6. Phần 5 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[19]

Đoạn video 'Cõng bà' của Tần Quy Lễ lần trước vẫn đang phổ biến.

Lần này có người có dụng ý đem thông tin của tôi phát tán trên mạng, một số hình ảnh xấu xí thời đi học của tôi được các tài khoản mạng đăng lại, hơn nữa còn xuất hiện nhiều 'người trong cuộc' cố ý bôi đen những tin tức về tôi.

Bọn họ nói tôi cái gì mà thời đi học chẳng phải người tốt, hay giở trò tai quái, lại còn nhiều lần cướp bạn trai của người khác.

Nói tôi hồi Trung học đã bắt nạt bạn học trong trường.

Nói tôi khi lên Đại học đã phẫu thuật thẩm mỹ...

Cái tin tức nóng được tiết lộ mỗi lúc một nhiều.

Càng quá đáng hơn chính là có người đã tung tin, lần trước tôi cải trang làm bà cụ chính là vì để câu dẫn Tần Quy Lễ.

Mà bây giờ tôi lại đang dùng tiền để giữ Tần Quy Lễ ở lại nhà tôi.

Tôi nắm chặt điện thoại mà xem hết tất cả những thứ được gọi là tiết lộ bí mật kia, mãi một lúc sau cũng không thể nói được thành lời.

Thật quá đáng, mợ nó đúng là quá đáng thật.

Thật đúng là lố bịch.

Mấy cái tiết lộ thông tin quái quỷ gì vậy?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tam Thất, "Bây giờ tớ phải làm gì đây?".

Làm một video để giải thích sao?

Nhưng đối với vài ba người hâm mộ của tôi, cho dù có đăng tải đoạn video giải thích thì cũng không được mấy người xem.

Tam Thất nhíu mày một lúc, sau đó lên tiếng: "Đi tìm Tần Quy Lễ, nói gì thì chuyện này cũng có liên quan đến cậu ta, để xem cậu ta giải quyết thế nào".

Tôi cũng muốn xem Tần Quy Lễ sẽ phản ứng thế nào nên liền đồng ý.

Nhưng mà, lúc ra ngoài lại phát hiện ra Tần Quy Lễ đã đi đâu từ sáng sớm rồi.

Ngay cả Du Bạch ngủ cùng phòng cũng không biết Tần Quy Lễ đã từ khi nào.

Tôi thơ thẩn nhìn ra ngoài sân.

Nụ hôn tối hôm qua chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, thế nhưng trong lòng tôi lại đang mong đợi điều gì đây?

Chờ đợi cậu ấy vì sự cố kia mà ở bên cạnh tôi hay sao?

Đúng là quá ngu ngốc.

Định thần lại, tôi kéo kéo tay áo của Tam Thất, "Tài khoản của cậu nhiều fans hơn, một lúc nữa tớ làm một đoạn video giải thích, cậu giúp tớ đăng lên tài khoản của cậu nhé?".

"KHÔNG ĐƯỢC!".

Tam Thất hất tay áo, vẻ mặt đầy tức giận.

"Lại nói về chuyện hôm qua hai người đã hôn nhau. Kiều Nam Nhất, cửa kính nhà cậu là loại phản quang, cậu nghĩ lúc con chó nhà cậu nhào đến đúng lúc Tần Quy Lễ không nhìn thấy hay sao?".

"Cậu ta chắc chắn là nhìn thấy. Với cái tốc độ khi cậu nhào vào lòng Tần Quy Lễ, vốn dĩ có đủ thời gian để đẩy cậu ra, nhưng cậu ta lại không làm".

"Nụ hôn đó, chắc chắn là Tần Quy Lễ cũng cố tình làm vậy!".

Sau khi nghỉ một hơi, Tam Thất lại nói tiếp, "Còn lời của Tần Quy Lễ ở phần bình luận trước đó, với cả thái độ đối với cậu ở sân trượt băng ngày hôm qua...".

"Tần Quy Lễ bày ra cái dáng vẻ cũng có cảm tình với cậu, lại rất thích thú trước cảm giác mập mờ không rõ ràng với cậu, bây giờ xảy ra chuyện lại định bỏ của chạy lấy người sao?".

Vừa nói, Tam Thất vừa xắn cổ tay áo lên.

"Đi, tớ dẫn cậu đến trường học của Tần Quy Lễ".

Vốn dĩ tôi còn định cự tuyệt, thế nhưng Tam Thất không nói hai lời, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền túm tôi kéo đến trường của Tần Quy Lễ.

Tìm hết một vòng trường, Tần Quy Lễ thì chưa tìm được, ngược lại lại thấy một người khác.

Là Thẩm Niệm.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng.

Thanh thật mà nói thì Thẩm Niệm xứng đáng được xem là một nữ thần.

Chỉ là nữ thần này có vẻ nhìn tôi không được thuận mắt cho lắm, khi vừa nhìn thấy tôi đã bừng bừng khí thế bước đến.

"Cô là Kiều Nam Nhất?".

Tôi còn tưởng tượng ra cảnh tượng trong mấy bộ phim truyền hình và đời thực đều giống nhau, tôi sẽ ưỡn ngực lên và dõng dạc đáp: "Là ông của cô đây".

Nhưng thực tế thì tôi chỉ nhẹ giọng đáp lại, "Đúng, có chuyện gì vậy?".

Thẩm Niệm liếc nhìn tôi rồi đưa tay lên, một cái tát trong nháy mắt hạ cánh ngay một bên má của tôi.

Mà tôi và Tam Thất đứng bên cạnh lúc này còn chưa kịp phản ứng lại.

Trên má tôi truyền đến một cảm giác nóng rát.

Tôi nhíu mày nhìn Thẩm Niệm, thậm chí nguyên do của cái tát vừa rồi tôi còn chẳng biết.

Tam Thất thiếu kiên nhẫn, cô ấy lấy lại tinh thần trước tôi, Tam Thất lôi lôi kéo kéo tay áo của Thẩm Niệm định đánh trả, nhưng lại bị cô ta đẩy ra.

Ánh mắt Thẩm Niệm lạnh lùng nhìn tôi: "Tôi và Tần Quy Lễ đã giảng hòa rồi, lần sau nếu tôi còn phát hiện cô quấn lấy bạn trai tôi thì không chỉ có mỗi cái tát đơn giản như này đâu".

Giảng hòa rồi.

Vậy nên nụ hôn tối hôm qua thực chất chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

Trong đầu tôi ngập tràn thông tin vừa rồi nhưng cũng không quên giơ tay đánh trả.

Có điều...

Thẩm Niệm trông dáng người thon gầy như vậy nhưng sức lực cực kỳ khỏe, cô ta nắm chặt cổ tay của tôi. Kể cả tôi và Tam Thất cho dù có đến hai người nhưng vẫn không thể đánh lại được với Thẩm Niệm.

Trong lúc giằng co qua lại, cả ba người chúng tôi đều trông khá chật vật.

Xung quanh có rất nhiều người tụ lại để xem náo nhiệt, lại không ngừng có tiếng xì xào bàn tán.

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, xung quanh bốn bề tự dưng im bặt.

Trong lúc hỗn loạn, tôi ngẩng đầu lên, vừa đưa mắt nhìn liền thấy Tần Quy Lễ đang bước nhanh đến.

[20]

Ba người chúng tôi cứ vậy mà lôi lôi kéo kéo nhau được một lúc, tiếp đó trong đám đông người đang vây xem có một nam sinh tách ra khỏi đám người đi lại, rồi thì thầm vào tai Tần Quy Lễ điều gì đó.

Cậu ấy bước nhanh về phía trước, dễ dàng tách ba chúng tôi ra.

Thẩm Niệm chỉnh lại tóc, vẻ mặt đầy ủy khuất đi về phía trước. Tay cô ta đưa lên, yếu ớt mà chạm vào một góc áo của Tần Quy Lễ.

"Quy Lễ, hai người họ bắt nạt...".

BỐP.

Lời còn chưa kịp nói xong, một thanh âm giòn tan chợt vang lên.

Cái tát đó là do Tần Quy Lễ đánh.

Mọi người xung quanh kinh ngạc cảm thán. Ai nấy đều kinh ngạc mà nhìn Tần Quy Lễ, kể cả tôi.

Ở trước mặt mọi người Tần Quy Lễ vậy lại mạnh tay tát Thẩm Niệm một cái.

Chỉ mới vài phút trước, cô ta còn kiêu ngạo hất cằm nói rằng mình là bạn gái của Tần Quy Lễ.

Sau khi thu tay về, sắc mặt Tần Quy Lễ vô cảm nhìn Thẩm Niệm.

"Cái tát này là đánh thay bạn gái của tôi".

Tôi ngẩng người mất vài giây.

Mãi cho đến khi Tần Quy Lễ nắm tay tôi, tôi mới nhận ra 'bạn gái' trong lời cậu ấy nói chính là tôi.

Ánh mắt Tần Quy Lễ lạnh lùng nhìn Thẩm Niệm, mỗi một chữ cậu ấy nói ra đều mang theo sự lạnh giá.

"Trước tiên, thật ngu xuẩn khi tự mình tạo ra cái tin đồn này. Không phải tôi đã sớm nói rằng giữa chúng ta đã không còn khả năng quay lại với nhau rồi hay sao".

"Cái gì mà người trong cuộc tung tin tức lên mạng, tất cả đều là do cô làm hết đúng không?".

Thẩm Niệm há miệng thở dốc, dường như muốn phản bác lại nhưng đã bị Tần Quy Lễ cướp lời

"Còn nữa, vừa rồi mới chỉ là một cái tát thôi".

"Bạn gái tôi mong manh yếu đuối, cái này là tôi thay cô ấy đánh trả".

Cậu ấy siết chặt nắm tay hơn một chút, nhẹ giọng nói tôi thật ngốc.

Cậu ấy cúi đầu liếc nhìn tôi một cái rồi nhẹ giọng nói: "Hai người mà không đánh lại một, đúng là ngốc mà".

Mặt tôi đỏ lên, cũng chẳng có lời nào để phản bác lại được.

Mà ở bên kia, Thẩm Niệm mới vừa rồi còn một chấp hai, ấy vậy mà bây giờ lại đột nhiên che mặt rồi khóc lên.

Lúc cô ta khóc, hai bả vai khẽ run run, giọng điệu nghẹn ngào, "Nhưng mà Tần Quy Lễ... Cũng chỉ là bởi vì em thích anh...".

Cái này có phải gọi là khi người yêu cũ khóc thì người hiện tại phải thua*

(*) TIỀN NHÂM NHẤT KHỐC HIỆN NHÂM TẤT DU (前任一哭,现任必输): Ý chỉ loại tình huống mặc dù đã chia tay người cũ và quen người mới nhưng vẫn còn tình cảm với đối phương, khi người yêu cũ khóc trước mặt mình thì người yêu hiện tại sẽ phải chịu thua

Mắt thấy đối phương bật khóc như hoa lê dính mưa, người 'bạn gái' đương nhiệm là tôi đây lúc này trong mơ màng hồ đồ mà đột nhiên thấy lo lắng hơn.

Tôi đưa mắt nhìn Tần Quy Lễ.

Không biết có phải người này đã hiểu sai ý của tôi hay không mà khi đối diện với ánh mắt của tôi, cậu ấy bất chợt nhíu mày, lời nói lại càng thêm lãnh đạm

"Thẩm Niệm, chúng ta mới chỉ bên nhau được một tuần, huống hồ gì chia tay cũng đã mấy năm, giờ lại nói thích là ý gì đây hả?".

"Hơn nữa".

"Cái tâm tư nhỏ bé đó của cô đối với tôi chỉ vô dụng thôi".

"Cô cũng biết từ trước đến nay tôi chưa từng ra tay với con gái, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Từ giờ về sau nếu cô còn giở trò gì sau lưng bạn gái tôi nữa, tôi không ngại phá lệ thêm lần nữa đâu".

Nói xong, Tần Quy Lễ nhẹ nhàng nắm tay tôi rồi xoay người dắt tôi rời đi. Xuyên qua đám đông, xung quanh bùng nổ một trận huyên náo

Tôi vẫn có thể nghe được tiếng nhịp tim đang đập của mình, rất rõ ràng

[21]

Cái gọi là tin đồn trên mạng, chỉ qua một đêm liền biến mất. Bởi vì có người đã thay tôi làm sáng tỏ hết thảy mọi thứ.

Đoạn video lên xu hướng tối qua, chỉ là tôi và Tam Thất đều không biết chuyện đó.

Còn Tần Quy Lễ đêm qua đã phát hiện ra, thế nên cả một đêm không ngủ, suốt đêm làm một đoạn video tổng hợp để làm sáng tỏ mọi chuyện.

Vì để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Dư Bạch mà Tần Quy Lễ ngồi ngoài sân cả một đêm.

Bộ sưu tập video đó rất dài, trong đó bao gồm rất nhiều ảnh của tôi và Tần Quy Lễ.

Đa phần trong số đó đều là ảnh do cậu ấy chụp lén.

Sau khi xem xong đoạn video, trên mặt tôi đã giàn giụa nước mắt.

Hóa ra khi tôi thầm thích một người, thì cậu cũng âm thầm thích tôi mà tôi không hề hay biết.

Chuyện của Tần Quy Lễ cùng Thẩm Niệm là năm nhất Trung học.

Hai người yêu nhau được một tuần, bởi vì Thẩm Niệm quá phô trương nên bị giáo viên chủ nhiệm bắt làm hình mẫu để trách phạt.

Thẩm Niệm nhanh chóng nói bản thân trong sạch, lại còn đem hết trách nhiệm cho Tần Quy Lễ.

Thậm chí Thẩm Niệm còn nói rằng chính Tần Quy Lễ đã ép buộc cô ta yêu đương với mình.

Cũng nhờ vào 'tiếng tăm lừng lẫy' của Tần Quy Lễ mà ban giám hiệu nhà trường cực kỳ tin tưởng vào những lời đó.

Mà Tần Quy Lễ từ đầu đến cuối đều không lên tiếng để biện minh cho mình.

Kể từ lần đó, Tần Quy Lễ không rung động với một ai nữa, cho đến khi...

Năm thứ hai cậu ấy gặp tôi.

Trong video, Tần Quy Lễ nói, lên năm hai mình thầm thích một cô gái đáng yêu.

Hai người đều là học sinh nội trú, Tần Quy Lễ nếu không có việc gì làm sẽ lên sân thượng ngủ, còn cô gái ấy sau khi tan học thường sẽ lên sân thượng để tập múa.

Không biết bao nhiêu lần Tần Quy Lễ nằm trong một góc của sân thượng, nhưng cô gái kia lại không hề nhận ra cậu ấy cũng đang có mặt ở đây.

Lại sau nữa, khi Tần Quy Lễ định bày tỏ với cô gái ấy, vô tình lại phát hiện ra đối phương lại là con gái chủ nhiệm lớp của mình.

Mỗi lần khi nghĩ đến vẻ mặt tự hào của thầy chủ nhiệm khi nhắc đến con gái mỗi khi đứng lớp, Tần Quy Lễ lại chần chừ do dự, cuối cùng lại từ bỏ.

Thôi bỏ đi, cũng không thể làm chậm trễ cô ấy được, chờ đến khi thi đậu Đại học lại bày tỏ vậy.

Vậy nên Tần Quy Lễ luôn âm thầm quan sát cô ấy.

Hai năm yêu thầm, cậu ấy còn chưa từng đối phương trò chuyện lấy một câu.

Nhưng trải qua hai năm âm thầm quan sát, Tần Quy Lễ hiểu rõ người mình thích hơn ai hết.

Trong đoạn video, Tần Quy Lễ giúp tôi làm rõ những ẩn tình, giải thích những hiểu lầm.

Cậu ấy nói, thật khó khăn khi chờ tôi vài Đại học.

Khi Tần Quy Lễ chuẩn bị tỏ tình, vì cẩn trọng bên cậu muốn dùng tài khoản ẩn danh để tỏ tình với tôi.

Nhưng tôi đã từ chối.

Mà lý do tôi đưa ra để từ chối chính là - Tần Quy Lễ không phải người tốt, lại chẳng thể làm được chuyện tốt nào.

Điều này đã khiến cậu ấy cực kỳ buồn phiền.

Còn tôi khi nhìn thấy điều này cũng buồn phiền không kém.

Tôi nhớ ra rồi.

Chẳng trách khi Tần Quy Lễ vác tôi trên vai, cậu ấy đã bị cô gái mình thích từ chối vì cậu không phải người tốt lại không làm được việc tốt.

Cho tôi xin đi.

Cậu có thấy ai dùng tài khoản ẩn danh để tỏ tình hay không?

Tôi chỉ nghĩ rằng có ai đó đùa mình nên thuận miệng viện ra lý do không làm được việc tốt để từ chối.

Nếu không phải có đoạn video giải thích này, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được là người đã dùng tài khoản ẩn danh để tỏ tình với tôi, lại là Tần Quy Lễ.

Để thay tôi làm sáng tỏ hết mọi thứ, ở cuối video Tần Quy Lễ còn đính kèm một ảnh chụp màn hình.

Chính tại phần bình luận của video thịnh hành lần đó, có người đã cảm thán rằng phải tích công đức bao nhiêu đời mới được một anh đẹp trai khiêng trên vai đây?

Phía dưới, tài khoản của Tần Quy Lễ đã để lại bình luận.

[Tôi đã tích đức]

Phần cuối của đoạn video là một tấm ảnh, đó là ảnh chụp bóng lưng của tôi, ngoài ra còn có thể nghe thấy được giọng nói của Tần Quy Lễ phát ra từ trong video.

"Buổi tối hôm nay, xem như chúng tôi đã ở bên nhau rồi".

"Là tôi đã tích được công đức".

[22]

Sau khi xem xong đoạn video, tôi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra một bên tai của Tần Quy Lễ đã ửng hồng.

Thấy tôi nhìn mình như vậy, cậu ấy quay đầu lại, giọng điệu rất nhẹ, "Có phải là... rất sến không?".

Tôi không đáp lại.

Tần Quy Lễ bị tôi nhìn đến cảm thấy không được tự nhiên, cậu đưa tay lên sờ sờ chóp mũi, rồi tự mình chê cười bản thân, "Hình như có chút quá lố nhỉ?".

Hình tượng Tần Quy Lễ trong ấn tượng của tôi là một người vừa kiêu ngạo lại nổi loạn.

Tôi vẫn luôn biết cậu ấy rất đẹp trai, nhưng tôi thích Tần Quy Lễ dường như cũng không phải chỉ vì nhan sắc kia.

Sống trên đời mười tám năm, tôi đều sống trong khuôn khổ của ba tôi, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều đơn giản lại có phần cứng nhắc.

Nhưng Tần Quy Lễ thì khác.

Cậu ấy có thể sống tùy ý, tựa như trên đời này không có gì có thể khiến cậu ấy phải đắn đo cả.

Chỉ cần một lời không hợp tai hay một bất đồng nhỏ cũng đủ khiến Tần Quy Lễ vung nắm đấm lên.

Nhưng cũng có thể là người sau giờ học vẫn còn vùi đầu đọc sách.

Trên đời này dường như không có việc gì mà Tần Quy Lễ không làm được, chỉ là cậu có muốn làm hay không thôi.

Chàng thiếu niên buông thả ấy tựa như ánh sáng chiếu rọi thanh xuân của tôi.

Nhưng giờ phút này, người con trai trong ký ức của tôi chưa từng nhíu mày kia lại vì lo lắng mà bên tai đã đỏ bừng.

Sự tương phản mãnh liệt trong phút chốc làm trái tim tôi dịu đi mấy phần, nhưng cũng không vì vậy mà ngại ngùng.

Thế nên tôi đưa ngón tay về hướng Tần Quy Lễ ngoắc ngoắc, ra hiệu gọi cậu ấy lại gần.

Cậu ngoan ngoãn đi lại đây.

Khi khuôn mặt đó đến gần tôi hơn, nhịp tim của tôi lại đập nhanh không kiểm soát được.

Giữa tiếng nhịp tim đập đinh tai nhức óc, tôi ghé sát tai Tần Quy Lễ, nhẹ giọng nói:

"Để tớ nói cho cậu nghe một bí mật".

"Thật ra, tớ đã thích cậu từ lâu lắm rồi".

Tần Quy Lễ mỉm cười, bên tai lại ửng hồng

"Tớ biết".

Cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt của cậu tôi thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình, vẻ mặt tôi đầy kinh ngạc.

"Có qua có lại, tớ cũng sẽ nói cho cậu nghe một bí mật".

"Buổi tối hôm trước, Du Bạch đã cho tớ xem nhật ký của cậu".

Cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên.

"Không thể có chuyện đó được! Lần trước sau khi bị Du Bạch nhìn thấy quyển nhật ký, tớ đã đem cất đi rồi, cậu ấy làm thế nào mà trộm đi được?".

Tần Quy Lễ vui vẻ mỉm cười, "Trí nhớ của Du Bạch rất tốt nha, cậu ấy... đã đọc cho tớ nghe".

"...".

Du Bạch quả thực không hổ danh là Thủ khoa năm đó, chỉ cần xem qua nhật ký liền có thể nhớ được nội dung bên trong.

Tôi nhìn Tần Quy Lễ chăm chăm một lúc lâu, sau đó đột nhiên lấy điện thoại ra.

Cậu ấy ngẩn người, hỏi tôi, "Cậu làm gì vậy?".

Tôi cười đáp: "Gọi điện cho Tam Thất, tiện thể kể cho cô ấy nghe chuyện hồi nhỏ Du Bạch từng bị ngã xuống hố xí...".

(Hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zhihu