191

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắt

Nhận tiền ngày tết may mắn hết năm!

Đổi thẻ cào thành tiền mặt chiết khấu hấp dẫn nhất, đổi thẻ Viettel chiết khấu chỉ 14%.

Tìm hiểu thêm

Search

NAVIGATE

HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC

By Tiểu Tuyền on October 8, 2016

HokkaidoExperience.com

HokkaidoExperience.com is your one-stop booking service for optional tour activities...

Tìm hiểu thêm

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 191: Giải Độc

Editor: Hàn Tuyết

Beta: Tiểu Tuyền

Hắn cho một phần hồn phách vào trong cơ thể Trần lão gia kiểm tra một cách tỉ mỉ cẩn thận. Hắn lại giả vờ bộ dạng đắn đo trong giây lát, mới bất động thanh sắc mà thu phân thân trở lại.

Ngay sau đó, trong tai Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy hắn truyền âm: “Đường ruột bị xoắn khúc, màu của tim phổi chuyển sang màu nhạt, tim đập chậm chạp, cơ bắp bị tê liệt, không giống trúng độc hay bị quỷ mê hoặc, chỉ đơn thuần là ngộ độc mà thôi.”

Nàng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là ngộ độc còn dễ giải quyết. Nàng lấy bình ngọc từ trong ngực đổ ra một viên Giải Độc Đan, phân phó hạ nhân: “Mang nước đến.”

Trần Bộ Tào biến sắc nói: “Ngươi làm cái gì?”

“Mớm thuốc a.” Ninh Tiểu Nhàn dừng tay một chút, “Trần lão gia chỉ là bị ngộ độc đơn thuần, độc căn trong chốc lát sẽ tìm ra, cần phải trì hoãn độc tố lại trướ.”

Phu nhân Trần lão gia theo tới cả giận nói: “Lão gia chính vì ăn thuốc của ngươi, mới trúng độc ngất đi. Hiện tại lấy thêm một viên thuốc ra ngoài, chẳng lẽ là lại muốn mạng của ông ấy sao?”

Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Trần gia trước sau mời mấy vị đại phu, đều nói thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả. Hiện tại Trần lão gia hôn mê sâu, nói lời khó nghe chút ít, nếu không cứu trị kịp thời thì phải buông tay nhân gian.” Nàng vừa nói không chút khách khí, khiến người Trần gia trợn mắt nhìn nàng, nàng làm như không thấy.

Cũng không phải là do đan dược của nàng đưa đến độc phát, nàng không thẹn với lương tâm.

Nàng không để ý phu nhân Trần gia, chuyển hướng Trần Bộ Tào: ” Độc của Trần lão gia, không liên quan đến thuốc của ta, một lát ta chứng minh cho các ngươi nhìn xem. Nếu nuốt đan dược này của ta, Trần lão gia có thể khỏi hẳn bảy tám phần; nếu không dùng, nửa phần sống sót cũng không có. Trần đại nhân, ngươi là người hiểu chuyện, xin tự mình lựa chọn ra.”

Trần Bộ Tào nhíu nhíu mày, thấy mẫu thân mở to hai mắt đau khổ cầu khẩn. Hắn khoát tay áo, nhắm mắt suy tư .

Lúc này liền nhìn ra, ở trong phủ hắn quả nhiên nắm quyền hành trong tay, ngay cả mẹ ruột cũng không dám lên tiếng quấy nhiễu.

Có nên để cho phụ thân ăn đan dược này vào hay không?

Hắn thấy thần sắc nàng trấn định. Nói năng tự nhiên, tuy nói tính mạng lão đầu nhà mình nguy cấp, nhưng cũng không khỏi có mấy phần bội phục kiềm chế của nàng, liền cảm thấy thêm mấy phần tin tưởng với đan dược của nàng. Tiểu cô nương nói không sai, tính mạng phụ thân  đang bị đe dọa, nếu không uống thuốc, thì nửa phần cơ hội sống cũng không có. Nhưng nếu hắn gật đầu. Trần lão gia uống thuốc mà chết, từ nay về sau chính mình cũng không yên rồi. Hắn có sáu huynh đệ, luôn nhìn chằm chằm vào vị trí gia chủ này của hắn. Chỉ sợ sau này mình còn bị người đời lên án, vị trí kia ngồi cũng không yên!

Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao hắn là người có hiếu tâm nên cắn răng. Nắm chặt tay. Vẫn quyết định chắc chắn: “Đở lão gia ngồi dậy uống thuốc!”

Lời của hắn vừa nói đi ra ngoài, trong đám người liền có ít nhất hơn mười người lộ vẻ mặt vui mừng. Phu nhân Trần gia đại khái cũng hiểu lợi hại trong đó, một mặt đau lòng nhi tử, một mặt lại sợ vị trí gia chủ không yên, kinh hô một tiếng. Còn chưa chờ bà nói chuyện, Trần Độ Tào liền ngăn cản nói: “Chuyện này do con quyết định, cứu!”

Ninh Tiểu Nhàn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn vẻ mặt của đám đông trong mắt. Trong lòng cảm thấy không thú vị, nhận lấy chén nước, đem đan dược rót xuống cho Trần lão gia.

Sản phẩm của Cùng Kỳ, há có thể thứ phẩm? Quả nhiên qua nửa khắc thời gian,  sắc mặt Trần lão gia đã hòa hoãn hơn rồi. Lại qua một khắc thời gian, sắc mặt trở lên tốt hơn, cơ bắp da thịt cũng bắt đầu có thể động hai cái, nơi cổ họng phát ra âm thanh “Ô Ô”. Cho dù ai đều có thể nhìn ra, độc tính đã từ từ đi xuống.

Trong lòng Trần Độ Tào thở dài, nhưng da mặt căng thẳng nói: “Chuyện này vẫn cần tra ra manh mối.”

“Đó là tất nhiên.” Ninh Tiểu Nhàn gật đầu, “Phiền toái lấy điểm tâm của Trần lão gia ra đây.” May là Trần Độ Tào làm quan nhiều năm, thời điểm khi cha phát bệnh liền sai người giữ lại thức ăn còn dư, làm bằng chứng hiện trường, lúc này mới có thể bưng ra cho người thử độc.

Trong thức ăn, không có độc.

Nàng nhíu mi thật chặc. Nếu không tìm ra nơi phát ra độc tố rõ ràng, Trần phủ sẽ không bỏ qua.

“Độc tính hỗ trợ nhau cũng chưa biết chừng?” Trường Thiên đột nhiên lên tiếng nói, “Mặc dù trong dược của chúng ta không có độc, nhưng chưa chắc lúc trướcTrần lão đầu chưa dùng qua những thuốc khác.”

Một câu thức tỉnh người trong mộng.

Ninh Tiểu Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với Trần Độ Tào nói: “Trần lão gia bình thường dùng loại thuốc nào?”

Hắn cũng quay đầu đi xem gã thiếp thân sai vặt của Trần lão đầu. Người này thấp giọng nói: “Lão gia bình thường đều cũng chỉ dùng Lãnh Hương hoàn, mỗi ngày một viên, đã hơn nửa năm nay không gián đoạn. Hôm qua chưởng quỹ hiệu thuốc nói loại thuốc mới phẩm chất tốt hơn Lãnh Hương hoàn, mới sai ta đi mua thay thế.”

Lãnh Hương hoàn là một vị thuốc cao quý, người vô cùng Phú Quý cũng không thể hưởng dụng. Chớ xem thuốc này có tên cao quý lãnh diễm, thật ra thì trừ tẩm bổ nguyên khí, kiện lợi thân thể ở bên ngoài, nó còn có công hiệu lớn nhất —— dưỡng khí tráng dương! Đàn ông có tiền nuôi mấy phòng thiếp thất thì coi là cái gì? Thuốc này dĩ nhiên chính là chuẩn bị để dùng rồi. Hơn nữa chủ nhà phái gã sai vặt đi nhất định phải nhận được bạc ở khố phòng mới dám đi mua, giống như rất nhiều nam nhân ở hiện đại chỉ có thể chọn nửa đêm không có người nào vào tiệm thuốc trộm hỏi một câu: “Size lớn nhất bao nhiêu tiền?”

Ninh Tiểu Nhàn chợt hiểu ra.  Số tuổi của Trần lão đầu ít nhất cũng năm mươi, bên cạnh đại khái còn bảy tám nữ nhân hẳn là tiểu thiếp của hắn rồi, xem ra cũng là người ham thích sắc đẹp. Vì để trong phòng hùng phong không ngã, mỗi ngày phục dụng Lãnh Hương hoàn cũng không ly kỳ.

Nghĩ lại nàng là một tiểu cô nương, làm sao sẽ luyện chế loại dược vật này. Nguyên nhân cũng rất đơn giản —— ở trong cửa hàng thuốc, Lãnh Hương hoàn vẫn là vị thuốc dễ bán nhất đúng không. Trường Thiên bản thân cũng không phải loài người, dĩ nhiên không biết dùng ánh mắt thế tục theo cái nhìn của nàng.

Nhưng nàng luyện ra Lãnh Hương hoàn, cũng có chút ít khác biệt hơn người khác. Trải qua cải tiến của Trường Thiên và Cùng Kỳ, phương thuốc dân gian bên trong nhiều hơn một vị hoa Hải Đường, cũng khiến cho thuốc này có hiệu quả tốt hơn. Lại nói có một ngày nàng hình như thấy Tiếu Tử nén lút tìm Đặng Hạo muốn mua dược hoàn này, không có dũng khí tự mình đến tìm nàng là nguồn cung cấp mua thuốc.

Nàng vừa trầm ngâm trong chốc lát, mới hỏi: ” Dược hoàn trước kia Lão gia dùng nhưng còn dư lại không? Mang tới ta xem.”

Bốn mươi hơi thở sau, dược hoàn cũ đã được bày tại trước mặt nàng. Nàng cầm lấy viên thuốc lên ngửi tỉ mỉ quan sát, còn không đợi nàng mở miệng, Trường Thiên đã khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Hóa ra là Thủy Ngân!”

Nàng hiện đã thông dược lý, trải qua Trường Thiên xem một chút như vậy, trước mắt rộng mở tròng sáng!

Nàng đem viên thuốc này hướng trước mặt Trần Độ Tào, cất cao giọng nói: “Độc tính nằm ở trong viên thuốc cũ này!”

Lời này vừa nói ra, người ở cả sảnh đường có hơn phân nửa không tin. Trong đám người đã có người âm dương quái khí nói: “Tiểu cô nương ăn nói bừa bãi. Lão gia nhà ta ăn nửa năm đan dược này cũng không chuyện, ngươi còn dám nói hắn là trúng độc của loại thuốc này ?”

Nàng nhướng mày cười một tiếng: “Sao lại không dám? Mùi Lãnh Hương hoàn cũ này, lại dùng thủy ngân đi luyện chế! Thủy Ngân là thuốc độc mãn tính, Trần lão gia dùng đã lâu, độc tính đã tích lũy trong cơ thể.”

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên.

Thủy Ngân là cái gì? Thủy ngân đấy! Hoa Hạ cổ đại có đan sĩ dùng thủy ngân chế thuốc, có tin đồn rằng bọn họ luyện ra đan dược tuy có chữa khỏi chứng động kinh, nhưng đó chỉ là một mặt, mặt khác cũng đem vài đời đế vương anh minh thần võ bị độc từ từ xâm nhập mà chết!

Phu nhân Trần gia thất thanh nói: “Sao có thể thế? Thuốc này là từ Nguyên Xuân đường nổi danh nhất trung châu mua về!”

Ninh Tiểu Nhàn không đi tranh giành: “Sự thật khó để giải thích. Gọi người tới thử nghiệm một chút, chẳng phải sẽ biết sao?”

Lập tức Trần phủ liền phái người đi tìm đại phu tới đây. Ninh Tiểu Nhàn nhắc nhở: “Tìm thêm mấy người.” Để tránh tìm đến đại phu có vấn đề.

Trần Độ Tào nhìn nàng một cái, trong bụng hiểu rõ: “Cô nương rất cơ trí.”

Các đại phu lấy ra một viên Lãnh Hương hoàn của Nguyên Xuân đường, nghiệm lên. Một hồi lâu sau kết quả kiểm tra là, không độc!

Ánh mắt của mọi người đều nhìn Ninh Tiểu Nhàn. Có người tức giận, có người mừng thầm, có người lo lắng, đa số tiếng lòng của người Trần gia lúc này là xem ngươi còn có thể nói sạo thế nào!

May là nàng giờ phút này đã tính trước kỹ càng, chỉ nhắc nhở nói: “Mười sáu viên thuốc còn thừa đâu rồi, lấy nhiều thêm vài viên bỏ vào nước thử một chút.” Cũng không đợi người khác động thủ, nàng cầm lấy một viên bóp nát hòa vào trong nước, lần nữa để cho các đại phu đi kiểm tra.

Trần Độ Tào cũng là người có nhãn lực, thấy thuốc này hòa tan trong nước, Ninh Tiểu Nhàn giơ Ngân trâm lại có thể kẹp trúng, tuyệt không thất thủ, trong lòng có chút giật mình.

Lúc này kiểm nghiệm lần nữa, rốt cục xuất hiện phản ứng độc.

Trong lòng nàng len lén thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt mỉm cười nói: “Như thế nào? Độc này nếu phân lượng quá nặng, Trần lão gia đã sớm trúng chiêu rồi, chỉ có một ít thủy ngân này, mới có thể khiến hiệu quả của Lãnh Hương hoàn thoạt nhìn tốt hơn.”

Người Trần gia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là do gia chủ đại nhân hạ lệnh đi thăm dò chân tướng thuốc này. Phu nhân Trần gia nghi ngờ nói: “Vị Tiểu cô nương. . . . . . này, vì sao lão gia hôm nay mới độc phát?”

Nói cho cùng, bà vẫn không tin đan dược của cô nương này và chuyện này không liên quan với nhau. Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu: “Ta chế luyện Lãnh Hương hoàn không có độc tố, mới vừa rồi mấy vị đại phu ngay cả dược hoàn của ta cũng đã cùng nhau nghiệm qua, điểm này có thể bảo đảm.” Mấy đại phu gật đầu lia lịa, nàng lúc này mới nói tiếp, “Nhưng trong dược có thêm một vị Hoa Diệp Hải Đường, vốn có thể làm cho dược hiệu tốt hơn. Nó có một khuyết điểm duy nhất là Hoa Diệp Hải Đường kị nhất thủy ngân, không may đúng lúc gặp nhau, mới làm cho độc tính thủy ngân kích thích. Trần lão gia dùng Lãnh Hương Hoàn này của Nguyên Xuân đường đã có hơn nửa năm, trong cơ thể tích độc rất sâu, một khi kích phát ra, hiệu quả sẽ mất mạng.”

“Nếu không có Hoa Diệp Hải Đường thúc đẩy, Trần lão gia cũng có thể trì hoãn thêm hai tháng mới phát tác. Nhưng tới lúc đó, ông ta trúng độc càng sâu, một khi độc phát dù có dùng thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả.”

Lời này nói xong, cả sảnh đường đều yên nặng.

Sắc mặt nàng lại là trầm xuống: “Hoa Diệp Hải Đường vốn là độc môn bí phương nhà ta, vì chứng minh trong sạch của mình, hôm nay nay phải tự mình công bố ra ngoài. Trần đại nhân, ngươi cũng thấy thành ý của ta.”

Trần Độ Tào trầm mặc một hồi lâu, rốt cục gật đầu, gọi hạ nhân đến căn dặn hai câu. Tai Ninh Tiểu Nhàn thính hơn người, nghe được hắn nói: “Đi phủ nha báo tin này, nhóm thương đội chúng ta tạm thời không tố cáo.”

Nàng cũng biết Trần phủ vẫn bán tín bán nghi, cho nên cầm lấy viên thuốc trên bàn bắn ra, tiện tay bắn tới tường trắng dối diện, mỗi một viên đều khảm thật sâu vào tường. Nàng lật chưởng làm động tác này, có thể nói giống như tay phật thủ, tư thế hết sức ưu mỹ, song những thuốc viên này không chút hoang mang mà đâm sâu vào trong tường, cũng không ai dám khinh thị tiểu cô nương này nữa.

Sắc mặt mọi người Trần phủ cũng từng chút trở nên khó nhìn. Lúc này nàng mới phủi tay nói: “Trần đại nhân, ngươi muốn dùng sức mạnh giữ ta cũng không giữ được. Hai ngày này ta sẽ ở trong thành An Bình, nếu muốn tìm ta, thông báo với thương hội Vân Hổ một tiếng là được.”

            Chương 192  Cảm động thông hiểu

Nói xong, nàng nhẹ nhàng mà xoay người, tự nhiên đi ra khỏi Trần phủ. Đồ Tẫn theo sát phía sau.

Nàng chưa bao giờ để mặc người ta tính toán mình. Lần này tự dưng bị khinh bỉ, nếu không phải quấn vào thương đội Vân Hổ, nàng sẽ có thái độ cứng rắn hơn với nhà này.

Một phủ đệ lớn như vậy, lại không người nào dám ra mặt giữ nàng.

Xế chiều ngày thứ hai, nàng đang uống trà, Trần phủ truyền tin tức tới thương đội Vân Hổ.

Chỗ sơ suất ở tại Trung Châu. Trần phủ nhờ thương đội Khánh Phong đi Trung Châu đến Nguyên Xuân đường mua thuốc. Lúc đó, Lãnh Hương hoàn này vừa vặn bán rời khỏi hàng, hiệu thuốc tỏ vẻ mười ngày sau mới nhập hàng, nhưng thương đội kia năm ngày sau sẽ phải xuất phát rồi. Không cách nào trễ được, nên người chịu trách nhiệm chọn mua đến một … hiệu thuốc khác đi mua Lãnh Hương hoàn, trở lại thành An Bình, coi như là mua từ Nguyên Xuân đường rồi đưa đến Trần phủ.

Hiệu thuốc bán Lãnh Hương hoàn bởi vì trộn một lượng thủy ngân rất nhỏ, hiệu quả cũng rất không tệ. Nhưng thương đội mua lại không biết rõ, loại thuốc này ở địa phương chỉ bán hơn một nửa là ngừng cung ứng. Nguyên nhân là rốt cục có người nghiệm ra thuốc này có độc.

Trần lão gia nói là “Người đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống”. nhưng so ra chỉ có một thằng bị xui xẻo thảm—— Hạ Hoa! Thương đội đi Trung Châu mua dược là do hắn dẫn dắt, người chịu trách nhiệm chọn mua chính là cậu em vợ hắn, cho nên hàng hóa mua qua tay cũng không xem kĩ đã mang trở về.

Chuyện này, vòng tới vòng lui, kết quả liền cuốn tới thương đội Khánh Phong rồi, chỉ là họa từ Đặng Hạo biến thành Hạ Hoa. Nghe nói hán tử Thiết Tháp này nhận được tin tức sau, dường như ở tại chỗ mặt trắng không còn giọt máu.

Ngày hôm đó Thương đội Vân Hổ liền vui vẻ như lễ mừng năm mới. Bản thân hắn làm khó dễ người khác, rốt cục cũng bị trả đũa lại. Còn có cái gì hả lòng hả dạ hơn cái này chứ? Từ nay về sau Hạ Hoa đương nhiên là đem thương đội Vân Hổ và Đặng Hạo ghi hận trong lòng, nhưng vậy thì có sao? Chỉ cần bọn họ không đắc tội với chủ sự Phúc Trường An, đám hán tử này sống trên vết đao nhiễm máu làm sao mà để ý nhiều như vậy?

Trần phủ còn nhờ thương đội Vân Hổ đưa cho Ninh Tiểu Nhàn một trăm lượng vàng. Nói là bồi thường phương thuốc độc nhất của nàng bị tiết lộ. Nhưng trong lòng nàng biết rõ, nếu mình không ra tay ở lúc cuối cùng kia, Trần phủ chịu lấy ra số tiền này đưa tới sao?

Sáng sớm hôm sau, khi nàng đưa linh lộ nóng hổi đọng lại trong chén Nguyệt Quang cho Trường Thiên, hắn nhạy cảm phát hiện cảm xúc của nàng có chút xuống thấp.

“Sao?” Nàng không giống người có thói quen bi thương.

Nàng vô tình nói: ” Không có thú vị a.”

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, thấy nàng không tự chủ như mèo con nheo mắt lại hưởng thụ người yêu của mình xoa, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên. Chẳng qua là nàng cúi đầu nhìn sàn nhà, không có nhìn thấy. Nha đầu này đã không biết, bất giác nàng có thói quen xúc mình đụng chạm rồi, đây là chuyện tốt.

“Nói.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Nàng bỉu môi nói: “Hôm qua giúp thương đội Vân Hổ giải quyết trận sự cố này. Vốn cho là chính mình sẽ cảm thấy rất uy phong, cao hứng.”

“Hôm qua nàng từ Trần phủ đi ra ngoài, không phải là dương dương đắc ý sao?” Vào Thần Ma ngục sau, miệng cũng cười không dấu được chứ sao?

“Vốn vậy . . . . . .” Nàng thở dài, “Nhưng nhiều nhất một canh giờ sau. Ta đột nhiên cảm thấy. . . . . . Cảm thấy cả sự kiện này căn bản không có gì đáng giá kiêu ngạo. Căn bản là tẻ nhạt vô vị!”

“Suối phun và núi giả của Trần phủ thoạt nhìn đều rất đẹp, nhưng chính ta không nổi lên hứng thú; hôm qua ta cũng tận mắt nhìn người trong Trần phủ lục đục với nhau rồi, nhưng ta căn bản chẳng muốn suy nghĩ. Chỉ cảm thấy bọn họ đều thật. . . . . .” Nàng nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ ra một từ , “Cấp thấp.”

Cái từ này nhảy đi ra ngoài, đã hù dọa nàng sửng sốt hồi lâu. Nàng cũng là một người bình thường trong phàm nhân a, đơn giản là sắp bước vào tiên đạo, đã cảm thấy đồng bào của mình là thứ quá thấp?

Nhìn thấy mặt nàng lộ vẻ mờ mịt. Tay Trường Thiên nhẹ nhàng thêm chút sức, quả nhiên làm cho nàng biết điều một chút áp vào ngực mình. Cái ôm ấm áp mà bắt đầu từ cơ thể đầy đặn. Ôm lấy thật là thật thoải mái .

“A, đây chỉ có thể nói rõ, cuộc sống người phàm đã không thỏa mãn được ngươi.” Hắn ở nàng bên tai cười nhẹ, nàng không khỏi mặt ửng hồng lên. Thỏa mãn? Cái từ này hợp thành rất dễ dàng làm cho người ta suy tư.

Tay hắn chỉ chuyển đến phía sau cổ nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, lực đạo nắm giữ vô cùng tốt. Nàng thoải mái được nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng.

“Ta biểu diễn cho nàng xem, nàng sẽ hiểu.” Hắn vươn một cái tay khác, đầu ngón tay thon dài mượt mà, thần lực sáng trắng xuất hiện, lốm đa lốm đốm, rất cuốn hút, sau đó những thứ này lại hợp thành một bức họa. Sau hai hơi thở, bức họa càng ngày càng rõ ràng, cảnh vật trong bức tranh cũng bắt đầu động.

Một dòng suối nhỏ chảy róc rách, hai bên bờ suối xanh um tươi tốt. Nàng thậm chí có thể nghe được tiếng động của dòng suối di chuyển.

Qúa chân thật rồi, nàng nhìn đến mắt không di chuyển, lẩm bẩm nói: ” Thần thông này thật là lợi hại.”

“Năm đó thu phục một con Trai yêu, dùng Hạt Trai là có thể diễn dịch ra nhiều loại huyễn tượng rồi, qua ít ngày cho nàng mượn chơi.” Kể từ khi có chén Nguyệt Quang, thần lực của hắn dư dả rất nhiều, mới dám biểu diễn như vậy. Hắn vuốt mái tóc của nàng, “Người phàm chính là con cá trong suối này.”

Hắn vừa dứt lời, giữa sông quả nhiên xuất hiện một đám cá nhỏ, đang ở trong nước không buồn không lo mà chơi đùa chơi đùa.

“Cả đời tầm thường, được chăng hay chớ, không biết dòng suối khi nào thì đoạn tuyệt, người bắt cá khi nào sẽ tới .”

Hình ảnh biến đổi, lúc này là dòng sông lớn rồi, nước sông cuồn cuộn, mơ hồ có cá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net