10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Di Mộc Thần thức dậy rất sớm, chuẩn bị trở về công ty.

Tuy rằng di chúc vẫn còn chậm chạp chưa tuyên bố, nhưng đã cách nhiều ngày như vậy, chờ đợi thêm nữa cũng không phải là biện pháp. Nhiều ngày nay, y cũng chưa đến công ty lần nào, y cảm thấy đã đến lúc y quay về công ty nhìn xem. Đương nhiên, còn có một mục đích quan trọng khác, chính là giới thiệu Bàng Nghị Vĩ với người trong ban giám đốc. Thuận tiện, an bài cho hắn một chức vị, dù sao hắn cũng là người thừa kế của Di thức.

Nói thật Di Mộc Thần rất ít đi công ty.

Trước kia vì có lão gia tử, nên y cố ý ít nhúng tay vào việc trong công ty, cũng không có bao nhiêu giao tình với người trong hội đồng quản trị. Lần này, y lại đột nhiên muốn về lại công ty, hơn nữa trên tay không có di chúc chống đỡ, nên những người trong hội đồng quản trị đó nhất định sẽ không dễ dàng để y thoải mái trôi qua, y không cho là mấy lão cáo già trong ban giám đốc này sẽ nguyện ý để cho một tiểu bối như y vô duyên vô cớ chia miếng bánh này. Di Thức đúng là tâm huyết mấy chục năm của Di gia, tuy y không nhiệt tình với nó, nhưng còn không đến mức để cho Di thức thay tên đổi họ.

Cho nên, y để cho Bàng Nghị Vĩ trở về hỗ trợ, một mặt là vì đây là tâm nguyện lúc lâm chung của lão gia tử, còn về phương diện khác, so với y mà nói, người trong ban giám đốc ngược lại có thể nguyện ý chấp nhận một Bàng Nghị Vĩ cái gì cũng không hiểu.

...

"Anh nghĩ cái gì vậy?" Trong xe, Bàng Nghị Vĩ ngồi ở một bên ngáp một cái, hiển nhiên là vì dậy quá sớm nên ngủ không đủ giấc.

"Cũng không có gì." Di Mộc Thần chậm rãi mở miệng, nghiêng đầu nhìn Bàng Nghị Vĩ còn buồn ngủ: "Đến công ty còn một đoạn đường nữa, cậu có thể chợp mắt thêm chút."

Giọng Di Mộc Thần nhợt nhạt trầm thấp, tuy không có gì dao động, nhưng nghe vào tai Bàng Nghị Vĩ lại sinh ra một cảm giác khác thường.

Bàng Nghị Vĩ nhịn không được hơi nghiêng đầu nhìn về phía Di Mộc Thần, lại vừa lúc Di Mộc Thần cũng quay đầu nhìn hắn, chóp mũi hai người gần như dán cùng một chỗ. Tuy đã nhanh chóng dời đi, nhưng cảm giác nhẹ nhàng từ chóp mũi truyền đến này, giống như có con kiến nhỏ nhanh chóng bò qua trái tim hắn, chỗ kia tê tê ngứa ngứa, trong lòng xôn xao chấn động.

So với Bàng Nghị Vĩ thất thố, hai mắt đen như mực của Di Mộc Thần lại có vẻ dị thường bình tĩnh.

Bàng Nghị Vĩ không có lên tiếng nữa, nhưng thân hình cũng rõ ràng hơi mất tự nhiên. Miễn cưỡng nghiêng đầu, hắn nhắm mắt cố làm cho mình có thể bình tĩnh trở lại, nhưng... nếu bỏ qua một mạt ửng đỏ không được tự nhiên hiện lên trên mặt.

Sau đó, hai người cũng không nói gì, bầu không khí không khỏi có chút xấu hổ.

Trong xe dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Di Mộc Thần một tay chống đầu, cũng chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi thật dài đổ xuống một bóng đen nhợt nhạt trên khuôn mặt tuấn dật.

Bất tri bất giác đã tới ngoài cửa công ty.

Xe dừng lại.

Lái xe đang chuẩn bị đánh thức Di Mộc Thần, thì Bàng Nghị Vĩ không biết đã tỉnh từ lúc nào, hướng lái xe làm động tác im lặng, phất phất lái xe. Lái xe tỏ vẻ đã hiểu, liền xoay người không có lên tiếng nữa, lặng yên mở cửa xe chờ ở bên ngoài.

Trong xe, Bàng Nghị Vĩ lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của Di Mộc Thần.

Cái mũi thẳng tắp thở ra hơi thở nhợt nhạt đều đặn, đôi môi mỏng đỏ mọng nhắm chặt, độ cung đôi môi thoạt nhìn giống như đang mỉm cười.

Tầm mắt lại bất tri bất giác bị đôi môi đỏ mọng mềm mại hơi mở kia dẫn dắt, tiếng động xung quanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nghe không rõ. Bàng Nghị Vĩ hơi nhíu mày, đáy mắt trong suốt hiện ra một tia dao động nhợt nhạt, bỗng hắn nghiêng đầu tiến đến trước mặt Di Mộc Thần đang nghỉ ngơi, nhẹ nhàng hôn lên môi y. Xúc cảm mềm mại mà ấm áp, khiến môi hắn giống như bị điện giật.

Lúc này, đột nhiên có tiếng điện thoại di động rung trong túi quần, phá vỡ sự yên tĩnh.

"Đáng chết." Bàng Nghị Vĩ nhỏ giọng nguyền rủa một câu, vội vàng cầm di động xuống xe.

Theo cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, trong xe lại lâm vào im lặng quỷ dị.

Di Mộc Thần vẫn chống đầu ngủ say, lúc này lại bỗng nhiên mở mắt.

Đôi mắt kia không hề gợn sóng, bình tĩnh đến dọa người, lông mi thật dài theo cái chớp mắt mà rung rẩy, rồi lập tức nhắm lại.

Hành động vừa rồi của Bàng Nghị Vĩ, khiến y rất là giật mình.

Hắn là em trai của y, đó là một sự thực không thể chối cãi.

Về phần nụ hôn kia đến tột cùng đại biểu cho cái gì, thì y không muốn đoán nhiều.

Có lẽ...

Là lúc nên giới thiệu cho hắn một người bạn gái.

Di Mộc Thần giả bộ không có việc gì, vẫn chống đầu ngủ, kiên nhẫn chờ Bàng Nghị Vĩ gọi điện thoại xong.

"..."

"Tôi đương nhiên biết nên làm như thế nào." Bàng Nghị Vĩ đứng cách xe rất xa, sắc mặt có chút khó coi.

"... Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, đừng mắc kẹt trong đó, đến lúc đó chỉ cần một chút không cẩn thận, sẽ làm hại cả chính mình..."

"Tôi đều có tính toán của mình."

"Vậy thì tốt, có điều..." đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp: "Kia... tài liệu buôn bán liên quan Di thức..."

"Qua mấy ngày nữa tôi sẽ gửi qua cho anh."

Người ở đầu kia điện thoại tựa hồ rất vừa lòng với câu trả lời này: "Tôi tin tưởng Bàng gia _ người được chọn trong một ngàn người, chắc chắn là không chọn sai."

Sắc mặt Bàng Nghị Vĩ càng thêm khó coi: "... Về sau anh đừng gọi điện tới nữa, có chuyện gì thì tôi sẽ liên hệ anh, miễn cho sau này khiến y nghi ngờ."

"Ha hả, vậy tôi đợi tin tốt của cậu."

Cúp điện thoại, Bàng Nghị Vĩ thói quen vò vò tóc mình, thực rõ ràng trên mặt đã sớm không còn hưng phấn cùng mừng thầm khi đánh lén thành công trước đó, mà trong mắt lại hơn một tầng ngưng trọng.

Cú điện thoại vừa rồi, giống như một tiếng chuông cảnh tỉnh, làm hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra bản thân nhiều ngày qua mình đang làm gì, đã vậy hắn còn quá dễ dàng bị nhất cử nhất động của một người nam nhân dẫn dắt, thậm chí thiếu chút nữa thì quên chuyện mình nên làm.

Hiện tại ngẫm lại đều cảm thấy khó tin. Đã đi tới nước này rồi, nên không phải là lúc hắn do dự, đương nhiên hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, thận trọng đi đến được ngày hôm nay, làm sao có thể chủ động từ bỏ, như vậy chẳng phải là muốn bị người ta cười đến rụng răng sao...

Bất quá, thật may mắn...

Xoay người nhìn chiếc xe đang đậu ở đằng xa, hắn cắn chặt môi dưới, có chút suy tư.

Bàng Nghị Vĩ đứng ở ngoài xe thật lâu, lo lắng bất an lúc nãy dần dần dịu xuống. Hai tay đút vào túi quần, đứng ở tại chỗ lẳng lặng nhìn xe, liên tục nhắc nhở bản thân: 'Chỉ là một người nam nhân mà thôi...' giọng nói khôi phục sự bình tĩnh, đã không còn nửa điểm do dự.

"Này, tới rồi." Bàng Nghị Vĩ nhẹ nhàng lay động Di Mộc Thần.

Di Mộc Thần mở mắt ra, đơn giản Ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Không biết có phải ảo giác của y hay không, mà y cảm thấy Bàng Nghị Vĩ lúc này có gì đó khác thường, ánh mắt... dường như đã khác. Chỉnh lại quần áo một chút, y liền xuống xe mà không nhìn Bàng Nghị Vĩ nữa. Vì chỉ đơn giản đến để dặn dò chút chuyện, nên Di Mộc Thần bảo lái xe đứng chờ.

Dọc đường đi, hai người đều không nói gì, đột nhiên hai người đều im lặng, lòng ôm tâm tư, cũng không cảm thấy có chút nào không được tự nhiên.

"Mộc Thần, sao cậu lại đến đây?" Đang ở lúc Di Mộc Thần và Bàng Nghị Vĩ chuẩn bị tiến vào văn phòng, thì phía sau bỗng truyền đến một giọng nam trầm thấp. Tuy trong giọng nói đã cố ý kìm nén, nhưng vẫn không giấu được hưng phấn.

Nghe tiếng, động tác Di Mộc Thần lại rõ ràng cứng đờ, hơi nhíu mày lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Lúc này, chỉ thấy một nam nhân tây trang thẳng thớm, ra hiệu cho vệ sĩ phía sau tạm thời đứng chờ, liền vội vàng bước nhanh tới chỗ Di Mộc Thần.

Người đàn ông kia thoạt nhìn ước chừng 35 tuổi, dáng người rất tốt, lúc cười lên liền lộ ra một cảm giác tao nhã, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ, khiến cho người này trông có vẻ tỉ mỉ lại thêm vài phần cảm tình.

Theo từng bước người kia tới gần, trên khuôn mặt Di Mộc Thần vốn trấn tĩnh tự nhiên, liền bất tri bất giác hiện ra một vết rách rất nhỏ, thậm chí ngay cả chính y cũng không chú ý tới, vì bất an mà chân không tự giác hơi lui về phía sau một chút.

"Sao vậy? không nhận ra tôi?"

"Không..." Di Mộc Thần ra vẻ bình tĩnh cười cười: "Đúng là đã lâu không gặp."

HẾT CHƯƠNG 10


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing