Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tất cả chỉ là tưởng tượng của tác giả.

___

"Sư phụ! Hành Dương Tông báo tin! Cù chưởng môn đã qua đời!"

"Cái gì?!!!"

...

Sau khi Cù Huyền Tử ra đi, Triệu Du ngày đêm tới núi Hành Dương, ngồi một mình nơi họ từng đánh cờ, nhớ lại kỉ niệm của cả hai.

"Đế Miện... Chắc chắn là hắn..."

Lão cùng Tô Tô nghi ngờ Đế Miện, cả hai đã cùng kết hợp và phát hiện hắn đã phản bội lại Hành Dương Tông.

Đế Miện bị tà cốt khống chế, sau khi giết Tự Anh và Kinh Diệt thì càng một mạnh hơn.

Ma Cung lạnh lẽo tăm tối, lão không sợ mà bước vào.

Kết cục bị nhập ma, Triệu Du ép Đàm Đài Tẫn giết mình. Lão thà chết còn hơn là bị nhập ma đi hại người...

"Lão Cù..."

*

Một cơn đau đầu chợt ập tới, mồ hôi chảy thấm vào cổ áo. Triệu Du hoảng loạn mở mắt tỉnh dậy.

"Đây..."

Lão nhìn xung quanh. Không phải đây là phòng của lão sao? Tại sao lão lại ở đây? Không lẽ những gì lão thấy vừa rồi chỉ là mơ?

Triệu Du bật dậy khỏi giường. Lão bình tĩnh lại, đi ra bàn trà, ngồi xuống rót nước uống.

"Vừa rồi không lẽ là mơ sao?"

Ngồi được một lúc, bỗng bên ngoài có tiếng người.

"Sư phụ, người có ở trong đó không?"

Đó là giọng của Đàm Đài Tẫn. Triệu Du nhanh chóng đi ra mở cửa.

"Cửu Mân? không phải con đang ở Hành Dương Tông sao? Sao giờ lại ở đây?"

"Sư phụ, tại vì hôm nay Cù chưởng môn và Tô Tô cùng phụ thân của nàng ấy có chút việc. Hôm nay con về đây là muốn gặp người để cảm ơn."

Đột nhiên Triệu Du có cảm giác quen thuộc. Hình như trong giấc mơ vừa nãy, lão có thấy cảnh này. Thương Cửu Mân tới đây nói cảm ơn chuyện sính thư hôm qua, sau khi Cửu Mân về thì khoảng canh giờ sau Hành Dương Tông báo tin Cù Huyền Tử mất.

"Con định cảm ơn ta chuyện sính thư gửi Hành Dương Tông sao?"

"Dạ đúng sư phụ!"

Đúng như lão nghĩ. Bất chợt một cảm giác lo lắng ập tới trong lòng lão.

"Lão Cù..."

Triệu Du bỗng nhiên mang một cảm giác lo lắng cho Cù Huyền Tử. Lão nửa tin nửa ngờ cái giấc mơ kia. Đó là báo mộng hay là lão đã được sống lại một lần nữa?

Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lão chọn chạy tới Hành Dương Tông xem tình hình. Phải thật nhanh chân mới được!

*

Cù Huyền Tử bên này cùng với Đế Miện đang làm một trận pháp gì đó. Tô Tô lơ lửng trên không trung, hai người cha của nàng đang hành pháp, một năng lực ánh vàng bao lấy Tô Tô.

Sau một lúc, Cù Huyền Tử và Đế Miện ngừng lại, Tô Tô từ từ được hạ xuống, Cù Huyền Tử tới đỡ lấy nàng, đặt nàng nằm xuống trung tâm Tu Di Tọa. Lúc này nàng đã hôn mê. Cù Huyền Tử gọi nàng mãi mà không thấy động tĩnh gì.

"Giờ Tý đã tới, trận pháp đã kết thúc, sao Tô Tô vẫn chưa tỉnh lại? Sắc mặt của con bé không ổn, có phải xảy ra vấn đề gì không?"

Đế Miện đứng đó nhìn, hắn nở một nụ cười đầy nguy hiểm.

"Có vấn đề gì được chứ?"

Giữa ngực Tô Tô có một khói đen vòng tròn hiện lên, Cù Huyền Tử nhìn nàng. Đế Miện nói.

"Huynh xem, chẳng phải Tà cốt đã ra rồi sao?"

Cù Huyền Tử nhìn, cảm thấy có gì đó không ổn.

"Chuyện gì thế này?"

Y kinh ngạc, lo lắng.

"Không đúng. Sao lại thế?"

Những khói đen từ trên ngực Tô Tô bay ra khỏi người nàng điên loạn. Trong lúc Cù Huyền Tử không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đế Miện hai tay để sau lưng mờ ám.

"Không phải trận pháp này sẽ ngăn Tà cốt phản phệ sao?"

Hai tay Đế Miện sau lưng xuất hiện một bóng đen. Bỗng nhiên một thanh kiếm từ đâu lao về phía Cù Huyền Tử.

"Lão Cù, cẩn thận!"

Cù Huyền Tử nhìn lên. Đúng lúc đó, một thanh kiếm khác lao tới, đẩy hướng thanh kiếm của Đế Miện sang hướng khác.

"Gì vậy?"

Đế Miện trong tay xuất hiện một khí đen, chuẩn bị đẩy Cù Huyền Tử ra xa. Đột nhiên Triệu Du bay tới nhanh tay đẩy Đế Miện, khiến hắn đập người vào cột đá gần đó.

Cù Huyền Tử nhìn thấy Triệu Du thì kinh ngạc, nói.

"Triệu Du, chuyện gì vậy?"

"Lão Cù, bảo vệ Tô Tô đi. Hắn ta định cướp lấy Tà cốt đó!"

"Gì chứ?"

Đế Miện phun ra máu tươi, gục người xuống, chống tay.

"Triệu chưởng môn, ngươi nói gì vậy? Ngươi nghĩ ta sẽ hại con gái mình sao?"

Thanh kiếm của Triệu Du bay trở về tay lão, Triệu Du chĩa kiếm thẳng về phía hắn.

"Ta không cần biết ngươi có ý định thật là gì nhưng vừa nãy ngươi phóng kiếm suýt nữa giết lão Cù. Còn kiếm Trảm Thiên, một trong ba vũ khí ma tộc, tại sao lại nằm trong tay ngươi?"

Triệu Du hỏi vậy khiến Đế Miện im bặt. Cù Huyền Tử lúc này đỡ Tô Tô dậy, truyền vào trong nàng chút linh khí để ổn định, khói đen trên người nàng biến mất.

"Đế Miện huynh, ta không ngờ huynh lại có ý định hại Tô Tô như vậy!"

Đến mức này, Đế Miện cũng không giả vờ làm gì nữa, hắn đứng dậy kiếm Trảm Thiên thu về tay hắn.

"Nếu đã như vậy, thì ta chỉ còn cách giết cả hai ngươi!"

Triệu Du thấy nguy hiểm sắp tới, quay sang bảo Cù Huyền Tử.

"Lão Cù, đưa Tô Tô về Hành Dương Tông, nhờ Cửu Mân và các đệ tử khác bảo vệ con bé!"

Lão vừa nói xong, Đế Miện cầm kiếm lao tới phía Cù Huyền Tử. Triệu Du đứng lên ngăn lại.

"Ngươi có giết thì giết ta đây này!"

Cù Huyền Tử nhân lúc Đế Miện bị cản lại, mang Tô Tô rời khỏi Tu Di Tọa.

Hai người đánh qua đánh lại, Triệu Du vô tình bị kiếm của Đế Miện chém một nhát qua cánh tay. Còn Đế Miện né những chiêu kiếm từ Triệu Du rất nhanh.

Cù Huyền Tử cầm kiếm quay trở lại, hỗ trợ Triệu Du. Y chém một nhát kiếm tới Đế Miện khiến hắn ngã ra xa.

"Triệu Du!"

Cù Huyền Tử đỡ lấy lão. Triệu Du nhìn y.

Đế Miện lấy lại sức, nhìn hai người.

"Định ỷ đông hiếp yếu sao?"

Triệu Du bắt đầu tung ra chiêu kiếm, lão đập tay xuống, hô "Tiêu Dao Ý", lặp tức có hàng ngàn mũi kiếm Tiêu Dao xuất hiện. Triệu Du điều khiển những mũi kiếm phóng về phía hắn. Những mũi kiếm lao tới khiến Đế Miện đỡ không kịp mà bị trúng đòn, khắp thân thể đều bị xuyên thủng.

"Aaa!"

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Sau khi chiêu kiếm kết thúc, chỉ còn một thân hình bị trọng thương, máu chảy không ngừng. Đế Miện không thể chống đỡ nổi.

"Các ngươi..."

Ánh mắt căm hận của hắn nhìn về phía hai người. Sau đó, Đế Miện gục xuống, thân xác từ từ tan biến về hư vô.

Hai người xử lý xong chuyện này thì trở về Hành Dương Tông.

Tô Tô sau khi tỉnh lại biết chuyện thì ngoài mặt nói không sao nhưng bên trong lòng cũng man mác buồn. Nàng cũng oán trách phụ thân mình. Nếu như lúc đó Triệu Du bá bá của nàng mà không tới kịp, có phải là ông ấy đã giết cha nàng rồi không?

Xong chuyện bên Tô Tô, Cù Huyền Tử tới Minh Ngô Điện, Triệu Du đang ngồi uống trà ở đây chờ y.

"Triệu Du!"

"Tô Tô sao rồi?"

"Con bé nói là ổn rồi. Tôi cũng đã kể cho nó chuyện của Đế Miện. Con bé cũng hơi buồn."

Triệu Du nghe vậy thì cũng "ừ" một tiếng nhẹ. Cù Huyền Tử đi vào nội điện, ngồi xuống ghế.

"Mà Triệu Du..."

"Hả?"

"Tại sao lúc đó ông lại tới kịp lúc vậy?"

Câu hỏi khiến lão có chút khựng lại. Tại sao lão tới kịp ư? Đến lão cũng không hiểu tại sao.

"Tại tôi có cảm giác bất an cho ông nên mới tới đây tìm. Không ngờ tên Đế Miện đó có ý định hại ông."

Cù Huyền Tử nhìn Triệu Du. Y rất cảm kích lão đã xả thân cứu mình.

"Cảm ơn ông, Triệu Du!"

"Ây không có gì...a..."

Triệu Du vừa giơ nhẹ tay trái lên, thì vết thương bị Đế Miện chém qua kia bị nhức nhối, khiến lão đau điếng. Cù Huyền Tử thấy phía tay áo lão bị rách, còn rướm máu thì kinh ngạc.

"Ông bị thương sao? Sao không nói với tôi một tiếng vậy?"

Cù Huyền Tử lại gần, xem vết thương cho lão. Lát sau, một đệ tử mang đồ chữa trị tới, Cù Huyền Tử chính tay băng bó vết thương cho lão.

"Vết thương nhỏ thôi. Lát nữa tôi về Tiêu Dao Tông chữa chút là được mà."

"Không được. Vết thương như vậy mà nhẹ sao?"

Cù Huyền Tử lo lắng, trách mắng lão.

*

Sau hôm đó, Triệu Du mang sính lễ tới Hành Dương Tông. Mấy ngày sau, Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô đã thành thân. Ngày thành thân của họ, bộ đôi yêu ma Tự Anh - Kinh Diệt tới phá đám, có ý bắt Đàm Đài Tẫn đi. Nào ngờ, cả Tiên Môn cũng đã đoán được trước ý định này của bọn chúng nên vào hôm đó đã hợp sức tiêu diệt hai tên ma đầu này. Mạt Nữ biết muội muội của mình bị Tiên Môn giết nên đã lợi dụng Công Dã Tịch Vô nhiều hơn trước, có ý hồi sinh Ma Thần để tiêu diệt Tiên Môn. Nhưng cuối cùng bị phát hiện trộm Ấn Tẩy Tủy mà bị bắt.

Sau những ngày tháng khó khăn, Tiên Môn cũng đã có những ngày thường yên bình.

Vẫn như mọi khi, trên núi Hành Dương, có hai lão tiên quân đang ngồi đánh cờ.

"Lão Cù à, thằng bé Tịch Vô đó với Mạt Nữ cũng đã trải qua duyên trần sao?"

"Ừ. Thằng bé với Mạt Nữ cũng gọi là có duyên."

Cù Huyền Tử đặt một quân cờ xuống, rồi nhìn lên ra hiệu tới Triệu Du đánh. Triệu Du nhìn y rồi cũng cầm một quân cờ lên, nhìn nhìn bàn cờ một lúc rồi đánh xuống.

"Lão Cù này...ờm...tôi muốn nói với ông chuyện này."

"Sao?"

Cù Huyền Tử uống ngụm trà, sau đó lại cầm một quân cờ lên, phân vân suy nghĩ không biết đánh như nào. Triệu Du ở đối diện mắt chăm chăm để ý lqox Cù đang đánh cờ. Bỗng lão lên tiếng:

"Lão Cù... chúng ta cùng kết thành đạo lữ đi."

Cù Huyền Tử vừa đặt quân cờ xuống thì ngạc nhiên tới mức đứng hình. Sau khi dần lấy lại ổn định, y nhìn lên lão, miệng cười nhẹ.

"Triệu Du, ông...ông đùa gì vậy chứ?"

Y nghĩ là Triệu Du đùa vì bình thường lão cũng rất hay như vậy. Nhưng nhìn Triệu Du có vẻ mặt nghiêm túc, y dần dần suy nghĩ lại.

"Tôi nói thật. Tôi... muốn chúng ta cùng kết thành đạo..."

Triệu Du chưa nói hết, Cù Huyền Tử đã vội vàng đứng lên.

"Hành Dương Tông hôm nay chút chuyện, giờ tôi phải đi trước đây. Ván cờ này mai ta tiếp tục."

Cù Huyền Tử bối rối, quay người muốn rời đi. Triệu Du lặp tức kéo lấy y, ôm lấy y từ phía sau.

"Chúng ta cùng kết thành đạo lữ đi!"

Triệu Du một lần nữa lặp lại câu đó. Cù Huyền Tử bị Triệu Du ôm chặt, toàn thân cứng đơ, im lặng một lúc rất lâu, không một chút hồi âm lại lão.

"Lão Cù... Được không?"

"..."

Cù Huyền Tử với ánh mắt và toàn thân đã cơ cứng lại, y vẫn im lặng.

Hai người không biết rằng, Tô Tô và Đàm Đài Tẫn đang đứng ở xa xa nhìn lén.

"Lang quân, chàng nghĩ xem, cha có đồng ý không?"

"Ta không biết nữa. Còn nàng nghĩ sao?"

Đàm Đài Tẫn nhìn Lê Tô Tô với ánh mắt rất thâm tình. Tô Tô quay qua nhìn Đàm Đài Tẫn.

"Tất nhiên là thiếp muốn cha đồng ý rồi. Thiếp muốn cha sẽ có một người ở bên, quan tâm, săn sóc."

Nói xong nàng nhìn Đàm Đài Tẫn cười rồi quay lại nhìn hai người ở bên kia.

Cù Huyền Tử nhẹ đẩy người Triệu Du ra, quay lại, giữ tay lão. Ánh mắt có phần né tránh, ngại ngùng. Hồi sau, sau khi đã suy nghĩ một lúc lâu trong lòng, Cù Huyền Tử quay qua nhìn lão với một ánh mắt long lanh, rưng rưng khoé lệ, miệng cười thì hừ nhẹ.

"Được... Chúng ta... cùng kết thành đạo lữ đi."

Nghe được câu trả lời này, Triệu Du cảm thấy kiếp sống này của lão đã viên mãn lắm rồi. Được bên cạnh người tri kỷ trăm năm, thấy một tứ châu tam giới đã được bảo vệ khỏi Ma Thần tái thế và bách tính đã được an khang, thấy được cháu gái và đệ tử mà mình yêu quý viên mãn hạnh phúc bên nhau thế là đã mãn nguyện cả một kiếp này rồi.

Sống lại ngày hôm ấy và thay đổi tương lai. Triệu Du đã giữ được Cù Huyền Tử, giữ được Ma Thần không tái thế, giữ được một bình yên cho tam giới tứ châu...

_____

Xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ những fic Triệu Cù của tôi suốt thời gian qua!
Cảm ơn rất nhiều nhe^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net