28 tuổi."

Châu Kha Vũ rất nhanh chấp nhận sự thật là anh đã xuyên không đến tương lai, anh áp hai bàn tay anh lên hai bên má của tôi nựng nựng một lúc, lại chăm chú quan sát tôi từ đầu đến chân: "Bảo sao mà anh thấy hai cái má này có chút bé hơn bình thường, bánh bao size XL giờ còn có size S thôi, nhìn em còn gầy hơn cả lúc trước. Nguyên Nhi, có phải Châu Kha Vũ 29 tuổi không chăm sóc tốt cho em không? Lúc nãy sao em lại khóc?" Bên khoé mắt tôi vẫn vương mấy giọt lệ chưa khô, anh dùng ngón cái lau chúng đi, biểu cảm trên mặt toàn là đau lòng.

Tôi cầm lấy tay anh: "Không đâu, Châu Kha Vũ lúc nào cũng đối xử rất tốt với em. Chỉ là có vài việc anh ấy không nói rõ với em, làm em cảm thấy rất hoang mang, cũng rất giận anh ấy, muốn mặc kệ anh ấy cho bõ tức. Nhưng mà hôm nay Châu Kha Vũ ngốc nghếch uống say còn gọi tên em, đi đứng không vững đến nỗi va cả vào cửa, em nguôi giận rồi. Dù sao thì người ngốc như này, không có em hẳn là không sống được đâu." Nói rồi tôi rướn người, đặt lên chỗ sưng trên trán anh một nụ hôn.

Châu Kha Vũ kéo tôi ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi, giọng điệu anh nghiêm túc: "Châu Kha Vũ dù bao nhiêu tuổi thì cũng không bao giờ thiếu Nguyên Nhi của cậu ấy mà sống tốt được hết. Nguyên Nhi, em cứ coi anh là Châu Kha Vũ của tuổi 29, có ấm ức gì, em kể hết cho anh nghe, được không em?"



_________________

Mọi người buổi sáng tốt lành nhó, mình đi ngủ đây hehe :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yzl #zjy #zky