chương 7 + 8 + 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 7. 】

Tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Thế giới trong truyện và thế giới của tôi đan xen qua lại, tôi giãy dụa vẫn không tỉnh lại được cho đến khi có một âm thanh làm cho tôi tỉnh lại.

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi nghĩ rằng tôi sẽ gặp Ôn Úc nhưng không ngờ rằng Lưu Dư sẽ là người ngồi bên cạnh tôi.

Anh ta cầm một tấm bảng và một cây bút, mặc áo blouse trắng, thấy tôi tỉnh nên cười với tôi.

"Chào cô Lê, tôi được cậu Ôn mời tới, cậu ấy nhất thời không về kịp nên nhờ tôi kiểm tra lại cho cô."

Tôi làm bộ bình tĩnh gật đầu.

"Cô Lê có nhìn thấy thứ gì kỳ quái không?"

Tôi ngồi trên giường bệnh cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng viết một câu: 「 Có một chiếc điện thoại di động, còn có thỏ gì nữa ấy. 」

Anh ta mặt không đổi sắc đẩy mắt kính, "Cô Lê, giấc mơ của cô rất sâu."

「 Đây là mơ? 」Tôi không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ta.

"Đúng vậy, mấy ngày trước cô vừa ra khỏi bệnh viện chúng tôi liền té xỉu."

Tôi mê man nhìn anh ta, nhưng rõ ràng tất cả mọi thứ đều chân thật như vậy mà.

Anh ta thấy bộ dạng này của tôi đành đóng nắp bút lại, đứng dậy nói với tôi: "Được rồi, Cô Lê cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày khác tôi lại đến kiểm tra."

Tôi nằm trên giường nhìn hoa ngoài cửa sổ, hoa nở rất tốt.

Đêm đó Ôn Úc lập tức chạy về, câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy tôi tiên là: "Tiểu Lê, em bị làm sao mà té xỉu rồi?"

Tôi nhìn chằm chằm dáng vẻ mệt mỏi của anh, sau đó cầm lấy điện thoại di động, 「 Lộ Nhượng cũng đi công tác à? 」

Anh có chút sửng sốt, ấp a ấp úng nói: "Đúng vậy, sao thế?"

Tôi lắc đầu.

Giấc mơ à?

Tôi cúi đầu không nói gì nữa, Ôn Úc nhận điện thoại nên đi ra ngoài, một lát sau trở về nói với tôi: "Tiểu Lê, buổi tối anh lại đến thăm em."

Tôi vẫn không phản ứng như thường ngày, sau khi tôi nhìn thấy xe anh rời đi từ cửa sổ, tôi lập tức đứng dậy gọi một chiếc taxi.

Đầu dây bên kia chiếc taxi khác mà tôi sắp xếp đang báo cáo hành trình cho tôi.

Tôi đi theo Ôn Úc khoảng bảy tám vòng, cuối cùng đi tới một nhà hàng hẻo lánh nhưng trang hoàng cực kỳ thú vị.

Tôi đội mũ rồi mới vào, họ ngồi ở góc ngoặt.

Ôn Úc và Lộ Nhượng.

Tôi ngồi xuống phía sau bọn họ, giọng bọn họ tranh chấp lập tức truyền đến.

"Tại sao cậu lại đi tìm Lê Khiếm?"

"Tại sao? Con mẹ nó, Ôn Úc cậu thích Khương Nhất mà còn treo cô ấy cùng với người phụ nữ khác chung một chỗ như vậy, cậu xứng đáng với cô ấy không?"

"Tôi đã nói rồi, là tôi nợ Lê Khiếm mà!"

"Con mẹ nó đây là chuyện mà tên em trai thần kinh kia của cậu làm ra, có quan hệ gì với cậu đâu?"

Nghe đến đó cơ thể tôi lập tức cứng đờ.

"Lộ Nhượng, cậu không biết gì cả."

Ôn Úc nói xong câu đó thì rời đi, tiếp theo tôi nghe thấy Lộ Nhượng thấp giọng mắng, sau đó anh ta liên tục uống rượu một ly lại một ly.

Tất cả các tiểu thuyết đều giống nhau, bên cạnh nữ chính nhất định phải có một nam phụ móc tim móc phổi cho cô ấy, Lộ Nhượng chính là người nam phụ này.

Vừa gặp đã yêu cô gái người anh em mình thích thì dù là ai cũng sẽ bị mắng đến mức máu chó đầy đầu.

Nhưng anh ta vẫn luôn che giấu, Mạnh Khương Nhất thích Ôn Úc suốt mười năm thì Lộ Nhượng cũng thích cô ấy năm năm.

Cuộc sống mười phần thì đã có tám chín phần không như ý nguyện.

Tôi đi đường tắt trở về bệnh viện, Ôn Úc hốc mắt đỏ ửng mang theo mùi rượu đi vào.

Dường như nhiều năm qua anh vẫn luôn đấu tranh như vậy, nhưng dù có làm gì thì cũng không thể tránh thoát được một loại xiềng xích vô hình.

Anh nhìn chằm chằm tôi thật lâu sau đó một mình lặng lẽ đi ra ngoài.

【 8. 】

"Cô Lê, cô đang nghĩ gì vậy? "Lưu Dư ngồi xuống đối diện tôi.

Tôi viết lên giấy: 「 Tôi đang nghĩ Ôn Huyễn trong mộng là ai. 」

Anh ta tỏ vẻ không thèm để ý nhưng độ cong dưới khóe miệng đã bán đứng anh ta.

"Trong mộng có rất nhiều nhân vật hư cấu."

「 Đều là giả sao? 」Tôi cầm tờ giấy, vô tội nhìn anh ta.

"Đúng vậy, họ không hề tồn tại."

Sau một vòng kiểm tra, anh ta kê cho tôi một ít thuốc. Tôi nhìn bao bì của hộp thuốc có chút quen mắt, cảm thấy đã từng gặp qua ở đâu đó.

Tủ đựng đồ? Ngoài ra hình như còn có nơi nào đó.

Sau khi cầm thuốc về nhà tôi đã lật tung tất cả tin tức có liên quan đến Ôn Úc, trong đó có một bài báo nhỏ viết: Em ruột của Ôn Úc tập đoàn Ôn thị nhảy lầu mà ch.ết, theo như điều tra đây là một vụ tự sát.

Mà lâu hơn chút nữa chính là tin tức mười năm trước: Chủ tịch tập đoàn Ôn thị Ôn Khang Kiều bởi vì vấn đề tinh thần mà nhảy lầu tự s.át, để lại hai đứa con trai mười mấy tuổi.

Tự s.át, Ôn thị.

Tôi thu thập tất cả manh mối, nhưng điểm đột phá vẫn là những người quen biết tôi nhiều năm nhưng luôn làm bộ như không hề quen biết.

Mấy ngày nay Ôn Úc giống như đang trốn tránh tôi, anh luôn chột dạ nhìn tôi.

Tôi tỏ ra hoàn toàn không để ý những chuyện trước đây nhưng lại đang quan sát nhất cử nhất động của anh.

Khi tôi đến tìm Lưu Dư, anh ta rất bất ngờ.

"Hôm nay sao cô Lê lại có thời gian tới tìm tôi?"

「 Bác sĩ Lưu, tôi có một số chuyện muốn hỏi anh. 」Tôi đánh chữ cho anh ta xem.

Anh ta bảo tôi ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống đối diện tôi.

"Có chuyện gì thế?"

Tôi do dự đánh chữ, đánh rồi lại xóa làm anh ta cảm thấy dáng vẻ của tôi có chút kỳ lạ, cuối cùng tôi đưa điện thoại di động cho anh ta xem, trên đó viết: 「 Tôi cảm thấy tôi thích Ôn Úc. 」

Anh ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi, trên mặt giả bộ rất bất ngờ nhưng bút trong tay lại bị anh ta nắm chặt.

"Cô Lê, chúng ta rất dễ sinh ra thiện cảm đối với người đối xử tốt với mình, nhưng loại thiện cảm này thường không phải là thích." Anh ta chậm rãi nói.

Tôi mỉm cười nhìn anh ta, đánh chữ, 「 Bác sĩ Lưu, tôi cũng không cho rằng anh có thể hoàn toàn đọc hiểu được lòng tôi. 」

Anh ta nhìn dòng chữ này của tôi, sắc mặt có chút khó coi, tôi tiếp tục đánh chữ, 「 Dù sao thì có thích hay không chỉ có mình tôi biết. 」

Cuối cùng thì anh ta cũng không có cách nào kiềm chế được nữa nên đứng dậy, tôi nhìn ra được anh ta đang ép buộc bản thân phải cư xử như bình thường, "Tiểu..... Cô Lê, thích cậu ấy sẽ làm cho bệnh tình của cô nặng thêm, tình huống hiện tại của cô không được để cảm xúc dao động."

Tôi ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn anh ta, một bác sĩ mà có phản ứng lớn như vậy, tôi có nên khen anh tận tâm tận lực hay không?

Tôi đứng dậy cười cười với anh ta, 「 Cảm ơn bác sĩ Lưu. Nhưng chuyện thích hay không này tôi không thể khống chế. 」

Tôi cất điện thoại rồi quay đầu rời đi.

Anh ta hồn xiêu phách lạc đứng tại chỗ nhìn tôi rời đi, và hiển nhiên là tôi đã đạt được mục đích.

Ra khỏi bệnh viện, bầu trời rơi xuống mưa nhỏ lất phất nên tôi mua một cái ô. Lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa tôi nhìn thấy một bó hoa Cát Cánh*.

*hay còn gọi là Hoa Chuông.

Tôi đã mua nó.

Xe từ từ rời xa thành phố, tiếng ồn ào náo động dần dần biến mất. Tôi cầm bó hoa trong tay, nhìn bốn chữ "Nghĩa trang Nam Sơn" trên con đường nhỏ.

Sau khi tài xế sau cho tôi xuống xe lại la lối ồn ào đòi đi.

Chỗ này lát nữa làm sao bắt được xe? Chẳng qua là do ông ta muốn đào thêm một khoản tiền mà thôi.

Tôi không có tâm trạng tranh chấp với ông ta nên trực tiếp đưa ra vài trăm tệ, quả nhiên ông ta vui vẻ ra mặt.

Tôi đi xuyên qua những hàng bia mộ, cuối cùng cũng tìm thấy người đàn ông đó.

Ảnh chụp trên bia mộ của anh ta được cắt từ ảnh chụp chung với Ôn Úc.

Trong ảnh anh ta cười rất trẻ trung, khóe miệng còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Tôi nhìn hoa Cát Cánh trong tay, nhớ tới hoa trước kia Lê Khiếm nhận được.

Anh ta nói Cát Cánh đại diện cho tình yêu đến ch.ết không thay đổi.

Đến ch.ết cũng không thay đổi?

Tôi cười lạnh, sau đó ném hoa về phía ảnh chụp của anh ta.

Dùng cái gọi là tình yêu để ràng buộc Lê Khiếm sao?

Khi tôi trở lại xe thì mưa đã tạnh, mặt trời từ xa hơi hơi ló dạng, một tia sáng chiếu vào trong xe, bỗng nhiên tôi nhớ tới lúc trước tôi mắng Lê Khiếm trong truyện, mà bây giờ nước mắt của tôi lại bắt đầu rơi xuống mãi không ngừng.

Trên đời này điều gì sẽ khiến người ta đau đớn khó chịu nhất?

Nếu là trước kia tôi sẽ nói đó là những ngày đêm ôn thi đại học và ôn thi nghiên cứu sinh. Nhưng hiện tại tôi có được kí ức của Lê Khiếm tôi lại phát hiện đối với cô ấy mà nói, mỗi ngày đều rất đau đớn khó chịu.

Những chuyện cũ không thể chịu đựng được trong trí nhớ của cô ấy, những hồi ức quấy nhiễu cô ấy mỗi đêm cứ như vậy mà hiện ra rõ ràng trước mặt tôi.

Những lời lúc trước tôi từng mắng cô ấy yếu đuối vô năng giờ phút này đã hoàn toàn trở thành một trò cười.

Đằng sau mấy câu ngắn ngủi miêu tả trong truyện kia là sự đấu tranh trong một khoảng thời gian dài của cô ấy.

Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cái tên Lê Khiếm, tôi đã châm chọc như thể cô ấy nợ tất cả mọi người.

Bây giờ khi tất cả mọi chuyện bày ra trước mặt tôi, tôi lại vì cô ấy mà khóc đến mức nước mắt rơi đầy mặt.

Hóa ra.... là thế giới này nợ cô ấy.

Tất cả mọi người đều có một kết cục tốt đẹp - ngoại trừ cô ấy - người ngay từ đầu đã bị bóng tối bao phủ.

【 9. 】

Khi tôi lê thân thể mệt mỏi trở về, dì Tiết đang đứng ở trước cửa phòng Ôn Úc lo lắng gõ cửa.

「 Có chuyện gì vậy? 」Tôi đánh chữ cho dì Tiết.

Bà khóc nức nở nói: "Hôm nay Ôn Úc vừa về đã nhốt mình trong phòng, bên trong còn truyền ra tiếng đổ vỡ, dù dì có gọi thế nào cậu ấy cũng không chịu mở cửa."

Tôi thử gõ cửa nhưng cũng không có phản ứng gì.

Tôi đành phải nhờ dì Tiết đi tìm chìa khóa dự phòng, sau đó gửi tin nhắn gọi Mạnh Khương Nhất đến.

Mạnh Khương Nhất rất nhanh đã tới, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Còn tôi đang đứng trong căn phòng hỗn loạn không thể tả của Ôn Úc.

Lúc này Ôn Úc đang ngồi co ro ở trong góc, bên cạnh có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh bị anh đập vỡ.

Mạnh Khương Nhất từ từ đi tới, Ôn Úc nhìn thấy người tới là cô ấy, hai mắt phiếm hồng ôm lấy cô ấy.

Tôi tự giác bước ra ngoài.

Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy dáng vẻ như  vậy của Ôn Úc, trong tiểu thuyết anh ấy là người dù gặp bất cứ chuyện gì cũng đều có thể bình tĩnh tự tin, là một người sau khi cha ch.ết cũng không có thời gian để đau khổ mà còn phải lo liệu cả tang lễ lẫn gánh vác trọng trách.

Tôi ngồi trên giường, đầu bắt đầu đau. Tôi sờ soạng trên bàn cuối cùng cũng sờ được hộp thuốc, lúc tôi cầm lấy hai viên thuốc định đưa vào miệng thì đột nhiên nhớ tới vừa rồi trên bàn trong phòng Ôn Úc cũng có hộp thuốc này.

Mà trước đây tôi cũng từng thấy thuốc trong két sắt của anh.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên rắc rối phức tạp, hiện tại tôi chỉ cảm thấy đầu óc như một đống hồ nhão.

Sáng hôm sau Ôn Úc làm bộ như không có việc gì ăn điểm tâm nên tôi cũng không nhắc tới chuyện ngày hôm qua, hai người nhìn nhau không nói gì.

Sau đó lại có một vị khách không mời mà đến.

Lúc Lưu Dư mặc đồ thường đứng ở cửa, mặt tôi đầy vẻ khó hiểu nhìn anh ta.

"Cô Lê, cậu Ôn, hôm nay tôi tới là vì bệnh của cô Lê." Lúc anh ta nói lời này còn quay sang nhìn tôi.

"Bệnh?" Ôn Úc nhíu nhíu mày, "Bệnh của cô ấy làm sao vậy?"

"Là như thế này, bệnh của cô Lê tương đối phức tạp. Nhưng thầy của tôi đang tiến hành nghiên cứu ở nước ngoài, chủ yếu hướng tới bệnh trạng đó của cô Lê. Vì vậy tôi muốn đề nghị cô Lê ra nước ngoài để chữa trị."

Sau khi anh ta nói xong còn hỏi xin ý kiến của chúng tôi.

Tôi cười lạnh ở trong lòng, thủ đoạn còn vụng về lắm.

"Nhưng tạm thời tôi không thể xử lý xong chuyện trong nước để ra nước ngoài với cô ấy." Ôn Úc chậm rãi mở miệng.

"Nếu cậu Ôn tin tưởng tôi, tôi có thể đi cùng cô Lê, vừa lúc tôi cũng định đi viếng thăm thầy giáo của tôi." Anh ta nghiêm túc nói.

Ôn Úc suy nghĩ một lúc sau đó lại ném vấn đề cho tôi, "Tiểu Lê, em cảm thấy thế nào?"

Nếu là trước kia tôi chắc chắn sẽ trả lời sao cũng được, nhưng hiện tại nếu tôi đã nói thích Ôn Úc vậy thì tôi sẽ diễn cho trót.

Tôi làm bộ không nỡ sau đó nhìn Ôn Úc, thấy tôi như vậy sắc mặt Lưu Dư bắt đầu khó coi, nhưng vẫn cố gắng cười nói: "Cô Lê, tôi tin rằng cậu Ôn cũng hy vọng cô có thể sớm ngày bình phục."

Tôi cúi đầu như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn gì đó, sau đó gật gật đầu.

"Tiểu Lê, em đã suy nghĩ kỹ chưa?" Sau khi anh ta đi, Ôn Úc hỏi tôi.

Tôi quay đầu nhìn về phía anh, dường như anh có lời muốn nói nhưng do dự một hồi chỉ là lắc đầu mà thôi.

Biết tôi phải đi, dì Tiết hai mắt đẫm lệ nhìn tôi, "Con quá khổ rồi, đi rồi nhất định phải sống cho thật tốt." Bà vỗ vỗ tay tôi.

Chuyện gì bà ấy cũng không biết, nhưng bà ấy biết Lê Khiếm sống thật sự không tốt một chút nào.

Cách ngày ra nước ngoài càng ngày càng gần, Lưu Dư cũng tới càng ngày càng thường xuyên, mà mỗi lần anh ta cười đều làm cho người ta không rét mà run. Đó là một loại khoe khoang khi có được thứ gì đó mà bản thân thèm nhỏ dãi đã lâu.

Còn một ngày trước khi ra nước ngoài, tôi đón một chiếc xe chạy về phía ngoại ô.

Tiến vào một tiểu khu cũ kỹ, tôi dựa vào trí nhớ tìm được tòa nhà kia. Ngẩng đầu nhìn quả nhiên đèn trên lầu ba đang sáng.

Tôi cầm di động gửi tin nhắn cho người nọ: 「 Anh như vậy có khác gì Ôn Huyễn đâu. 」

Anh ta gọi tới ngay lập tức.

Tôi cúp điện thoại đi lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Khuôn mặt hoảng sợ của Lưu Dư đối diện với tôi.

Tôi tiếp tục nhắn tin cho anh ta: "Anh thật sự cho rằng tôi sẽ tin chuyện ngày đó là do tôi nằm mơ sao?"

Anh ta đứng đó nhìn tôi, nửa ngày mới nói một câu: "Em đều nhớ ra cả rồi à?"

Tôi bước vào, ngôi nhà không thay đổi chút nào và cũng không có một kỷ niệm đẹp nào ở đây.

Mấy năm đó Ôn Huyễn nhốt Lê Khiếm ở chỗ này, không cho cô ấy đi ra ngoài, từng bước từng bước tra tấn cô ấy cũng tra tấn luôn chính bản thân anh ta.

Anh ta tựa như người điên, lúc bình thường không cho phép cô ấy tiếp xúc với bất kỳ ai, vì vậy anh ta dứt khoát giam cầm cô ấy ở nơi hẻo lánh này.

Không thích cô ấy nói chuyện với người khác, vì vậy anh ta dứt khoát làm cho cô ấy vĩnh viễn không thể nói chuyện.

Không thích cô ấy xụ mặt, vì vậy ép buộc cô ấy phải cười.

Tất cả những chuyện đó tôi đều chưa từng trải qua, nhưng tất cả những hồi ức từng chuyện từng chuyện hiện ra trước mặt tôi làm cho tôi không khỏi sợ hãi, dường như đang trở lại những ngày tháng tăm tối kia.

Lưu Dư nhìn tôi rồi đột nhiên cười to, "Nhớ ra rồi cũng tốt, Tiểu Lê, đi cùng anh đi, chỉ có anh mới đối xử tốt với em."

Tôi dời ánh mắt khỏi vết máu đã nhạt đi rất nhiều trên tường, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lưu Dư, 「 Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ thích anh? 」

Anh ta nhìn hàng chữ này mà mặt mày xanh mét, xông tới bắt lấy tay của tôi, "Em chỉ có thể thích anh!!"

Tôi giãy không thoát, chỉ cười khổ nhìn về phía anh ta, vừa cười nước mắt liền chảy xuống.

Anh ta không biết phải làm sao nên đành ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Tiểu Lê, anh xin lỗi. Anh sẽ đối xử tốt với em, em hãy tin anh."

Tôi đẩy anh ta ra, bây giờ anh ta chính là một người điên.

Anh ta còn định túm lấy tôi nhưng lúc này Ôn Úc đã dẫn theo cảnh sát đến.

【 10. 】

Lúc ra khỏi cục cảnh sát thì đã khuya, Ôn Úc nhìn tôi, cảm xúc áy náy trước kia cuối cùng cũng biểu hiện ra một cách rõ ràng.

"Ôn Huyễn em trai của anh, nó..." Anh ấp a ấp úng nói, "Anh không ngờ nó lại cực đoan như vậy, anh nghĩ rằng nó chỉ đơn thuần thích một cô gái mà thôi. Sau đó mọi chuyện dần không thể khống chế, anh đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng anh không ngờ nó sẽ nhảy lầu."

Anh nói xong thì nói không nổi nữa, chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà.

"Anh không cần phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của anh ta." Tôi nói xong lập tức kéo hành lý đã thu dọn xong từ trước và dọn vào căn phòng tôi thuê lúc trước.

Tôi cảm thấy vận mệnh có chút tàn khốc, vì sao Ôn Huyễn lại gặp phải Lưu Dư?

Người đó từ nhỏ đã thích Lê Khiếm, sau khi biết được Ôn Huyễn và Lê Khiếm ở bên nhau nên đã cố ý tiếp cận anh ta, thôi miên anh ta để anh ta tự s.át.

Sau khi người đó biết Lê Khiếm mất trí nhớ, anh ta vẫn luôn ẩn núp ở bên cạnh cô ấy với danh nghĩa bác sĩ tâm lý và chú ý nhất cử nhất động của cô ấy.

Người đàn ông đó đang cố gắng giữ cô ấy ở nước ngoài mãi mãi dưới danh nghĩa khám bệnh.

Người có tâm lý biến thái giống với Ôn Huyễn kia.

Vì sao một người tốt đẹp như Lê Khiếm lại luôn phải nhìn thấy bóng tối của thế giới?

Tôi ở nhà mấy ngày, sau đó tìm Mạnh Khương Nhất, vẫn là ở quán cà phê kia, có vẻ như cô ấy đã sớm biết hết tất cả mọi chuyện.

Cô ấy nhìn tôi, trong mắt có đau lòng.

Tôi hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc, tôi hy vọng tình yêu thầm kín mười năm của cô ấy có thể đạt được kết quả như mong muốn. Vì vậy tôi nói hết chuyện của Ôn Úc cho cô ấy biết.

Tôi nhớ lại ngày đó khi tôi chất vấn anh, anh nói: "Gia đình anh có bệnh tâm thần di truyền. Ba anh chính vì vậy nên mới tự s.át, Ôn Huyễn cũng bởi vì bệnh này nên mới cực đoan như vậy. Nhiều năm qua anh vẫn luôn dựa vào thuốc để áp chế."

Ngày đó dưới ánh đèn lờ mờ, anh nói vô cùng nghiêm túc: "Anh không thể trở thành Ôn Huyễn thứ hai, anh cũng không thể để Khương Nhất trở thành em thứ hai."

Mạnh Khương Nhất ngồi trong quán cà phê khóc nức nở, tôi rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy. Những người đến và đi xung quanh thỉnh thoảng nhìn chúng tôi qua lớp kính.

Ra khỏi quán cà phê, tôi đến nhà tù. Người đàn ông lúc trước đã theo dõi và cố gắng đ.âm tôi đang ngồi ở phía đối diện.

Anh ta không ngờ tôi sẽ đến, đối với tôi anh ta vẫn còn thái độ thù địch.

Tôi biết, anh ta thích Ôn Huyễn, thích từ rất lâu rất lâu.

Câu đầu tiên anh ta nói là: "Nếu như Ôn Huyễn không gặp được cô thì có lẽ cậu ấy vẫn có thể sống thật tốt."

Tôi cười.

Còn Lê Khiếm thì sao?

Cô ấy là một đứa trẻ được cha mẹ che chở lớn lên, cô ấy tràn ngập hy vọng đối với tương lai và có vô vàn mơ mộng đối với thế giới này.

Nếu như không gặp được Ôn Huyễn, cô ấy sẽ thực hiện được ước mơ của mình, mang theo một chiếc máy ảnh đi khắp nơi ghi hình lại tất cả những điều tốt đẹp trên khắp thế gian.

Nếu như không có Ôn Huyễn, cô ấy sẽ dùng giọng nói của mình để nói ra từng câu chuyện cũ và làm mới kí ức của mình.

Nếu như không có Ôn Huyễn, cô ấy sẽ sống thật tốt, sống một cách nghiêm túc.

Nhưng hiện tại thì sao?

Tra tấn ngày xưa đã phá hủy tâm lý của cô ấy, kí ức u ám cắn nuốt cô ấy, mỗi ngày cô ấy đều phải dựa vào thuốc mới có thể sống sót.

Tôi nhìn người trước mặt này, chỉ viết cho anh ta một câu: 「 Kẻ xấu có thể là bất kỳ kẻ nào nhưng mãi mãi không thể là Lê Khiếm. 」

Khi tôi ra ngoài, mặt trời đang treo lơ lửng trên đầu tôi.

Tôi không biết Lê Khiếm có buông bỏ hay không, bởi vì tôi không có tư cách thay cô ấy tha thứ cho họ.

Tôi vốn tưởng rằng cô ấy là trở ngại lớn nhất của thế giới này, là nữ phụ bạch liên hoa.

Cho đến khi tôi trở thành cô ấy, tôi đứng dưới ánh mặt trời muốn rửa sạch hết những vết bẩn trong quá khứ, muốn mang đi tất cả những bất công đã đè trên người của cô ấy, muốn cô ấy được trở thành cô ấy của mười năm trước - khi tất cả còn chưa bắt đầu.

Lê Khiếm, cô mãi mãi ở dưới ánh mặt trời, được mặt trời chiếu rọi soi sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net