2. Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Khi tôi và Nghiêm Thận yêu nhau được bốn tháng, đột nhiên anh ấy ngỏ ý muốn đưa tôi về ra mắt gia đình của anh.

Có chút ngạc nhiên, tôi hỏi: "Bây giờ về ra mắt gia đình anh, không phải còn quá sớm sao?".

"Em không cần phải lo lắng, cả ba và mẹ anh đều ở nước ngoài nghiên cứu công trình khoa học, hiện giờ trong nhà chỉ còn anh và anh trai của anh thôi. Cả hai anh em đều đồng trang lứa, em cứ xem anh ấy như bạn bè là được".

Nghiêm Thận choàng tay qua vai tôi, nụ cười trên môi của anh vẫn ngây thơ và xán lạn như thuở ban đầu, thậm chí còn mang theo chút mong đợi.

Điều này làm tôi chợt liên tưởng đến hình ảnh một em cún bự đang vẫy vẫy đuôi, thế nên tôi liền đồng ý cùng Nghiêm Thận về nhà của anh ấy.

Vào đêm trước ngày đến nhà Nghiêm Thận, tôi còn đặc biệt hỏi anh, "Anh trai của anh có thích món gì không?".

Anh ấy mỉm cười, đi tới chỗ tôi, cúi người xuống hôn tôi, nụ hôn dần trượt xuống phía dưới, giọng nói của anh cũng dần khàn đi, "Em muốn mua gì thì mua".

"Sở thích của tụi anh đều giống nhau. Anh thích gì thì anh trai của anh cũng thích thứ đó".

Cũng bởi vì câu nói này mà ngày hôm sau trước khi khởi hành, tôi đặc biệt đến trung tâm thương mại để mua một bộ lego phiên bản giới hạn.

Tuy nhiên, khi mà Nghiêm Thận lái chiếc xe cũ trị giá vài chục nghìn tệ của tôi vào khu dân cư dành cho giới nhà giàu đắt đỏ nhất thành phố, nơi mà giá nhà đất cao ngất ngưỡng.

Tôi chợt nhận ra, trong chuyện này hình như có điều gì đó không đúng lắm.

"... Đây là nhà của anh?".

Cánh cổng sắt từ động mở ra, để lộ khung cảnh trước mắt là một hoa viên xinh đẹp cùng đài phun nước.

Người bạn trai yêu dấu quay sang nhìn tôi, nở một nụ cười vô tội, "Ừ, sở dĩ trước đây anh không dám nói là vì sợ Khanh Khanh gặp áp lực, em sẽ không trách anh phải không?".

"...".

Nghiêm Thận quả thực luôn biết cách sử dụng nhan sắc trời phú của mình, tôi chỉ có thể lắc lắc đầu, mang theo hộp lego lớn cùng anh ấy đi vào nhà.

Ánh nắng mặt trời chói mắt chợt dịu lại, trong vô thức tôi nheo mắt nhìn về phía trước.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa mặc chiếc áo sơmi màu trắng, ngay cả khi đang ở nhà nhưng hàng nút áo cũng được cài tỉ mỉ, ở phần cổ tay áo được đính khuy măng sét kim cương sáng lấp lánh.

Chiếc kính gọng vàng nằm yên vị trên sống mũi của người đàn ông trước mặt, tầm mắt của đối phương xuyên qua tròng kính mà dừng lại trên người của tôi.

Khóe môi của người kia hơi nhếch lên, nói: "Xin chào".

Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh trai song sinh của Nghiêm Thận, Nghiêm Khác.

[2]

"Anh trai, hôm nay anh về nhà sớm thật đó".

Nghiêm Thận choàng tay qua vai tôi, mỉm cười giới thiệu tôi với anh trai của anh ấy, "Đây là bạn gái của em, Hạ Khanh. Trước đây em cũng đã từng nói với anh rồi".

"Khanh Khanh, người kia là anh trai của anh Nghiêm Khác. Hiện tại anh ấy đang phụ trách điều hành công ty gia đình tụi anh".

Nghiêm Khác đặt quyển sách trên tay xuống, đứng lên đi về phía tôi.

Một khuôn mặt giống với Nghiêm Thận như hai giọt nước, nhưng khí chất lại trái ngược nhau một trời một vực.

So với một Nghiêm Thận nhiệt huyết và đơn thuần thì một Nghiêm Khác tính tình nhã nhặn nhưng đem lại cảm giác xa cách, mơ hồ khiến tôi cảm thấy không được thoải mái.

Hộp lego làm quà lễ gặp mặt trên tay tôi đột nhiên trở nên nóng đến phỏng tay.

Vốn dĩ tôi còn định lặng lẽ giấu món quà ra sau lưng, ánh mắt của Nghiêm Khác đã nhận ra được, "Kia là quà gặp mặt cho tôi sao?".

"Cảm ơn cô, tôi rất thích nó".

Khi bốn từ cuối cùng vừa dứt, có lẽ vì phép lịch sự, Nghiêm Khác nhìn chăm chăm vào mắt tôi.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông trước mặt phản chiếu qua tròng kính khiến tôi có một cảm giác bất an không tài nào hiểu được, như thể bản thân đang ở trong một khu rừng, bốn phía tựa như đều có thể có thú dữ bất ngờ xông tới.

Điều càng tệ hơn nữa là đột nhiên bảo mẫu của Nghiêm gia đến gọi Nghiêm Thận, nói rằng tìm được một số đồ vật cũ của anh ấy ở trên lầu.

Chẳng mấy chốc, trong phòng khách lúc này chỉ còn tôi và Nghiêm Khác.

"Xem ra cô Hạ đây đang rất căng thẳng nhỉ".

Bất chợt Nghiêm Khác mở lời, "Sao vậy? Cô có cảm thấy tôi khó gần không?".

Lúc này tôi cứ như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nhưng vẫn cố giả vờ như không có gì, "Không, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên khi anh và Nghiêm Thận giống nhau như hai giọt nước".

Nghiêm Khác khẽ cười, "Chúng tôi là anh em sinh đôi, thằng bé chỉ sinh sau tôi có năm phút thôi".

Nói xong, anh ta đột nhiên chống tay lên phần tựa lưng của ghế sofa, từng chút từng chút nhích lại gần tôi hơn.

"Vậy thì, cô có thể phân biệt được hai người chúng tôi?".

Ngữ điệu cố ý bị đè nén, nó tựa hồ như một con rắn nhỏ chui vào trong lỗ tai.

Tôi lui về phía sau tránh đi, "Có thể. Tuy rằng anh và Nghiêm Thận giống nhau như đúc, nhưng xét về khí chất và gu ăn mặc đều hoàn toàn khác nhau".

Hơi thở ấm áp kia lại mỗi lúc càng gần tôi hơn, dường như Nghiêm Khác không hề để tâm đến, anh ta vẫn mỉm cười, hỏi: "Vậy nếu như tôi mặc quần áo giống Nghiêm Thận, bỏ mắt kính ra--".

"Anh", giọng nói của Nghiêm Thận đột nhiên vang lên, cắt ngang câu hỏi của Nghiêm Khác.

Âm thanh đó đúng lúc giúp tôi thoát khỏi bầu không khí ám muội kỳ quái không thể hiểu được kia.

Nghiêm Thận đi xuống cầu thang, tiến lại chỗ tôi, "Chúng ta đi ăn cơm đi".

Nhà Nghiêm gia rộng đến khó tin, muốn đi từ phòng khách đến nhà ăn thì phải đi ngang qua một dãy hành lang dài thật dài.

Tôi đi phía sau, nắm tay Nghiêm Thận, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà đặt trên người của Nghiêm Khác.

Nếu như người đang đi phía trước tôi cùng mặc một kiểu áo sơmi, tháo cặp kính gọng vàng xuống, chỉnh lại kiểu tóc.

Nói không chừng... Tôi sẽ không thể nào phân biệt được anh ta và Nghiêm Thận.

[3]

Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Khác nói còn phải về phòng làm việc giải quyết một số công việc nên rời đi trước.

Nghiêm Thận dẫn tôi đi tham quan nhà của anh ấy.

Khi ra khỏi phòng chiếu phim lớn dưới tầng hầm, đột nhiên tôi phát hiện ra ở cuối dãy hành lang còn có một căn phòng khóa được khóa kín ở bên ngoài.

Điều kỳ lạ hơn là bên ngoài cánh của được khóa bởi một chiếc khóa sắt lớn, so với thiết kế phong cách của ngôi biệt thự này thì hoàn toàn không phù hợp với nhau.

"Kia là phòng gì vậy?".

Ánh mắt của Nghiêm Thận hơi thay đổi, "Trước đây khi sửa chữa nhà còn sót lại mấy thứ linh tinh, bên trong bừa bộn nên lúc nào cũng khóa kín. Không có gì hay để xem đâu, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi".

Phòng của Nghiêm Thận nằm trên tầng hai, ở bên phải chiếc giường tròn đặt một chiếc gương lớn cao từ trần nhà đến sàn.

Anh ấy ghé sát tai tôi nói vài câu, thoắt một cái, bên tai của tôi đã đỏ bừng.

Tôi giơ tay định đánh Nghiêm Thận nhưng lại bị anh tóm lại, ấn lên trên đầu giường.

"Chiếc gương kia... Vì anh và Khanh Khanh mà đặc biệt chuẩn bị đó".

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, vốn dĩ còn muốn lên tiếng nói nhưng đột nhiên trong lòng lại thoáng qua một tia bất an.

Một cảm xúc mãnh liệt như bị ai đó nhìn trộm, nhất thời khiến cho sau lưng của tôi toát cả mồ hôi lạnh.

Tôi đẩy Nghiêm Thận ra, bất chợt ngồi dậy, cảnh giác mà nhìn dáo dác xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt của tôi dừng lại trên tấm gương lớn kia.

"Có chuyện gì vậy?".

Giọng nói của tôi không kìm được mà trở nên căng thẳng, "Phía sau tấm gương là gì vậy?".

Ánh mắt của Nghiêm Thận dừng lại trên mặt tôi, giống như là đang dò xét. Cái loại sâu thẳm khó thể giải thích được này, ở một thời khắc nào đó, Nghiêm Thận lại rất giống với người anh trai vốn dĩ hoàn toàn khác biệt kia.

"Hình như là một căn phòng trống nào đó... Anh cũng quên mất rồi".

Anh ấy lại ôm tôi, vùi mặt vào hõm vai của tôi, "Khanh Khanh, em đừng nhạy em quá. Đây là nhà của anh, rất an toàn, không phải như khách sạn lần trước".

"...".

Chuyện mà Nghiêm Thận nhắc đến, chính là tháng trước hai chúng tôi đã đi du lịch đến một vùng ngoại ô cách thành phố để tắm suối nước nóng, sau đó có nghỉ lại tại một khách sạn suối nước nóng ở đó.

Bằng phương pháp học được trên mạng, tôi đã tìm được một camera hồng ngoại được giấu trên trần nhà, thế là tôi liền báo cảnh sát.

Lần đó sau khi về nhà, tôi nhiều lần gặp phải ác mộng.

Những lúc như vậy, khi tỉnh lại thì cả người tôi đổ mồ hôi nhễ nhại, đều là Nghiêm Thận ở bên cạnh ôm tôi, dịu dàng an ủi tôi.

Nghĩ đến đây, nhịp tim đang đập loạn vì bất an của tôi cũng dần bình tĩnh lại.

Nghiêm Thận chầm chậm tiến lại gần, ôm lấy tôi, "Ngủ đi, Khanh Khanh. Có lẽ là do gần đây áp lực công việc quá lớn, em nghỉ ngơi một chút đi".

Hơi thở ấm áp lượn lờ bên tai, mang theo mùi hương cam, hương bưởi nhàn nhạt, chẳng mấy chốc khiến tôi cảm thấy buồn ngủ.

Có lẽ Nghiêm Thận nói không sai, mọi chuyện đều là do tôi đã phải chịu quá nhiều áp lực thôi.

Cả anh ấy và tôi đều là đồng nghiệp cùng làm chung bộ phận, cũng là người đã chứng kiến tôi liều mạng làm việc như thế nào.

Thời điểm chúng tôi chỉ vừa bắt đầu ở bên nhau, Nghiêm Thận đã từng nhiều lần thuyết phục tôi, nói rằng tôi không cần phải làm việc quá sức, anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi.

Khi đó tôi chỉ cười cười rồi nhào vào trong lòng ngực của anh, "Em cảm thấy như vậy cũng tốt, không cần anh phải chăm sóc cho em".

Đúng vậy.

Trước ngày hôm nay, tôi vẫn luôn cho rằng Nghiêm Thận là một người bình thường, xuất thân từ một gia đình có gia cảnh bình thường giống như tôi.

Trước khi chìm vào mộng đẹp, tôi thấp giọng lẩm nhẩm một câu, "Tại sao trước đây anh không kểcho em nghe chuyện anh có một người anh trai sinh đôi, hay những chuyện tương tự như vậy...".

Lời còn chưa kịp dứt thì tôi đã chìm vào giấc ngủ mất rồi.

Một lúc sau lại nghe thấy giọng nói của Nghiêm Thận, có lẽ là từ giấc mộng truyền đến.

Anh ấy vòng tay ôm eo của tôi, từng chút từng chút hôn lên vành tai của tôi, "Là bởi vì... Anh muốn đem Khanh Khanh thuộc về chỉ riêng mình anh, cất giấu lâu hơn chút nữa".

. . .

Sau khi ngủ trưa được một giấc, khi tôi tỉnh lại, bên ngoài mây đen u ám tích tụ, sắc trời cũng dần trở nên tối đen.

Nghiêm Thận có nhã hứng muốn dẫn tôi đi dạo một vòng trong hoa viên, nói rằng ở bên trong có một loài hoa hồng đặc biệt quý hiếm.

Đi được mấy bước, tôi chau mày lại.

Cái loại cảm giác bị theo dõi kia lại một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ.

Lần này, tôi nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng thì trong một khắc khi tôi xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên cửa sổ phòng làm việc trên tầng hai, Nghiêm Khác đang đứng sau cánh cửa sổ trong suốt từ trần nhà đến sàn.

Anh ta tháo mắt kính, cởi hai nút áo sơmi, tay áo cũng được xắn lên, để lộ đường cong cánh tay săn chắc.

Khoảnh khắc bốn mắt chúng tôi chạm nhau, Nghiêm Khác không có ý né tránh, ngược lại còn giơ cao ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay, như một lời chào hỏi.

Ánh mắt tôi chậm rãi di chuyển sang bên trái.

Bên trái phòng làm việc, là phòng ngủ của Nghiêm Thận.

[4]

Đáng ra sau khi ăn xong bữa cơm chiều thì tôi và Nghiêm Thận sẽ rời đi, thế nhưng bên ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn.

Nghiêm Khác nhìn hai người chúng tôi, "Tối nay hai đứa ngủ lại nhà một đêm đi".

Tôi định từ chối, "Em không mang theo quần áo để thay, còn nước tẩy trang...".

"Trước khi mẹ chúng ta ra nước ngoài hẳn vẫn còn để lại mấy chai dưỡng da cùng áo ngủ. Nghiêm Thận, em lên lầu tìm thử đi".

Ngữ điệu của Nghiêm Khác không có chút đáng nghi nào, sau khi Nghiêm Thận đi lên lầu, ý cười của anh ta như có như không nhìn về phía tôi.

"Có phải cô Hạ ghét tôi đến mức không muốn ở chung một phòng với tôi không?".

Tôi mím mím môi, "Anh đã nghĩ quá nhiều rồi".

Nghiêm Khác chậm rãi ngồi bên cạnh tôi.

"Cô Hạ, hẳn là Nghiêm Thận đã nói cho cô biết rồi đúng không?".

Khi nói câu này, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, cái cảm giác áp bức mà ánh mắt ấy đem lại dường như muốn nuốt chửng lấy tôi.

"Từ nhỏ đến lớn, tôi và thằng bé luôn có cùng sở thích, bao gồm cả--".

Đột nhiên ngoài trời có một tiếng sấm nổ vang, kèm theo tiếng mưa lộp độp rơi như trút nước xuống.

Thế nên từ cuối cùng của câu nói đó, tôi không thể nghe rõ được.

Tôi đột ngôt đứng dậy, "Em lên lầu tìm Nghiêm Thận, anh cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ".

Nhưng ngay cả khi không quay đầu nhìn lại, tôi qvẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh ta trước sau như một dán chặt sau lưng tôi, hệt như hình với bóng.

Trước khi đi ngủ, tôi nhớ lại ánh mắt của Nghiêm Khác nhìn tôi hồi sáng, trong lòng không khỏi rối bời.

Vậy nên tôi dứt khoát đẩy Nghiêm Thận ra, "Em mệt lắm, muốn đi ngủ ngay".

Nghiêm Thận, người luôn ngoan ngoãn và nghe lời tôi, bỗng dưng sắc mặt trầm xuống, trở tay giữ chặt lấy bả vai của tôi.

"Sau khi Khanh Khanh gặp anh trai của anh thì thấy anh chướng mắt đúng không?".

"Anh đừng nói bậy!".

Lòng tôi bừng bừng lửa giận, "Liên quan gì đến anh trai anh? Nghiêm Thận, hai chúng ta chỉ là đang yêu nhau, ngay cả quyền lợi từ chối em cũng không có sao?".

"Chỉ là đang... yêu nhau?".

Dưới ánh đèn mờ ảo mơ hồ, cảm xúc trong ánh mắt của anh ấy quay cuồng, giống như lốc xoáy sâu thẳm.

Cuối cùng, tất cả đều chìm xuống.

Khóe môi Nghiêm Thận nhếch lên, để lộ nụ cười ngây thơ, cười cười mà xin lỗi tôi, "Xin lỗi, Khanh Khanh đều là lỗi của anh. Em đi ngủ trước đi".

Nhưng cả một đêm đó, tôi không tài nào ngủ được ngon giấc.

Không biết là do lạ chỗ, hay là do mạch nước ngầm không thể giải thích được ban sáng kia.

Tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ đó tôi cũng nằm trên chiếc giường tròn lớn này, có hai con rắn băng lớn bò từ phía sau mặt gương lớn kia bò đến.

Bọn chúng đứng lên, chăm chú nhìn tôi bằng cặp mắt rắn ngập tràn dục vọng và lạnh lẽo, sau đó chậm rãi quấn quanh người tôi.

"Buông ra--!".

Tôi chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ngồi dậy.

Ngoài cửa sổ có tia chớp sáng lóe lên, trong nửa giây ngắn ngủi, ánh sáng chiếu vào trong căn phòng sáng rực như ban ngày.

Nhưng bên cạnh tôi không có ai.

"... Nghiêm Thận?".

Vừa ngập ngừng lên tiếng gọi, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.

"Anh đi đâu vậy?".

"Đi lấy nước".

Nghiêm Thận đi vào, thuận thế ngồi bên cạnh tôi, vòng tay ôm lấy tôi, hỏi: "Em gặp ác mộng sao?".

Trên người của anh ấy có mùi rượu vang đỏ thoang thoảng, phảng phất trong không khí bay lại đây.

"Khanh Khanh đừng sợ, anh về rồi đây".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zhihu