66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh đèn vàng chưa bao giờ chói mắt như hôm vậy, khiến người ta cảm thấy hoa mắt, bí bách.

Không biết từ bao giờ, trong không khí tràn ngập âm mưu tính toán, trở nên áp lực, ngột ngạt, như một đám mây đen dày đặc ... cấp bách muốn nổ tung, hủy diệt hoàn toàn những nhẫn nại tra tấn này.

Di Mộc Thần chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt nhu hòa vẫn trước sau như một cực kỳ bình tĩnh.

Y chỉ lười biếng chớp chớp đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch, trên môi có chút tái nhợt chậm rãi phun ra mấy chữ: "Tôi mệt, phải đi nghỉ ngơi trước đây." Nói xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn ai liền rời đi.

Thẳng đến khi cánh cửa từ từ đóng lại.

Di Mộc Thần đóng cửa rất nhẹ, nhưng không biết vì sao người đang ngồi ở đây đều cảm thấy thật chói tai. Có thể ngay cả họ cũng không phát hiện, trên mặt của mỗi người ngoại trừ khiếp sợ ra, còn nhuộm lên thần sắc mờ mịt. Có vẻ bọn họ cũng cảm giác được sự mệt mỏi toát ra từ trên thân nam nhân.

Có lẽ... thật sự chán ghét.

Khi cả ba người đều thu lại ánh mắt và trong lúc vô tình giao nhau, mới lần đầu hiểu được, thật sự đã tới lúc nên chấm dứt hoàn toàn rồi.

Sau đó cũng không biết ba người rời đi khi nào.

Cứ như đã thỏa thuận trước, không một ai ở lại Di phủ.

Bình tĩnh trôi qua không đến hai ngày, ngày thứ ba, sự việc đang bắt đầu thay đổi.

Bắt đầu chuyển biến xấu đi...

"Có vẻ như Di Phong thiếu gia đã liên kết với Tiếu Tấn thiếu gia, hai người bắt đầu cùng nhau mua lại tất cả cổ phiếu và tài sản dưới tên của Đinh Đinh thiếu gia, mà Đinh Đinh thiếu gia vì có Lý Thục hậu thuẫn nên rất nổi tiếng trong giới chính trị, những quy định chính sách gần đây đều rất bất lợi với Tiếu Tấn thiếu gia, nghe nói bên cảnh cục đã bắt đầu điểu tra các tổ chức ngầm, mà lần này mục tiêu chủ yếu chính là Tự Môn..." thư ký Lý báo cáo toàn bộ những thông tin liên quan những người kia trong mấy ngày nay.

Thế nhưng, phản ứng của Di Mộc Thần lại cực kỳ bình tĩnh.

Thẳng đến khi thư ký Lý không còn lên tiếng nữa thật lâu, Di Mộc Thần mới chậm rãi khép sách lại: "Về sau những tin tức liên quan bọn họ cũng không cần báo tôi nữa." Di Mộc Thần từ tốn nói, cả người tắm dưới ánh mặt trời thoạt nhìn tựa như phủ lên một tầng ánh sáng mỏng, lộ ra vẻ nho nhã.

"Nhưng mà, thiếu gia..." thư ký Lý có vẻ hơi chút khó xử, dù sao lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, lỡ như hắn nhất thời chậm trễ mà khiến cho mấy vị thiếu gia vì thế mà phải gánh lấy trách nhiệm không nên gánh, đến lúc đó hắn cũng thật khó tránh trách nhiệm.

"Tôi nói không cần, là không cần." giọng điệu Di Mộc Thần vẫn không nhanh không chậm, chỉ thong thả đứng dậy, cầm cuốn sách trên tay đi: "Thời tiết thật đẹp, thư ký Lý bảo tiểu Lưu chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài đi dạo."

"..." Mặc dù vậy, nhưng thư ký Lý vẫn do dự một lát, chần chờ nhìn nhìn Di Mộc Thần vài lần nhưng không có phát hiện giấu diếm cảm xúc gì, cũng đành bất đắc dĩ gọi điện thoại cho tiểu Lưu lái xe chở đại thiếu gia hiếm khi tâm tình tốt ra ngoài đi dạo.

Tuy ngoài miệng không nói, nhưng thư ký Lý vẫn cảm thấy biểu hiện của Di Mộc Thần đối với sự việc mấy ngày nay có phải lạnh nhạt quá hay không?.. thậm chí đã đến mức hờ hững. Nếu là trước đây, chuyện này gần như không có khả năng, nếu không phải tận mắt thấy, hắn thật sự cho là mình nhìn lầm rồi.

Di Mộc Thần nhìn phong cảnh dọc đường, xe lái rất chậm, cũng rất ổn, y chống đầu, có chút buồn ngủ.

Thẳng đến khi đột nhiên cảm giác được xe dừng, hình như là gặp phải đèn đỏ.

"Thiếu gia, quấy rầy đến ngài sao?" Tiểu Lưu có chút ngượng ngùng hỏi.

"Không có." Di Mộc Thần ngồi thẳng người, chậm rãi chớp chớp mắt.

"Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?"

"Không biết, tùy ý lái đi, tôi muốn yên tĩnh suy nghĩ chút việc."

"Aiz.."

Tiểu Lưu là một người thành thật, mọi việc đều rất thẳng thắn, nên sau khi nghe xong Di Mộc Thần phân phó, cũng không suy nghĩ nữa, thong thả lái xe dọc theo đường nhỏ hướng về phía nam mà đi.

Cảnh sắc dọc theo đường đi càng ngày càng đẹp, dường như rất ít người qua lại.

Dần dần, cũng không biết do thái dương sau giờ ngọ quá ấm hay sao, mà Di Mộc Thần cảm thấy buồn ngủ, mí mắt bắt đầu đánh nhau, tựa hồ không chống đỡ được.

Bất tri bất giác người lại thiếp đi...

Không ngờ, chờ đến khi tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, mới phát hiện trời đã về đêm.

"Tiểu Lưu, sao lại không đánh thức tôi?" Nói xong, Di Mộc Thần vỗ vỗ tiểu Lưu đang ngồi ngủ ở hàng ghế đầu.

Nhưng mà...

Ngoài ý muốn tiểu Lưu chẳng những không có tỉnh, ngược lại cơ thể thuận theo tay Di Mộc Thần trực tiếp ngã xuống.

Sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu, một vệt máu đen đọng ở khóe miệng trông vô cùng chói mắt. Thi thể sớm đã trở nên cứng ngắc, hoàn toàn có thể nhìn ra tiểu Lưu bị giết tuyệt đối không phải là chuyện mới xảy ra.

Đột nhiên.

Di Mộc Thần cảm thấy như có một chậu nước lạnh lạnh đến thấu xương đồ ào xuống thân, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt này, xung quanh yên tĩnh quỷ dị khiến cho người run rẩy.

Di Mộc Thần kinh hoảng nhìn cảnh tượng trước mắt ước chừng vài giây.

Lúc này mới nhớ tới báo cảnh sát.

Nhưng ngón tay còn chưa kịp ấn gọi thì di động đột ngột phát ra tiếng chuông chói tai.

Nháy mắt cắt qua bầu trời đêm.

Trên vùng đất hoang trống trải, tiếng chuông kia có vẻ càng chói tai, bén nhọn...

Nhìn con số lóe ra trên điện thoại, trên mũi Di Mộc Thần rịn ra một tầng mồ hôi mỏng...

Hít một hơi thật sâu, Di Mộc Thần tận lực khiến mình thả lỏng, ít nhất mặt ngoài nên như vậy: "Alo..."

Thoạt nghe giọng điệu phát ra không có chút khác thường, vẫn trầm thấp từ tính như vậy... nhưng chỉ bản thân Di Mộc Thần mới biết, giờ này y khẩn trương cỡ nào.

"Cậu đang phát run..." Đầu kia điện thoại truyền ra âm thanh chói tai lại bén nhọn, rõ ràng giọng nói đã được qua xử lý.

Đáng sợ nhất chính là người ở đầu dây bên kia dường như có thể nhìn thấy được từng cử động của y, trong giọng điệu cũng không có gì bất định mà ngược lại là khẳng định một cách quỷ dị.

"... Mày là ai?" Quá nhiều nghi vấn và hoảng sợ, ngược lại, hiện Di Mộc Thần đã dần dần khống chế được tâm tình mình, giọng nói trở nên ổn định, ngữ tốc thong thả.

Đầu kia điện thoại một lần nữa lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Lập tức liền truyền đến một tràng cười chói tai ... xen lẫn ý tứ trào phúng.

"Mày cười cái gì?" Nụ cười này không biết vì sao lại khiến Di Mộc Thần cảm thấy lạnh đến thấu xương.

"Đương nhiên là cười cậu quý nhân hay quên, Thần, làm sao có thể quên tôi chứ, có phải bị cái đám gọi là em trai kia của cậu hầu hạ quá sung sướng, bị thao nhiều quá nên bây giờ ngay cả tôi cũng đều không nhớ ra hay không? !" giọng nói kia phá lệ chói tai.

Di Mộc Thần bất giác cau mày, chỉ cảm thấy trong điện thoại nhàn nhạt toát ra bầu không khí ngày càng đáng sợ...

Tay bất giác nắm chặt.

HẾT CHƯƠNG 66


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing
Ẩn QC