57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ads By TVNL

Search

NAVIGATE

HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC

By Tiểu Tuyền on June 27, 2016

Tư vấn & Khám phụ khoa

Khí hư thể hiện sức khỏe của người phụ nữ. Nếu có triệu chứng bất thường hãy tư vấn ngay!

Liên hệ với chúng tôi

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 57 :Thần Ma ngục thu yêu

Edit: Leticia

Beta: Tiểu Tuyền

Điều này hiển nhiên là nàng muốn trộm đổi lại khái niệm rồi.

Hai tiểu Yêu suy nghĩ một chút, gật đầu. Mẫu thân đối xử với bọn hắn đương nhiên là vô cùng tốt, còn Trương tú tài đối xử với mẫu thân, cũng quả thật được xưng tụng bằng tám chữ “Khẩu Phật tâm xà, bội bạc bất nghĩa”.

Ninh Tiểu Nhàn lại thở dài nói: “Haizz, nghĩ đến nàng là nữ nhân có dung mạo xinh đẹp, là mẫu thân đối xử với hài tử vô cùng tốt, đáng tiếc ta không được gặp nàng nữa rồi.” Cũng là một mẫu thân dâm đãng a, nhưng lời này không thể nói ra miệng, hai tiểu yêu quái bị nàng động đến chuyện xúc động, vành mắt đều đỏ.”Hiện tại hai ngươi đã không còn nương rồi, kế tiếp chẳng lẽ tính toán ở huyện Tứ Bình ngây ngốc cả đời sao? Tin đồn nơi này có yêu quái đã bị lộ, các ngươi tiếp tục ẩn núp, chung quy cũng sẽ lộ ra sơ hở.”

Đây mới là mục đích cuối cùng của nàng: “Thay vì như thế, không bằng cùng ta đi về phía Tây thôi. Trên đường chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng coi như là kết bạn cùng đi.” Nàng nói lời này rất thành khẩn. Từ tối hôm qua đến hôm nay, hiệu lực của nhân sâm ba trăm năm đều đang chậm chạp vận hành ở trong cơ thể nàng, lúc này trên mặt đầy thành kính, thoạt nhìn phảng phất có một tầng ánh sáng thánh khiết, khiến Bạch Hồng đều nhìn ngây người.

Bạch Cảnh lại tương đối bình tĩnh, nghe vậy kéo Bạch Hồng qua một bên, hai tiểu yêu quái bàn luận xôn xao .

“Hạt giống kia ta nhận ra được, Kết Kim Đan so sánh cùng nó quả thực chính là phế vật. Ngươi chớ kích động, đợi xong chuyện ở đây rồi, ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.” Thừa dịp lúc bọn chúng cúi đầu thương nghị, Trường Thiên nói ở bên tai nàng, “Tu vi của Thạch Quý San hẳn là so với Qua Thẩu kém hơn không ít, nhưng nàng có rất nhiều pháp khí trong người, chưa chắc không thể đấu thắng hắn. Cuộc chiến đấu này, ngươi có thể thừa nước đục thả câu, nhưng phải chú ý an toàn của chính bản thân mình.”

Hắn đang lo lắng cho nàng! Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn có chút ngòn ngọt, ngược lại không có gấp gáp biết được bí mật của hạt giống kia như vậy.

Hai Tiểu Yêu thương lượng xong rồi, đồng loạt quay người trở lại, hai người bọn chúng nói: “Được rồi, chúng ta có thể cùng đi. Nhưng ngươi làm như thế nào để giúp chúng ta báo thù? Chi bằng cho chúng ta thấy rõ ràng!”

Rất nhiều hài tử đều thích ăn quịt, hai người bọn họ cũng không ngoại lệ. Trên thực tế, nội dung bọn họ mới vừa rồi thương lượng là, một khi đại thù được báo, sẽ bỏ nàng qua một bên là được rồi. Dù sao hai người bọn họ không có yêu khí, đến lúc đó trốn ở chỗ dã ngoại hoang vu, các tu sĩ chẳng lẽ nguyện ý phụng bồi nàng không có mục đích tìm lung tung khắp nơi? Nói về tiền thù lao, nàng có thể nhận được hai thứ đồ trên bàn này, cộng thêm giữ được cái mạng nhỏ của mình là đủ rồi.

Tính toán của bọn họ làm sao dấu diếm được Trường Thiên, hắn nói hết từ đầu chí cuối cho Ninh Tiểu Nhàn. Nàng tức giận trong lòng: “Bà cô đây xài nhiều nước miếng như vậy, dùng khí lực lớn như vậy muốn chiêu hàng các ngươi, kết quả các ngươi lại tính toán đâm sau lưng ta! Tốt thôi, hai ngươi mới là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, một lát xem ta thu thập hai ngươi như thế nào!”

Cho nên nàng đáp: “Tất nhiên là có biện pháp. Nếu hai ngươi muốn kiến thức, trước hết nhắm mắt lại, cam tâm tình nguyện mà nhìn tỷ tỷ biểu diễn.”

Bạch Cảnh hồ nghi đánh giá nàng. Nàng khích tướng nói: “Làm sao, hai ngươi sợ ta, một người phàm tục ăn hoặc là băm bọn ngươi sao?”

Người ở trên địa bàn của bọn hắn, bên cạnh cũng không có tu sĩ nhìn chằm chằm vào. Hai con Tiểu Yêu nhìn chăm chú một cái, gật đầu, nhắm mắt lại.

Ninh Tiểu Nhàn đưa tay đặt trên trán bọn họ, hỏi: “Hai ngươi cam tâm tình nguyện theo ta đi?”

“Vâng!”

Tiếp theo trong nháy mắt, ba người đã xuất hiện trong Thần Ma ngục.

Cách muốn dẫn vật còn sống vào Thần Ma ngục, một là cam tâm tình nguyện, hai là không còn sức đánh trả.

Hung thủ giết người ở huyện Tứ Bình rốt cục bị bắt rồi.

Chuyện phía sau không cần nói tỉ mỉ rồi, hai Tiểu Yêu nhìn thấy Trường Thiên đã bị làm cho sợ đến ngã nhào trên đất, không dám nhúc nhích.

Trường Thiên không để ý tới hai tiểu tử trên mặt đất, chỉ ngưng mắt nhìn nàng, một hồi lâu, khóe môi mới cong lên hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng: “Ngươi làm rất tốt.” Ứng phó với trận nguy cơ đột nhiên xuất hiện này, thật sự nàng làm rất xuất sắc, rất nhiều chỗ đều vượt ra khỏi dự tính của hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn trực tiếp khích lệ nàng, trái tim của nàng đột nhiên đập bịch bịch. Thì ra Trường Thiên cười rộ lên lại dễ thương đến vậy! Môi mỏng của hắn vung lên một độ cong vừa đúng, tựa hồ khiến lạnh lùng băng hàn trước sau như một giữa lông mày, đều hóa thành gió nhẹ ấm áp tháng ba, thổi giữa hồ nước xuân, cũng thổi rối loạn lòng của nàng.

Hắn hài lòng nhìn nàng tiến vào trạng thái hóa đá, quay đầu nói với hai Tiểu Yêu nói: “Lập hạ huyết thệ tâm minh(lời thề lấy máu từ tim), sẽ miễn tội chết cho hai ngươi. Nhưng từ bây giờ các ngươi phải nghe theo nàng phân phó, chỉ hơi cãi lời, ta sẽ cho các ngươi nếm lần lượt bảy mươi hai loại cực hình sưu thần khóa phách!”

Hắn lắc lắc tay áo, hai tiếng “Leng keng” nhẹ vang lên, hai dao găm nhỏ màu đỏ như máu đã rơi ở trước mặt Bạch Cảnh và Bạch Hồng.

Cặp sinh đôi này hiển nhiên không có lựa chọn tốt hơn. Tính cách của bọn chúng cũng rất thức thời, liếc mắt nhìn nhau rồi cầm lấy chủy thủ, trong miệng thề nói: “Ta Bạch Hồng ( Bạch Cảnh ) tôn Ninh Tiểu Nhàn làm chủ, từ đây mặc cho nàng sai khiến, xông pha khói lử, tuyệt không vi phạm. Nàng tổn thương tức là ta tổn thương, nàng chết tức ta chết!” Nói xong, trở tay dùng chủy thủ thẳng tắp cắm vào lồng ngực của mình!

Nàng hợp thời mà nhắm mắt lại.

Mặc dù biết nghi thức lập lời thề chắc chắn sẽ không gây ra nhân mạng, nhưng tình cảnh chủy thủ đâm vào trái tim vẫn quá kinh hãi rồi, không thích hợp với người địa cầu như nàng quan sát.

Thần kỳ chính là, cặp sinh đôi chỉ rên một tiếng, dao găm trên bộ ngực lại vô thanh vô tức từ từ tan rã, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong không khí. Đừng nói trên bộ ngực của hai người có toát ra vết máu rồi, ngay cả áo cũng không bị tổn hại qua.

“Đây chính là chứng minh huyết thệ tâm minh thành công. Ngươi chỉ cần hạ lệnh, bọn họ không dám vi phạm. Chỉ cần ngươi tâm niệm khẽ động, trái tim hai người bọn chúng sẽ nổ tung mà chết.” Trường Thiên lười biếng nói, “Dẫn bọn họ đi ra ngoài đi, đã thu đồ của bọn hắn, thì phải nghĩ biện pháp giết chết Qua Thẩu.” Tuy nói hai Tiểu Yêu đã lập tâm thề, nhưng rốt cuộc là trung thành hay là lừa gạt, thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ hiển lộ ra khác biệt trong đó.

Bọn họ đã làm trễ nãi quá nhiều thời gian, còn không biết đánh nhau ở huyện Nam đã tiến hành được  như thế nào rồi. Dưới đáy lòng nàng lặng yên ủng hộ Thạch Quý San: “Ngươi cần phải cố chống đỡ thêm một lát a, ít nhất phải chờ ta chạy tới.” Thật ra thì đối với nàng, song phương đánh nhau đều không phải là người tốt gì, nàng còn ước gì song phương lưỡng bại câu thương. Chẳng qua là nếu Thạch Quý San đánh thắng có lẽ nàng ta sẽ chạy mất luôn, Ninh Tiểu Nhàn nàng không mò được chỗ tốt nào; nếu như Qua Thẩu đánh thắng, nàng có lẽ còn có thể thu được chút ngư ông đắc lợi.

Hai con tiểu yêu quái ra khỏi Thần Ma ngục, dẫn nàng đuổi theo hướng nam.

Nàng chạy không nhanh bằng chúng nó, thấy vậy Bạch Hồng vươn tay ra nhẹ nhàng cầm cánh tay của nàng, Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tên tiểu tử này cũng có chút thần thông trong người nha. Bạch Hồng cười nói: “Đây là phương pháp bản mệnh của bức yêu, tên là thuật thuận gió, có thể làm mình hoặc người khác chạy trốn nhanh hơn một chút.”

Thái độ của hai con Tiểu Yêu ngược lại thật giống như thân cận hơn rất nhiều. Nàng kỳ quái nói: “Chẳng lẽ hai ngươi không giận ta gài bẫy các ngươi, khiến các ngươi bị mắc lừa chịu thiệt hả?”

Vậy mà Bạch Cảnh lại dao động đầu của nó: “Ninh tỷ tỷ, nếu như tỷ sớm một chút nói cho chúng ta biết người chúng ta đi theo chính là Trường Thiên đại nhân, thì tỷ cũng không cần phí nhiều miệng lưỡi như vậy.”

“Các ngươi biết thân phận của hắn?”

“Không biết, nhưng chúng ta có thể cảm giác được hơi thở của hắn vô cùng cường đại.” Bạch Hồng tiếp lời nói, “Bức yêu nhất tộc chúng ta, nguyện ý đi theo yêu quái cường đại hơn so với mình, huống chi Trường Thiên đại nhân là đại yêu quái kinh khủng nhất, đáng sợ nhất ta chưa từng thấy qua!” Hắn không biết trên đời còn có thần thú, chỉ nghĩ nam nhân áo đen trong Thần Ma ngục là một Cự yêu.

Đại yêu quái kinh khủng nhất, đáng sợ nhất? Đừng nói Trường Thiên trong Thần Ma ngục có vẻ mặt hắc tuyến, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng dở khóc dở cười.

Được rồi, coi như đây là lời khen đi.

Bọn họ một đường đi về hướng nam, gặp phải không ít cư dân kinh hoàng thất thố đang vội vàng chạy đi. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm, xem ra sắp đến rồi. Nàng kéo một vị đại thúc để hỏi thăm, đối phương chỉ nói về câu “Phía nam có yêu quái” , rồi giật lại ống tay áo của mình, tiếp tục chạy trối chết.

Xem ra đánh nhau ở huyện Nam còn chưa kết thúc. Hai yêu một người chạy tới bờ sông Tố Hà cạnh cánh rừng, quả nhiên thấy chỗ trống trải có hai thân ảnh đang giao phong. Trong đó một thân ảnh yểu điệu, tự nhiên là người quen cũ của Ninh Tiểu Nhàn Thạch Quý San rồi, người còn lại hiển nhiên chính là Qua Thẩu, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy đấy.

Qua Thẩu đã hiện ra nguyên hình, mặt như Thiên lôi, thân cao vượt qua bảy thước, màng cánh dưới xương sườn hiện lên màu nâu xanh, móng nhọn trên tay có ánh sáng đen chớp động, xem ra không chỉ có kèm theo độc ngủ mê man đơn giản như vậy. Nếu nói là a Phúc ở trong ngõ tối bắt Ninh Tiểu Nhàn có tốc độ nhanh hơn tuấn mã, tốc độ ra chiêu của Qua Thẩu này còn nhanh hơn, theo kịp mã lực “ảo ảnh” khi ngựa triển khai tốc độ cao nhất rồi.

May nhờ cánh tay phải của nó đã bị chặt đứt, Qua Thẩu chỉ có thể dùng cánh tay trái đánh nhau cùng Thạch Quý San, xem ra cực kỳ không quen, nếu không Thạch Đại mỹ nhân đã sớm bị thua.

Hiện tại tình hình trên trận, cũng là điều mà Ninh Tiểu Nhàn nguyện ý nhìn thấy nhất. Ở vào Trúc Cơ kỳ sơ kỳ Thạch Quý San đã rơi xuống hạ phong, bị Qua Thẩu công kích đến trái thiếu phải hụt. Cũng may nàng ở trong Triều Vân tông tập luyện xuống căn cơ vô cùng kiên cố, mặc dù lộ ra dấu hiệu thất bại nhưng không quá kinh hoàng, xem ra còn có thể chống đở được một thời gian ngắn nữa.

“Tại sao nàng ta không ngự kiếm chạy trốn?” Ninh Tiểu Nhàn trộm hỏi. Nơi này cách chỗ đánh nhau khoảng hai mươi trượng, một người một yêu kịch chiến hăng say, không nghe được tiếng người bàn luận xôn xao.

Trường Thiên còn chưa đáp lời, Bạch Cảnh đoạt trước đáp: “Trên thân kiếm của nàng có máu.” Vừa nhẹ nhàng ngửi ngửi mới nói: “Hơn nữa còn là máu chó đen, có thể phá rất nhiều pháp khí! Bảo kiếm của nàng bị dơ bẩn, đã không có thần thông, không bay được lên nữa.”

Ninh Tiểu Nhàn nghe xong cảm thấy ác hàn một trận, máu chó đen lại có năng lực bài trừ thần lực của pháp khí, xem ra sau khi Qua Thẩu chịu thiệt vì bị chúng tu sĩ đánh lén bất ngờ, lúc này cuối cùng đã có chuẩn bị mà đến. Trường Thiên biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ khinh thường nói: “Máu chó đen chỉ có thể phá pháp khí cấp thấp, ngươi không nên nghĩ nó rất hữu dụng.”

Nàng đoán được không sai. Ngày hôm trước hang ổ của Qua Thẩu bị vây đánh, hắn vẫn đi lại ở vùng ngoại ô huyện Tứ Bình, chứ chưa đi xa. Nó nhận ra được đây là tu sĩ của Triều Vân Tông, mà không phải là người của địa đầu xà phái Xích Tiêu. Rồng đi ngang qua sông tổng yếu sẽ phải rời đi, nó còn có cơ hội trà trộn vào huyện Tứ Bình.

Đều nói thỏ khôn có ba hang, nó đã bố trí một tiểu nông trang ở bên bờ sông Tố Hà huyện Nam thành cứ điểm, đây cũng là một trong những địa điểm bí mật của bức yêu tộc mà những người khác đều không biết. Sau khi bị thương, nó bỏ chạy tới nơi này, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Năng lực khôi phục của phúc bức nhất tộc rất là cường đại, chỉ cần cho nó có đầy đủ thời gian giảm xóc, trừ cụt tay ra, nội ngoại thương trên người có thể khôi phục đấy.

Chương 58: Bọ ngựa rình ve

Ban đêm hôm qua, nó bị một trận tiếng mắng cùng tiếng nước chảy làm cho tỉnh, sau đó đã ngửi đến một mùi mà cả đời nó khó quên—— Thạch Quý San! Cánh tay phải của nó, chính là bị chặt dưới pháp khí của Thạch Quý San, bởi vì chạy trốn quá vội vàng, nó ngay cả cánh tay phải bị chặt đứt cũng không dám quay người đi lấy. Sáng sớm ngày hôm sau lúc trở lại Cao trang, nơi này đã bị đốt thành một mảnh đất bằng phẳng, cánh tay phải của nó tất nhiên cũng bị đốt sạch rồi.

Mặc dù năng lực khôi phục của Yêu tộc cường đại, nhưng nó chỉ là đầu lĩnh bức yêu, còn chưa biến thái đến mức có bản lĩnh có thể trống rỗng mà sinh ra một cánh tay được, vì vậy đời này đều chỉ có thể là yêu quái tàn tật. Tính cách của Qua Thẩu vốn giảo hoạt tàn nhẫn, sau khi bị Thạch Quý San đả thương, lại càng nhớ rõ ràng được hơi thở của nữ nhân này, giờ phút này thấy nàng một thân một mình chạy đến bờ sông, hết mắng rồi lại chửi, vốn tưởng rằng nàng ta muốn dụ dỗ mình đi ra ngoài, cho nên hắn án binh bất động một buổi tối.

Vậy mà đến sau khi bình minh, tiếng nói của nữ nhân điên này đều khàn rồi, kiếm chiêu chém ra cũng không có kết cấu gì. Mấu chốt nhất chính là xung quanh nàng nửa bóng người cũng không có, lúc này hắn mới xác định, nữ nhân này điên rồi, hơn nữa còn bị lạc. Không biết những tu sĩ khác vì sao không có ở đây, nhưng đây là cơ hội của hắn, không thể bỏ qua.

Quả báo kiếp này, quả nhiên tới cũng nhanh! Hắn lại không phải là yêu quái lỗ mãng, âm thầm nhe răng cười một tiếng rồi lẻn về huyện Tứ Bình, trộm giết mấy con chó đen để lấy máu, chuẩn bị phá pháp khí của nàng. Thời điểm đánh nhau lúc trước, nó cũng biết nữ nhân này không có bản lĩnh, nhưng một thân pháp khí lợi hại, hơn nữa cái vòng tay đầu lâu trên người đem quanh thân nàng bảo vệ kín như thùng sắc. Hắn so chiêu cùng tu sĩ như vậy, bản thân sẽ rơi vào hướng thất bại.

Thạch Quý San cũng rất xui xẻo. Nàng bị Ninh Tiểu Nhàn ném bột ớt làm thương đôi mắt, lại bị Hoàng lão tài ra lệnh cưỡng chế rời đi. Nếu không phải trong lòng còn có một chút lý trí, nhắc nhở lão nhân trước mặt nàng là ông ngoại của người yêu, nàng suýt nữa đã một kiếm bổ tới rồi.

Sau khi ngự kiếm lao ra khỏi huyện Tứ Bình, nàng lấy gương ra nhìn, thấy hai con mắt sưng giống như quả hạch đào, tia máu giăng đầy, bộ dáng tiên nữ hạ phàm lúc bình thường mất tích sạch sành sanh. Bột ớt đặc chế của đầu bếp Hoàng gia lợi hại cỡ nào chứ, sưng đỏ này một chốc là không thể tiêu nổi, hết lần này tới lần khác trong số dược vật trên người nàng, không có thuốc có thể dùng để bôi lên đôi mắt, một loại khí quan tinh vi như thế này đấy, cho nên nàng chỉ có thể đợi đến lúc hai mắt tiêu sưng mới trở về, nếu không hình tượng luôn luôn cao quý lãnh diễm tại Triều Vân tông của nàng, sẽ bị phá hủy đặc biệt nghiêm trọng.

Ở bờ sông Tố Hà là một mảnh yên tĩnh, nàng ngồi ở bờ sông, không khỏi nhớ tới chuyện không may mấy ngày nàng gặp phải. Từ nhỏ nàng đã ngậm thìa vàng sinh ra, phụ thân quyền khuynh một phương, thiên phú của chính nàng cũng không tệ, sau khi vào Triều Vân Tông lại được đồng môn gọi là là “Tiểu công chúa”, từ trước đến giờ đều hưởng thụ đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng, chưa từng ăn qua đau khổ. Cho nên càng nghĩ càng không cam tâm, vừa khóc rống, vừa rút bảo kiếm ra mượn nước sông trước mặt để trút giận.

Nhưng thủy tộc giữa sông lại gặp tao ương rồi, trong vài canh giờ này, giữa sông kiếm khí um tùm, không biết đã mổ bụng bao nhiêu cá tôm vô tội. Thạch Quý San ăn qua vô số linh dược linh vật, một thân linh lực được xưng tụng sâu xa, nhưng cũng không đỡ nổi tao đạp như vậy, đến hừng sáng rốt cục thở hồng hộc. Qua Thẩu canh giữ tại một bên biết, cơ hội mình đợi chờ hồi lâu rốt cuộc đã tới rồi.

Đánh giá một chút hướng gió, nó từ phía sau Thạch Quý San âm thầm đánh tới.

Mặc dù sau khi Thạch Quý San thảm thiết khóc thần thức bị tan rã, nhưng bản năng thân thể vẫn còn. Qua Thẩu đánh lén lần này tác động khiến pháp khí trên người nàng cảm ứng được, nàng xoay người lại một kiếm bổ tới.

Bức yêu cũng không trông cậy vào lần này đã thành công, cho nên Thạch Quý San quay đầu lại thì thấy được thủ lĩnh của Phúc bức tộc. Thật ra thì tính toán căn nguyên, nếu không phải Phúc bức nhất tộc ở chỗ này làm loạn, Quyền Thập Phương cũng sẽ không ở chỗ này nấn ná lâu như vậy, sẽ không cùng Ninh Tiểu Nhàn phát sinh nhiều liên quan. Hiện tại nhu cầu cấp bách của nàng là tìm một người để trút giận, nhìn thấy Qua Thẩu, nhất thời dựng thẳng lông mày lên, không đợi hắn đến gần hơn liền lấy pháp bảo ra, đánh tới.

Nếu không tính trường kiếm nàng đang cầm trong tay là do sư tôn ban thưởng, pháp khí công kích tùy thân ngoại trừ Tiên tác còn có một quả chuông trấn ma, nhưng tốc độ di chuyển của bức yêu này quá nhanh, Tiên tác mấy lần đuổi theo đều không đụng tới nó, ngược lại chuông trấn ma lại dùng tốt, nó vốn có công dụng nhiếp hồn đoạt phách của địch nhân, sau khi nặng nề phát ra mấy tiếng, yêu quái này đã bị đẩy ngã xuống đất không dậy nổi.

Nàng nhìn đúng cơ hội một kiếm đâm tới, Qua Thẩu ra sức hơi nghiêng người, bảo kiếm vạch phá tay trái của hắn, mang theo một chuỗi huyết châu. Thạch Quý San mừng rỡ trong lòng, xem ra yêu quái này cũng không đáng sợ lắm, mất công mấy ngày trước đây lúc Quyền sư huynh bố trí đánh bất ngờ Cao trang cẩn thận chặt chẽ như vậy.

Chuông trấn ma còn đang vang lên ong ong, đẩy bước chân bức yêu đến sắp không nhấc chân nổi. Nàng đang định bổ thêm mấy kiếm, nhưng Qua Thẩu đưa tay ném ra một bịch máu, tung tóe lên trên chuông. Vầng sáng lưu chuyển trên Chuông trấn ma đột nhiên biến mất, “bịch” một tiếng từ giữa không trung rớt xuống đất, vòng vo vài vòng, rồi không nhúc nhích nữa.

Sắc mặt Thạch Quý San lập tức trắng bệch rồi. Tu sĩ có thể tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, không có một người nào là người ngu, tình cảnh này nàng như thế nào không biết trên tay yêu quái có đồ chuyên làm bẩn pháp khí? Nàng vốn ỷ vào trên người có nhiều bảo bối, từ từ sẽ có thể bắt đối phương lại, tráng hán này rất giống thiếu niên gầy yếu mười lăm mười sáu tuổi, giơ súng cũng có thể bức khiến hắn đầu hàng đi vào khuôn khổ; nhưng nếu như song phương đột nhiên đều phát hiện trong súng không có đạn, như vậy biện pháp ứng đối tốt nhất chính với thiếu niên này là quay người mà chạy.

Sự cả kinh này cũng khiến nàng từ trong trạng thái đần độn u mê mà tỉnh táo lại. Yêu quái trước mắt đã tiến vào hậu kỳ của Hóa Hình kỳ, mặc dù trên người bị đả thương, cũng không phải là nàng, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ dùng pháp bảo không tiện tay mà có thể đối phó được như vậy, hơn nữa trong tay đối phương còn có đồ chuyên làm bẩn pháp khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net