CHƯƠNG 11 - 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 11. 】

Đêm đó ta đưa ra giải pháp hòa ly với Thịnh Cảnh.

Hắn kiên quyết không đồng ý, chỉ nắm lấy tay ta, hốc mắt đỏ hoe: "Liên Y, không phải như nàng nghĩ đâu."

"Ta và nàng ấy thật sự không có gì cả."

Thiếu niên kia cũng không chịu, ở một bên lải nhải khuyên can: "Liên Y, không tận mắt nhìn thấy, dù có đánh ch.ết ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta!"

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Thúy Nương đã lại đây nói cho ta biết mấy ngày sau Thánh Thượng sẽ cho một đám vương công đại thần đi săn bắn.

Nàng cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết: "Tiểu thư, tiểu công gia đã đồng ý dẫn ta đi."

Bích Hà mắng to: "Cút đi! Đồ sói mắt trắng!"

Thiếu niên cũng tức giận lao ra cửa: "Ta đi tìm Thịnh Cảnh hỏi một chút...."

Nhưng hắn mới đi được vài bước đã chán nản xoay người: "Ta quên mất, bọn họ đều không nhìn thấy ta."

Mặt mày hắn ủ rũ suy sụp, bộ dạng như sắp khóc tới nơi: "Liên Y, nàng đừng giận hắn có được không? Nhất định là do Thúy Nương kia thi triển yêu thuật gì đó, nếu không..."

Ta nhìn Thúy Nương, sau đó nói một câu: "Ta biết rồi."

Nàng hành lễ với ta, lúc xoay người rời đi bước chân của nàng hơi lảo đảo.

Dạo gần đây sắc mặt của nàng vô cùng xanh xao, luôn có cảm giác như chỉ cần gió vừa thổi là có thể thổi cả nàng đi.

Để có thể gặp được Thánh Thượng, ta không nhắc đến chuyện hòa ly nữa.

Ngày ngày Thịnh Cảnh hạ triều là lập tức đến viện của ta, cùng ta tưới hoa, nhổ cỏ. Có cảm giác như được quay lại khoảng thời gian trước kia, lúc giữa bọn ta vẫn chưa xuất hiện ngăn cách.

Nhưng ta biết đã không thể quay về.

Từ nửa năm trước, mọi thứ đã thay đổi rồi.

Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra được, thật ra hắn rất để ý đến chuyện kia.

Từ ngày đó trở đi hắn trở nên ủ rũ rất nhiều, ít khi thoải mái như thời còn trẻ.

Thỉnh thoảng hắn sẽ ngây ngẩn nhìn ta, ánh mắt phức tạp khó phân biệt là giãy dụa, là thống khổ, hay là hối hận.

Vài ngày sau ta theo Thịnh Cảnh tham gia săn bắn.

Thánh thượng là một ông lão năm sáu mươi tuổi, thoạt nhìn rất hiền lành.

Để khen thưởng cho người thắng, Thánh Thượng sai người lấy ra rất nhiều phần thưởng.

Trong đó có một thanh kiếm Thừa Ảnh, ta rất thích.

Mặc dù là phận nữ nhi nhưng từ nhỏ ta đã thích thu thập binh khí, mong rằng một ngày nào đó mình cũng có thể ra trận giết địch.

Thịnh Cảnh biết sở thích kỳ quái này của ta nên tặng cho ta không ít đao kiếm.

Thánh Thượng vuốt râu hỏi: "Cảnh nhi, nếu hôm nay ngươi thắng vậy thanh kiếm Thừa Ảnh này sẽ ban cho ngươi."

Ai ngờ Thịnh Cảnh lại cười cười từ chối ý tốt của Thánh Thượng, ngược lại nói: "Nếu thần thắng, thần muốn xin bệ hạ chiếc gối mềm tơ vàng thêu hoa kia."

Ta nhìn về phía Thúy Nương, nàng nhìn ta cười cười sau đó cúi đầu dùng ngón tay xoắn góc áo.

Thịnh Cảnh cũng thật có tâm, biết dạo gần đây nàng ngủ không ngon nên cố ý xin Thánh Thượng cái gối này.

Nhưng vậy thì liên quan gì đến ta chứ?

【 12. 】

Phong tục của triều đại này khá cởi mở, không ít nữ tử mặc trang phục cưỡi ngựa tinh xảo, còn có cả nữ tướng quân từng xông pha trên chiến trường.

Ta và Thúy Nương đều được phát cho một con ngựa tốt.

Thiếu niên mười sáu tuổi mặt mày u ám đứng ở bên ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Thừa Ảnh kia: "Hắn rõ nàng biết thích binh khí!"

Ta xoay người lên ngựa: "Không sao, ta tự mình thắng là được."

Trước khi xảy ra chuyện nửa năm trước, ta cũng từng là thiếu nữ rong ruổi trên lưng ngựa.

Từ nhỏ phụ thân mẫu thân chiều chuộng ta vô cùng, mặc dù không nỡ thả ta ra chiến trường nhưng mời cho ta không ít sư phụ.

Sau khi tiến vào bãi săn ta đi thẳng vào sâu trong rừng, muốn săn thì phải săn thú hiếm.

Ta muốn có cơ hội nói chuyện với Thánh Thượng.

Con hồ ly trắng kia chạy như điên ở phía trước, ta ở phía sau kéo cung lắp tên.

Lúc mũi tên rời dây cung bắn đi, cách đó không xa cũng truyền đến một tiếng "Vút".

Quay đầu nhìn lại, ta gặp thế tử Bùi Hành của An Tây vương phủ cũng đang xoay người xuống ngựa, đi về phía con mồi.

"Thẩm tiểu thư, con mồi của cô nương." Hắn xách con hồ ly trắng như tuyết kêu u u kia lên đi về phía ta.

Trên người hồ ly trắng không có vết thương, có lẽ do mũi tên của ta sắp bắn trúng nó trước nên làm thay đổi phương hướng chạy trốn của nó, do đó dẫn đến việc Bùi Hành bắn không trúng.

Hắn đi tới bên cạnh ngựa của ta, rút mũi tên trong ống tên ra, nhìn thấy mũi tên có hình giọt nước nên nhíu mày: "Nếu gặp phải mãnh thú thì phải làm sao?"

Trò trẻ con thôi!

Ta rút mũi tên từ sau lưng ra: "Dùng cái này."

Hắn nhìn ta một cái đầy ẩn ý: "Thẩm tiểu thư, nửa năm không gặp, tâm tư có chút tiến bộ."

Thiếu niên lại như gặp phải đại địch, vội vàng đứng chắn trước mặt ta: "Liên Y!"

Ta nhìn thiếu niên một cái, sau đó đưa con mồi cho người hầu rồi quay đầu ngựa đi về phía rừng sâu.

【 13. 】

Lúc săn xong trở về thì ta gặp Thịnh Cảnh và Thúy Nương.

Trên mặt Thịnh Cảnh là biểu cảm khoan khoái nhẹ nhõm.

Thiếu niên thấy vậy lập tức nhảy dựng lên, từ phía sau ta lao thẳng về phía Thịnh Cảnh.

Không biết tại sao ngựa của ta bị kinh sợ, đột nhiên dựng người lên!

Ngựa của Thịnh Cảnh và Thúy Nương cũng đều giật mình giơ cao chân trước!!

Ta và Thúy Nương sức yếu, không thể khống chế được xao động của ngựa nên bị quăng khỏi lưng ngựa.

Qua khóe mắt ta thấy được một bóng trắng xẹt qua.

Ta ở giữa không trung lật người một cái sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất, nhìn sang đã thấy Thịnh Cảnh ôm Thúy Nương vào trong ngực.

Hắn thấy ta nhìn hắn nên vội vàng thả nàng xuống, định đến dỗ dành ta: "Ta xin lỗi, Liên Y, võ công của nàng khá hơn một chút, còn Thúy Nương cái gì cũng không biết."

"Ta sợ nàng ấy...."

Thiếu niên vọt tới trước mặt hắn, hung hăng tát một cái vào mặt hắn.

Nhưng mà tay của thiếu niên lại xuyên qua cơ thể của Thịnh Cảnh.

Hắn kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, sau đó đỏ mắt nhìn ta: "Liên Y, rõ ràng ta có thể đánh rơi chiếc ly của nàng mà."

"Tại sao chứ? Tại sao cái gì ta cũng không làm được?"

Đúng vậy, hắn hao hết tâm tư muốn hàn gắn lại vết nứt giữa ta và Thịnh Cảnh.

Thế nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn vết nứt này càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu, cuối cùng biến thành một cái rãnh trời không thể nào vượt qua.

Hắn bất lực biết bao, khổ sở biết bao, thất vọng biết bao nhỉ!

【 14. 】

Mặc dù ta có tập cưỡi ngựa bắn cung nhưng tóm lại vẫn không bằng nhóm con cái nhà quyền quý quanh năm cưỡi ngựa như bọn họ.

Số lượng chiến lợi phẩm săn được không quá nhiều cũng không quá ít.

Có điều cũng may trên người mấy con thú ta săn không có vết thương, có thể giữ lại làm vật nuôi, hoặc cũng có thể làm được một tấm da nguyên vẹn.

Cuối cùng cũng được Thánh Thượng để mắt tới: "Mấy con thú Liên Y săn được không tệ."

Thì ra Thánh Thượng biết tên ta.

Cuối cùng ta cũng không còn xuất hiện trước mặt mọi người bằng cái tên "tân nương của Thịnh Cảnh."

Sau khi hành lễ tạ ơn, ta nhân tiện nói ra ý định quyên góp gia sản Thẩm gia của mình:

"Gia nghiệp của Thẩm gia nguyện dùng để báo đáp quốc gia, trên dưới Thẩm thị từ tổng chưởng quỹ cho tới người làm công đều nguyện vì nước vì dân mà dốc hết sức mình!"

Trưởng công chúa cài tay mắt ở khắp mọi nơi, từ việc thèm muốn gia sản nhà ta mà suy ra chỉ sợ bà ta đã sớm có ý đồ khác.

Bây giờ ta chỉ có thể tìm chỗ dựa vững chắc hơn.

Thánh Thượng vuốt râu, nhìn về phía Thịnh Cảnh: "Thịnh Cảnh, ngươi có bằng lòng không?"

Trên mặt Thịnh Cảnh xẹt qua một phần mất tự nhiên:

"Thịnh Cảnh, mẫu thân ngươi... vẫn ổn chứ?"

Người thông minh như Thịnh Cảnh vừa nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn quỳ rạp xuống đất, kinh sợ trả lời:

"Đa tạ cữu phụ* nhớ mong, hôm trước bà ấy còn nhắc tới ngài."

*cậu, anh trai / em trai của mẹ.

Chỉ hai câu đối đáp qua lại đơn giản này nhưng bên trong lại ngập tràn đao kiếm.

Thế cục triều đình có biến động lạ thường, vậy thì xem ra chuyện trưởng công chúa rục rịch chỉ sợ đã sớm bị Thánh Thượng biết được.

Nếu không Thịnh Cảnh cũng sẽ không dùng xưng hô "cửu phụ" nhằm gợi lên tình huynh muội của Thánh Thượng.

Trước kia săn xuân hay săn thu đều có thời gian cố định, lần này rõ ràng chỉ cách lần săn thu trước hơn một tháng.

Thế mà Thánh Thượng lại tổ chức săn bắt trước hạn, mọi chuyện diễn ra rất kì lạ.

Ta tính canh giờ, trong lòng nghĩ thầm lúc này có lẽ Bích Hà đã đưa mẫu thân ta chạy trốn đến nơi bọn họ không thể tìm được.

Đêm qua ta tránh mặt thiếu niên và giao một phong thư cho Bích Hà. Ta căn dặn nàng ấy dù như thế nào cũng phải đưa mẫu thân ta chạy trốn về phía đông.

Cứ chạy thẳng, đừng quay đầu lại, chạy thẳng cho đến khi nhìn thấy biển.

Buổi sáng khi rời khỏi nhà ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý được ăn cả ngã về không.

Nếu tin tức ta đem toàn bộ gia nghiệp Thẩm gia quyên góp này truyền ra ngoài, trưởng công chúa chắc chắn sẽ không thuận theo.

Nói không chừng bà ta sẽ phái người đến đối phó mẫu thân của ta.

Thứ hai, tên kế phụ cầm thú kia của ta đương nhiên cũng sẽ không tha cho mẫu thân của ta.

Vậy nên nửa đêm hôm qua Bích Hà đã lập tức chuẩn bị sẵn xe ngựa, đón mẫu thân ta rời khỏi phủ sau đó cứ nhắm hướng đông mà đi.

【 15. 】

Bọn ta theo Thánh Thượng vào kinh thành.

Cả đêm bị giam lỏng trong cung Cẩm Dương, không được rời đi nửa bước.

Nửa đêm lúc ta ra ngoài đi vệ sinh nhìn lên màn đêm đen kịt, thấy phía đông bắc đỏ tươi cả nửa bầu trời.

Lúc ta trở về đã thấy Thịnh Cảnh ôm Thúy Nương vội vàng chạy ra: "Gọi thái y! Mau gọi thái y!"

"Tiểu thư... tiểu thư..."

Trong miệng Thúy Nương lại liên tục gọi ta.

Lúc đi ngang qua bên cạnh ta, hai mắt vốn đang nhắm chặt của nàng đột nhiên mở ra, nàng dùng hết sức lực túm lấy ống tay áo của ta.

Đôi mắt như bầu trời đầy sao kia lúc này dâng kín một tầng hơi nước.

Khóe mắt thiếu niên đột nhiên đỏ lên: "Liên Y... có lẽ Thúy Nương không sống tiếp được nữa rồi!"

Xuyên đến nơi này mấy ngày qua hắn luôn luôn đối nghịch với Thúy Nương, hắn thật sự vô cùng chán ghét nàng ấy.

Nhưng lúc này dường như hắn cũng rất bi thương.

Thật kì lạ.

Ta theo Thịnh Cảnh tiến vào bên trong, lúc thái y tới Thúy Nương lại không chịu phối hợp.

Nàng chỉ nắm chặt tay ta: "Ta chỉ muốn ở lại với tiểu thư một lát, hai người ra ngoài trước có được không?"

Nàng vẫn nhát gan như trước, không khác gì năm đó lúc ta nhặt được nàng.

Thịnh Cảnh buồn bã nhìn nàng ấy: "Thúy Nương..."

Hắn lại nhìn ta một cái, cuối cùng đi ra ngoài.

Bọn họ đi rồi, Thúy Nương cười cười với ta: "Tiểu thư, ngài có thể bình an, Thúy Nương cũng yên tâm rồi..."

Trong miệng nàng phun ra từng ngụm máu tươi.

Rõ ràng lúc đi săn nàng vẫn còn tươi tắn như vậy, tại sao mới nửa ngày đã biến thành bộ dạng như thế này.

"Tỳ nữ vốn dĩ phải ch.ết trong đêm mưa đó. Nhờ ngài giúp Thúy Nương sống thêm bốn năm."

Nàng gắng gượng hết sức, nhưng lời nói vẫn không thể nói xong....

"Đáng tiếc, Thúy Nương không thể mãi mãi bảo vệ ngài...."

Tay nàng ấy nặng nề rũ xuống.

Nước mắt trong tích tắc dâng trào trong hốc mắt ta.

Từ nhỏ ta đã cô đơn, phụ thân mẫu thân bận rộn làm ăn nên ít khi ở bên cạnh ta.

Ta luôn xem nàng ấy như tỷ muội.

Chỉ là chẳng biết vì sao nửa năm qua nàng giống như biến thành người khác, kì lạ khó hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net