30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi đến trưa, Di Mộc Thần mới xem như tỉnh dậy.

Hơi xê dịch chút, tìm vị trí thoải mái, đang định ngủ tiếp, lại phát hiện Tiếu Tấn thế nhưng còn ngủ ở bên cạnh.

Điều này làm Di Mộc Thần nhịn không được kinh ngạc!

Cho tới nay, y đều chưa từng thấy Tiếu Tấn có thể ngủ thẳng đến giờ mà còn không rời giường, cho dù là trước đây, khi bọn họ chưa phát sinh qua trói buộc, thì hắn vẫn là Tiếu quản gia thành thật chất phác kia, sẽ luôn rời giường sớm, chuẩn bị công việc trong Di phủ, mà tình huống khác thường này, lại chưa từng xảy ra.

Huống chi... giờ đây hắn không cần phải ngụy trang tiếp nữa.

Di Mộc Thần lẳng lặng nhìn Tiếu Tấn, hy vọng có thể từ trên khuôn mặt ngủ say kia tìm thấy một chút manh mối nào đó.

Vì cánh tay Tiếu Tấn vẫn ôm Di Mộc Thần, nên đối với hai người đàn ông mà nói, tư thế này thật sự có chút không thoải mái.

Không lâu sau, Di Mộc Thần cũng không khoẻ ngọ nguậy.

Mà lúc này, Tiếu Tấn vẫn ngủ thật trầm rốt cục cảm giác được người bên cạnh cử động, cũng mở mắt ra. Chỉ thấy, cặp mắt phượng hơi xếch kia còn mang chút buồn ngủ.

Tiếu Tấn chậm rãi mở to mắt nhìn, thấy Di Mộc Thần đang cẩn thận nhìn mình, trên khuôn mặt mờ mịt hiện lên vẻ kinh ngạc không thể ngăn chặn.

... Bốn mắt nhìn nhau.

Kỳ thật, cảm giác này đối với Tiếu Tấn mà nói là tốt đẹp hiếm có.

Lâu lắm rồi... Thật sự đã lâu tới mức ngay cả hắn cũng không nhớ rõ, lần cuối cùng mình ngủ trầm được như vậy là khi nào... Rốt cục, không cần thời thời khắc khắc cảnh giác xung quanh, không cần lo có người ám sát, không cần mỗi ngày liên tục bị ác mộng tra tấn, thậm chí không cần lo lắng chuyện của ngày mai... Giống như không cần nghĩ gì, chỉ cần nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi.

Quá mức thư thái khiến cho Tiếu Tấn hiếm khi cảm thấy tâm tình không tồi.

Chỉ tiếc, Tiếu Tấn vốn là người luôn sống trong đề phòng, nên chưa tới nửa khắc, hắn bắt đầu nhận thấy được nguy hiểm trong đó, mơ hồ cảm thấy khác thường.

Sao hắn có thể buông lỏng cảnh giác như vậy...

Tiếu Tấn không được tự nhiên ngồi dậy, chăn đơn màu trắng vô tình trượt xuống bên hông, khiến cho chăn đơn này vốn cũng đang phủ lên người Di Mộc Thần cũng bị trượt xuống, như có như không lộ ra vòng eo phủ kín dấu hôn.

Tiếu Tấn nghiêng đầu nhìn, lại bản năng liếm liếm đôi môi khô sáp.

...

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không biết nên nói cái gì, lại giống như hai người xa lạ lần đầu gặp mặt, không biết nên ở chung như thế nào cho phải.

Mặt Di Mộc Thần hơi mất tự nhiên, chần chờ một lát, vẫn kéo qua chăn đơn bị Tiếu Tấn vô tình xả xuống, một lần nữa đắp lên người, cũng chưa nói gì, chỉ một lần nữa nhắm mắt lại.

Mà Tiếu Tấn vẫn ngồi ở một bên, lại hiếm khi có lòng tốt không phá vỡ giờ khắc bình tĩnh này, lần đầu tiên hắn cứ như vậy lẳng lẽ nhìn Di Mộc Thần...

Hơn nữa.

Hắn cảm thấy Di Mộc Thần giả bộ ngủ lúc này, gương mặt ửng đỏ, còn có đôi môi ngon miệng kia... lại có chút đáng yêu nói không nên lời...

Hắn không cầm lòng nổi nhớ tới xúc cảm lưu lại trên làn da y tối qua, ma xui quỷ khiến, tay thế nhưng không tự chủ lại muốn một lần nữa xoa lên.

Tiếu Tấn nhìn Di Mộc Thần, khóe miệng đang chuẩn bị nhếch lên...

Nhưng khi tay muốn đụng tới mặt Di Mộc Thần, thì đột ngột dừng giữa không trung.

Tiếu Tấn bất giác cau mày.

Tất cả mọi hành động đều như bị ngăn lại, ngay cả nụ cười trên mặt chưa kịp lan ra cũng bị thu lại, nhìn chẳng ra làm sao cả.

Hắn làm sao vậy? thế nhưng...

Tiếu Tấn trầm ngâm nhìn Di Mộc Thần, từ khi nào thì quan hệ của bọn họ trở nên hòa hợp như vậy...

Đùa cái gì vậy? !

Tiếu Tấn cúi đầu, thật chăm chú nhìn hai tay của mình, chết tiệt! Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng xúc cảm đầu từ ngón tay truyền ra tối hôm qua.

"..." Tiếu Tấn khẽ phe phẩy đầu, ngăn chặn những suy nghĩ không thể khắc chế kia.

Đợi đến khi bản thân an tĩnh lại sau, Tiếu Tấn mới bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Về Di Mộc Thần, có thể nói là không có chỗ nào khả nghi... hoặc là nói mọi chỗ đều khả nghi. Nhưng này cũng không phải điểm mấu chốt nhất, mấu chốt chính là... Hắn rốt cuộc làm sao vậy? !

Vì sao?!

Từ khi nào thì thái độ của hắn đối với Di Mộc Thần đã bất tri bất giác dần dần thay đổi?

... Tiếu Tấn thần sắc ngưng trọng.

Nhưng khiến cho hắn cảm thấy bất an chính là, hắn không có phát hiện trước, ngược lại để cho loại cảm giác này tùy ý lớn lên.

Hắn nghiêng đầu, tinh tế nhìn nhìn Di Mộc Thần ngủ say. Dần dần, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt hắn biến mất trong vô thức.

... Hắn sẽ không bị thứ tình cảm này quấy rầy.

Ánh mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh mang chút man mát sau cơn mưa, khiến cho người ta cảm giác ấm áp.

Tiếu Tấn ngồi yên, hai mắt nhắm nghiền.

Thật lâu sau, mới chậm rãi mở ra, trên mặt lại khôi phục biểu tình như xưa.

Tiếu Tấn giờ khắc này mới chân chính là Tiếu Tấn, lãnh khôc vô tình, vĩnh viễn không có tình cảm.

Cảm xúc không chân thực vừa rồi, làm hắn cảm thấy phiền lòng.

Hắn xốc chăn lên xuống giường, tắm xong thay quần áo liền rời đi.

Tiện tay, đóng cửa thật mạnh.

... Tuy cật lực không muốn thừa nhận, nhưng hắn cảm thấy, có cái gì đó đang bắt đầu dần dần tan rã, tuy rằng đáng ngờ, tuy rằng không thể, nhưng lại... hấp dẫn khó cưỡng.

Tiếu Tấn đóng cửa lại sau, Di Mộc Thần chỉ là xoay người, cọ cọ gối đầu, hai mắt nhắm chặt, khẽ cười.

Không nhớ ai đó từng nói qua, nếu muốn diễn một người bị lừa, thì phương pháp tốt nhất chính là trở thành người kia. Những lời này, y nhớ rõ, hơn nữa sẽ vĩnh viễn nhớ rõ.

Bây giờ việc y cần làm chính là trở thành một thiếu gia vô năng dần dần yêu Tiếu Tấn.

Đây là điều duy nhất y có thể làm.

Cứ như vậy, một tháng này, mỗi ngày Tiếu Tấn đều ở Di phủ, hơn nữa chiều nào cũng về rất đúng giờ.

Di Mộc Thần dần dần phát hiện gần đây Tiếu Tấn hình như rất rảnh rỗi, ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng trở nên rất quy luật. Ngày nào Tiếu Tấn không đi ra ngoài, thì thường sáng sáu giờ rưỡi đã dậy, sẽ giống như một quản gia gọi y dậy, sau đó ngẫu nhiên lái xe đưa y đi công ty giống như trước kia. hình thức ở chung giữa hai người bất tri bất giác dần dần từ mâu thuẫn kịch liệt tới bất đắc dĩ... Chấp nhận nhau.

Di Mộc Thần vẫn như thường lệ, lạnh lùng lãnh đạm, ngẫu nhiên một mình lái xe đi dạo.

Chẳng qua, không còn đi quán cà phê gần đó nữa.

Không chỉ là vì trước đó gặp lại người không muốn gặp, mà mấu chốt chính là, mấy hôm trước khi y đi ngang qua quán cà phê kia, thì phát hiện nơi đó bị sang lại cho người khác, hình như chuẩn bị kinh doanh thứ gì khác.

Đương nhiên, Tiếu Tấn cũng giống như trước đây.

Tuy hắn đã cố chống cự, nhưng như hắn đã e sợ, hắn đang từng chút một chìm vào, dần dần mất kiểm soát.

Hắn biết rõ Di Mộc Thần là một quả bom mini hẹn giờ, nhưng hắn vẫn nhịn không được tới gần, nhịn không được đêm đến muốn càng nhiều.

Mỗi đêm, khi hắn nhận ra Di Mộc Thần phản ứng, ngẫu nhiên còn như có như không đáp lại, thì hắn cảm thấy trái tim vốn trống rỗng lập tức được lấp đầy.

Ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ, rốt cuộc hắn từng có bao nhiêu lần hỗn loạn ngủ trên giường Di Mộc Thần. Chỉ sợ nếu lúc đó, thật sự có người muốn hạ sát hắn, hắn nhất định chết hơn mấy chục lần.

Di Mộc Thần đối với hắn mà nói đáng sợ hơn nhiều so với hắn lường trước... Quá xem nhẹ đối thủ, chính là một việc vô năng. Hiển nhiên hắn đã phạm vào sai lầm này.

Hắn không biết mình phải cần bao lâu mới có thể loại bỏ cảm xúc chết tiệt này, càng không biết theo thời gian dần trôi, có khi nào càng trở nên nhiều hơn hay không...

Tiếu Tấn ngồi trên xe cân nhắc thật lâu, mới xuống xe vào Di phủ.

Lúc ăn cơm, má Ngô đã dọn xong bát đũa, chẳng qua từ lúc Tiếu Tấn trở về lần này sau, Tiếu Tấn đều cùng Di Mộc Thần ngồi chung một bàn ăn cơm, mặc dù đám người hầu cảm thấy như vậy hơi sai quy củ, nhưng không ai dám dị nghị gì.

Chờ Tiếu Tấn và Di Mộc Thần đều ngồi xuống, má Ngô mới bắt đầu mang thức ăn lên.

Lúc hai người ăn cơm, ngay cả mấy câu hàn huyên đơn giản cũng không có. Ngoại trừ tiếng bát đũa ngẫu nhiên va chạm ra, cũng không có âm thanh gì khác.

Di Mộc Thần ngồi ở một bên Tiếu Tấn, thần sắc luôn bồi hồi trên người Tiếu Tấn.

Còn Tiếu Tấn thì lại giả bộ không nhìn thấy, chỉ yên lặng ăn đồ ăn trong bát, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ xem y rốt cuộc chuẩn bị ngả ra cái dạng bài gì.

Ai ngờ, Di Mộc Thần do dự thật lâu sau thế nhưng chỉ là gắp thức ăn cho hắn? !

"Hôm nay mới mời tới một đầu bếp, làm đồ ăn rất ngon, cậu nếm thử đi..." giọng Di Mộc Thần rất nhẹ, lại lộ ra nồng đậm bất an, tương phản rất lớn so với bộ dạng thường ngày của y, thậm chí còn không thể chờ Tiếu Tấn đáp lại đã để bát đũa xuống: "Tôi... ăn xong rồi." Sau đó, cũng không quay đầu lại lên lầu.

Trên bàn cơm, chỉ để lại Tiếu Tấn một người nhìn đồ ăn trong bát, cau chặt mày. Mí mắt chết tiệt nhảy một cái, hắn lập tức buông bát đũa xuống, đứng dậy, ngoắc tay người đứng cách đó không xa phía sau.

"Tìm người điều tra đầu bếp mới từ đâu đến đây?" Tiếu Tấn sửa sang lại quần áo, theo bản năng nhìn thức ăn còn trong bát, lạnh lùng đi vào thư phòng.

Tại sao... lại nhiệt tình như vậy? !

Nhất định là có quỷ.

Không qua bao lâu, kết quả điều tra đã trình lên bàn Tiếu Tấn.

Kết quả cho thấy, đầu bếp kia ngoài một tay nấu ăn điêu luyện ra, thì không hề có bối cảnh khả nghi nào đáng nói.

"Sao có thể..." Tiếu Tấn yên lặng thì thầm.

Nếu tên đầu bếp kia không có vấn đề gì, thì cử chỉ lúc này của Di Mộc Thần hoàn toàn khó hiểu. Hắn không phải người tự mình đa tình, dĩ nhiên sẽ không cho rằng Di Mộc Thần có thể buông nhiều thù hận như vậy mà thật sự thích hắn.

Nhưng cố tình đủ loại dấu hiệu bên ngoài lại tìm không thấy lý do hợp lý.

Điều khiến cho hắn bối rối chính là, khi hắn thấy thông tin đầu bếp kia sau, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy càng ngày càng không thể khống chế cảm xúc của mình.

Hắn sợ ngày này thật sự tới rồi...

Không được, không chỉ muốn tăng tốc kế hoạch, còn muốn...

Nếu thật sự đi tới cục diện không thể khống chế, hắn nhất định sẽ tự tay giết y! Tiếu Tấn giống như muốn trút giận, siết chặt tài liệu trên tay, thần sắc ngưng trọng.

"Uống cái này đi." Tiếu Tấn cầm bột phấn màu xám đưa tới trong tay Di Mộc Thần.

"..." Di Mộc Thần đang đọc sách, thần sắc bị kiềm hãm, sắc mặt khó coi.

"Không phải thuốc độc, là thuốc có thể ức chế phát tình vào ban đêm."

Di Mộc Thần nhìn Tiếu Tấn: "Đây là..."

"Tối đa một thời gian ngắn, tôi muốn đi bàn một vụ làm ăn, không ở trong nước, sợ anh không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo đi tìm gã đàn ông khác." Lời vừa dứt, Tiếu Tấn mới biết mình nhiều chuyện, động tác hơi mất tự nhiên, chỉ có thể cường ngạnh nhét thuốc vào trên tay Di Mộc Thần: "Uống đi, tôi không thích đồ chơi của tôi bị người khác tùy ý lấy chơi... Tin rằng anh cũng không muốn bản thân giống như một con chó cái nơi nơi động dục đi." khẩu khí của Tiếu Tấn không giống thương lượng như lúc nãy, mà thành mệnh lệnh cứng nhắc.

Di Mộc Thần sinh nghi nhìn thuốc, y không tin Tiếu Tấn, nhưng mà... vẫn ngửa đầu rót hết vào miệng.

Nhìn y uống hết xong, Tiếu Tấn lúc này mới rời khỏi phòng.

Phất tay với mấy tên thủ hạ, mang theo hành lý đã sớm chuẩn bị, rời khỏi Di phủ.

...

Quả nhiên, y như Tiếu Tấn nói, vào ban đêm Di Mộc Thần hiếm có một lần tìm về lý trí của mình, đúng là chân chính mất đi rồi mới biết được phải trân trọng điều gì, nay Di Mộc Thần cũng vậy, một người nằm ở trên giường nhìn đèn thủy tinh, hưởng thụ cơ hội tốt hiếm có.

Bất quá, có một số việc y không nghĩ ra, kế tiếp Tiếu Tấn muốn làm gì...

Quả nhiên những chuyện kỳ quái từ sau cái ngày Tiếu Tấn rời đi liên tiếp xuất hiện.

Đám người hầu vẫn ở tại Di phủ giám sát Di Mộc Thần, người thì xin phép, người thì sinh bệnh... luôn có các loại lý do tạm thời rời đi. Mà ngay cả "Vệ sĩ" vốn theo vào cũng cùng nhau biến mất.

Di Mộc Thần không đoán được, hoàn toàn không nghĩ ra Tiếu Tấn đang làm cái gì.

Y không cho rằng, Tiếu Tấn là một người tốt chết tiệt, càng không thể bởi vì biểu hiện tốt mấy ngày nay của y mà nhất thời mềm lòng buông tha cho nhiều năm khổ tâm tính toán này. Nhưng những hành động này lại khiến cho người ta làm sao cũng đoán không ra, rốt cuộc... trong hồ lô của Tiếu Tấn bán thuốc gì?

...

HẾT CHƯƠNG 30


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing