chương 1 + 2 + 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 1. 】

Ta là nữ đế Tịch Vi của Yêu Giới, cũng là Cửu Vĩ Mị Hồ duy nhất trên thế gian này, ta chỉ đợi một tiên cơ là có thể phi thăng.

Tiên cơ này ta đã nghĩ kỹ rồi.

Chính là tam hoàng tử Thanh Long tộc mà ta đã định hôn từ nhỏ.

Chỉ cần lấy được vảy hộ tâm của hắn thì ta lập tức có thể mượn khí tức của Thần Long để cạy mở Thăng Tiên Đài, thành công phi thăng.

Tuy rằng vảy hộ tâm là thứ trân quý nhất của một con rồng, nghe nói mức độ quan trọng của thứ này thậm chí còn vượt qua cả cự căn*.

* vật kia của đàn ông.

Nhưng việc này đối với một con Mị Hồ mà nói có lẽ không được xem là quá khó khăn.

Dù sao thì nghe nói vị phu quân chưa từng gặp mặt kia của ta đã có tình yêu chân ái rồi.

Thật tuyệt vời làm sao!!

Mỗi ngày ta đều trông sao trông trăng trông mong hắn chủ động đến từ hôn.

Đến lúc đó ta sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, đứng ở trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích hắn bội tín, phụ lòng bạc hạnh.

Cuối cùng đáng thương nhìn hắn, nói muốn giữ lại một tín vật làm lưu niệm.......

Thôi được rồi, đúng thật là có chút gượng ép.

Nhưng mà chẳng sao cả, đây đã là kịch bản cuối cùng mà ta có thể nghĩ ra rồi.

Chỉ cần hắn bước vào Yêu Giới của ta.

Mặc kệ hắn trâu bò cỡ nào cũng đánh không lại ngàn vạn yêu binh của ta.

Đến lúc đó ta sẽ đứng ra giữ mặt mũi cho hắn.

Trên đời này làm gì có vị hôn thê nào tri kỷ như ta?

Chắc chắn hắn không có một lời oán thán nào.

Huống chi ở Thần Giới cũng có người của ta!!!

【 2. 】

Ta đã đánh giá thấp da mặt của Tam hoàng tử.

Người mà hắn yêu thế mà lại là dưỡng nữ hắn nhặt được ở nhân gian hơn trăm năm trước.

Đạo đức ở đâu?

Giới hạn ở đâu?

Nguồn AV* ở đâu?

*phim 🔞, seg.

Thân thể phàm nhân kia yếu ớt không thể tả, thế mà có thể tiếp nhận được.... của Long tộc?

Khụ khụ, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.

Đây không phải chuyện quan trọng.

Quan trọng chính là --

Thứ đồ chó má này nửa đêm lại có thể xông vào tẩm cung của ta.

Sau đó hắn như không biết ngượng là gì dõng dạc yêu cầu ta chặt đứt ba đuôi giúp dưỡng nữ của hắn kéo dài tính mạng.

Cười chết hồ ly mất thôi.

Hắn nghĩ hắn là cọng hành nào?

Có biết chín đuôi của bà đây khó tu lắm mới được không?

Có lẽ ánh mắt của ta quá mức rõ ràng.

Tam hoàng tử nhíu mày, dường như đã hạ quyết tâm.

"Tịch Vi, chỉ cần ngươi nguyện ý cứu Tố Tố."

"Ta sẽ làm như ngươi mong muốn, cưới ngươi làm vợ."

"Có điều cái nhà này mãi mãi có một phần của Tố Tố."

"Ngươi không được bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân hay gì đó ở trước mặt nàng."

"Chỉ cần ngươi không làm chuyện gì quá giới hạn, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý!"

Nghe đi.

Đây là lời mà một con rồng có thể nói ra sao??

Suýt chút nữa ta trợn trắng mắt, nhưng lúc trọng yếu ta cố gắng nhịn xuống.

Một Yêu Đế thành thục chín chắn phải nắm lấy mọi cơ hội có thể phi thăng.

Vì thế ta ngã ngồi xuống đất.

Khóc huhu.

"Lòng ta hướng về Thần Quân, nhưng lòng chàng cứng như sắt đá."

"Cho dù Thần Quân muốn ta cắt cả chín đuôi, Tịch Vi cũng không dám cự tuyệt."

"Có điều...... thân thể Tịch Vi bị trọng thương, nếu tùy tiện cắt đuôi chỉ sợ là không giữ được cái mạng này."

Tất nhiên Tam hoàng tử không tin.

Trên mặt hắn lộ vẻ chần chờ, lớn tiếng chất vấn:

"Ta từng nghe nói Cửu Vĩ Hồ các ngươi mỗi một đuôi chính là một mạng."

"Thần Quân đã nói rồi đấy, đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi."

"Nếu thật sự như vậy thì lão tổ số khổ tên Đắc Kỷ kia của ta cũng sẽ không mất mạng xuống hoàng tuyền!"

Sắc mặt Tam hoàng tử dần dần hòa hoãn lại, cuối cùng hắn có chút không đành lòng.

"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý cứu Tố Tố, ta sẽ không bỏ mặc ngươi."

"Lời của Thần Quân có thật không?"

"Ta, tam hoàng tử Long Tộc, nhất ngôn cửu đỉnh."

"Nếu đã như vậy thì Tịch Vi có một biện pháp."

"Nghe nói.... vảy hộ tâm của Long Tộc thần thông quảng đại, có thể bảo vệ một phần chân khí."

"Nếu có thể có được vật này, chắc chắn không sợ thất bại."

Tam hoàng tử biến sắc.

Hắn lớn tiếng quát:

"Làm càn!"

"Vảy hộ tâm há là thứ mà Yêu vật các ngươi có thể mơ ước?"

"Huống chi......"

Hắn vẫn còn chưa nói xong.

Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nam khác:

"Huống chi vảy hộ tâm của hắn đã sớm không còn."

"Chắc hẳn đã đưa cho vị dưỡng nữ tên Tố Tố kia rồi."

Lợi hại ghê.

Yêu Đế không xứng, phàm nhân xứng.

Trong lòng ta đột nhiên sáng tỏ.

Khó trách một phàm nhân lại có thể tiếp nhận long khí của hắn.

Hai người này thật đúng là cóc ghẻ theo đuổi nhái què.

Một người xấu xí, một người vô dụng.

Nhưng thật đáng tiếc quá, chủ ý này của ta thế mà không tiến hành được.

Dù sao thì cũng không phải mỗi con rồng đều có vảy hộ tâm.

Chỉ có rồng tu đến cấp bậc Thần Long mới có thể sinh ra vảy hộ tâm.

Tương đương với cái mạng thứ hai của Thần Long.

Không ngờ tới con hàng này lại có thể đưa nó cho tiểu tình nhân.

Hiện giờ Thanh Long nhất tộc tu ra vảy hộ tâm cũng chỉ còn lại tộc trưởng Long tộc và thái tử Long tộc.

Ta suy tư một chút, tính xem xác suất có được vảy hộ tâm của bọn họ.

Gần như bằng 0.

Thế này rồi mà còn giả bộ làm cái rắm gì?

Ta đang định đứng dậy thì Tam hoàng tử lại đột nhiên làm khó làm dễ:

"Sao hắn lại ở đây?"

"Tịch Vi, bộ tộc Mị Hồ của các ngươi phóng đãng như vậy sao?"

"Nếu hôm nay bản quân không đến thì đã thật sự bị ngươi..."

Hắn còn chưa kịp nói xong.

Bóng dáng kia đã ngã xuống đất, ho đến mức long trời lở đất.

"Ca ca, sao ngươi có thể nói oan cho tỷ tỷ như vậy được?"

"Ta chỉ là một Thái tử Phượng tộc ốm yếu nhiều bệnh đến tìm tỷ tỷ xin thuốc mà thôi."

"Haiz, nghe nói tỷ tỷ cũng mắc bệnh nặng trong lòng ta rất đồng cảm và thương tiếc......"

"Có điều Phượng tộc bọn ta chỉ là một tộc nhỏ, tiếng tăm sao ngang ngược bằng Thanh Long tộc được."

"Lại có thể chạy sang yêu cầu chính thê cắt đuôi cứu... à, vị Tố Tố kia có danh phận thế nào?"

"Không biết bổn quân nên xưng hô như thế nào?"

Mặt Tam hoàng tử càng đen hơn.

Phượng tộc và Long tộc vẫn luôn giao hảo.

Thế nhưng ngoài sáng trong tối vẫn âm thầm ganh đua, đọ sức.

Pháp lực của Long tộc mạnh mẽ, trong tộc thường xuất hiện Chiến Thần.

Phượng tộc lại có thể niết bàn sống lại, tuổi thọ kéo dài nên có không ít lão tổ tọa trấn.

Vị thái tử Phượng tộc này từ nhỏ đã có quan hệ vừa là địch vừa là bạn với thái tử Long tộc.

Nhưng dường như mỗi lần đều là thái tử Long tộc bị đánh đến mức cục u đầy đầu.

Lại càng không cần phải nói vị Tam hoàng tử trước mắt này....

Hắn có thể chỉ tay năm ngón với một Nữ Đế của Yêu Giới như ta.

Nhưng lại không thể nói thêm một câu nào với thái tử Phượng tộc.

Con mợ nó.

Đồ nâng cao giẫm thấp ch.ết tiệt.

Thấy hắn nghẹn đến mức sắc mặt xanh mét.

Thái tử Phượng tộc đột nhiên yếu ớt nghiêng người sang cạnh ta.

Giọng nói khàn khàn kèm theo hơi nóng khiến người ta tê dại:

"Tỷ tỷ....."

"Không có vảy rồng, nàng có thể dùng phương pháp khác để phi thăng mà!"

"Ví dụ như lông đuôi của ta......"

"Có thể làm sính lễ nha!"

Ta cẩn thận suy nghĩ một lúc.

Lông đuôi phượng hoàng xác thực trân quý.

Nhưng ta dám lấy vảy hộ tâm của Tam hoàng tử là vì hắn có lỗi với ta trước.

Hơn nữa....

Năm đó định ra hôn ước cũng là vì Thanh Long nhất tộc bọn hắn từng nhận ân huệ của lão tổ Đắc Kỷ tộc ta.

Nên mới muốn dùng hôn ước này để bảo vệ huyết mạch cuối cùng của tộc Cửu Vĩ Hồ.

Đó chính là ta.

Mặc dù rơi xuống yêu đạo nhưng có Long tộc giúp đỡ thì phi thăng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Bởi vậy cũng coi như môn đăng hộ đối.

Nhưng tộc Phượng Hoàng hắn và ta không thân cũng chẳng quen.

Vả lại....

Lão tổ nhà hắn vô cùng nhiều!

Bên trên có rất nhiều cha mẹ chồng!

Không được!

Không thích hợp!!

Ta đang định mở miệng từ chối.

Lại nghe hắn nhỏ giọng thì thầm:

"Hoặc là....."

"Nếu Tỷ tỷ không đành lòng.... vậy có từng nghe nói sát phu chứng đạo chưa?"

"Cho dù chuyện này có thành hay không thành......"

"Ta nguyện ý làm phu quân thứ hai của tỷ tỷ."

"Mỗi ngày tỷ tỷ đều có thể ôm lông đuôi của ta ngủ."

"Cảm giác khi sờ rất thích đấy!"

【 3. 】

Thử liên tưởng tới một cái gì đó trơn mượt.

Ai có thể từ chối một phu quân lông xù chứ?

Về tình thì có thể thông cảm được.

Tuyệt đối không phải vì Thái tử Phượng tộc đẹp trai hơn Tam hoàng tử, còn có cơ bụng.

Cả người còn có sức lực dùng mãi không hết.....

Đừng hỏi tại sao ta biết được việc đó.

Tên Tam hoàng tử kia cũng đã âm thầm lăn lộn với dưỡng nữ một trăm năm rồi.

Ta là một con hồ ly đẹp như vậy mà phải thủ thân như ngọc?

Thái tử Phượng tộc còn nguyện ý làm đệ đệ!

Ai mà chịu cho được cám dỗ này?

Dù sao thì chỉ cần kín đáo chặt chẽ, đừng quá phận rêu rao như đồ chó kia là được.

Ai mà biết được.....

Tam hoàng tử lại không chào không hỏi mà đã xông vào tẩm cung của ta chứ.

Thái tử Phượng tộc này cũng tâm cơ quá.

Đem chuyện này của Tam hoàng tử lật tẩy ra ngoài.

Lúc này chuyện hôn sự đã trở thành trò cười.

Chỉ có điều người bị chê cười chính là Tam hoàng tử hắn.

Mọi người cười hắn nhặt hạt mè, vứt bỏ trân châu.

Lại khen ta có bản lĩnh thông thiên, mê hoặc được Thái tử Phượng tộc đến mức tìm không thấy nổi phương bắc.

Thật thú vị.

Bắt đầu từ khi nào mà thành tựu của một người lại phải nhìn người bên gối của kẻ đó thế nhỉ?

Có điều cục diện ngày hôm nay cũng làm cho ta vui tai vui mắt.

Ta sẽ không nhúng tay vào.

Cho đến ba ngày sau, tộc trưởng Long tộc tự mình đến tìm ta.

Còn trói theo Tam hoàng tử.

Vừa vào cửa, tộc trưởng Long tộc lập tức đạp cho hắn một cước.

Tam hoàng tử "huỵch" một cái lập tức quỳ rạp xuống.

Nhưng hắn cũng không phải là một người thông minh cho lắm.

Cho dù quỳ xuống, vẫn tức giận mắng:

"Phụ hoàng! Sao ngài lại không phân biệt đúng sai!"

"Chẳng lẽ ngài cũng bị con hồ ly này mê hoặc?"

"Ngài nhìn bộ dáng xa hoa lãng phí này của nàng ta đi, làm sao so được với Tố Tố!"

"Nhi thần dù có chết cũng tuyệt đối không cưới nàng ta!"

Tộc trưởng Long tộc tức giận đến mức phát run nhưng vẫn thở dài một tiếng, quay đầu nhìn ta.

"Tịch Vi, con là một đứa trẻ ngoan."

"Bá phụ cũng là người nhìn con trưởng thành."

"Hôm nay ta đến chính là vì mang theo nghiệt tử này đến chuộc tội."

"Con yên tâm đi, chuyện hôn sự vẫn như cũ."

"Ta đã tự làm chủ, để cho con gả cho Đại hoàng tử con trai ta...."

Bàn tay đang bóp chân cho ta thoáng dừng lại.

Nhưng lại bị ta ấn trở về.

"Tịch Vi và tam ca ca đã lui hôn, nếu còn tiếp tục gả cho đại ca ca chỉ sợ bên ngoài sẽ chê cười."

"Tịch Vi chỉ là một tiểu yêu, ngay cả phàm nhân cũng không sánh bằng."

Nói đến đây, ta cắn răng nhấn mạnh hai chữ phàm nhân.

Sau đó nhẹ nhàng nhìn lướt qua về phía tộc trưởng Long tộc, cười duyên dáng.

"Sợ là không xứng với đại ca ca."

Lời còn chưa dứt thì Tam hoàng tử lại la lên:

"Ngươi biết thế là tốt!"

"Nhìn cả người đầy mùi hồ ly của ngươi, không biết chừng đã lăn lộn cùng bao nhiêu người."

"Phụ hoàng, ngài nhổ vảy của ta làm gì?"

Tộc trưởng Long tộc tức giận không nhẹ.

Ta cũng không giận, chỉ mở miệng tiễn khách.

Trước khi đi, ta làm như vô tình mở miệng:

"Nghe nói Tam hoàng tử ở nhân gian gặp được tình yêu đích thực..."

"Là lúc nghe hát ở thanh lâu có đúng không?"

"Tịch Vi chưa từng đi qua nơi đó bao giờ, chắc là một nơi rất phong nhã lịch sự."

Nói xong ta không thèm nhìn sắc mặt như quả cà tím của bọn họ.

Ta phất tay đóng kết giới Yêu Giới.

Cút đi, con rồng ngốc nghếch tiêu chuẩn kép chỉ biết bợ đít.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net