2. Anh thích guitarist nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Dư vị cảm xúc ngọt ngào của ba năm đằng đẵng đợi chờ, nhớ thương trong lòng Châu Kha Vũ kéo dài cho đến khi kết thúc bữa ăn. Lúc đưa Trương Gia Nguyên về Châu Kha Vũ vẫn còn lưu luyến muốn ở cạnh cậu lâu hơn nữa nên lôi kéo cậu đi dạo một vòng dưới sân chung cư, ánh đèn vàng nhạt phủ lên hai người một bầu không khí dịu êm, bóng hai người đổ dài, sóng đôi bên nhau, khoảng cách chiều cao giữa hai người vừa đủ, đủ để anh có thể cúi xuống hôn cậu. Châu Kha Vũ nghĩ đến đó, không nhịn được khóe môi lại nhấc lên rất khẽ, chầm chậm lan cả vào tim.

Châu Kha Vũ khẽ khàng đứng lại, đưa tay phủi nhẹ chiếc lá me bay vừa đậu xuống trên tóc Trương Gia Nguyên, nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu dè dặt hỏi.

"Tôi nghe nói em có buổi biểu diễn ra mắt vào cuối tuần này. Tôi có thể đến xem không?"

"Sao anh biết?"

Trương Gia Nguyên lại một lần nữa bị chấn động, cậu không nghĩ Châu Kha Vũ lại quan tâm đến công việc của cậu, lại còn biết cậu có buổi biểu diễn, đang lúc còn ngẩn ngơ chưa biết phải hồi đáp lại thế nào, đã lại nghe giọng Châu Kha Vũ thì thầm bên tai.

"Nếu em thấy không thoải mái thì cũng không sao. Tôi chỉ muốn tìm hiểu về em một chút trước khi chúng ta kết hôn thôi."

"Không.. Không phải không tiện, tôi hơi ngạc nhiên thôi, không nghĩ anh cũng quan tâm đến âm nhạc."

Trương Gia Nguyên lén lút nhìn anh, hấp tấp nói ra, rồi lại nhanh tay lục trong túi ra một chiếc vé mời chìa ra trước mặt Châu Kha Vũ.

"Đây là vé mời, livehouse của ban nhạc sẽ không có ghế ngồi, vé này anh có thể đứng trên tầng hai để xem, đỡ chen chúc hơn."

"Được. Tôi sẽ đến."

Châu Kha Vũ miết miết tấm vé phẳng phiu trong tay, lại cười, đáy mắt chỉ còn đọng lại dáng hình bối rối của Trương Gia Nguyên. Tháng 8 ở Bắc Kinh đã sang thu, không còn vị nắng cháy bỏng rát của mùa hạ nữa, chỉ có những cơn gió heo may mang theo hơi ẩm nhàn nhạt lướt qua vai áo, quanh quẩn đâu đó giữa những kẽ tay, giữa cả ánh mắt trong veo mông lung đầy ánh sáng của bạn nhỏ.

"Tôi lên nhà nhé. Anh về đi."

Trương Gia Nguyên cuối cùng lại là người phá tan bầu không khí yên tĩnh giữa hai người, lúng túng nói thật nhanh rồi bỏ chạy mất, để lại một Châu Kha Vũ đang toét miệng cười vì sự đáng yêu của bạn bé. Châu Kha Vũ lại một lần nữa cảm thấy quyết định đưa Trương Gia Nguyên về bên cạnh mình là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời anh.

.

.

.

Một năm trước, Trương Gia Nguyên từ Berlin trở về Bắc Kinh, theo chân một người bạn quen ở Đức, lập tức kí hợp đồng với một công ty giải trí, tham gia vào một chương trình tập luyện để ra mắt với tư cách là thành viên nhóm nhạc. Tất cả quá trình này Trương Gia Nguyên đều âm thầm tiến hành, không để một ai trong nhà biết.

Trương gia vốn dĩ đã không để cậu vào mắt, sống hay chết cũng không ai quan tâm, nhưng việc cậu bước chân vào giới giải trí hẳn là một trong những chuyện ngông cuồng nhất mà cậu từng làm, cũng là việc mà Trương gia không bao giờ cho phép. Trương Gia Nguyên dẫu biết rất rõ nhưng không ngăn được trái tim mình đuổi theo ánh sáng của âm nhạc, cậu quyết tâm giấu diếm từng nước đi của mình thật kĩ, không để một ai hay biết. Nhóm nhạc của cậu đi theo hướng bán nghệ, tập trung vào sáng tác nghệ thuật, chứ không đi theo hình tượng idol hay lưu lượng, độ phủ sóng có thể không cao, nhưng âm nhạc đưa đến cho người hâm mộ nhất định là thứ nghệ thuật chất lượng nhất. Trương Gia Nguyên khá thích chân lí làm nhạc của cả bốn thành viên trong nhóm, cho nên mới đặt bút kí hợp đồng, bởi suy cho cùng, khát khao lớn nhất của cậu chính là âm nhạc, mà đã là nghệ thuật thì cần để thế giới cùng cảm nhận, cùng đồng điệu, ấy mới là nghệ thuật chân chính.

Livehouse của ban nhạc Ngân Hà diễn ra vào tối cuối tuần, vé được bán hết sạch trong ngày đầu tiên mở bán. Trừ Trương Gia Nguyên trước nay chỉ hoạt động như một producer tự do ẩn danh trên mạng, bán nhạc mình viết, sáng tác theo đơn đặt hàng thì những thành viên còn lại đều có một mức độ phủ sóng nhất định trên các nền tảng online, cho nên livehouse đầu tiên trong sự nghiệp của một nhóm nhạc tân binh như thế cũng không tính là tệ.

Livehouse biểu diễn tổng cộng 8 bài hát, đa số đều do các thành viên chắp bút viết, từng khúc nhạc tấu lên, từng lời được hát ra đều là một mảnh linh hồn của họ, là một phần của đáy lòng họ, mênh mang, xốn xang, đầy cảm xúc chân thật.

Châu Kha Vũ từ trên cao nhìn xuống, như thấy lại hình ảnh của cậu nhỏ chơi guitar mộc trên vỉa hè Berlin năm đó, trên người cậu mang theo luồng ánh sáng đẹp đẽ của nắng hạ, của hoàng hôn Berlin, của cả dải ngân hà lấp lánh ánh sao. Dưới ánh đèn rực sáng của sân khấu, Trương Gia Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi đen cởi hai cúc phía trên, khuôn ngực rắn chắc lấp ló sau lớp áo lụa mỏng, giữa tiếng ồn ào lan rộng của đám đông phía dưới, Châu Kha Vũ lại cảm thấy mình như đang đứng ở ở một khoảng không tĩnh lặng, mọi âm thanh dường như đã rơi xuống một cái hố rất sâu, an tĩnh đến mức anh nghe được cả nhịp tim đập trong lồng ngực mình, lúc đó, Châu Kha Vũ đã bắt được nụ cười em, mềm như một sợi nắng thu. Đây mới thực sự là Trương Gia Nguyên mà anh từng biết, sống động, lấp lánh, mang theo cả bầu trời bốn mùa rực rỡ.

"Giáo sư Châu. Anh có thích không?"

Ở phía sau hậu đài, Châu Kha Vũ tìm thấy Trương Gia Nguyên đã thay phục trang, chỉ còn chút nhũ lấp lánh trên khóe mắt, nghe tiếng Châu Kha Vũ gọi, cậu liền quay người chạy về phía anh, hồ hởi hỏi ngay.

"Có. Tôi thích lắm. Lần đầu tiên tôi tham dự một livehouse đấy. Cũng khá đặc biệt."

Châu Kha Vũ đẩy bó hoa vào tay Trương Gia Nguyên, trả lời rất nhẹ, lại lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay thơm mùi hoa nhài dịu nhẹ cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán cậu, dáng vẻ ôn nhu đến nỗi Trương Gia Nguyên lại ngẩn ngơ mất vài giây, chút hồi hộp khi bước lên sân khấu biểu diễn đầu tiên như vừa quay lại, trong chớp mắt, lại khiến tim cậu đập rộn lên những nhịp phách không tên.

"Thế anh thích bài nào nhất? Có cả bài của tôi sáng tác đấy?"

Trương Gia Nguyên vẫn hào hứng không thôi, ôm cả bó hoa rất to mà Châu Kha Vũ vừa tặng vào lòng, che mất cả nửa khuôn mặt lấp lánh niềm vui, nhìn Châu Kha Vũ mà hỏi liên hồi.

"Tôi á? Guitarist? Tôi thích guitarist nhất."

Châu Kha Vũ nói rất thản nhiên, nói xong nhân lúc bạn nhỏ đang còn ngơ ra, còn lấy tay chọt nhẹ vào má bánh bao của cậu, âm thầm thích thú quan sát nét biến hóa trên gương mặt của cậu, từ hào hứng chuyển sang ngượng ngùng, rồi cuối cùng dấu cả gương mặt ra sau bó hoa mà anh tặng, che dấu nét bối rối trong mắt bằng việc nhấp một ngụm nước lớn từ chai nước mà Châu Kha Vũ vừa đưa đến.

"Tôi thích guitarist nhất. Cũng thích em nhất."

Giáo sư Châu sao vậy?

Ai dạy anh nói những lời như thế đấy. Giáo sư Châu, Châu tiểu thiếu gia nổi tiếng lãnh đạm lạnh lùng cơ mà. Trương Gia Nguyên suýt chút nữa thì phun hết cả ngụm nước vừa uống trong miệng ra ngoài. Châu Kha Vũ thấy cậu bị sặc thì lo lắng vỗ vỗ vào lưng cậu.

"Không sao chứ?"

Trương Gia Nguyên lấy tay lau miệng, lắc đầu nguầy nguậy nhưng ánh mắt nghi hoặc lại đặt lên người Châu Kha Vũ, ý hỏi anh mới có làm sao không ấy?

"Trương Gia Nguyên, đi ăn không?"

Đồng đội của cậu cũng vừa tẩy trang xong, chạy đến tìm cậu, nhìn thấy Châu Kha Vũ ở một bên thì hơi ngơ ra một chút, tò mò nhìn Châu Kha Vũ, lại nhìn Trương Gia Nguyên, thì thầm vào tai cậu mà hỏi.

"Đây là??"

"Giáo sư Châu. Châu Kha Vũ. Chồng sắp cưới của tớ. Đã kể cho các cậu rồi đấy."

"Ồ thì ra là giáo sư Châu trong truyền thuyết. Rất vui được gặp anh. Tôi là Vũ Tinh, trưởng nhóm, Từ Dương tay trống, Phó Tư Siêu chơi contrabass và Nhậm Dận Bồng cello."

Vũ Tinh không hổ là trưởng nhóm, vừa nghe giới thiệu xong liền chạy đến bắt tay Châu Kha Vũ, vừa cười vừa giới thiệu một lượt. Dù sao cũng là chồng của đồng đội mình, nghe nói gia thế không tồi, về sau có thể ôm chân. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thiệt đi đâu.

"Có muốn đi ăn cùng nhau không? Sẵn tiện làm quen với nhau chút, chúng tôi còn là đồng đội của Trương Gia Nguyên lâu dài mà."

Phó Tư Siêu, anh chàng chơi contrabass cũng tiến lên khoác vai Trương Gia Nguyên, hồ hởi hỏi.

"Nếu mọi người không thấy phiền. Bữa cơm này tôi mời, được không? Xem như chúc mừng buổi biểu diễn đầu tiên thành công, cũng là để tôi ra mắt đồng đội của Nguyên nhi?"

"Ồ!!!!"

Một lời Châu Kha Vũ nói ra thành công làm cả năm người tròn mắt ngạc nhiên. Từ Dương và Nhậm Dận Bồng chỉ cười, còn Phó Tư Siêu và Vũ Tinh khoa trương hơn, nắm tay ôm vai Trương Gia Nguyên mà lắc không ngừng, ánh mắt đầy vẻ dò xét, không thèm vòng vo mà hỏi thẳng.

"Sao cậu bảo hai người mới chỉ gặp nhau? Chắc chắn không quen nhau trước đó chứ?"

Trương Gia Nguyên chẳng biết làm gì hơn, chỉ đành ậm ừ, cười hì hì, đưa tay lên vò rối tóc, cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, ánh mắt đảo qua lại vô tình chạm phải nụ cười như có như không của Châu giáo sư, trong phút chốc đáy lòng lại dâng lên một nỗi ấm áp, như mùi cà phê ấm mà cậu uống mỗi sáng, như cái chạm của đầu ngón tay anh khi lau mồ hôi cho cậu, như mùi hoa nhài trên chiếc khăn tay sạch sẽ tinh tươm còn vương vấn đâu đó trên vai áo.

Khi Trương Gia Nguyên vẫn đang còn chìm trong những cảm xúc mơ hồ thì đã có tiếng gọi dõng dạc từ sau lưng cắt đứt mối tâm tư nhỏ nhoi trong lòng cậu.

"Cậu chủ. Lão gia gọi cậu về nhà một chuyến."

Trương Gia Nguyên nén tiếng thở dài, gật đầu với anh vệ sĩ áo đen phía sau, rồi cười xòa, xua xua tay với đồng đội, bảo không sao đâu, nhà có chút chuyện, hứa sẽ cùng mọi người ăn bữa cơm mừng công sau rồi mới rời đi.

"Để tôi đưa em về."

Châu Kha Vũ chỉ lẳng lặng đi theo cậu. Suốt cả chặng đường trở về, Trương Gia Nguyên không nói một lời nào, chỉ quay đầu ra phía cửa sổ, đưa lưng về phía Châu Kha Vũ, ánh sáng bên ngoài cửa xe cứ chậm chậm vụt trôi, rồi trả lại bóng tối cho màn đêm, cứ như cả thế gian này đã bỏ rơi Trương Gia Nguyên của anh, chỉ còn lại mình cậu trong thế giới toang hoác mệt mỏi của chính mình. Châu Kha Vũ nhìn bóng lưng cô đơn của cậu, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhẹ nhàng điều chỉnh nhiệt độ trong xe, mở những bản nhạc cậu thích, an ủi chút tâm hồn chao đảo của bạn bé.

.

.

.

Nhà chính của Trương Gia nằm không xa trung tâm lắm, chỉ mất 30 phút lái xe. Châu Kha Vũ mở cửa xe cho cậu xong thì có điện thoại gọi tới, cậu thấy anh nói chuyện có vẻ nghiêm túc thì im lặng đưa tay ra hiệu mình sẽ vào nhà trước, nhìn thấy cái gật đầu của anh tỏ ý đã biết thì mới dợm bước quay đi. Trương Gia Nguyên biết gọi cậu về là vì chuyện gì. Có lẽ buổi livehouse ra mắt hôm nay đã đánh động đến nhà họ Trương. Trương Gia Nguyên từ lúc về nước vẫn sống bên ngoài, chưa từng quay trở về nhà chính, chuyện cậu làm gì, sống ra sao cũng không ai quan tâm. Chuyện ra mắt với tư cách thành viên ban nhạc chắc là chuyện động trời nhất mà Trương Gia Nguyên dám làm trong suốt 25 năm cuộc đời mình.

Trương Gia Nguyên đứng trước cánh cửa gỗ lớn, hít một hơi thật sâu, đè xuống cảm giác thấp thỏm trong lòng, rồi mới mạnh tay đẩy cánh cửa bước vào.

"Con về rồi ...ạ."

Trương Gia Nguyên chưa kịp nói hết câu đã nhận ngay một cái tát váng trời lên má phải từ bà Trương, cậu đau đến ứa mắt nhưng vẫn kiên quyết cắn chặt môi không kêu lấy một tiếng. Da cậu rất trắng nên vết hằn đỏ càng hiện lên rõ nét đến chói mắt.

"Ai cho phép mày tham gia vào giới giải trí, ban nhạc đó là thế nào? Mày làm xấu mặt nhà họ Trương này chưa đủ hay sao?"

"Lập tức hủy hợp đồng cho tao. Đừng để ba cái trò vớ vẩn của mày mất uy tín của cái nhà này. Y như mẹ mày."

Ánh sáng trong mắt Trương Gia Nguyên chợt bùng lên giận dữ. Nhưng Trương Gia Nguyên vẫn đứng im, tóc mái lòa xòa chạm xuống trước trán, cậu hé mắt hơi nghiêng đầu nhìn ra phía sau lưng bà Trương, lão Trương, ba ruột cậu, vẫn ngồi đó uống trà, trên gương mặt lạnh lùng không mảy may hiện lên một tia thương xót cho đứa con trai mình. Lúc đó, vết bỏng rát trên mặt cậu dường như còn không đau bằng nỗi đau bị người thân mình ghẻ lạnh. Trương Gia Nguyên nhếch môi, cười nhạt một tiếng, mấp máy môi định nói gì đó thì đã nghe tiếng gọi lớn của Châu Kha Vũ từ phía sau.

"Trương Gia Nguyên!"

Châu Kha Vũ không kìm nổi lòng mình, chạy đến ôm vai Trương Gia Nguyên, nhìn vệt đỏ đau mắt hằn lên trên má bánh bao trắng nõn của cậu mà đau lòng không thôi, đứng lên chắn phía trước mặt cậu, những ngón tay siết chặt cả bàn tay cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay anh len lỏi vào da thịt cậu, an ủi những vết thương lòng đang không ngừng rỉ máu.

"Ai cho bà đánh em ấy. Trương Gia Nguyên là để cho nhà này trút giận đấy hả? Nghĩ em ấy là họ Trương thì bà muốn làm gì thì làm à?"

Giáo sư Châu giận rồi.

Trương Gia Nguyên miết nhẹ ngón tay mình lên mu bàn tay anh, thì thầm rất nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy.

"Giáo sư Châu. Em không sao. Đừng giận."

"Không sao cái gì?"

Châu Kha Vũ quắc mắt, lửa giận vẫn bừng bừng trong đầu, bạn nhỏ nhà mình, mình còn chưa nỡ đụng vào một ngón tay, vậy mà người nhà này lại dám ngang nhiên làm tổn thương cậu, không giận mới là kẻ điên ấy.

"Cậu Châu Kha Vũ đấy à? Mời cậu đến ngồi uống nước đã. Đây là chuyện nhà họ Trương chúng tôi. Bà ấy là mẹ nó, có quyền dạy dỗ chứ, phải không?"

Lão Trương đến lúc này mới nhàn nhạt mở miệng.

"Trương tiên sinh, cháu không biết nhà ngài có cái lệ dạy dỗ con cái bằng bạo lực đấy. Chưa kể bà Trương đây hình như không phải là người thân sinh ra Trương Gia Nguyên. Người ta nói không có công sinh cũng có công dưỡng. Nhưng Trương Gia Nguyên đây 10 tuổi mới về nhà này, 15 tuổi đã lại bị đẩy ra nước ngoài sống, một thân một mình nơi đất khách quê người suốt cả 10 năm, 5 năm còn lại nghe nói cũng tự sinh tự diệt trong cái nhà này, Trương tiên sinh hẳn là rõ hơn ai hết đi?"

Sớm đã nghe danh Châu Kha Vũ không để ai vào mắt nhưng lão Trương không ngờ Châu Kha Vũ dám nói thẳng thừng như vậy trước mặt trưởng bối lại còn là ba vợ tương lai. Gương mặt ông từ trắng đã chuyển sang sắc đỏ, không nén được tức giận mà cao giọng.

"Châu Kha Vũ, cậu cũng dám nói ghê. Xin nhắc lại với cậu, hai đứa chưa kết hôn, đây vẫn là việc riêng của nhà tôi."

"Vậy cũng xin nhắc để Trương tiên sinh nhớ, chính ngài là người đề nghị kết thông gia với nhà họ Châu. Từ lúc ngài tự tay đẩy đứa con này đi, thì Trương Gia Nguyên đã không còn là người nhà họ Trương nữa. Từ nay về sau, chuyện của Trương Gia Nguyên chính là chuyện của Châu Kha Vũ, là chuyện của nhà họ Châu. Nếu không có việc gì cần thiết, xin đừng có gọi Trương Gia Nguyên trở về cái nơi thối nát này nữa."

Nói một hơi dài xong không thèm quan tâm đến sắc mặt khó coi của cả Trương lão gia lẫn Trương Phu nhân, Châu Kha Vũ liền nắm tay cậu kéo đi. Trước khi đi còn không quên thả lại một câu, bá khí đúng là ngút trời. Trương Gia Nguyên không cản được mà cảm thán trong lòng, âm thầm bật một ngón tay cái cho Châu giáo sư nhà mình.

"Còn nữa, Trương Gia Nguyên có chơi nhạc, hay làm gì cũng không đến lượt hai người cho phép."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net