3. Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[4]

Lục Ngạn không đuổi theo tôi, còn tôi như một người vô hồn lái xe quay về nhà.

Thu dọn tất cả hành lý của mình vào vali, đem theo chú cún nhỏ của tôi, tiếp theo đó là rời khỏi ngôi nhà này, nơi mà chúng tôi đã ở trong suốt bảy năm.

Nói đến đây thì cũng thật nực cười, tôi ở đây bảy năm, nhưng những món đồ thuộc về tôi trong căn nhà này chỉ cần một cái vali lớn là có thể chứa hết được.

Tôi đi tìm Từ Dương, đó là người bạn tốt nhất của tôi. Cô ấy chỉ vì ghét sự ồn ào xô bồ của thành phố nên mấy năm nay đã chạy đến thảo nguyên sống cuộc sống tự do tự tại.

Lúc tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, Từ Dương đang ở trên thảo nguyên chăn cừu.

"Từ Dương, tớ lái xe đến nhờ vả cậu đây, mong muốn của tớ trước giờ là được một lần đi đến thảo nguyên".

"Cậu sao vậy Ninh Kỳ?".

"Không sao cả, Từ Dương, tớ đang trên đường xuất phát đến chỗ cậu".

Tôi lái xe đường dài đến thẳng đó, Từ Dương đón tôi ở trạm phục vụ, cô ấy ôm tôi một cái ôm rất chặt.

"Ninh Kỳ, sao cậu gầy quá vậy? Bây giờ chỉ còn có một bộ xương thôi đó".

Tôi nói ra lý do thật sự cho cô ấy nghe, "Từ Dương, có khả năng là tớ sắp chết".

Từ Dương mở to đôi mắt, "Cậu đừng có đùa như vậy, không tốt đâu".

Tiếp đó tôi ôm chặt lấy cô ấy: "Ung thư xương, thời kỳ cuối, không còn bao nhiêu thời gian nữa".

Từ Dương cứ như phát điên lên, đẩy tôi về phía xe, "Mẹ nó chứ, tớ đưa cậu đến bệnh viên chữa trị".

Tôi lắc đầu, đáp: "A Dương, tớ mệt lắm rồi. Tớ muốn đi xem thảo nguyên, đi ngắm đàn cừu của cậu, tớ không muốn tranh đấu gì nữa. Tớ không muốn rời đi trong luyến tiếc. Lúc tớ rời khỏi thế giới này, tớ muốn rời đi một cách thật xinh đẹp".

Chúng tôi để xe ở lại trạm phục vụ, ngồi vào chiếc xe bán tải của Từ Dương.

Tôi ôm lấy Nguyên Bảo, dựa người vào ghế sau nghỉ ngơi.

Lúc Lục Ngạn gọi điện thoại đến, tôi không ngần ngại mà rút sim trong điện thoại ra, thẳng tay vứt ra ngoài cửa sổ xe đang chạy.

Từ Dương hỏi tôi, "Lục Ngạn có biết không?".

"Anh ấy không xứng để biết".

"Còn mẹ và anh trai của cậu thì sao?".

"Có lẽ vào nhiều năm trước, bọn họ chỉ còn là anh trai và mẹ của người khác mà thôi".

Chiếc xe dừng trước căn lều Yurt của cô ấy, vừa đúng lúc mặt trời nhô lên. Mặt trời lớn xuất hiện ở nơi không xa, dần dần tỏa hơi ấm, những tia nắng đã phá đi màn đêm đen tối

Đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo được đến một nơi rộng lớn như thảo nguyên, nó cứ chạy như tăng động, hoạt bát, lè lưỡi, cả người đều phát ra sự vui vẻ.

Tôi nghĩ nếu như tôi chết đi rồi, chú chó nhỏ ở lại thảo nguyên này cũng tốt, nơi này có thể cho nó khoảng không, có thể chạy nhảy không lo không nghĩ.

Từ Dương đốt một điếu thuốc, làn khói dựa vào cơn gió tan biến đi, đôi mắt của cô ấy hình như có chút ửng đỏ.

Cuối cùng vẫn dập tắt điếu thuốc trên tay, Từ Dương dẫm nó ở dưới chân, dùng sức đạp lên vài lần, "Mẹ nó, thật chó má mà, Ninh Kỳ cậu có bị ngu không vậy?".

Tôi nói không nên lời, Từ Dương kéo tôi vào căn lều Yurt của mình, sau đó xoay lưng lại với tôi, nghẹn ngào cất lời.

"Ninh Kỳ, tên khốn Lục Ngạn đó đã hứa với tớ là sẽ chăm sóc tốt cho cậu, trong mắt chó của anh ta thì đây là chăm sóc tốt đó sao?".

Tôi cẩn thận từng chút, từng chút một nắm lấy ống tay của cô ấy, "A Dương, chúng ta có thể không nhắc đến anh ta nữa có được không?".

[5]

Lúc tôi cùng Từ Dương nằm ở trên giường, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.

Tay của Từ Dương đã trở nên thô ráp hơn trước rất nhiều, đôi tay thô ráp ấy xoa vào tay tôi, điều đó giúp cho tôi có nhiều cảm giác an toàn hơn.

Tôi dựa đầu vào vai cô ấy, "A Dương, có phải có tớ rất yếu đuối không? Tớ chọn cách trốn đi, tớ không muốn gặp lại bọn họ nữa".

"Không đâu Ninh Kỳ, cậu vĩnh viễn không thể gọi một người đang giả vờ ngủ say thức dậy được, cũng không có cách nào có thể thay đổi sự thiên vị của mẹ và anh trai cậu, như vậy thì thà rằng trốn đi còn hơn".

Cơn đau đớn một lần nữa đột ngột ập đến, gương mặt tôi trắng bệt, cố gắng kìm nén sự đau đớn tê liệt, tôi lôi thuốc giảm đau từ trong túi ra.

Nguyên Bảo nằm ở bên cạnh cũng nhỏ tiếng rên lên.

Lúc Từ Dương đút thuốc cho tôi uống, có thể thấy được đến bàn tay của cô ấy cũng đang run run.

Tôi cố gắng nở một nụ cười, "A Dương, tớ còn có việc này muốn nhờ cậu".

"A Dương, mẹ tớ vẫn luôn nói là tớ đã tiêu tốn rất nhiều tiền của chú Đoàn, tiền học từ nhỏ đến lớn cùng với tiền sinh hoạt từ lúc Đại học đến Thạc sĩ. Mấy năm nay tớ để dành được không ít tiền, có khoảng 50 vạn, cậu giúp tớ chuyển đến tài khoản của bọn họ nhé".

"A Dương, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, nhưng tới trước khi chết tớ lại còn phải làm phiền cậu thế này, tớ cảm thấy mình như thế là không được. Trong tấm thẻ này còn lại khoảng 15 vạn, cậu cứ xem như đây là món quà cuối cùng tớ dành tặng cho cậu, có được không?".

Từ Dương nhìn tôi, rồi thở dài một hơi rất mạnh, "Ninh Kỳ, sao cậu không giữ lại số tiền này để chữa bệnh cho mình".

Tôi lắc đầu, "A Dương, tớ không còn thời gian nữa".

Cô ấy cũng không nói thêm gì, lặng lẽ đưa lưng về phía tôi, im lặng lau nước mắt của mình, tôi ôm Từ Dương từ phía sau, "A Dương, thật xin lỗi, tớ khiến cậu phải khó xử rồi. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, nếu như cậu cảm thấy điều đó không may mắn, tớ có thể đi tìm một nơi khác rồi chết đi".

"Ninh Kỳ, cậu thực sự là một con nhỏ khốn nạn. Tớ cũng có tiền mà, tớ còn có rất nhiều cừu, còn có cả một đàn bò lớn, tớ có thể bỏ tiền ra để cậu chữa bệnh, chúng ta đi chữa bệnh, có được không?".

Mắt tôi ửng đỏ, vuốt tóc cô ấy, "A Dương, cậu biết không, đến cả việc đứng thẳng bây giờ đối với tớ mà nói cũng là một sự đau khổ. Tớ muốn mình rời đi một cách xinh đẹp, tớ không muốn làm xạ trị, không muốn rụng hết tóc, lại càng không muốn chết ở thành phố nơi có bọn họ".

[6]

Từ Dương về sau cũng không bắt tôi đi bệnh viện nữa.

Ngày hôm đó, cô ấy cầm lấy kết quả xét nghiệm của tôi, ngồi trên thảo nguyên rất lâu.

Đến cả khi tôi ngồi trong căn lều Yurt cũng có thể nghe được tiếng Từ Dương gào khóc bên ngoài.

Cô ấy thay tôi chuyển tiền trong thẻ của tôi vào thẻ của chú Đoàn.

Hiếm khi mẹ tôi gọi điện cho Từ Dương, "A Dương, có phải đứa nhỏ Ninh Kỳ đó vẫn còn đang giận hay không? Con giúp cô nói với nó, tiền thì chúng ta đã nhận được rồi, vừa lúc có thể dùng nó chữa bệnh cho Chi Chi".

Từ Dương nhịn không được nữa, giọng điệu mỉa mai nói: "Dì à, nếu như Ninh Kỳ cũng sắp chết, dì có chăm lo cho Ninh Kỳ giống như lúc mình chăm lo cho Đoàn Chi Chi hay không?".

Âm thanh của mẹ tôi phẫn nộ và chói tai, "Từ Dương! Con nói với Ninh Kỳ, kêu nó đừng có tị nạnh với Chi Chi nữa!".

Từ Dương không nhịn được mà phản bác, "Dì à, một quả thận của Ninh Kỳ cũng không đủ trả ơn nuôi dưỡng hay sao?".

Mẹ tôi khựng lại, không trả lời nữa, sau đó bà ấy liền cúp điện thoại.

Tôi biết rõ điều đó, tôi quá hiểu bà ấy. Vào lúc đối diện với Đoàn Chi Chi, bà ấy mới thực sự là một người mẹ, hết lòng yêu thương con cái của mình.

Còn lúc đối diện với tôi, thì trừ việc ép buộc tôi phải hiểu chuyện ra, đừng có tị nạnh với em gái, bà ấy cũng không nói thêm được gì khác.

Cho đến cả khi tôi thi đậu vào trường Đại học nổi tiếng, bà ấy cũng chỉ nhìn thông báo nhập học một cái rồi thôi, không có biểu hiện gì khác, không có thứ gọi là hạnh phúc hay vui mừng dành cho tôi.

Chỉ bởi vì cái thành tích đến trường đại học loại ba cũng không đậu vào được của Đoàn Chi Chi.

Bà ấy sợ Đoàn Chi Chi bị đả kích.

Cũng không sao cả, tôi đã quen rồi.

Từ Dương lái chiếc xe bán tải của cô ấy, chở tôi đi dạo xung quanh. Trên thảo nguyên cỏ xanh mơn mởn, khi xe dừng lại, chúng tôi leo ra phía sau thùng xe ngồi, Nguyên Bảo thì chạy nhảy nô đùa khắp nơi xung quanh.

Tôi dựa vào lòng của Từ Dương, "A Dương, sau khi tớ chết, cậu đem tro cốt của tớ rải ở đây đi. Vào năm tới, cây cối ở mảnh đất này nhất định sẽ mọc xanh tốt hơn.".

Từ Dương vẫn im lặng, cô ấy lấy một viên kẹo từ trong túi áo rồi nhét vào miệng tôi, "Được rồi, chúng ta đừng nói đến những việc không tốt này nữa được không?".

Từ Dương lại không kiềm được nước mắt: "Tớ đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói nếu như ý chí sinh tồn của người bệnh không mạnh mẽ, thì bệnh sẽ tiến triển rất nhanh... Cậu còn cho thận cho con khốn đó... mấy tháng gần đây cậu mới bắt đầu bị bệnh có đúng không?".

Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy, "A Dương, tớ thật sự là hết sức rồi".

Từ Dương ôm chặt lấy tôi, tôi đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện hồi mình còn nhỏ.

"A Dương, cậu có còn nhớ không? Lúc còn nhỏ khi ba tớ mới mất, có rất nhiều người ăn hiếp tớ, bọn họ nói tớ là đứa trẻ không có ba, chỉ có một mình cậu đứng ra bảo vệ tớ, nói giúp cho tớ".

Từ Dương không nói gì, chỉ còn tiếng nức nở không ngừng, nước mắt cô ấy rơi lên mặt tôi, tôi vẫn tiếp tục chìm trong dòng suy nghĩ của mình.

"Lúc trước là cậu bảo vệ tớ, giờ đây trước khi chết tớ có một món quà tặng cậu".

"A Dương, tớ đã điền tên cậu là người thụ hưởng bảo hiểm nhân thọ của tớ rồi, cậu vẫn phải sống thật tốt".

Từ Dương siết chặt lấy tôi, cô ấy hoàn toàn sụp đổ: "Ninh Kỳ, đến cả việc sau khi bản thân chết sẽ thế nào cậu cũng nghĩ xong hết rồi sao?".

Tôi lau nước mắt cho Từ Dương, "Ngốc ạ, mảnh đất thảo nguyên này không phải thứ cậu yêu nhất hay sao? Sau này nếu cậu đến đây là có thể nhìn thấy tớ, còn có bé con của tớ nữa. Nguyên Bảo là một chú chó rất ngoan, chỉ có điều nó hơi kén ăn thôi, nó chỉ thích ăn cơm của tớ làm. Mấy ngày nay tớ sẽ dạy cho cậu, Nguyên Bảo có thể đi theo cậu tớ rất an tâm, ở đây nó nhất định sẽ sống rất vui vẻ".

[7]

Một người sắp chết như tôi, cần gì phải lãng phí tiền cho chính bản thân mình?

Tôi nhìn Từ Dương, nghiêm túc nói: "A Dương, tớ không muốn lãng phí thời gian nữa, tớ muốn trong đoạn thời gian còn lại có thể được sống thoải mái nhất, cậu giúp tớ được mà đúng không?".

Mũi của tôi bắt đầu chảy máu, cô ấy hoảng sợ muốn ngăn máu mũi của tôi chảy ra, sau đó lại đột nhiên đứng lên hét lớn, "Tại sao những người xấu lại không chết đi hả!".

Từ Dương lái xe chở tôi về căng lều Yurt, bầu trời trong đến mức tôi có thể nhìn rõ được mặt trăng và những vì sao xoay quanh, những chú cừu con ở trong đàn cừu cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Tôi mở điện thoại lên.

Nhìn thấy tin nhắn của Lục Ngạn, anh ấy biết số điện thoại dự phòng của tôi.

Mấy cái tin nhắn đó cứ như Lục Ngạn đang bị thần kinh vậy, một lúc thì muốn chia tay tôi, một lúc thì lại cầu xin tôi đừng rời xa anh.

Không cần nghĩ thì tôi cũng biết đó là những mánh khóe của Đoàn Chi Chi giở ra.

Cho đến khi một số điện thoại quen thuộc đập vào mắt tôi, tôi vẫn mềm lòng mà bắt máy.

Là anh trai.

Ngữ khí của anh ấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn mở miệng nói: "Ninh Kỳ, Chi Chi là thật lòng thích Lục Ngạn, em có thể nào…".

Tôi không đợi Ninh Dật nói hết câu, lập tức đồng ý, "Em đã đồng ý rồi, cũng không có níu kéo Lục Ngạn. Nếu như Đoàn Chi Chi thật sự có bản lĩnh, thì Lục Ngạn sẽ là của cô ta".

 
Trong lời nói của anh trai mang một chút không kiên nhẫn, "Em là có ý gì vậy?".

Những cơn đau kéo dài làm tôi không còn đủ sức để tiếp tục nói, tôi nhỏ tiếng gọi: xAnh ơi, anh còn nhớ không? Lúc ba chúng ta còn sống, anh rất hay cõng em đi khắp nơi chơi. Anh ơi, em đem tiền trả hết cho chú Đoàn rồi, nhưng chú ấy có thể nào đem mẹ và anh trai của em trả lại cho em hay không?".

Giọng của anh trai đột nhiên đổi khác, "Kỳ Kỳ, em làm sao vậy? Em đang ở đâu?".

Tôi đột nhiên buông bỏ được rồi, nhỏ tiếng đáp: "Ninh Dật, em đem tiền, thận cộng thêm cả bạn trai của mình đều đưa hết cho nhà họ Đoàn cả rồi, có lẽ chúng ta sẽ không còn gì hết. Mẹ sẽ không nói em là một đứa không biết ơn nữa đúng không anh? Anh ơi, có lẽ anh sẽ không còn tức giận vì em là một đứa không hiểu chuyện nữa đúng không? Những thứ này bây giờ đều là của Đoàn Chi Chi hết rồi".

"Ninh Kỳ, em đang ở đâu?".

"Ninh Dật, nếu như được lựa chọn, em không muốn làm Ninh Kỳ nữa".

Tôi cúp điện thoại, cơn đau lại một lần nữa ập đến, nhìn Từ Dương đang cho Nguyên Bảo ăn cơm ở nơi không xa.

Không được, không thể để cho cô ấy lo lắng thêm được.

Tôi cố gắng dùng hết sức ngồi dậy, từng bước từng bước đi đến bên hai người họ.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn ngất đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zhihu