Sự trả thù của người vợ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5

Hiệu suất của thám tử tư thực sự phải nói là có thể làm thành ba cái phim m/á//u chó chiếu lúc 8 giờ tối được rồi, những cô nữ chính dành nhiều thời gian và sức lực để tìm bồ nhí, đều không nên ngần ngại gì mà thuê thám tử tư đi.

Vào ngày thứ tư tôi giao nhiệm vụ cho thám tử tư, cậu ta đã xác định được danh tính của cô bồ nhí.

Người quen.

Đối phương tên Chu Hiểu Lan, một con phượng hoàng vàng bay ra từ nơi thâm sơn cùng cốc.

Thời đại học, cô ta làm thực tập sinh ở công ty tôi vào năm cuối cấp, nửa năm sau khi tốt nghiệp thì chuyển sang công ty tôi làm việc luôn, công việc tiếp theo của cô ta vẫn là nhờ một tay tôi viết thư giới thiệu ...

Bất ngờ làm sao, cô nông dân và ả rắn !

Tôi suýt bật cười.

Cách đây nửa tháng, trong một buổi họp mặt trong ngành, chính cô ta là người đã cụng ly với tôi và thản nhiên hỏi nếu chồng tôi ngoại tình thì phải làm sao.

Trong đó mập mờ ý muốn tuyên chiến.

Tôi tin Triệu Chính Vũ chắc chắn cũng đã cảm nhận được suy nghĩ của cô ta, nên khi tôi bỏ thỏi son vào túi áo hắn, hắn không hề nghi ngờ tôi dù là một chút.

"Bọn họ bắt đầu qua lại từ khi nào?"

"Vẫn chưa tra được, nhưng sống cùng nhau từ 2 năm trước, đây là địa chỉ nhà ở của bọn họ..."

Tôi nhìn vào địa chỉ được ghi trên tờ giấy.

Đó là một khu bất động sản cách trường đại học không xa, cũng không xa nơi làm việc của Chu Hiểu Lan, thuận tiện cho cả hai người.

"Nhà mua hay thuê?"

"Mua. Người đứng tên là Chu Hiểu Lan."

Tôi không cần phải hỏi ai trả tiền cho căn nhà đó nữa.

Chu Hiểu Lan tốt nghiệp đại học với tấm bằng cử nhân, đi làm thì chưa đầy 5 năm, cô ta không nổi tiếng lắm, cho đến nay, mức lương hàng tháng của cô ta cũng chỉ hơn một vạn.

Ở quê của bọn họ, từ đâu bay ra một sinh viên đại học, cả thôn đều hận không thể bám vào, hơn thế nữa, cô ta còn có một người em trai không biết cố gắng, luôn cần sự giúp đỡ...

Mà cái khu bất động sản kia, cho dù là với mức giá ba năm trước, 80 mét vuông, không có hai trăm vạn cũng không mua được!

Tôi thở dài.

Triệu Chính Vũ ngày thường rất keo, mua cho tôi một chiếc túi xách trị giá mấy vạn hắn còn tiếc, không ngờ tới chỗ bồ nhí, căn nhà hơn 200 vạn lại dễ dàng bay nhanh như vậy!

"Chị, chị đừng có buồn! Đàn ông chính là như vậy, chỉ là cái dòng giống chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới."

Thám tử tư mặc dù là đàn ông, nhưng có thể không chút gánh nặng mà phủi sạch quan hệ với đàn ông: "Người phụ nữ kia không đẹp bằng chị, chồng chị chính là chán cơm thèm phở rồi, nên tìm chút kích thích đó mà."

Tôi cười cười.

6

Triệu Chính Vũ tìm Chu Hiểu Lan với lý do "chán cơm thèm phở nên tìm chút kích thích" là có, nhưng nhu cầu tâm lý nhiều hơn.

Họ đều sinh ra ở nông thôn, ra sức phấn đấu để lên thành phố lớn, có chút là đồng mệnh tương liên, khi Triệu Chính Vũ nhìn Chu Hiểu Lan, hắn đã thấy bóng dáng của mình thấp thoáng đâu đó.

Tôi và gia đình nguyên sinh của Triệu Chính Vũ không xứng đôi, theo cách nói của hắn thì, hắn phấn đấu 20 năm, mới có cơ hội uống cà phê cùng tôi ở Starbucks.

Giữa tôi và hắn, mặc dù hiện tại hắn có địa vị xã hội cao, nhưng sự tự ti trong xương cốt của hắn vẫn là có, nên mỗi khi đến nơi sang trọng, hắn sẽ không tự chủ được tỏ ra rụt rè, sẽ quan sát người khác trước.

Mà khi ở cùng Chu Hiểu Lan, bởi vì địa vị kinh tế xã hội chiếm ưu thế tuyệt đối, hắn nhất định sẽ càng thư thái, càng cảm thấy thoải mái.

Hơn nữa, ở quê của bọn họ có một quan điểm lạc hậu như thế này, thành công của một người đàn ông không chỉ là anh ta kiếm được bao nhiêu, đạt được bao nhiêu, mà quan trọng hơn là anh ta có bao nhiêu người phụ nữ.

Lúc còn đi học, khi tôi và hắn nói về chủ đề này, hắn đã bài xích nó cực kỳ dữ dội.

Đáng tiếc có những thứ đã sớm thành hình trong xương tủy qua nhiều năm, dù cho tam quan có đứng đắn cách mấy cũng không dễ dàng loại bỏ nó được.

Về phần Chu Hiểu Lan, tôi không vội kết luận cô ta có thật sự yêu Triệu Chính Vũ hay không.

Trong thế giới của người lớn, nhiều lúc chỉ là theo như yêu cầu.

Khi Chu Hiểu Lan còn là thực tập sinh ở chỗ tôi, cô ta đã hơn một lần bày tỏ sự ngưỡng mộ với tôi: xuất thân, sự nghiệp và hôn nhân.

Cho nên, theo quan điểm của tôi, cô ta và Triệu Chính Vũ ở bên nhau, về mặt vật chất có thể nhận được sự hỗ trợ, về mặt tinh thần, cô ta cảm thấy rốt cuộc cũng đã vượt qua được tôi.

“Chị, đây là ảnh chụp của bọn họ, trước mắt chỉ chụp được bấy nhiêu thôi.” Thám tử tư đưa cho tôi mấy tấm ảnh, “Bây giờ chị có ra tòa luôn không, hay đợi mấy ngày nữa?”

Tôi nhìn bức ảnh, thấy hai người cùng ra cùng vào, trong lòng hơi hụt hẫng.

Đã từng thề non hẹn biển, cũng không thắng nổi năm tháng dần trôi.

“Chị, hai ngày nữa là đến lễ Giáng sinh rồi.” Thám tử tư nhìn vào mặt tôi, thận trọng hỏi: “Hay là chị nghĩ lại đi?”

"Làm cái nghề này, chuyện xấu xa tôi từng thấy cũng nhiều. Người đàn ông cả đời không ăn vụng, nói thật, tôi chưa gặp bao giờ", thám tử tư nói.

Có một khoảnh khắc nào đó tôi đã dao động, cuối cùng chỉ nói: "Cậu giúp tôi theo dõi kỹ vào."

7

Giáng Sinh sắp đến rồi.

Như thường lệ, Triệu Chính Vũ ôm một bó hoa hồng đỏ lớn, đến văn phòng của chúng tôi.

Những người trẻ tuổi trong văn phòng vẫn ồn ào như cũ, nhìn chúng tôi với ánh mắt hâm mộ như cũ, la hét trong nhóm làm việc như cũ, nói bị nhét đầy một miệng cơm chó...

Tôi tan sở sớm, đi dạo trung tâm thương mại, mua một chiếc túi, sau đó đi ăn đồ Tây.

Tôi thực sự trân trọng cả quá trình này, bởi vì đây có thể là lần cuối cùng hai chúng tôi ăn tết cùng nhau, nhưng không ai có thể ngờ được rằng, trước khi bữa tối kết thúc, Triệu Chính Vũ nhận được một cuộc gọi rồi nói rằng hắn phải rời đi.

Hắn nói đồng nghiệp của hắn và bạn gái cãi nhau, còn đánh nhau với bạn trai cũ của cô bạn gái đó, lúc này người đồng nghiệp kia đang nằm viện còn cảnh sát thì đang lấy lời khai nên hắn cần phải đi xem.

Tôi biết hầu hết các đồng nghiệp của Triệu Chính Vũ, những người đủ thân thiết để gọi cho hắn khi có chuyện như thế này xảy ra.

Tôi cầm quần áo của mình lên và nói "Cùng đi đi", nhưng Triệu Chính Vũ ngăn tôi lại, bảo tôi hãy ăn cho no đã, đương sự không muốn quá nhiều người biết chuyện này, còn nói làm người hòa giải xong sẽ gọi cho tôi sau.

Tôi hiểu rõ, ngay lập tức nhớ đến bộ phim Cung đấu trên TV :

Những thứ gọi là sủng phi đó đều thích diễu võ dương oai trước mặt chính cung, cuối cùng cũng không biết ch/ế//t như thế nào.

“Được, anh đi đi,” tôi chuyển từ tư thế đứng sang ngồi, “Ăn tối xong em đi quán bar ngồi một lát.”

Triệu Chính Vũ nhìn tôi cười một cái, khom lưng, giữ mặt tôi trong tay hắn, dụi trán vào trán tôi rồi nói với giọng điệu yêu thương thường ngày: "Không được trêu chọc tiểu chó săn."

Tôi "hừ" một tiếng, nương theo kỹ năng diễn xuất của mình, trêu chọc nói: "Không biết chừng nha! Anh ghen thì về sớm một chút."

Triệu Chính Vũ nhéo mũi tôi, quay người bỏ đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của hắn, gọi điện thoại cho thám tử tư: "Cậu đang ở đâu? Triệu Chính Vũ đi rồi."

Thám tử tư nói, cậu ta đi theo Chu Hiểu Lan, sau đó, cậu ta cho tôi địa chỉ.

Từ chỗ chúng tôi ăn tối đến chỗ Chu Hiểu Lan ở, xét theo tình hình giao thông của dịp lễ Giáng sinh này thì mất khoảng 40 phút lái xe, tuy nhiên, đã một giờ trôi qua.

Thám tử tư gửi cho tôi một tin nhắn, Triệu Chính Vũ vẫn chưa đến.

Tôi gần như cho rằng Triệu Chính Vũ còn có cô bồ nhí khác, lại hoặc là, thật sự có đồng nghiệp đến bệnh viện, lại 20 phút trôi qua, thám tử tư nói Triệu Chính Vũ đến rồi ...

8

Đêm đó, tôi hẹn một số bạn bè ngồi trong quán bar một lúc, xung quanh là đám người ồn ào huyên náo, nhưng trong đầu tôi chỉ toàn là cảnh tượng hai người đó lên giường với nhau.

12 giờ đêm, tôi về đến nhà, Triệu Chính Vũ còn chưa quay về.

Tôi vào thư phòng bật máy tính lên, chưa kịp chạm vào, tôi đã biết tại sao sau khi Triệu Chính Vũ rời nhà hàng lại mất gấp đôi thời gian mới đến được chỗ của Chu Hiểu Lan.

Hắn từng quay về, máy tính của tôi đã bị đụng vào.

Mỗi người đều có thói quen sử dụng máy tính của riêng mình, mắt trái và mắt phải của tôi có độ cận thị khác nhau, mắt phải của tôi bị loạn thị nên khi đặt máy tính trên bàn sẽ có một chút nghiêng.

Triệu Chính Vũ đã quá quen thuộc với căn nhà này nên hắn quên để ý đến những chi tiết nhỏ.

Dấu vết của việc sử dụng máy tính đã bị xóa.

Ngoài một số tài liệu học thuật tiên tiến trên máy tính của tôi, nghĩa là, những luận văn quan trọng nhất mà tôi đang viết trong giai đoạn này là những thứ mà Chu Hiểu Lan có thể trực tiếp sử dụng.

Sau khi một bài luận văn được xuất bản trên tạp chí học thuật, là nó có thể được đánh giá trong ngành.

Tôi không muốn suy đoán về Triệu Chính Vũ và Chu Hiểu Lan với tâm tư xấu xa nhất, lại không thể không chuẩn bị trước cho điều tồi tệ nhất.

Mặc dù tôi mới bắt đầu viết bài luận văn đó cách đây không lâu, nhưng tôi đã dành rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị nó trong ba năm, phân tích hàng nghìn trường hợp.

[Cướp thành quả học thuật của tôi còn đáng ghê tởm hơn việc cướp người đàn ông của tôi! 】

Tôi rót một tách cà phê đậm, ngồi xuống trước máy tính và bắt đầu viết email...

9

Ba giờ sáng, Triệu Chính Vũ về nhà.

Hắn nhẹ nhàng leo lên giường, tôi giả vờ ngủ say.

Sáng hôm sau, trước tiên hắn xin lỗi, sau đó nói dăm ba câu về việc tối qua đã khuyên can thế nào, nói sẽ tìm thời gian bù lễ Giáng sinh cho tôi, sau đó vô tình hỏi tôi:

"Luận văn xong chưa? Định khi nào thì xuất bản?"

Những điều tôi vốn chỉ chắc 8 phần nay đã thành 10.

“Vừa mới hoàn thành hai ngày trước, kiểm tra lại một lần nữa, chỉnh sửa cách dùng từ và hình thức trình bày, trên cơ bản là có thể đăng rồi.” Tôi cười giăng cho bọn họ một cái bẫy, “Nhưng mà, có đăng hay không, khi nào thì khó mà biết được. Anh biết mà, các tạp chí học thuật càng có thẩm quyền thì càng khó xuất bản các luận văn."

"Anh khẳng định em có thể!" Triệu Chính Vũ nói: "Đây là lĩnh vực sở trường của em, em nghiên cứu nhiều năm như vậy, sao có thể không đậu? Đến lúc đó phải làm tiệc chúc mừng thật lớn!"

Tôi cười híp mắt nói "Được", thì ra anh cũng biết tôi đã nghiên cứu nó trong nhiều năm à!

Nếu không phải tôi biết rõ Triệu Chính Vũ là loại người không dễ bị thôi miên, tôi thậm chí còn nghi ngờ hắn bị Chu Hiểu Lan thôi miên, cho nên mới sẽ ngoại tình, phớt lờ quyền sở hữu trí tuệ, phớt lờ công sức của tôi, mới có thể giúp Chu Hiểu Lan trộm thành quả học thuật của tôi!

10

Sau lễ Giáng sinh, Chu Hiểu Lan ngày càng trở nên kiêu ngạo.

Phần tiểu sử trên trang cá nhân để: "Xanh, từ lam, nhưng hơn lam". (Trò giỏi hơn thầy)

Mấy dòng trạng thái còn truyền cảm hứng hơn nữa: "Tôi chưa từng được thấy Los Angeles lúc 5 giờ sáng, nhưng Thành phố A lúc 2 giờ sáng, tôi đã thấy hơn 2.000 đêm."

"Sự hứng thú là người cố vấn tốt nhất. Tâm lý học ứng dụng là chuyên ngành tôi đã nhận định từ thời trung học. Lĩnh vực thôi miên là sự hứng thú lớn nhất của tôi. Mặc dù tôi không phải là nghiên cứu sinh hay tiến sĩ, nhưng tôi có thể làm được nếu tôi đưa nó vào thực tiễn!"

"Mặc dù tôi không phải là một tuyển thủ tài năng, nhưng tôi tin vào sức mạnh của sự chăm chỉ. Nếu luận văn lần này có thể được thông qua, tôi quyết định tự thưởng cho mình một bữa tiệc lớn và sau đó là... một mối quan hệ. Độc thân nhiều năm rồi, đã đến lúc phải yêu đương, nếu không Tết năm nay, ba cô sáu bà lại lải nha lải nhải."...

Để không tỏ ra quá mức cố tình, tôi chọn một vài bài viết rồi bấm thích, còn bình luận vào một trong số mấy bài đó.

Tôi nói: "Hiểu Lan, cố lên! Em nỗ lực như vậy, nhất định sẽ có chỗ đứng cho em trong lĩnh vực thôi miên ở Trung Quốc."

Cô ta trả lời: "Cảm ơn cô Nhan, đi thực tập ở công ty cô là lối rẽ quan trọng nhất trong cuộc đời em."

Tôi rep lại bằng một hình mặt cười, nghĩ thầm:

Đó đúng thực là lối rẽ quan trọng nhất trong cuộc đời của cô, nếu không cô đã không gặp được Triệu Chính Vũ, cô đã không trở thành bồ nhí, càng sẽ không lầm đường lạc lối xúi giục đàn ông trộm thành quả học thuật của tôi.

Cùng ngày, nhóm chat QQ đã trôi vào dĩ vãng tự thuở nào của tôi có tin nhắn mới——

"Tôi nhớ Chu Hiểu Lan đã copy paste luận án đại học của cô ta. Sau khi bảo vệ luận án, cô ta đã bị người cố vấn của mình chỉ đích danh và phê bình. Bây giờ cô ta viết luận án gì để bù đắp những hối tiếc khi tốt nghiệp đại học vậy?"

"Hai giờ sáng hơn 2.000? Cô ta nói mà không biết xấu hổ à? Trong bốn năm đại học, cô ta đi làm thêm suốt, mỗi tối đều bán rượu, bồi khách nói chuyện ở quán bar!"

"Thì cũng là 2 giờ sáng đó thôi. Người ta nói vậy cũng đúng rồi, lại nói, bồi khách nói chuyện cũng là muốn tìm hiểu tâm lý con người, đặc biệt là tâm lý đàn ông. Lầu trên, dù sao thì cũng đừng có thành kiến với chị @Nhan Khanh đã dìu dắt trẻ nhỏ năm đó nhé."

"Cô ta chuyên gia đi nịnh nọt người khác, @Nhan Khanh, chị biết Chu Hiểu Lan nghiên cứu lĩnh vực nào không? Dạo này cái đuôi của cô ta gần như giơ lên ​​trời rồi, cảm giác như mỗi phút cô ta tìm đến tôi chỉ để nói về đối tác cấp cao."…

Tôi trả lời: “Tôi không biết”.

Cùng ngày, tổng biên tập của một tạp chí học thuật trong nước gọi cho tôi, nói câu đầu tiên là:

"Nhan Khanh, cô biết Chu Hiểu Lan không? Cùng thành phố với cô đó. Cô ta gửi cho chúng tôi một bài luận văn, cũng thuộc lĩnh vực thôi miên, rất sâu sắc. Vừa được thông qua, tôi lại thấy nội dung có chút giống với quan điểm cô cùng tôi đề cập vào hai năm trước."

Tôi "ồ" một tiếng, "Chắc trùng hợp?"

“Hay là tôi gửi cho cô xem thử?” Tổng biên tập hỏi, “Tôi xem qua sơ yếu lý lịch của cô ta rồi, cũng không có gì nổi bật, hơn nữa từ thâm niên công tác của cô ta không thể cho ra một luận văn chất lượng vậy được... Tôi hơi lo lắng, nếu thực sự là copy, một khi tạp chí của chúng tôi đăng lên, bị gièm pha là cái chắc”.

“Copy cũng không đến mức đó đâu.” Tôi đứng dậy, cầm tách cà phê đi đến bên cửa sổ, nhấp một ngụm rồi cười nói: “Tôi biết cô ấy, ngành này ở thành phố A cũng không lớn lắm, trước đây cô ấy từng là thực tập sinh trong công ty tôi, biểu hiện trong thời gian thực tập cũng tốt lắm."

"Luận văn là cô chỉ điểm à?" Tổng biên tập thoạt đầu có chút kinh ngạc, sau đó liền bất mãn, "Vậy thì cũng nên để người hướng dẫn Nhan Khanh, hoặc ghi tên của cô vào. Những người trẻ tuổi này, chẳng biết biết ơn là gì cả."

“Không, tôi không biết cô ấy viết luận văn, tôi cũng không hướng dẫn cô ấy.” Tôi dừng lại, “Nếu thật là quan điểm tôi đã đề cập hai năm trước, ngành sản xuất này cho đến nay vẫn chưa công bố một cuộc thảo luận liên quan nào. "

Tôi trò chuyện với tổng biên tập một lúc, biết bài luận văn của Chu Hiểu Lan sẽ được đăng trên số tập san tháng 1. Tổng biên tập nói: “Hậu sinh khả úy.”

Tôi nói: “Ừ, sóng sau xô sóng trước”.

Sau khi cúp điện thoại, tôi đứng trước cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập trong thành phố, gần như là uống cạn cốc cà phê một cách ngon lành.

Hừ, có gan ăn trộm thành quả học thuật của tôi, nhất định đã chuẩn bị tốt việc phải gánh chịu hậu quả!

Giờ có chuyện luận văn này rồi, tôi cũng không vội ly hôn làm gì, ít nhất cũng phải chờ tới lúc bài luận văn được đăng, còn phải chờ đến khi tôi lột da Chu Hiểu Lan và Triệu Chính Vũ trước mặt mọi người!

Cũng may chị Nguyệt tới, lúc giả làm vợ chồng ân ái, tôi cũng không cần phải ghê tởm bản thân vì chuyện ghê tởm.

…. (Còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zhihu