CHƯƠNG 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【7.】

Liễu Nam Yên mang tội bị giam nên Đông cung không thể phát tang. Ta và Thái tử phi đều tự bỏ ra chút tiền đem Liễu Nam Yên chôn cất tử tế, lập bài vị để cúng bái.

Có lẽ Thái tử không biết ta vẫn thường vào ngõ nhỏ cạnh nhà cũ để đốt chút tiền giấy cho nàng. Cha nương đã dọn đến phủ đệ tráng lệ nên ngôi nhà thấp bé khi trước chúng ta sống giờ đã đổi chủ. Gia đình đó có một bé gái mập mạp, có một lần cô bé vừa mở cửa sau ra liền thấy ta đang ngẩng đầu nhìn cây lê từ trong sân vươn một nửa chạc cây ra ngoài.

Cô bé dùng giọng điệu non nớt hỏi ta: "Tỷ tỷ muốn ăn lê phải không?"

Cô bé lên tiếng khiến ta thoát khỏi nhưng suy nghĩ miên man, ta luôn cảm thấy chuyện năm mình mười sáu tuổi cùng người nhà sống tại nơi này đã là chuyện của rất lâu rất lâu về trước, dường như đã qua mấy đời.

Cô bé lại nói: "Tỷ tỷ đừng nhìn nữa, cây lê này không ra quả đâu."

Không biết cây lê này do ai trồng, từ khi ta có kí ức thì đã ở trong sân này. Mỗi năm có thể nở hoa đầy cây nhưng không kết nổi một trái.

Khi đó ta sẽ đứng dưới gốc lê, cô nương vừa tròn mười sáu tuổi xuân có khuôn mặt non nớt, ánh mắt mờ mịt, nhưng hôm nay ta đã hai mươi.

Ta mua cho bé gái đó rất nhiều thức ăn, lại đến cửa hàng đặt may vài bộ quần áo. Cô bé rất vui vẻ, miệng nói toàn những lời dễ nghe.

Ta nghĩ đứa bé Thái tử phi sinh ra chắc chắn cũng đáng yêu như vậy.

Ban đêm Thái tử phi đột nhiên vỡ nước ối, là thai ngược* nên giày vò nàng một ngày một đêm mới sinh ra. Thái tử phi mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch.

*vị trí nằm không đúng chỗ, đứa trẻ không xoay đầu về phía xương chậu.

Trong phòng sinh nồng nặc mùi máu tươi, những sợi tóc đen nhánh ướt đẫm dán sát vào khuôn mặt thanh tú của Thái tử phi. Nàng nằm đó, gọi ta qua.

"Kim Bảo, suýt chút nữa ta đã không vượt qua được." Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, "Nhưng ta đã nghĩ ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới sinh được đứa nhỏ, dù sao ta cũng phải nhìn nó một lần."

Thái tử phi động động cánh tay, đứa trẻ oa một tiếng. Nàng liền cong khóe môi, "Muội xem, con bé thật đáng yêu."

Ta không cười nổi, có lẽ do màu đỏ của chậu nước kia như kim châm đâm vào hai mắt ta. Ta chỉ có thể an tĩnh ở bên Thái tử phi, cùng Lý ma ma chăm sóc cho nàng.

Nhưng Thái tử phi cái gì cũng ăn không vô, nàng như vô hồn nhìn chằm chằm màn giường, thỉnh thoảng chơi đùa cùng đứa nhỏ. Vì quá mức suy yếu nên nàng không có sữa, chỉ có thể giao con cho bà vú phụ giúp nuôi nấng. Những lúc đó Thái tử phi sẽ ngâm nga bài đồng dao không rõ tên, cười nói dịu dàng nhìn con gái.

Thái tử đặt tên cho con bé là Cẩm Nhân, chàng cũng rất yêu Cẩm Nhân. Mặc kệ bận rộn cỡ nào cũng nhất định phải rút ra một chút thời gian chơi đùa cùng Cẩm Nhân. Lần đầu tiên Thái tử ôm Cẩm Nhân đã khẩn trương đến mức không dám nhúc nhích, lặp đi lặp lại gọi tên Cẩm Nhân, lông mày chàng giương cao, trong ánh mắt đều là ý cười.

Ta nghĩ thôi thì như vậy cũng được. Thái tử cùng Thái tử phi còn có Cẩm Nhân là người một nhà là tốt nhất. Nhưng Thái tử phi luôn buồn bã như có một tảng đá đè ở trong lòng. Nàng nhìn trời, lại lần nữa dùng hai tay giả vờ làm đôi cánh, giống như một con chim bay lượn phía chân trời.

Lúc không ôm Cẩm Nhân, Thái tử phi sẽ ôm Thái tử bằng bột mì kia. Đã qua một thời gian dài nên Thái tử bột mì bị nứt ra một khe hở, Thái tử phi sẽ tỉ mỉ chỉnh sửa lại.

Lý ma ma luôn khuyên Thái tử phi: "Tiểu thư, ngài là Thái tử phi, Thái tử thích ngài và con cũng đã có. Chờ sau này ngài chính là Hoàng hậu nương nương, ngài còn muốn thế nào nữa. Cuộc sống không có cái gì hoàn mỹ như ý cả, ngài phải tạm chấp nhận thôi."

Thái tử phi mím môi, trong mắt có chút mất mát. Nàng hỏi ta: "Kim Bảo, muội cũng cảm thấy như vậy sao?"

Nàng rất sợ hãi, nàng sợ phải nghe được câu trả lời khẳng định từ trong miệng ta.

Ta ôm Cẩm Nhân, dù chỉ mới vừa tròn một tháng nhưng xem ra con bé đã lớn hơn rất nhiều so với lúc vừa được sinh ra.

Ta lắc đầu: "Không phải đâu nương nương. Khi còn bé cha nương ta luôn nói phải nghe lời bọn họ, sau đó ta gả cho Thái tử, bọn họ lại nói phải nghe lời Thái tử. Chờ sinh con, ta sẽ từ thê tử thăng chức thành mẫu thân. Nhưng mà không phải như vậy đâu nương nương, trước khi trở thành những thân phận đó thì ta chính là ta."

Là một Doãn Kim Bảo sau khi bận rộn xong sẽ lén lút mua một cây kẹo hồ lô, sau đó ngồi ngây người dưới tàng cây lê, không có chí hướng gì.

Là một Tạ Tuệ Ninh tự do nơi Mạc Bắc, một tay cầm giáo tung hoành ngang dọc, thỏa sức chơi đùa trên lưng ngựa.

Thái tử phi nhắm mắt lại, dường như trên đời này chỉ cần có một tri kỷ có thể hiểu được suy nghĩ của mình đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Nàng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm: "Đúng vậy Kim Bảo, trước tiên thì ta chính là ta."

"Cho dù ta bị vây bên trong tường viện này, cả cuộc đời không còn cách nào đặt chân đến Mạc Bắc, nhưng có người hiểu được tâm ý của ta thì đã là chuyện đáng để vui mừng."

Ta cho rằng đối xử với nhau chân thành như vậy thì Thái tử phi sẽ dần dần khỏe trở lại. Nhưng không, nàng càng ngày càng gầy gò, cho đến một ngày ngay cả ngồi dậy cũng tốn sức.

Ta bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi, ta sợ nàng sẽ giống như Liễu Nam Yên bỗng nhiên rời khỏi ta.

Đông Cung to như vậy chỉ còn lại một mình ta sẽ hiu quạnh biết bao.

Ta cầm tay Thái tử phi, "Nương nương, chúng ta đi Mạc Bắc đi!"

"Mạc Bắc?" Ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, "Khi nào?"

"Bây giờ, ngay bây giờ."

Ta tự ý làm bừa, nói dối rằng muốn dẫn Thái tử phi đến sơn trang tĩnh dưỡng, bảo Lý ma ma chăm sóc tốt cho Cẩm Nhân, sau đó thuê xe ngựa một đường chạy nhanh tới Mạc Bắc.

Thái tử phi cuối cùng cũng khá hơn, nàng bắt đầu ăn được vài thứ. Nàng háo hức vén rèm lên nhìn phong cảnh dọc đường, gió thổi qua từ nhẹ nhàng dần dần lạnh thấu xương thế nhưng lại làm cho khao khát tự do trong xương cốt nàng xao động, đôi mắt tĩnh mịch kia phát ra ánh sáng rực rỡ chưa từng có.

Nhưng ta biết, Thái tử phi đã không còn nhiều thời gian nữa.

Nàng nắm lấy tay ta: "Kim Bảo, Kim Bảo, chúng ta là người hạnh phúc nhất trên đời này."

Nàng giống như ta từng rụt vào trong lòng nàng, "Kim Bảo, Kim Bảo, phải sống cho thật tốt. Không nên giống ta, thâm tình sẽ sống không thọ, quá sáng suốt sẽ chuốc lấy tổn thương, muội phải biết tránh đấy."

Thái tử phi dần dần không còn tỉnh táo, nàng xem ta như là Thái tử.

"Giang Duật Xuyên, ta muốn cưỡi ngựa, ta đã hai năm rồi không cưỡi ngựa."

"Giang Duật Xuyên, chàng đã nói kinh thành cùng Mạc Bắc rất giống nhau. Ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta cũng sẽ không biến thành những con rối gỗ ngốc nghếch kia."

"Ta không muốn gọi chàng là Điện hạ bởi vì như vậy quá xa lạ, một chút cũng không giống vợ chồng."

Ta lén mang theo quần áo của Thái tử, Thái tử phi thích nhất chính là Thái tử làm sao mà ta lại không biết được chứ. Ngươi xem, Thái tử bột mì kia từ trước đến giờ nàng vẫn luôn giữ, chưa bao giờ rời thân.

Mạc Bắc thật sự rất hoang vu, từng mảng từng mảng cỏ, từng mảng từng mảng trời.

Vô hạn vô biên, dường như từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.

Gió tự do thổi bay mái tóc dài của Thái tử phi, ngựa chậm rãi đi tới. Thái tử phi rúc vào trong lòng ta, ôm lấy tay ta nói chuyện.

"Giang Duật Xuyên, chàng nhìn mặt trời lặn kìa."

Chân trời dần dần biến thành màu cam, như lửa thiêu đỏ cả bầu trời.

Quả cầu lửa khổng lồ đốt cháy tất cả, đồng cỏ cũng biến thành màu đỏ, tất cả đều nhuộm màu sắc tuyệt đẹp như vậy.

Trông như sắp kết thúc, lại như đang bắt đầu.

"Chàng lại cùng ta ngắm hoàng hôn một lần đi, chờ chúng ta về kinh thành sẽ không còn nhìn thấy được cảnh sắc như vậy."

Ta cọ cọ lên mặt Thái tử phi, vốn định an ủi nàng nhưng nước mắt lại không ngừng lăn xuống.

Ta đúng là chả làm gì ra hồn, cho dù mặc quần áo của Thái tử vào cũng không làm ra được dáng vẻ của chàng.

Ta chỉ có thể nghẹn ngào: "Sẽ không đâu, vùng ngoại ô kinh thành cũng có hoàng hôn như vậy. Ta sẽ cùng ngài đi xem thật nhiều lần, mỗi ngày đều xem."

Thái tử phi dần dần nhắm mắt lại, cuối cùng nàng dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt tay ta.

"Cám ơn muội nhé, Kim Bảo."

Ta ôm lấy nàng khóc nức nở nghẹn ngào, ngước mắt lên nhìn thấy Đại tướng quân, người đàn ông luôn cương nghị như vậy mà bây giờ lại khóc không thành tiếng.

Ta mới biết được vì sao suốt dọc đường lại thuận lợi như vậy, không gặp phải nguy hiểm cũng không bị cản đường.

Đúng vậy, làm gì có người nào có thể hiểu con gái mình hơn một người cha chứ?

Ông ấy đón lấy Thái tử phi từ trong lòng ta, ông muốn mang nàng đến chôn cất ở dưới sườn núi mà nàng hay chơi đùa khi còn bé.

Ta đi theo sau Đại tướng quân, có lẽ do quá mức bi thương nên ta ngã nhào một cái. Tất cả cảm xúc vào lúc này cuối cùng cũng hoàn toàn không thể khống chế được nữa, ta vừa khóc vừa nhận lỗi với ông ấy, "Ta xin lỗi, là ta không chăm sóc tốt cho Thái tử phi, là lỗi của ta. Nếu như ta có thể mang nàng đến đây sớm một chút thì biết đâu nàng sẽ không buồn bực mà ch.ết."

Đại tướng quân vỗ vỗ đầu ta: "Nhưng mà Kim Bảo đã làm rất tốt rồi, Kim Bảo trốn ra như vậy nhất định cũng rất vất vả."

Ông ấy giống như một người phụ thân ở bên cạnh ta: "Kim Bảo cũng đã rất sợ hãi, sợ bị thái tử trách tội, sợ phải liên lụy đến người nhà. Dọc đường tuy rằng trong lòng lo lắng không yên nhưng người vẫn nguyện ý vì bằng hữu mà không màng bất cứ giá nào."

"Kim Bảo vẫn luôn là đứa trẻ ngoan."

Ta khóc to thành tiếng dưới ánh chiều tà đỏ tươi như máu.

Đại tướng quân đưa ta về kinh thành, Thái tử đang ở bên ngoài cứu trợ thiên tai còn chưa trở về.

Ta bị nhốt vào biệt viện, chờ thái tử trở về sẽ xử lý.

Đại tướng quân bảo ta không cần sợ hãi, ông ấy nói nếu Thái tử trách tội ta thì ông sẽ liều ch.ết ngăn cản, bất kể như thế nào cũng sẽ bảo vệ ta.

Ta suy nghĩ một chút, thôi đi, ta không muốn liên lụy Đại tướng quân, nếu làm như vậy thì Thái tử phi dưới suối vàng cũng sẽ trách ta.

Nếu như Thái tử không thể tha thứ cho ta, vậy ta ở trong biệt viện này đến già là được rồi.

Dù sao ta cũng chả có chí hướng gì lớn, ta chỉ là một Doãn Kim Bảo hết sức bình thường.

Huynh trưởng tức giận muốn chết, hắn đến răn dạy ta lại bị Bạch Tử Nghiên đi ngang qua mắng ngược trở lại.

Bạch Tử Nghiên nhỏ hơn ta hai tuổi, nàng ấy chậm rãi đi vào, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.

Có lẽ nàng không biết phải an ủi người khác thế nào, chỉ khô khan nói: "Người đi thì cũng đã đi rồi, ngài phải chăm sóc cho chính mình. Nhìn mà xem, gầy thành dưa muối luôn rồi."

Thấy ta ăn, Bạch Tử Nghiên còn nói: "Phải thế này mới đúng, một người có can đảm mang theo Thái tử phi bỏ trốn sẽ không phải người có thể buông bỏ bản thân. Rất nhiều chuyện chỉ cần nghĩ thoáng hơn là được rồi. Có thể sống còn tốt hơn ch.ết*."

*好死不如赖活: Sống còn tốt hơn chết, bởi vì cho dù chết thống khoái thế nào, điều này đại biểu cho sự kết thúc của tất cả. Nhưng chỉ cần còn sống, tuy rằng sống rất thống khổ, rất tuyệt vọng, nhưng một khi chết, cái gì cũng không còn.

Lúc này ta mới bắt đầu nhìn kỹ Bạch Tử Nghiên, nàng ấy không giống lúc trước. Ta vẫn luôn tưởng rằng nàng ấy rất lạnh nhạt, không thèm để ý tới ta. Hóa ra đây chỉ là một loại thủ đoạn để nàng tự bảo vệ mình. Ta nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, Bạch Tử Nghiên dường như có chút ngượng ngùng.

"Không cần nói cảm ơn với ta, đó là việc nên làm. Dù sao Đông cung này chỉ còn hai người chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."

Lại qua một tháng, Thái tử vẫn chưa trở về. Nhưng dù cách vạn dặm, chàng vẫn xóa bỏ cấm túc của ta.

Bạch Tử Nghiên nói có lẽ Thái tử đã nguôi giận.

Không giống với Thái tử phi và Liễu Nam Yên, Bạch Tử Nghiên không hề yêu Thái tử, một chút cũng không. Nàng vào Đông cung chỉ vì lợi ích của gia tộc.

Có đôi khi bọn ta sẽ thảo luận xem rốt cuộc Thái tử có phải là người tốt hay không. Bạch Tử Nghiên luôn nói chàng là một kẻ thay lòng đổi dạ, chàng đã phụ lòng Liễu Nam Yên cùng thái tử phi, nhưng ở một phương diện nào đó chàng quả thật đạt yêu cầu.

Chàng có thể cân bằng tốt thế cục triều đình, có thể cùng ăn cùng ở với những người dân gặp nạn, có thể bình định ngoại tộc phản loạn. Chàng đích xác là một minh quân, nhưng lại không phải là một người chồng tốt.

Cuối cùng Bạch Tử Nghiên đưa ra kết luận: "Chỉ cần không yêu Thái tử là sẽ được ăn ngon, uống ngon vui sướng cả đời." Nàng dồn hết trăm phần trăm nghị lực cảnh cáo ta: "Ngài không được đi theo con đường cũ của Thái tử phi và Liễu Phụng Nghi."

Ta sợ hãi gật đầu: "Không dám không dám."

Hai ngày sau, sắc mặt Bạch Tử Nghiên không được tốt lắm. Nàng dẫn ta đến tiệc rượu, bộ dáng như vậy không giống như đi uống rượu mà ngược lại giống như đi báo thù gi.ết cha.

【8.】

Bạch Tử Nghiên mặc một bộ quần áo đỏ, khuôn mặt nàng vốn đã vô cùng xinh đẹp. Mặc một thân áo đỏ càng làm nổi bật vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng.

Nhưng nơi bọn ta đến lại là hôn lễ, mà dáng vẻ Bạch Tử Nghiên hiện giờ thoạt nhìn giống như một tân nương.

Đó là một cái sân không lớn, bởi vì bày không hết được tất cả bàn nên có mấy bàn phải bày ở trong hẻm nhỏ.

Tới tham gia tiệc cưới phần lớn đều là dân chúng tóc húi cua. Nhà chú rể có rất nhiều quạt treo trên bệ cửa sổ, chế tác rất tinh xảo. Ta bỗng nhiên nhớ tới Bạch Tử Nghiên cũng có một cây quạt, nàng thường xuyên cầm trong tay thưởng thức.

Đó là một cây quạt tranh thủy mặc chạm rỗng.

Cuối cùng Bạch Tử Nghiên cũng không đành lòng đoạt nổi bật của tân nương tử nên trước khi ra cửa đã khoác thêm áo khoác màu lam bên ngoài.

Bọn ta mừng cưới rất nhiều tiền quà, được cha mẹ của họ tôn sùng như khách quý. Có rất nhiều món ngon trên bàn, nhưng Bạch Tử Nghiên không ăn được một miếng nào. Ánh mắt của nàng nhìn theo chú rể đang bận rộn, ôn nhu lưu luyến lại chất chứa vô vàn sầu muộn.

Ta cắn rau cần, ở dưới bàn kéo tay Bạch Tử Nghiên.

"Đây là?"

Bạch Tử Nghiên gật đầu.

Ta nhìn kỹ, người nam tử đó diện mạo bình thường, nhiều nhất cũng chỉ được cho là thanh tú, có điều mặt mày ôn nhuận, trong mắt sáng láng.

"Ta cho rằng người ngươi thích nhất định sẽ kinh tài tuyệt diễm, không nghĩ tới lại bình thường như vậy."

Trong mắt ta, đại mỹ nhân như Bạch Tử Nghiên nhất định phải xứng với đại anh hùng, hắn có thể là quyền thần sớm nắng chiều mưa của triều đình, cũng có thể là tướng tài cai quản một phương, chỉ duy nhất không nghĩ tới là một người chế tác quạt bình thường như thế.

Bạch Tử Nghiên liếc ta một cái: "Bình bình đạm đạm có gì không tốt."

Ta ngẩn ra, Bạch Tử Nghiên còn nói: "Lúc trước ta ở Bạch phủ, quản gia luôn đặt làm quạt theo yêu cầu ở chỗ hắn. Tay nghề của hắn rất tốt, ai cũng khen là vô cùng khéo léo."

Bạch Tử Nghiên mở quạt ngà mang theo bên người ra, con chim bói cá trên cây sam trông rất sống động gần như bay ra khỏi mặt quạt.

"Ta rất ít khi ra ngoài, cha nương nói ta sinh ra đã là người của hoàng gia, ta mơ hồ không biết hóa ra cuộc đời của ta còn có một loại khả năng khác."

Bạch Tử Nghiên nháy mắt mấy cái, "Ta thậm chí còn không biết tên hắn ta, chỉ biết quản gia gọi hắn ta là A Tĩnh."

A Tĩnh không chỉ biết làm quạt, tay hắn còn rất khéo. Hắn sẽ dùng cỏ bện chim, dế, châu chấu. Hôm đó quản gia tới hơi muộn, A Tĩnh gấp rất nhiều thứ trong sân.

Những thứ ngày thường chỉ thấy trong lồng bây giờ lại giống như vật sống trong tay A Tĩnh, bay về phía Bạch Tử Nghiên.

Nhưng từ đầu đến cuối Bạch Tử Nghiên đều không bước ra, nàng chỉ lẳng lặng ngồi trong đình nghỉ mát nhìn A Tĩnh không chớp mắt, sau đó quản gia tới. A Tĩnh đi theo quản gia lấy tiền, nhưng Bạch Tử Nghiên chú ý tới A Tĩnh không mang theo những con chim nhỏ, dế kia. Hắn đặt chúng lên hòn núi giả. Bạch Tử Nghiên nhảy nhót đi qua cầm lấy những đồ chơi nhỏ kia.

Đây là bảo bối của nàng, được nàng cất kỹ.

Sau đó giống như ngầm hiểu, mỗi lần A Tĩnh tới đều mang theo vài thứ nhỏ.

Có đôi khi là một quyển thoại bản, có đôi khi là một kính vạn hoa.

Bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào, vẫn luôn duy trì khoảng cách với nhau, ai cũng không bước về phía trước một bước.

Có lẽ như vậy chính là tốt nhất, một người là cao môn quý nữ, một người là người bán hàng làm quạt. Tình ý sâu thêm một bước cũng sẽ biến thành dao gọt xương, Bạch Tử Nghiên không muốn hại hắn.

Mỗi lần gặp mặt nàng rất vui vẻ, cho dù bọn họ chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái ở khoảng cách rất xa, nhưng từ trong núi giả lấy được thứ A Tĩnh mang đến cho nàng, trong lòng nàng đều tràn đầy ngọt ngào.

Cho đến ngày nàng bị Hoàng hậu hạ chỉ đưa vào Đông Cung, Bạch Tử Nghiên không ầm ĩ cũng không náo loạn, bởi vì nàng biết đây là vận mệnh của nàng.

Nàng chỉ tiếc nuối, tiếc mình còn chưa nói lời tạm biệt với A Tĩnh.

Nói cho hắn biết, đối với hai bên thì sống tốt chính là niềm an ủi lớn nhất.

Bạch Tử Nghiên không biết uống rượu, uống rượu vào sẽ dễ xúc động, xúc động sẽ trở nên yếu ớt.

"Ngài nói xem, vì sao ta không được sinh trong một gia đình bình thường?"

Ta cũng không biết phải trả lời thế nào, ta chỉ có thể ôm Bạch Tử Nghiên một cái.

"Không sao, cuộc sống hiện tại của hắn rất tốt."

Nhưng nhìn người trong lòng cưới vợ đối với Bạch Tử Nghiên không phải là quá tàn nhẫn rồi sao? Có lẽ đã qua lâu như vậy nên hắn đã quên Bạch Tử Nghiên.

Chú rể kính rượu hết bàn này đến bàn khác, cuối cùng cũng đến bàn của bọn ta.

Ánh mắt của hắn phát sáng, nơi đó ban đầu có cảm mến, cũng có đắn đo.

"Ta nhận ra ngài, ngài là vị tiểu thư kinh tài tuyệt diễm của Bạch phủ kia."

Từ rất sớm rất sớm trước đây chàng thiếu niên đã gặp qua nàng.

Khi đó thiếu nữ được thị nữ vây quanh ở bụi hoa bắt bướm, ánh mặt trời chiếu vào tóc mai tầng tầng lớp lớp của nàng. Ánh mắt tươi đẹp như vậy, giống như tiên nữ trên trời va vào trong lòng hắn.

Duyên phận của họ chỉ có vậy, nhưng thế là đủ rồi.

A Tịnh giơ ly rượu lên: "Cảm ơn ngài có thể tới tham gia hôn lễ của ta, hi vọng tiểu thư về sau vạn sự như ý."

Bạch Tử Nghiên cười cười đồng ý. Khi bọn ta trở về Đông cung nàng lại uống rất nhiều rượu, la hét ông trời bất công, xong rồi lại nói ông trời thiện tâm, cả đời này cuối cùng nàng cũng không uổng phí sống một lần, sau đó ngã vào trong ngực ta khò khè ngủ mất.

Ta bật cười, chẳng biết từ khi nào mà ta dường như đột nhiên biến thành Thái tử phi, chiếu cố những người nhỏ hơn ta.

Khi đó ta đi theo bên cạnh Thái tử phi líu lo khen bánh ngọt của nàng ăn ngon. Có phải cũng giống như Bạch Tử Nghiên, coi đối phương là chỗ dựa duy nhất hay không.

Ngày nay Lý ma ma đi theo bên cạnh ta, bà chăm sóc Thái tử phi cả đời giờ lại phải chăm sóc cho Cẩm Nhân. Ngay cả ta dường như cũng thành đứa trẻ mà bà nuôi lớn. Ở trong mắt bà, ta bỗng nhiên biến thành Thái tử phi. Bà ấy luôn thức dậy vào nửa đêm và mò vào phòng ta, bà sợ ta hành hạ mình như Thái tử phi. Lý ma ma thường nói: "Nghĩ thoáng một chút, nghĩ thoáng là được rồi."

Ta nghĩ rất thoáng rồi, từ lúc ta bán đậu hủ cho tới bây giờ đã là Phụng Nghi của Thái tử, ta còn có điều gì mà không hài lòng chứ.

Hai tháng sau Thái tử trở về, chàng gầy đi rất nhiều.

Lúc ôm lấy chàng, ta có thể sờ được xương bả vai nhô lên cao sau lưng chàng, cả người bọc trong quần áo rộng thùng thình có vẻ thê lương lại tịch mịch.

"Kim Bảo." Chàng gọi tên của ta," Ta chỉ còn có nàng."

Lần đầu tiên Thái tử khóc trước mặt ta: "Nam Yên đi rồi, Tuệ Ninh cũng đi rồi, rốt cuộc tại sao lại như vậy?"

Ta không biết an ủi chàng như thế nào, ta rất muốn trách cứ Thái tử đây đều là lỗi của chàng. Nhưng ta biết, có một số việc chàng ấy bắc buộc phải làm.

Nếu chàng là một người bình thường, chỉ là một người bình thường có chút tiền. Có lẽ chàng sẽ không phụ lòng Thái tử phi, cũng có thể chàng căn bản không gặp được Thái tử phi, cũng sẽ không gặp Liễu Nam Yên. Chàng sẽ chỉ có một người vợ hiền lành, sau đó vợ chồng hòa hợp, ân ân ái ái cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net