Phần 4.What's your name ? - I'm Mavis

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ờ,giờ thì cho tôi biết tên cô đi"-Zeref kéo dài chữ "tên",cốt chỉ để biết thứ gì thuộc về mình.

Anh quan tâm như vậy,nhưng cô bé kia thì lại không hứng chút nào,ngắt một bông hoa bồ công anh dưới chân,cô thổi phù nó đi trong gió.Zeref tức vì bị bơ toàn tập,anh ngắt lại một bông bồ công anh,thổi nó.Nhưng anh không thổi đi trong gió,lại hướng vào mặt Mavis mà thổi.

Cánh bồ công bay tứ tung vào mặt,Mavis đưa tay phủi phủi,huơ huơ như đuổi ong,cô ách xì.Zeref mỉm cười hiền,anh nhìn đồng hồ đeo tay,thở dài:

"Nói mau đi,tôi còn phải tham gia thi đấy."

"Nói gì cơ ?"

Zeref tức muốn độn thổ,nãy giờ cô ta bơ mình chắc ? Bơ thật rồi,quý ông lãng mạn nay còn đâu.Anh đập tay xuống cỏ,lay người cô:

"What's your name ? "

"Mavis"Cô mỉm cười,giơ tay chữ V.

Zeref không đi ngay,anh búng vào đầu cô,than thở :

"Stupid"

"WHat ?"

"Stupid "

"What ?"

"Tôi đập cô bây giờ,'What what' hoài."

Mavis nhặt một hòn sỏi gần đó,ném vào lưng anh,lè lưỡi trêu rồi bỏ trốn.Cô chạy thụt mạng về phía lớp mình,nơi mọi người đang chuẩn bị nhận số báo danh.Sorano đưa số cho mavis,một con số 10 tròn trịa.Nhớ đến chữ "Stupid" khi nãy,cô giậm chân bình bịch.

"Lớp trưởng,tôi muốn hỏi."

"gì vậy Mavis ?"

"Uhm...Stupid nghĩa là đồ ngốc phải không ạ ?"

Sorano cười to,nhỏ dường như không để ý gì đến người xung quanh.Mavis hơi ngạc nhiên,cô mở tròn mắt và tức giận đến tím mặt khi nghe Sorano dịch nghĩa cái từ khủng khiếp này.

"Thật ra,Stupid không chỉ...ahaha...là ngốc...mà nếu dịch nghĩa phỉ báng,nó...ahah...nghĩa là...ĐỒ NGU."

Mavis bắt đầu suy luận,"ngu" không dễ thương bằng ngốc,cũng là từ phỉ báng ,vậy...anh ta cho mình là ngốc hơn cả ngốc sao.Cô thấy tức vì nãy mình cho anh ta biết tên,nhưng lại không hỏi tên anh ta.Đúng là tên vô duyên,vô duyên hết thuốc chữa.

Zera đập tay lên vai Mavis,cười lương thiện:

"Cậu tương tư anh nào vậy ?"

"A...hả ? Ý cậu là tớ yêu á ?"

Zera gật đầu.Mavis lại càng thêm đỏ mặt,chẳng biết lũi vào đâu.Thực sự là yêu à ? Tức giận vì một người là yêu sao ? Không ngờ yêu nó dễ hiểu vậy,chỉ cần tức giận là yêu rồi.Không lẽ...việc Lucy tức giận với mình là...Ôi ôi thôi chết rồi !!!

Mavis như muốn ngất xỉu.

Cho tới khi không khí u ám của phòng thi làm cô nhớ lại mình đang ở đâu,và đang ở tình huống nào."Học sinh hoàn hảo" không phải là một cuộc thi dễ dàng,tuy nhiên,việc thắng theo các tiền bối đi trước lại không khó mấy.

"Làm xong chưa ?"Zera nháy mắt nhìn cô.

Mavis lắc đầu.Zera cũng đồng cảm,Mavis thông minh với môn Toán,so với môn Văn phải thả cảm xúc theo bài,cô mù tịt.Tuy nhiên,Zera lại vô cùng tuyệt vời trong môn Văn,chỉ có khó môn Tiếng Anh thôi.Nếu cậu dốt Toán,coi như chúng ta hòa rồi Zera.Mavis nghĩ thầm.

Không khí lại càng nghẹt thở,khi trong phòng thi đã nóng,đã stress nhiều rồi,tiếng thước gõ nhịp xuống bàn lại càng khiến đám học sinh run sợ.Chả hiểu bọn Zeref học ở đây kiểu nào.

Kết thúc kì thi vào lúc 11h15',tất cả thí sinh đều phải nộp bài và ra về,không đòi hỏi gì thêm.Hành lang nhộn nhịp tiếng bước chân,tiếng hỏi bài,và sự nôn nóng của các thì sinh vẫn còn đâu đó trong trường.

Sorano tựa người vào gốc cây anh đào,nhìn cô lúc này như một thiên thần vậy.Mái tóc bay theo gió,tiếng hát trong trẻo lại hòa cùng tiếng rì rào của những cánh hoa.Sorano đẹp không chê vào đâu được.

"Lớp trưởng Sorano."

"A,Mavis,làm bài được không ? Câu 10 khó quá nhỉ.Thiệt tức chết,câu 12 tớ lại ra B mà không suy nghĩ đến các trường hợp của định luật.Tiêu rồi,lần này lo mà chầu trời."

Mặc cho Sorano huyên thuyên nói,Mavis chỉ nhẹ nhàng mỉm cười,nắm lấy cánh tay nhỏ,nghiêng đầu :

"Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

"Tôi mong vậy."

Nhìn khuôn mặt bây giờ,tươi tắn và dễ thương,Sorano không có chút nào của sự buôn bu7ac5 trong giờ thi,cả ban nãy cũng vậy,nên cả lớp ai cũng gọi cô gái này là "Angel,Sorano Angel".Một vẻ đẹp hiền dịu,tinh khiết như thiên sứ.

Buổi chiều,khoảng 2 giờ...

Mavis lon ton đi trên con phố,cô dung dăng chạy tới chỗ làm thêm.Đó là một con cửa tiệm khá nhỏ,chuyên bán các loại sách,tạp chí,...Cô dọn qua đống sách bị bọn trẻ làm rách,xếp từng cuốn mới nhập lên tiệm.Tuy là một cửa hiệu nhỏ,nhưng công việc chả nhỏ chút nào.

"Cháu chăm chỉ quá,Mavis."

"Dạ cảm ơn cô."

Cô Mari là chủ của cửa hàng này được 4 năm,một thời gian khá dài nhỉ.Những cuốn sách ở đây,đều được chú Tom,chồng cô viết nên.Hai vợ chồng bán những trang sách này,những trang sách về kiến thức,về tuổi học trò,...Mavis nhặt một cuốn sách đã cũ,phủi bụi.Nhan đề là "Hãy tin ở tôi",và cô đọc một cách thích thú.

Một cậu con trai dạo trong tiệm,lướt từng dãy sách,và mỉm cười khi nhìn thấy mái tóc vàng đang khom mình đọc sách.Anh kéo dài giọng:

"Ê ~ Stupid,tôi muốn mua cuốn sách đó."

"À vâng,tôi...hả ?"

-Negurin






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net