Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lần đó càng giống như là đang cùng anh trai mình diễn trò.

Thì ra, trong lòng Thẩm Dục thích nhất –

Đúng là Tống Sơ Tễ.

Nhưng Tống Sơ Tễ thì sao, anh có biết không?

Tôi lén giấu album cũ nát, chuẩn bị gửi qua bưu điện cho thiếu niên đang học chính quy tại Đại học Chính trị và Pháp luật Kyoto.

Thẩm Dục, đồ của cậu, tự cất kỹ đi!

Lần này là cố ý để cho tôi nhìn thấy… Hay là không cẩn thận đây?

Tiểu Mễ chỉnh TV đến tin tức quốc tế, phóng viên trong video đang phát sóng:

“Buôn người đã trở thành một đặc điểm quan trọng của tội phạm lừa đảo viễn thông xuyên biên giới.”

“Mối đe dọa khu vực ban đầu đã biến thành một cuộc khủng hoảng buôn người toàn cầu.”

“Để chống lại nạn buôn người, tôi và bạn đang cùng hành động.”

Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ dâng lên từng đợt pháo hoa rực rỡ muôn màu.

Tôi ngước mắt, như là tâm linh tương thông cùng với Tống Sơ Tễ hai mắt đối diện.

Tôi dùng khẩu hình nói cho anh biết: “Cố lên nha.”

Giờ phút này, lời của phóng viên báo chí trùng khớp với một đoạn nội dung trong luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh của tôi.

“Nguyện thế gian, không còn buôn bán người, trôi dạt khắp nơi.”

“Nguyện ngày mai, càng thêm quang minh rực rỡ, vô tai vô nạn.”

(Hết toàn văn)

Phiên ngoại • Tống Sơ Tễ

Tôi thường tự hỏi liệu mình có thực sự là một kẻ biến thái hay không.

Khi vị thiên kim đại tiểu thư vênh váo tự đắc kia nhục mạ phỉ nhổ tôi, thứ tôi nhìn thấy lại là linh hồn đang khóc của cô.

Tôi từng nói với người giúp việc, tôi nói, nội tâm Tống Thư Thư thiện lương đơn thuần, không giống mặt ngoài lòng dạ ác độc.

Giống như con nhím nhỏ, để mũi nhọn sắc bén lộ ra bên ngoài, làm thương tổn người khác đồng thời cũng làm bẩn chính mình.

Không ai muốn tin tôi.

Không sao, chỉ mình tôi biết thì tốt hơn.

Kịch bản lặp đi lặp lại khiến tôi tê liệt.

Nhưng Tống Thư Thư lại là niềm vui duy nhất trong cuộc đời khô khan vô vị của tôi.

Người người đều nói Tống gia đại tiểu thư tâm tư ác độc, theo tôi thấy còn rất đáng yêu.

Người tình tôi nguyện dạy dỗ và trách phạt này không tính là sỉ nhục.

Họ không hiểu, đó là biểu hiện tình yêu của Thư Thư đối với tôi.

Nếu không tại sao Thư Thư chỉ nguyện gây phiền phức cho tôi, mà không gây phiền phức cho bọn họ chứ?

Ánh mắt tôi dõi theo cô ấy.

Linh hồn tôi yêu cô ấy.

Bất tri bất giác, dục vọng của tôi đối với Tống Thư Thư giống như muốn mọc ra máu thịt, hóa thành mãnh thú ý đồ chiếm hữu cô ấy.

Nhưng như vậy không được.

Tình yêu điên cuồng lại khắc chế mới có thể làm cho người ta rung động, bị đội mũ lấy danh nghĩa tình yêu mà ép buộc và uy hiếp chỉ khiến cho người ta buồn nôn.

Cho nên, khi đối mặt với đại tiểu thư của tôi, mỗi một động tác của tôi đều là tỉ mỉ thiết kế cho cô ấy.

Túi da xinh đẹp có vài phần nhan sắc là ưu thế được trời ưu ái của tôi.

Bị người ta xa lánh là số phận của tôi, tôi hiểu.

Nhưng đôi mắt lạnh lùng trong sáng cũng sẽ biến thành ác ma sắc dục bỉ ổi.

Sớm muộn gì tôi cũng cưới cô ấy.

Gia quy Tống gia không được thông hôn à?

Vậy sửa là được.

Cô ấy có quan hệ với những người đàn ông khác ư?

Tống Thư Thư ham chơi, tôi sẽ không trách cô ấy.

Đều là bọn họ chủ động dụ dỗ Thư Thư của tôi.

Bọn họ đáng chết, tôi đoạt lấy là được.

Nếu Thư Thư thật sự yêu ai?

Tôi hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Ý nghĩ đó khiến tôi phát điên lên vì ghen tị.

Hệ thống mắng tôi là con chó điên của Tống Thư Thư, đúng thật là như thế.

Tôi thừa nhận, trong lòng tôi thấy rất vui vẻ.

Bởi vì mọi người ở đây hẳn là đều biết, tôi là chó chỉ thuộc về cô ấy.

Khi đó…

Tự nhiên trong đầu hiện ra ba dòng thơ tình đã từng đọc qua:

Nếu con người có đuôi,

Nói ra thì hơi ngại,

Chỉ cần ở bên em, nhất định sẽ không ngừng lắc lư.

Giống như tôi gặp Tống Thư Thư vậy.

Tôi nguyện ý cả đời làm chó trung thành của em.

I am willing to be her loyal dog for life.

(Hoàn Thành)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net