6. Phần 5 (Hoàn chính văn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[14]

"Ừm, Giang Mộ Thừa, chúng ta đi ăn lẩu nhé?".

Anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin mà nhìn tôi, sâu trong ánh mắt ấy là sự tuyệt vọng và đau thương, "Khuynh Khuynh...".

Giọng của Giang Mộ Thừa khàn đặc đến nỗi chẳng thể nói được thành lời.

Tôi chỉ nằm đó, lặng lẽ nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.

Thật lâu sau, anh ta mới gật đầu, "Được, anh sẽ nấu cho em".

Tôi thực sự cảm thấy rất vui.

Nhưng đáng tiếc là ngày hôm đó không thể ăn được, bởi vì tôi lại bắt đầu nôn ra máu.

Giang Mộ Thừa nắm chặt lấy tay tôi, hết lần này đến lần khác gọi tên tôi, sợ hãi đến mức tựa như bầu trời sắp sụp xuống.

Nhưng tôi không thể đáp lại được, chỉ có thể cảm thấy trước mắt là một mảng tối đen.

Đau quá, đau quá.

Ai sẽ tới cứu tôi đây.

[15]

Lần này, tôi ở trong ICU một tuần.

Khi tỉnh lại, Giang Mộ Thừa đã tiều tụy đến mức không nhìn ra được hình người, trên mặt vẫn còn râu ria lởm chởm xanh chưa được cạo.

Tôi chưa từng thấy qua bộ dạng chật vật của anh ta giống như hiện giờ.

Thời điểm chúng tôi nghèo khó nhất, Giang Mộ Thừa cũng sẽ mua chiếc lưỡi lam giá năm xu, cẩn thận cạo râu sạch sẽ.

"Thật xấu".

Tôi cười, nhưng anh ta lại khóc.

"Anh tưởng là... Khuynh... Em tỉnh rồi, thật tốt".

Giang Mộ Thừa vùi mặt vào cổ tôi, cả người không kiềm chế được mà run run.

"Hôm nay chúng ta ăn lẩu nhé, được không?", anh ta đau khổ nói.

"Được...".

Tôi cố nở một nụ cười yếu ớt, "Muốn bơ... Nhúng... Cay".

Gần sáu chữ, khi nói ra được như rút cạn hết sức lực của tôi.

"Được... Anh sẽ mua thịt bò cuộn em thích nhất, hoàng hầu, đậu phụ... Chúng ta sẽ ăn hết tất cả, được không?".

"Ừm...".

Tôi cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại.

Thời điểm này, ai nấy đều biết rõ, sinh mệnh của tôi đã sắp đi đến hồi kết.

Thật mệt mỏi.

[16]

"Ừm, thơm quá".

Tôi khịt khịt mũi, chầm chậm mở mắt, liền thấy gương mặt của dì Trần ở trước mặt.

Giống như, tôi đang mơ vậy.

Thấy tôi tỉnh lại, dì ấy đưa tay véo nhẹ mặt tôi, giọng nói lớn tiếng ngày thường nay cũng dịu dàng hơn rất nhiều, "Bé lười, ngủ lâu vậy!".

Trong lúc mơ màng, tôi được dì Trần đỡ dậy, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đang ở cô nhi viện.

Chẳng trách trong mơ tôi ngủ không được ngon, hóa ra là bị đưa đến đây.

Nhất định đây lại là chủ ý của Giang Mộ Thừa.

"Đến đây ăn cơm đi, hôm nay đều là những món mà con thích".

Dì Trần nói, muốn dẫn tôi đi, nhưng khi nhìn thấy bàn tay gầy xơ xác của tôi, nụ cười kia rốt cục không thể duy trì được nữa, để lộ ra vẻ mặt nửa khóc nửa cười, dì ấy không ngừng kiềm chế lại, cuối cùng bả vai không kiềm được mà run run, vội vàng quay mặt đi, không để tôi thấy được nỗi bi thương mà mình đang mang.

Tôi cũng rất khổ sở, nhưng hiện tại đến sức để khóc cũng chẳng còn nữa.

"Xin lỗi, dì Trần, vốn dĩ con không muốn dì phải cực nhọc...".

Dì Trần vẫn như cũ quay mặt đi, tay không ngừng chà xát, cuối cùng, khi đối diện với tôi, trên mặt của dì ấy đã toàn nước mắt, "Con có bị ngốc không?! Con nói cho dì biết, dì sẽ đi đánh thằng nhãi kia một trận, dì sẽ chăm sóc cho con! Một mình con gánh vác chuyện này... Gánh vác chuyện này, làm sao đặt xuống được đây?!".

Dì Trần muốn giống như trước đây, đưa tay lên vỗ về tôi, nhưng cuối cùng lại nặng nề hạ cánh tay ở bên đùi, hối hận nói: "Lần trước lẽ ra nên giữ con lại hỏi kỹ một chút, lẽ ra không nên để con rời đi. Con còn gạt dì là mình đang giảm cân, con xem bây giờ con đã thành ra bộ dạng gì rồi, huhuhu!".

Viện trưởng khom lưng, lần trước mái tóc của dì chỉ bạc nửa đầu, hiện tại đã bạc trắng hết rồi.

Lòng tôi đau thắt, ôm lấy dì Trần từ phía sau, tôi lẳng lặng tựa vào tấm lưng ấm áp của dì, trên người dì có mùi hương của nước giặt quần áo-- là mùi hương của mẹ tôi.

"Dì Trần, đừng khóc, con yêu dì nhiều lắm".

Thậm chí dì ấy còn khóc lớn hơn nữa, "Đứa nhỏ ngốc, sao lại nói như vậy?".

"Nào, đi ăn cơm, hôm nay dì làm món thịt bò nướng, lại có lẩu nữa, dì còn bảo Giang Mộ Thừa đi mua bánh su kem mà con thích nhất. Hôm nay ít nhất con phải ăn hai chén cơm lớn cho dì đó!".

Tôi mấp máy môi, gật đầu đáp: "Vâng ạ".

Dì ấy cẩn thận đỡ tôi đến ngồi lên xe lăn, đẩy tôi ra ngoài.

Ngay khi vừa ra ngoài, tôi nhận ra nhà ăn đã được trang trí bằng những tấm lụa màu xanh lam, hệt như màu của biển rộng.

Những đứa trẻ đứng vây xung quanh cái bàn, khi nhìn thấy tôi, bọn nhỏ đều chạy đến, ríu ra ríu rít nói cười.

Nồi lẩu trên bàn sôi sủi bọt, các nguyên liệu nấu ăn quay cuồng trong nước lẩu cay đỏ tươi, trông rất đẹp mắt.

Cả căn phòng tràn ngập hơi nóng ẩm và tiếng ồn ào náo nhiệt.

Những người tôi yêu thương đều ở cạnh bên tôi.

Thật tốt.

Giang Mộ Thừa đi mua bánh su kem, không có ở đây.

Nhưng không hiểu tại sao tôi lại thấy Giang Mộ Thừa của năm mười bảy tuổi, ngũ quan vẫn còn ngây ngô, đứng cách đó không xa, đeo tạp dề, trên tay bưng dĩa thịt, nhìn về phía tôi, cười nói: "Dậy rồi sao, tới đây ăn cơm đi".

. . .

Ngữ điệu của anh ấy rất dịu dàng, khí chất lãnh đạm giống như bơ tan chảy, ngọt ngào đến lay động lòng người.

Nhưng... Nhưng nếu thật sự có kiếp sau như mọi người vẫn thường nói, vẫn là không nên ở bên cạnh Giang Mộ Thừa.

Từng thấy qua một Giang Mộ Thừa rất tài giỏi, nhưng lại không nghĩ đến chuyện sẽ thấy một Giang Mộ Thừa bị danh vọng tiền tài cám dỗ đến mức hoàn toàn thay đổi như vậy.

Thật đáng sợ.

Nếu có kiếp sau, tôi muốn có một cuộc sống an an ổn ổn, ngập tràn pháo hoa và những điều tốt đẹp nhỏ xinh trong đời, có thể vì ánh nắng mặt trời ngày nắng mà hạnh phúc, cũng có thể vì một bông hoa nhỏ mọc dại ven đường mà cảm thấy vui vẻ.

"Khuynh Khuynh?".

Đột nhiên dì Trần hoảng hốt gọi bên tai tôi.

Dì ấy quỳ gối bên cạnh người tôi, nước mắt giàn giụa mà gọi tên tôi, giọng điệu vừa đau khổ lại bi thương.

Tôi muốn đưa tay lên lau đi nước mắt cho dì, nhưng cuối cùng chỉ còn đủ sức để cử động ngón tay.

Thôi quên đi, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi.

Đáng tiếc là không thể ăn được món lẩu kia.

Kỳ lạ thật, có phải tuyết đang rơi không?

Tại sao tôi lại thấy Giang Mộ Thừa mặc áo khoác dài lông vũ màu đen, đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt?

Anh ta đang làm gì vậy?

Ừm, tôi nhớ ra rồi, Giang Hàn đang cầu hôn tôi.

Tôi mỉm cười với anh.

Chỉ là lúc này đây, tôi đã cự tuyệt anh ta.

Sau đó, tuyết đã ngừng rơi, thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối.

(Hoàn chính văn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zhihu