CHƯƠNG 1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【1.】

Thật ra Thái tử không thích ta, ngày đó chàng quay đầu chẳng qua là bởi vì bị hạt cát bay vào mắt.

Nhưng Thái tử phi cảm thấy chàng hẳn là đã coi trọng ta, dù sao mặt của ta và người trong lòng của Thái tử có vài phần tương tự.

Cho nên xế chiều hôm đó Thái tử phi đến nhà ta hỏi ta có nguyện ý vào Đông cung hầu hạ Thái tử hay không, cha mẹ ta nơm nớp lo sợ mà đồng ý. Thu dọn hành lý xong một cước đá ta ra khỏi nhà, ta đành im lặng tập trung đi theo phía sau Thái tử phi, sợ sẽ nói phải lời không nên nói.

Thái tử phi cũng không phải độc ác như trong tiểu thuyết thường nói, nàng luôn cười híp mắt gọi tên ta.

"Kim Bảo~"

Âm cuối kéo rất dài, nghe rất lưu luyến.

"Ta ghét Thái tử," Thái tử phi luôn luôn nói như vậy, "Muội hầu hạ hắn có cảm thấy hắn là kẻ điên không?"

"Ah? Tại sao tại nói như vậy?"

Ta chậm rì rì nhai bánh ngọt, Thái tử phi bây giờ không còn múa đao cầm thương nữa mà thích ở trong bếp làm này làm kia, biến ta thành nhân viên ăn thử của nàng.

Nàng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ cúi đầu nhồi bột mì. Tóc sáng như tơ, nhìn qua giống như một tiên nữ.

Thái tử phi lại nói, "Ta rất ghét hắn."

Sau đó chớp chớp mắt, lệ cũng tuôn rơi.

Ta cũng không hiểu lắm đầu đuôi ngọn nguồn, chỉ là tối nay Thái tử tới.

Chàng đến thăm Thái tử phi, tuy rằng nàng cũng không để ý tới chàng.

Thái tử phi dựa vào ghế dài, trong tay cầm sách. Để cho Thái tử đứng ở cửa gần một nén nhang, có lẽ là cảm thấy hơi mất mặt, Thái tử phất phất tay về phía ta. Chàng cũng gọi ta là Kim Bảo, có điều hầu như lúc nào giọng điệu cũng đều rất lạnh lùng. Thỉnh thoảng ở trên giường lại gọi ra một dạng phong tình khác, có điều khi đó chàng luôn gọi sai tên.

"Tuệ Ninh."

Là tên Thái tử phi, lúc chàng phát hiện ra lại tràn đầy áy náy sờ sờ đầu ta, trấn an nói: "Nàng là Kim Bảo."

Thái tử gọi ta nên ta liền đi qua.

Chàng xoa xoa đỉnh đầu ta giống như xoa con gấu mèo chàng nuôi trong thư phòng.

"Nương nương hôm nay đã ăn gì? Hai nàng đi đâu dạo?"

Ta thành thật trả lời, thái tử rũ mắt tựa như đã yên tâm.

"Rất tốt, Kim Bảo là một bé ngoan."

Thái tử phi ở một bên tiếp lời, "Còn phải nói nữa sao, rõ ràng khuôn mặt giống nhau như vậy. Nhưng Kim Bảo chính là đứa nhỏ ngoan, không giống tiện nhân kia!"

Tiện nhân trong miệng Thái tử phi là tiểu nữ nhi của phủ Vĩnh Ninh Hầu, thanh mai trúc mã Liễu Nam Yên của Thái tử. Ta không biết ân oán của các nàng, Thái tử phi cũng không nói, chỉ nói sau này ta sẽ biết.

Lúc ấy nàng tỏ ra rất ghét bỏ mà nhồi nhồi bột mì, "Đó chính là tiện nhân đứng đầu trong tất cả tiện nhân."

Thái tử nghe nàng nói thế hình như có chút bất đắc dĩ. Chàng mím môi, trong mắt như cưng chiều lại giống như cảnh cáo.

"Tuệ Ninh, không thể nói bậy."

Thái tử phi bĩu môi, hai đầu chân mày là khí chất hào hùng của con gái nhà võ.

"Đi đi."

Ta đột nhiên nhớ tới ban ngày Lý ma ma có nói: "Đừng thấy tiểu thư nhà chúng ta mỗi ngày nhào bột, đôi tay này có thể vung nổi giáo dài đấy. Mọi người ở Mạc Bắc kia thường nói tiểu thư oai hùng mạnh mẽ, cái giáo dài kia nặng tổng cộng hai mươi hai cân, chỉ sợ ngươi cầm thôi cũng không nổi!"

Lý ma ma rất là kiêu ngạo, "Bộ dáng tay nhỏ chân nhỏ của ngươi sao có thể so với tiểu thư chúng ta, thật không biết Thái tử thích ngươi ở điểm nào."

Bà chưa bao giờ gọi Thái tử phi là nương nương, Lý ma ma chỉ gọi nàng là tiểu thư.

Tuy rằng Lý ma ma không thích ta, nhưng Thái tử phi vẫn rất bảo vệ ta. Nàng thấy ta thương tâm, lập tức nói: "Ai nói Kim Bảo nhà chúng ta vô dụng, Kim Bảo làm đậu hủ rất ngon. Kim Bảo nhà chúng ta ấy~ có một tấm lòng son đó nha!

Ta từ nhỏ đã ngu ngốc, ngay cả cha mẹ ta cũng không thích. Cho nên ta thật vui vẻ khi Thái tử phi đối xử tốt với ta như vậy, ngày thường ta cũng cùng nàng ở chung một chỗ, đương nhiên biết nàng không phải thật sự chán ghét Thái tử.

Thái tử phi dùng bột nhào nặn thành hình người, là hình dáng của Thái tử rồi đặt ở bên gối đầu, ngày ngày cùng nàng ngủ.

Cho nên ta mới không rõ vì sao Thái tử gần trong gang tấc mà nàng không cần, lại muốn Thái tử nắn bằng bột mì kia.

Thái tử phi bảo Thái tử đi, Thái tử liền thật sự cất bước rời đi. Ta đuổi theo, Thái tử ở hòn núi giả chờ ta.

"Kim Bảo, chạy chậm một chút."

Chàng đưa tay giữ ta lại.

"Điện hạ, nương nương không phải thật lòng muốn nói những lời đó, thật ra nàng rất nhớ ngài."

"Ta biết."

Ta và Thái tử sóng đôi đi tới, chàng vuốt ve đầu ngón tay của ta.

"Là ta đã làm ra việc không thể tha thứ."

Ta nhất thời ngây ngẩn cả người, Thái tử phi là người tốt như vậy, nếu như nàng cũng không thể tha thứ thì nhất định là chuyện rất quá đáng.

Nhưng ta nhìn ra được, Thái tử yêu Thái tử phi.

Ta hít mũi một cái, có lẽ cuối thu trời quá lạnh làm cho ta nhiễm lạnh.

"Mỗi ngày đều đến nói lời xin lỗi, một ngày nào đó nương nương sẽ tha thứ cho ngài."

Thái tử nở nụ cười, chàng ôm ta vào trong ngực. Mùi thơm của trúc xanh bao phủ lấy ta.

"Kim Bảo thay ta ở bên nương nương nhiều hơn đi."

【2.】

Trong lòng Lý ma ma có hai hồ ly tinh.

Đại hồ ly tinh là Liễu Nam Yên, tiểu hồ ly tinh chính là ta.

Thái tử phi mỗi ngày cùng tiểu hồ ly tinh là ta đây chơi đùa cùng nhau làm cho bà vô cùng bất mãn. Bà luôn lặng lẽ ở bên tai Thái tử phi nói: "Tiểu thư, nàng đoạt hết sủng ái của điện hạ, người nên cẩn thận một chút mới được!"

Thái tử phi không nhìn bà, chỉ bảo ta ăn hết bánh ngọt.

"Tâm của Giang Duật Xuyên không ở chỗ ta, làm sao Kim Bảo có thể cướp đi?"

Lý ma ma hừ mũi một tiếng, nhìn ta càng thêm không vừa mắt. Thái tử phi kéo tay ta, cười đến mức đôi mắt cong cong.

Nàng nói: "Kim Bảo à muội đừng trách bà ấy, Lý ma ma nhìn ta lớn lên nên thật sự có chút thiên vị, nhưng mà bà không phải người xấu."

Ta biết Lý ma ma không phải người xấu, ngay cả lúc bà ấy cảnh cáo ta không được câu dẫn Thái tử cũng chỉ là hơi lớn tiếng một chút.

Lý ma ma đau lòng cho Thái tử phi, mỗi sáng sớm gà vừa gáy bà sẽ rời giường ngáp dài một cái sau đó vào phòng bếp sắc thuốc cho Thái tử phi. Bà luôn nói nếu thuốc này qua tay người khác bà sẽ không yên tâm.

Ta có một khoảng thời gian bị nhiễm phong hàn, Lý ma ma sắc thuốc cho Thái tử phi liền thuận tay nấu luôn thuốc cho ta.

Bình thường ở nhà xay đậu cũng vào canh giờ này, ta không ngủ được nên trực tiếp bưng chén ngồi chờ bên cạnh Lý ma ma.

Lý ma ma mập mạp ngồi trên ghế, mông bà như hai quả đồi lắc trái lắc phải theo động tác của bà.

Bà ấy sắc thuốc xong thì đổ vào bát cho ta, chiếc bát kia là đồ tráng men Cảnh Thái Lam. Phía trên vẽ chim ri, cạnh bát dùng bột vàng tô. Quả thật trông rất giàu có sang trọng, Lý ma ma nói nữ tử bán đậu hủ như ta không biết là phúc phận tu được mấy đời mới có thể vào được Đông cung.

"Đây đều là công lao của tiểu thư nhà chúng ta, ngươi phải nhớ kỹ lòng tốt của người!"

Ta vừa uống thuốc vừa gật đầu, thuốc rất đắng. Lý ma ma nhét vào tay ta mấy viên mứt hoa quả.

"Dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu mà chút khổ như vậy cũng không chịu nổi, ngươi có biết thuốc này của tiểu thư đắng cỡ nào không?"

Thuốc của Thái tử phi phải sắc đủ hai canh giờ, lúc này khói bay ra đều mang theo vị đắng.

Lý ma ma nói: "Đều tại tiện nhân Liễu Nam Yên kia, chờ nàng ta vào Đông cung ngươi cũng không thể để cho điện hạ bị nàng câu đi, ngươi phải giúp tiểu thư củng cố ân sủng có nhớ chưa!"

"Nương nương mua ta về là vì củng cố ân sủng sao?"

Lý ma ma ngừng nói, động tác quạt gió trên tay cũng dừng lại. Trong giọng nói mang theo phẫn hận và chút khí thế không chịu thua kém, "Nếu không thì sao, tiểu thư cũng không thể cúi đầu chắp tay đem Thái tử nhường đi! Ngươi thoạt nhìn ngốc như vậy, nhất định không phải là đối thủ của Liễu Nam Yên. Chỉ cầu đến lúc đó người đừng có giống như đám cỏ đầu tường kia, phản bội tiểu thư rồi chạy đến bên Liễu Nam Yên!"

Ta lắc đầu, "Sẽ không đâu, nương nương đối xử với ta rất tốt."

Lý ma ma đi nghỉ ngơi, lại dặn dò ta, "Ngươi cũng phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, ngươi có khuôn mặt giống với Liễu Nam Yên, khó bảo đảm nàng ta không sinh lòng chán ghét ngươi."

Ta lại gật đầu, "Vậy ta cách xa nàng ấy một chút."

Lý ma ma cạn lời, bà mắng ta: "Thật là ngu xuẩn."

Ta ở bên cạnh bà thật lâu mới hiểu được khúc mắc giữa Thái tử phi và Liễu Nam Yên.

Liễu Nam Yên là trưởng nữ của phủ Vĩnh Ninh Hầu, nổi tiếng khắp Trường An, cũng là bạn thời thơ ấu kiêm luôn danh hiệu thanh mai trúc mã với Thái tử điện hạ. Hai người thuở nhỏ ở Thái học viện cùng nhau đọc sách, nếu không có gì bất ngờ xảy ra vị trí Thái tử phi hẳn là của Liễu Nam Yên.

Năm mười tám tuổi Thái tử bị Hoàng đế phái đến biên cương rèn luyện lại nhất kiến chung tình với con gái Đại tướng quân Tạ Tuệ Ninh, sau khi trở về lập tức cầu Bệ hạ ban hôn. Liễu Nam Yên thích Thái tử, làm sao có thể nuốt xuống cơn tức này.

Lý ma ma nói với ta: "Liễu Nam Yên mắc mớ gì không chịu nổi, mà nếu thật thế thì nàng ta cũng chỉ viết ra được vài bài thơ bi thương chua chát thôi. Còn dám nói tiểu thư của chúng ta có mắt không tròng, nếu là đang ở Mạc Bắc thì ta sẽ đem răng nàng ta đánh không rơi hết thì không dừng."

Sẵn trớn cao trào bà lại nói thêm, "Tiểu thư của chúng ta không so đo, nàng ta dù sao cũng là con gái duy nhất của Vĩnh Ninh hầu, kết quả thế nào thì cũng có một bên thiệt thòi. Ai ngờ tiện nhân kia tự mình rơi xuống nước giá họa cho tiểu thư của chúng ta, tiểu thư thuở nhỏ ở Mạc Bắc làm sao biết được những mánh khóe đó, còn tưởng rằng nàng ta thật sự rơi xuống nước nên nhảy xuống cứu nàng ta, ai ngờ điện hạ lại tới kéo Liễu Nam Yên lên trước."

Nói đến đây mắt Lý ma ma liền đỏ lên, "Lúc đó tiểu thư đã mang thai ba tháng, đứa nhỏ không giữ được mà cơ thể tiểu thư còn để lại mầm bệnh. Dù vậy thì Liễu Nam Yên kia vẫn muốn gả vào Đông cung, ngươi nói xem nàng ta có phải tiện nhân hay không?"

Ta chưa từng gặp Liễu Nam Yên nhưng nghe Lý ma ma nói như vậy liền nhận định nàng ấy khẳng định không phải người tốt.

"Thế nên bây giờ nương nương vẫn chưa tha thứ cho Thái tử sao?"

"Phu thê nào mà không có cãi nhau, qua một thời gian sẽ ổn cả thôi!", bà dặn dò ta, "Ngươi ngàn vạn lần phải tóm chặt lấy Thái tử, đừng có để cho Liễu Nam Yên thực hiện được ý đồ!!"

Ta chỉ có thể gật đầu, nhưng làm sao tóm được Thái tử thì ta không biết.

Mấy ngày sau Thái tử phi nói muốn dẫn ta đi đánh Mã Cầu.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Thái tử phi cưỡi ngựa. Sức khỏe nàng đã khá lên rất nhiều, mặt không còn trắng bệch như mấy ngày trước, giữa hai lông mày cũng không còn buồn bã.

Ánh nắng vừa đủ, Thái tử phi mặc y phục màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa thật cao. Bộ dáng oai hùng hiên ngang ngay cả những nam nhân ở đây cũng không sánh bằng. Nàng nắm lấy dây cương, linh hoạt nghiêng nửa người xuống, bàn tay thon dài cầm lấy roi ngựa. Nhìn chuẩn thời cơ đánh ra, không bao lâu đã ghi được vài điểm.

Chung quanh đều vang lên tiếng khen ngợi, Thái tử phi nhướng mày, cao ngạo tiêu sái giữa hai hàng lông mày hoàn toàn bất đồng với sự dịu dàng của nữ tử Trung Nguyên, nàng giống như trời sinh ra để ra trận chém giết trên lưng ngựa.

Ta đang hăng say xem thì bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo. Người tới quần áo hoa lệ, dung mạo xinh đẹp.

"Thi từ ca phú nàng dốt đặc cán mai, cầm kỳ thư họa cái gì cũng không biết, chỉ là biết đánh mã cầu mà đã khiến ngươi sùng bái đến vậy?"

Ta nhìn người nọ, vừa nhìn sơ qua dáng vẻ nàng và ta cực kì giống nhau. Nhưng tỉ mỉ so sánh lại không có nửa điểm tương tự.

Ta cuống quít hành lễ, Liễu Nam Yên đứng bên cạnh cũng không để ý tới ta mà chỉ nhìn Thái tử phi.

"Thô tục ghê, người lớn lên ở thâm sơn cùng cốc kia mà cũng xứng so với ta." Biểu cảm trên mặt nàng hơi nhăn lại, dáng vẻ có chút không cam lòng, "Chỉ là một người được đồ tể sinh ra, chẳng qua gặp may được làm đại tướng quân. Thế mà cũng muốn giẫm ta ở dưới chân, nàng là cái thá gì."

Ta theo bản năng phản bác, "Ngài nên gọi nàng là Thái tử phi nương nương."

Liễu Nam Yên quay mặt nhìn ta một cái, lại làm như nhìn thấy thứ bẩn thỉu gì đó.

"Ở đây có chỗ để ngươi lên tiếng à? Tạ Tuệ Ninh đưa ngươi vào Đông cung để củng cố địa vị, nàng cũng không nhìn xem ngoại trừ mặt ngươi cùng ta có chút giống thì những cái khác có thể so sánh sao?"

Ta bỗng nhiên cảm thấy lo lắng của Lý ma ma đúng là dư thừa, với tính cách của Liễu Nam Yên nàng mà gây khó dễ cho ta thì sẽ hạ thấp giá trị nhân phẩm của nàng mất.

Liễu Nam Yên nhìn ta như là nhìn một con mèo con chó, ta căn bản không có khả năng trở thành uy hiếp hay đối thủ của nàng.

Thái tử phi đánh xong mã cầu, thấy ta ở cùng Liễu Nam Yên thì nổi giận đùng đùng đi tới kéo ta ra phía sau.

"Liễu Nam Yên, muốn làm cái gì thì cứ hướng tới ta, không được làm khó Kim Bảo."

Liễu Nam Yên che môi, "Kim Bảo? Tên gì mà tầm thường ghê."

Mắt của nàng cong cong, "Ngươi coi ta là cái gì, một người bán đậu hủ không đáng để ta tự hạ thấp giá trị để làm khó làm dễ."

"Hơn nữa, lí do vì sao ngươi tìm một người giống ta như thế để ở bên cạnh Điện hạ thì chắc hẳn trong lòng ngươi đã rõ ràng. Ngươi cũng chả phải trong sáng vô tư gì nha!"

Thái tử phi nắm chặt roi ngựa trong tay, tức giận ngước mắt lên.

"Ta có xấu xa hơn nữa thì cũng không bằng lòng dạ rắn rết của ngươi!"

Liễu Nam Yên nghe xong lời này cũng không cười nữa, dường như biết Thái tử phi có ý gì. Không đầu không đuôi bỏ lại một câu, "Mặc kệ ngươi có tin hay không thì chuyện kia cũng không phải ta làm. Ngày đó quả thật có người đẩy ta, nếu đã không phải ngươi đẩy thì ngươi còn nhảy xuống làm cái gì?"

Thái tử phi nghiêng mặt, lông mi cụp xuống.

Ta còn muốn nói thì đã bị nàng kéo lấy ống tay áo.

"Được rồi Kim Bảo, chúng ta về nhà thôi."

Trên xe ngựa, Thái tử phi vẫn rầu rĩ không vui. Ta lựa lời để khen dáng vẻ cưỡi ngựa tiêu sái vừa rồi của nàng.

Thái tử phi liền nở nụ cười, mắt của nàng rất lớn còn lông mi thì lại dài, lúc cười rộ lên có một vẻ đẹp tiêu sái độc đáo.

Lại nói, Liễu Nam Yên và nàng hoàn toàn khác nhau.

Liễu Nam Yên cười rộ lên luôn dùng tay áo che miệng, bộ dáng dịu dịu dàng dàng nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống như hoa sen thẹn thùng.

Thái tử phi dựa vào đệm mềm rồi đưa tay nhéo mặt ta, "Là lỗi của ta, Kim Bảo, ta đã nghĩ ra biện pháp ngu dốt như vậy."

Nàng yêu Thái tử đến thế, sao có thể dễ dàng tha thứ và để cho Liễu Nam Yên được cưới vào cửa. Cho nên nhất thời không cam lòng, muốn học chút thủ đoạn dựa vào người khác giữ tâm trượng phu.

Nhưng Thái tử phi không phải người keo kiệt như vậy, nàng sinh ra ở Mạc Bắc. Trong xương cốt là phóng khoáng và tiêu sái không kém thua nam nhân, nàng không muốn và cũng khinh thường chuyện đi làm khó một nữ nhân khác vì Thái tử.

Thái tử phi vươn tay ra, ngón tay đã không còn vết chai do cả ngày cưỡi ngựa múa thương tạo thành.

Nàng nhìn thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên. Cũng không còn nhìn thấy được phương trời xanh kia, chỉ thấy được nóc xe thấp bé.

Đôi mắt trong suốt kia càng thêm trong suốt. Nàng nhìn ta, chợt thở dài một hơi.

"Kim Bảo, trở về nhà muội muốn ăn gì ta sẽ làm cho muội."

Buổi tối hôm đó Thái tử tới phòng ta, chàng chỉ cần đứng đó như vậy cũng đủ trở thành cảnh đẹp ý vui.

Tất cả những từ ngữ tốt đẹp trong sách của huynh trưởng đều dùng để miêu tả chàng cũng không quá đáng.

Thái tử cúi người kề cạnh ta, mái tóc dài buông xuống. Giọng nói dịu dàng khàn khàn khiến ta nhất thời xấu hổ.

"Hôm nay chơi có vui không?"

Ta lắp bắp, "Cũng... cũng tạm."

Thái tử bật cười, như là đang cười sự ngu ngốc của ta.

"Thái tử phi đâu?"

"Nương nương hình như không được vui cho lắm." Ta níu lấy cổ áo Thái tử, có chút thấp thỏm," Ngài thật sự muốn cưới Liễu cô nương sao?"

Thái tử gật đầu, chàng nắm lấy tay ta, "Kim Bảo không muốn sao?"

"Không phải, là..."

Lời của ta còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Thái tử cắt ngang, "Kim Bảo, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể không làm. Chuyện không như ý thường tám chín phần, còn lại hai ba phần cũng không phải ai cũng có thể tự mình quyết định."

"Mùng sáu tháng sau Liễu Nam Yên vào cửa, nàng hãy ở bên nương nương nhiều hơn nhé." Đôi mắt sáng ngời kia nhìn ta, ta cũng không biết cự tuyệt như thế nào.

"Kim Bảo là một bé ngoan, đúng rồi, huynh trưởng nàng có phải đang làm việc dưới trướng Quang Lộc Huân?"

Huynh trưởng của ta chỉ là quan ngũ phẩm, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.

Thái tử đột nhiên nhắc tới việc này làm cho ta không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể gật đầu.

"Kim Bảo đến Đông cung cũng đã ba tháng rồi, có muốn điều gì không?"

Lý ma ma từng nói, tình huống này chính là Thái tử đang cho ta chút ám chỉ. Tiếp theo chỉ cần nói ra nguyện vọng là được rồi, nhưng ta chẳng biết vì sao lại lắc đầu.

Hy vọng huynh trưởng đừng trách ta.

Thái tử nhéo nhéo mặt ta, "Được rồi, Kim Bảo không cần thì thôi."

Nhưng không lâu sau, huynh trưởng vẫn thăng quan. Trở thành phó xạ của Thái tử, tuy rằng vẫn là quản xe ngựa, nhưng lần này huynh ấy còn có thể cầm lệnh phù của Thái tử để điều động quân đội.

Thái tử phi nói Thái tử chính là như vậy.

"Nhìn như một người rất đa tình nhưng kỳ thật lại lạnh lùng từ trong xương máu. Hắn chỉ làm đúng chuyện, về phần tình yêu đều đặt sang một bên."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net