Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thỏ 

Beta: Ngọc Hạnh.

9.
[Ký chủ] giọng nói của Tiểu Từ nghe đầy ngưỡng mộ. [Ngài là ký chủ có năng lực mạnh nhất mà tôi từng thấy đó! Ngài chọn người quá chính xác, bây giờ giá trị từ thiện của ngài đã vượt xa rồi, chẳng bao lâu nữa thứ hạng của tôi sẽ lọt vào top 10 cho coi!]

"Thế này đã là gì đâu", tôi nói. "Sau này tôi sẽ giúp cậu trở thành số một luôn."

[Tốt quá ạ!] Tiểu Từ cực kỳ vui mừng. [Hôm nay tâm trạng của ngài dường như rất tốt, hôm qua Tiểu Từ cảm thấy ngài không được vui lắm.]

"Bởi vì tôi phát hiện ra", tôi dừng lại một chút. "Rằng không phải mọi thứ trên thế giới này đều có thể giải quyết được bằng tiền."

"Tôi có cậu, nhưng tôi chỉ có thể giúp đỡ những người vì nghèo khó mà lâm vào khốn cảnh thôi", tôi hơi bực bội nói. "Nhưng Tiểu Từ à, trên thực tế, những gì Thu Vân muốn làm thì tôi lại không thể giúp cô ấy được."

Có rất nhiều thứ trên đời mà Tiểu Từ và tôi đều không thể giải quyết được.

Chẳng hạn như công bằng, chẳng hạn như công lý, chẳng hạn như trật tự.

Tiểu Từ im lặng hồi lâu, đột nhiên bật cười.

[Cá nhỏ], nó nhẹ nhàng nói. [Đây là ý nghĩa cho sự ra đời của bọn tôi mà.]

[Trên đời có quá nhiều loại khổ nạn, nhưng cũng có rất nhiều loại thiện chí.]

[Tôi và các đồng nghiệp của tôi sẽ luôn tồn tại vì một ngày mai tốt đẹp hơn.]

[Ví dụ như, tôi tên Tiểu Từ, ngài đoán xem liệu có Tiểu Y, Tiểu Cảnh, Tiểu Sư... đồ không nè?]

[Không sau đâu mà, ngài chỉ cần làm những gì ngài cho là đúng thôi.]

[Chúng ta không đơn độc, còn có rất nhiều người ở bên chúng ta mà.]

Tôi có phần mông lung: "Tiểu Từ, rốt cuộc sự tồn tại của cậu là dạng nào vậy?"

[Tôi không biết nữa á, có lẽ là ý của Chúa Trời trong sâu thẳm, sinh ra rất nhiều kỳ diệu, năng lượng hư ảo, tất cả đều tồn tại vì thiện ý và vì quang minh.]

[Sư phụ của ngài - người có một đóa Nam Minh nghiệp hỏa trên người á - vào thời điểm chọn sư phụ, bà ấy đã nhìn ra phẩm chất thiện ác, phân biệt phải trái rõ ràng của mình, yêu ma quỷ quái sẽ không có chỗ trốn trước mặt bà ấy, bà ấy sẽ chiến đấu để bảo vệ.]

[Mà tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chọn ngài rồi.]

[Tiểu Từ vẫn luôn thích một con cá nhỏ ấm áp đáng yêu và chân thành thế đấy ạ.]

10.
Cuối năm, người hại chết cha mẹ Thu Vân bị bắt.

Sư phụ tôi giải quyết.

"Gã và một nhóm người đã lên hẳn một chương trình giải trí giết người.", sư phụ nói với tôi. "Ta đã một lưới bắt hết bọn họ, nhổ củ cải ra khỏi bùn, những gì họ làm trong quá khứ cũng bị lật ra rồi."

Tôi phấn chấn cực kỳ: "Sư phụ, người lợi hại quá đi ạ! Người chính là thần tượng của con!"

Bởi vì điều này, Thu Vân rốt cuộc cũng buông được gánh nặng trong lòng.

Sự nghiệp của tôi với tư cách là một blogger ước nguyện vẫn đang tiếp diễn, lấy cảm hứng từ các sự kiện trước đó, tôi đã thành lập ba quỹ, một quỹ dành cho các ngôi làng miền núi nghèo khó, một quỹ dành cho trẻ em không được đến trường và một quỹ dành cho những phụ nữ bị đối xử bất công.

Mỗi tháng, tôi lại cố định tài trợ cho một nhóm lớn người.

Một năm mới lại đến, tôi mang theo đống quà tết đi thăm Lâm Như Lam và bọn nhỏ. Thu Vân và Dụ Duyên biết được, cũng đề nghị đi cùng tôi.

Khí sắc của họ đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, mặt mũi hồng hào, đôi mắt sáng ngời.

Chúng tôi đến thăm từng học sinh được tôi tài trợ, cuối cùng mới đến nhà của Từ Hiểu.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là năm nay nhà Từ Hiểu đã thay đổi rất nhiều.

"Là anh trai cán bộ mới của thôn đã giúp chúng em sửa nhà ạ," Từ Hiểu, được nuôi dưỡng đến trắng nõn hơn rất nhiều, ôm cuốn sách cười ngọt ngào với chúng tôi.

"Năm nay có mấy anh chị sinh viên đại học về thôn, họ từ trong thôn ra ngoài thi nên muốn về xây dựng cho thôn."

Lâm Như Lam sờ đầu Từ Hiểu: "Sau này em cũng có thể trở thành một người lợi hại như vậy."

"Về thôn xây dựng, sản nghiệp quê hương à..." Tôi chìm vào trầm tư.

Dụ Duyên nhìn tôi: "Sau khi em tốt nghiệp, em cũng có thể giúp chị, chị muốn em đi đâu, em sẽ đi nơi đó."

Thu Vân cũng khẽ mỉm cười: "Nếu cô muốn giúp họ, tôi sẽ rút hết tiền tiết kiệm của mình ra."

Hai người nhìn nhau, mắt bình tĩnh nhưng có chút thù địch, mang theo cảm giác căng thẳng.

"Ha ha ha ha, không cần!", tôi khẽ vỗ vai họ. "Hai người một là nhà khoa học lớn, một là ảnh hậu tương lai, nỗ lực thực hiện ước mơ của mình là được rồi, ở đây còn có tôi."

Không hẹn mà ánh mắt mọi người tại đây đều cùng dịu đi.

Một trận tuyết rơi trong thôn, bay lả tả tựa như tơ liễu.

Chúng tôi cùng đi đến nhà cán bộ mới nhậm chức của thôn, định chúc mừng năm mới anh ấy.

Có mấy thiếu niên đang đứng trước nhà cán bộ ngẩng đầu nhìn tuyết, một trong số đó vẻ mặt buồn bã: "Anh à, ý tưởng của anh về dự án này hay đấy, nhưng chúng ta phải tìm ai đầu tư cho mình bây giờ? Công nghiệp cải tạo nông thôn, tên công ty còn mộc mạc vậy, chỉ có những người làm từ thiện mới quăng cho chúng ta tiền thôi..."

Thiếu niên kia còn chưa kịp nói hết.

Ầm-

Trong thôn có trẻ con đốt pháo khiến họ giật nảy mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy chúng tôi.

Tuyết lành báo trước một năm thịnh vượng.

"Chúc mừng năm mới", tôi mỉm cười tươi tắn. "Hãy ước một điều với tôi đi."

"Tôi tới đầu tư cho mọi người nha."

===========

Ad: Đọc xong thấy hơi hụt hẫng xíu....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net