Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Bộ này không hợp gu mình nên mình đã thuê một bạn edit giúp, vừa bận vừa tụt mood nên mình chưa thể beta lại bộ này, hi vọng mọi người có thể bỏ qua cho những sai sót trong bản edit này ạ 🥺
____________

Sau khi cố ý làm nhục thiếu niên, tôi trở mặt không nhận người, móc ra hai tờ tiền tùy ý nhét vào cổ áo anh ta.

Tiếp theo trở tay hãm hại anh vào tù, ngồi tù năm năm.

Khi đã hoàn thành cốt truyện thì hệ thống lại nói rằng tôi cầm nhầm kịch bản rồi.

Lẽ ra tôi phải cứu vớt anh ta, trở thành bạch nguyệt quang.

Nhưng nam chính trong bộ vest lịch lãm trước mặt đã sớm bị hắc hóa, một tay che trời từ lâu.

Người đàn ông ấn tôi trước gương,  gắt gao giam cầm, tựa cằm vào cổ tôi mơ hồ nở một nụ cười tàn nhẫn.

Đôi môi lạnh như băng hôn lên vành tai tôi, giọng điệu gần như giễu cợt:

“Bây giờ đến lượt em, bị tôi bắt nạt.”

1.

Tọa đàm sinh viên Đại học Chính Pháp Kyoto.

Người đàn ông lịch lãm cao ráo, chân dài, đi giày da cao cấp bước lên bục, từ từ nâng gọng kính màu vàng.

Bàn tay lộ rõ khớp xương giơ micro lên, kiên nhẫn giao tiếp với sinh viên mới.

Ở lâu trên vị trí cao nhất, nhã nhặn bại hoại.

Có một nhân viên trường học mang ghế dựa đến cho tôi, giọng điệu lấy lòng:

“Tống tiểu thư mời ngồi, đứng lâu sẽ rất mệt đấy ạ.”

Tôi xua tay từ chối: “Không cần đâu.”

Tiếp theo đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện cách đó không xa, cười nhạo nói:

“Lát nữa, sẽ có người giúp tôi bớt mệt ngay ấy mà.”

2.

Buổi tọa đàm kết thúc, Tống Sơ Tễ đến phòng nghỉ tìm tôi.

Nghĩ tới việc sắp tới đây phải tra tấn nam chính, đầu óc của tôi trống rỗng.

Nội tâm chân thành đặt câu hỏi:  [Thống tử, thật sự phải ép nam chính cởi quần áo sao?]

Hệ thống: [Không sai ký chủ, bởi vì kịch bản là thiên kim ác độc không vừa lòng việc anh kế nhận hết vinh quang ở trường học của mình nên đã gọi anh ta đến phòng nghỉ không có giám sát, rồi đánh anh ta bằng roi da.]

Tôi điều chỉnh tốt trạng thái, để cho mình trở thành một tên thiên kim ác độc chân chính.

[Thống tử, sau này đừng gọi tôi là kí chủ nữa, gọi tôi là công chúa đi. Giờ cậu phải nói, công chúa mời bắt nạt.]

Thống Tử nói không nên lời: [...Công chúa mời bắt nạt.]

Nhìn thấy người đàn ông vai rộng, eo thon đang bước từng bước về phía tôi.

Tôi thay đổi sang một tư thế thoải mái, ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, vắt chéo chân.

Rồi lấy ra một cây roi da từ trong túi xách Chanel màu hồng nhạt, lạnh lùng nói: “Cởi áo ra.”

Tống Sơ Tễ giống như đã quen với lòng dạ ác độc của thiếu nữ trước mặt, vẻ mặt không chút thay đổi, cởi âu phục, áo sơ mi màu trắng mơ hồ phác họa vòng eo thon gầy của người đàn ông.

Tôi nghịch roi da, giọng điệu lười nhác: “Quỳ xuống đó đi.”

Vẻ mặt người đàn ông hờ hững, ngoan ngoãn chắp hai tay sau lưng, dang rộng hai chân, duỗi thẳng eo rồi ngẩng cao đầu, quỳ gối.

Thân hình cao một mét tám bảy quỳ rạp trên mặt đất quả thực giống như một con chó lớn ngoan ngoãn.

Chiếc giày trắng ở chân phải của tôi nhẹ nhàng nâng cằm người đàn ông lên, bắt anh ta phải nhìn vào mắt tôi.

Trong lòng tôi rục rịch:

[Ôi, đẹp trai quá.]

[Whoo-hoo-hoo-hoo.]

[Không xuống tay được thì phải làm sao bây giờ.]

Đột nhiên người đàn ông mở to hai mắt, vẻ mặt thoáng kinh ngạc rồi biến mất.

Hệ thống cắt đứt sự điên cuồng của tôi:

[Bây giờ, xin công chúa tát nam chính một cái.]

Tôi vò đầu: [A?... Hình phạt.]

Tôi vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh kế, cho anh ta một cái tát.

Bốp!

Khuôn mặt trắng nõn của người đàn ông lập tức hiện ra dấu bàn tay đỏ tươi, kính gọng vàng bởi vì dùng sức mà rơi xuống đất.

Tôi bày ra biểu cảm thiểu năng trí tuệ độc ác của nữ phụ, thẳng thừng cầm lấy roi da quất mạnh hai cái lên cái bụng bằng phẳng của người đàn ông, nhìn anh ta với ánh mắt trịch thượng.

Giọng điệu tràn ngập ác ý và trào phúng:

“Chậc, anh trai rất nổi tiếng ở toạ đàm ha.”

Nhưng nếu đám em trai em gái tiểu bối đó biết được thái tử gia Tống gia mà mình kính trọng...

“Là con chó bên cạnh em gái mình thì sao nhỉ?”

Mà nội tâm của tôi, thật ra là như thế này:

[Thật ngại quá anh bạn, tôi đã thử dùng đậu hủ đâm chết, dùng mì sợi thắt cổ, nhưng đều thất bại, tôi không còn cách nào nên chỉ có thể thành thật làm theo nội dung cốt truyện thôi.]

[Chờ về sau anh có bản lĩnh rồi có muốn trách thì hãy trách hệ thống, nếu đã trách hệ thống rồi thì không thể trách tôi được nữa nhé. Huhu.]

Roi da đánh vào người, sống lưng người đàn ông lại thẳng như thông, vẻ mặt không hề có ý khuất phục, không hề làm nhục khí khái chỉ vì phải quỳ gối.

Hệ thống còn gấp hơn tôi: [Công chúa đừng nói nhảm, mời đi theo nội dung kịch bản, mau mắng anh ta đi!]

Tôi ném roi da đi, hít sâu một hơi, đọc ra lời thoại xấu hổ:

“Thật sự là hèn hạ muốn chết, làm mù gương mặt đẹp đẽ này rồi.”

Ngón tay Tống Sơ Tễ không tự chủ được nắm thành nắm đấm, yết hầu run rẩy.

Tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi, cảm giác nhục nhã mãnh liệt này sẽ làm tôi nghẹt thở.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng tôi không đành lòng, bước tới xoa đầu người đàn ông dỗ dành.

Miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Ồ, ngoan quá.”

Có lẽ do không quen với sự thay đổi đột ngột của tôi, người đàn ông đột nhiên ngước mắt lên, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp là cảm xúc khó hiểu mà tôi nhìn cũng không hiểu.

Hệ thống không đành lòng nhìn, cố gắng thuyết phục tôi đưa cốt truyện trở lại đúng quỹ đạo:

[Công chúa, sao cô lại thưởng cho anh ta hả?]

Tôi: “Vì nam chính trông rất đẹp trai.”

Hệ thống: [Công chúa, xin đừng tạo kịch tính cho mình.]

Tôi: “Nhưng nam chính đẹp trai thật mà.”

Hệ thống: [Công chúa, xin đừng cứng miệng với bổn thống.]

Tôi: [Nhưng nam chính trông rất đẹp đó nha.]

Hệ thống khóc không ra nước mắt, miễn cưỡng cười vui:

[OK, I’m fine!]

[Công chúa, nhóc con ta thắng.]

[Tiếp tục vuốt ve đầu chó của nam chính đi.]

3.

Sau khi cãi nhau với hệ thống, hoàn hồn trở lại, Tống Sơ Tễ đã mặc xong âu phục bước ra khỏi phòng nghỉ.

Tôi bắt đầu nhớ lại kịch bản.

Nguyên chủ tên là Tống Thư Thư, thiên kim tiểu thư nhà giàu được cha mẹ chiều đến hư.

Khi còn bé vì nhất thời vui vẻ, nên đã để cho cha mẹ nhận nuôi nam chính Thẩm Sơ Tễ và em trai đang nương tựa lẫn nhau ở cô nhi viện.

Nam chính vốn từ chối tiếp nhận việc nhận nuôi nhưng lòng dạ ác độc của nữ phụ thiên kim không phù hợp tuổi tác, lại ngầm uy hiếp em trai nam chính, Thẩm Dục.

Nam chính không còn cách nào khác đành phải đổi thành họ Tống, từng bước một từ trò cười Giang Thành bị người người khinh thường một bước đi tới vị trí thái tử gia Tống gia khiến người ta kính sợ mà phục tùng.

Nhưng thật ra khi ở riêng, người đàn ông vẫn sẽ gặp phải bị thiên kim ác độc điên cuồng vũ nhục.

Sau đó, bạch nguyệt quang được chọn của Tống Sơ Tễ xuất hiện, cứu vớt hai anh em nam chính ra khỏi vòng vây lửa, nước, đưa nữ phụ ra trước công lý.

Sau khi đọc xong cốt truyện, tôi cảm thấy hoàn toàn tồi tệ.

Không có gì đáng thắc mắc...

Cảm xúc chi phối cuộc sống của cậu em trong cô nhi viện, thật thú vị.

Tống Thư Thư này...

Thật là một người phụ nữ ác độc.

4.

Khi tôi về đến nhà, trời đã sẩm tối.

Tống Sơ Tễ đã tắm rửa xong từ lâu, thay quần áo thường ngày.

Tôi bảo người giúp việc lui ra, để nam chính một mình.

Lại kiễng chân kéo chặt cổ áo anh, bấm vào thắt lưng hoàn mỹ của người đàn ông.

“Tống Sơ Tễ, bế tôi đi tắm.”

Người đàn ông dừng lại trên mặt tôi vài giây, mới thu hồi tầm mắt, vẻ mặt lạnh lùng bế tôi đi về phía phòng tắm.

5.

Phòng tắm.

Lúc Tống Sơ Tễ cởi giày cho tôi, tôi thò chân phải ra, mũi chân dọc theo thắt lưng gầy gò của người đàn ông chậm rãi di chuyển lên trên, vén một góc áo sơ mi lên, vuốt ve bụng dưới của anh.

Vừa giống dụ dỗ, lại càng giống khiêu khích.

Hơi thở của anh dần dần nặng nề, giọng nói khàn khàn:

“Tống Thư Thư.”

“Cô biết mình đang làm gì không?”

Người đàn ông chợt ngước mắt lên, ánh mắt lộ ra một dấu vết hung bạo.

“Làm sao?”

“Anh đừng quên... Nếu không phải có tôi, Thẩm Dục đã sớm chết đói ở cô nhi viện rồi đấy.”

Thẩm Dục là em trai của Tống Sơ Tễ, cũng là một đối tượng khác bị nguyên nữ phụ đùa giỡn.

Để phù hợp với thiết lập nhân vật, tôi tát người đàn ông và tiếp tục chơi đùa với móng tay xinh đẹp của mình.

Hệ thống vui vẻ vỗ bụng: [Ây, đúng đúng đúng, công chúa nên như vậy! Cho anh ta một bạt tai.]

Bề ngoài của tôi: vẻ mặt khinh bỉ, khinh thường.

Nội tâm của tôi:

[Huhu, hai anh em thật đáng thương, thật tuyệt vời.]

Hãy để tôi yêu thương các bạn! Ha ha ha! Tôi đè hết các anh! Tôi đè hết các anh!

Cổ chân đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, vốn là người đàn ông không khống chế tốt cường độ, nhéo tôi đau.

Tôi đạp Tống Sơ Tễ một cái, sau đó túm lấy cổ áo của người đàn ông đó để buộc anh phải nhìn tôi.

“Đồ chó, dám làm tôi đau.”

“Lần sau còn dám như vậy tôi sẽ chặt tay anh.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rõ ràng.

Dựa theo kịch bản gốc, bây giờ hẳn là em trai nam chính Thẩm Dục đến thăm anh trai của mình, không ngờ lại phát hiện anh ruột làm chó cho nữ phụ ở Tống gia.

Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để giả vờ như một người phụ nữ xấu xa hơn.

Không ngờ lần này, Thẩm Dục không gọi tên Tống Sơ Tễ.

Giọng nói thiếu niên mười tám mười chín tuổi trong trẻo, ngang ngược:

“Chị ơi, mở cửa ra nào, em là em traicủa anh em.”

Bàn tay chuẩn bị cởi hai nút áo trước áo sơ mi của tôi cứng giữa không trung, Tống Sơ Tễ trông như đang sợ hãi.

Tôi đè ngón tay người đàn ông muốn thoát đi lại, nhìn chằm chằm đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, ngọt ngào cười:

“Anh nói... Có muốn cho em trai tới xem...”

“Anh trai vĩ đại chính trực trong lòng cậu ấy, đang làm gì tôi đây?”

“Ôi, chó con?”

Một tia chớp lóe lên giữa hai mắt anh, và không khí tĩnh lặng, như thể có thứ gì đó không thể diễn tả được đang kéo tơ.

“Đại tiểu thư.”

Người đàn ông dựa vào lực của tôi kéo ngón tay chậm rãi tiến lại gần tôi, hơi thở ấm áp phả vào sau gáy tôi.

Trong giọng điệu của anh có chút cầu xin, như thể đang dỗ dành.

“Thẩm Dục chịu không nổi sự giày vò như thế này.”

Bên trong tôi, nó đang gào thét:

[Chịu không nổi! Mẹ anh đang câu dẫn tôi, nhóc con Tống Sơ Tễ  anh quả thực trời sinh là để câu dẫn tôi phạm tội mà!]

[Nếu như bây giờ anh nguyện ý van cầu tôi, vậy tôi sẽ không động tới em trai hehehe.]

Đột nhiên.

Tống Sơ Tễ chạm vào bàn tay đang giữ anh ấy của tôi, áp khuôn mặt đẹp trai của anh ấy vào đó và xoa hai lần.

 Những động tác thân mật và ấm áp như thể chúng là báu vật.

Anh nói: “Làm ơn.”

Những suy nghĩ trong đầu tôi lúc này chỉ còn lại:

[Làn da Tống Sơ Tễ, thật sự rất mềm.]

Người đàn ông toát ra vẻ mặt vô cùng chân thành, cho tôi một loại cảm giác khẩn cầu và khát vọng phát ra từ chỗ sâu nhất trong nội tâm.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp mang theo mê hoặc, giống như đang dụ dỗ tôi trộm nếm trái cấm.

Chờ đã... Khát khao?

Anh đang khao khát cái gì mới được chứ?

Tiếp tục làm chó của tôi à?

Nhưng, tại sao?

6.

Tôi không cho Thẩm Dục vào cửa.

Mặc dù cậu ta đứng ở ngoài cửa suốt bốn giờ, giống như một con chó trung thành có đuổi cũng đuổi không đi.

Tống Sơ Tễ vẫy đuôi xin thương xót quả thật đã lấy lòng tôi. Lời hứa với anh, tôi nói được làm được.

Đợi Thẩm Dục mang vẻ mặt u ám rời đi, Tống Sơ Tễ mới từ phòng ngủ của tôi đi ra.

Giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.

Hệ thống tức giận đến gào khóc: [Công chúa, dựa theo nội dung vở kịch, cô phải để Thẩm Dục vào, để cho cậu ta phát hiện nam chính làm chó cho cô!]

Tôi móc ráy tai ra, thờ ơ đáp lại nó:

[Ồ, không phục à?]

[Vậy cậu báo cảnh sát đi.]

Hệ thống trầm mặc đinh tai nhức óc, khi lại vang lên, âm thanh cơ khí điện tử càng trở nên lạnh lùng hơn.

Thậm chí còn có chút bệnh hoạn đáng sợ hơn.

[Lần sau, nếu công chúa không thành thật đi theo cốt truyện hoàng hôn...]

[Tôi sẽ không tiếp tục nhượng bộ.]

Toàn thân tôi run rẩy, nội tâm bởi vì bản thân bị một hệ thống doạ sợ mà cảm thấy buồn cười.

7.

Nội dung vở kịch hoàng hôn này diễn ra rất nhanh.

Buzz...

Di động nhấp nháy hai lầm, là tin nhắn Tang Bưu gửi tới.

Tên thật của Tang Bưu là Du Nam Nhất, đại tiểu thư Du gia, bản tính phóng khoáng yêu tự do, đặt cho mình biệt danh là Tang Bưu.

Là nữ phụ ác độc thứ hai, cùng với “Tôi” là bộ đôi bạn thân không sợ chết.

Tang Bưu: [Ngày hôm qua tôi đi Hoàng Hôn thì thấy thấy anh trai cậu Tống Sơ Tễ cùng với hai người đàn ông khác đang chọn vợ!]

[Chơi đến vui rồi à!! Ngăn cũng ngăn không được!]

Nội dung vở kịch này tôi quen thuộc, sau khi Thẩm Dục phát hiện Tống Sơ Tễ làm chó cho tôi rất tức giận, thiếu chút nữa quyết liệt đoạn tuyệt với anh trai.

Tống Sơ Tễ nhớ lại quá khứ, nhớ tới sau khi  mình cùng với em trai bị lừa bán đã một đường chạy tới cô nhi viện. Bởi vì khi còn bé mình bị bắt cóc, cho nên sau khi lớn lên muốn che dù cho người khác.

Cũng chính vào thời điểm này, trong nước dấy lên một làn sóng dư luận về vụ án buôn người quy mô lớn “18/7”. Cảnh ngộ của những đứa trẻ bị bắt cóc có chút giống với Tống Sơ Tễ và Thẩm Dục, đều là bị bọn buôn người lừa gạt, trốn thoát nhiều lần và bị đánh đến mức suýt mất mạng, mới thành công thoát khỏi ma trảo, được cô nhi viện thu dưỡng.

Không ngờ nội dung kịch bản vẫn phát triển đến bước này.

Lần này Tống Sơ Tễ  đi đến hội sở ngầm, ngoài mặt là cùng bọn buôn người đàm phán hợp tác, kì thực đang tìm hiểu tin tức, tìm kiếm chứng cớ, đưa hết thảy bọn họ vào cục cảnh sát.

Nhớ tới lời nói u ám của hệ thống, vì thuận theo nội dung nguyên bản của kịch bản, tôi thành thật thật trả lời:

[Ồ, chơi thế có tốn nhiều không?]

[Giúp tôi đặt chỗ trước.]

[Tối mai, tôi sẽ trừng phạt chó con không nghe lời.]

8.

Hội sở ngầm.

Oanh ca yến vũ, đèn đuốc sáng trưng.

Hoàng Hôn ở Giang Thành bẩn thỉu đến mức nào?

Chợ đen ngầm, buôn bán người, ao rượu rừng thịt, các hoạt động mờ ám của các quyền quý đều tiến hành ở chỗ này.

Tôi và Tang Bưu mỗi người châm một điếu thuốc, lười nhác dựa vào kim trụ ở lầu hai, nhìn được hết thảy phía dưới.

“Cửu gia, những thiếu nữ xinh đẹp nhất tôi đều đã gọi tới cả rồi.”

Các cô gái không kém tuổi tôi bao nhiêu đang phải đối mặt với ánh mắt tham lam trần trụi của đám súc sinh luôn tràn ngập ý vị ấm áp và hạ lưu.

Vị Cửu gia kia cũng là vị chủ tâm cao mật lớn, mang theo nụ cười ngọt ngào, ở trước mặt mọi người la hét: “Tống tổng, ngài mời trước.”

Người đàn ông cũng châm điếu thuốc, trong lúc khói thuốc quấn quanh môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt mờ mịt không rõ ràng, không biết là đang vui vẻ hay buồn bã, theo ngón tay chỉ vào cô gái tên là “Tiểu Mễ”.

Nội dung vở kịch sau đó tôi đều rõ, nữ nhân vật phụ độc ác đã ngăn cản Tống Sơ Tễ vốn muốn thả đi người, và hoàn toàn náo loạn với nam chính.

Cửa nhỏ Hoàng Hôn lúc này đã có ba bốn vị tiểu ca áo đen của Tống gia và cảnh sát đứng đó.

Nhìn mấy cô gái sắp thành công chạy trốn đó, lòng tôi mềm nhũn. Tôi không muốn dựa theo kịch bản đưa các cô trở về.

Hệ thống mặt không chút thay đổi: [Thỉnh công chúa không nên sinh ra tình cảm dư thừa.]

Tôi thì học dáng vẻ của nó lạnh lùng đáp lại: [Sao có thể chứ, thống tử, một tôi không phải cảnh sát, hai không phải thánh mẫu. Để ý các cô ấy làm gì hả? Tự chuốc lấy cực khổ à? ]

Nhưng tôi, thật sự không thể cử động được chân mình.

Nếu như các cô thật sự được thả đi, nhất định sẽ có tương lai tươi sáng hơn so với hiện tại.

Tôi cố gắng giao tiếp với hệ thống, nhưng không có kết quả.

Giọng điện tử lạnh như băng vang lên: [Đừng quên, cô là nữ phụ ác độc.]

Giống như tiếng thở dài của hệ thống.

11

[Quên đi, tôi giúp cô.]

Trong nháy mắt, thân thể không thể khống chế bước nhanh về phía cửa sau nhỏ, cũng ngăn cản các cô gái một giây trước khi rời đi thành công.

“Tôi” dựa vào cửa, dùng bật lửa châm điếu thuốc, véo cằm cô gái gần tôi nhất, giọng điệu ác độc và ngông cuồng:

“Trốn thoát được sao... Hả?

Lại vọt tới trước mặt Tống Sơ Tễ, hung hăng cho anh một cái tát. Tất cả mọi người đều sợ ngây người tại chỗ.

“Tống Sơ Tễ, anh dám ở sau lưng tôi tìm phụ nữ? Còn muốn thả các cô đi hả?”

Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt cổ tay tôi, lần đầu tiên lộ ra cảm xúc ngoài lãnh đạm.

Trong mắt là một cỗ nồng đậm khó có thể tin.

Giờ khắc này, ánh sáng lờ mờ tựa hồ bị dừng lại trong không khí, thời gian phảng phất dừng lại.

Nội tâm tôi đang đấu tranh kịch liệt:

[Không làm Tống Sơ Tễ  thất vọng.]

[Tôi không muốn làm người xấu. Tôi cũng muốn thả các cô đi, nhưng tôi thật sự, bất lực...]

Không biết có phải là người đàn ông nghe được tiếng lòng của tôi hay không, lời anh muốn trách cứ dừng ở bên miệng, thay vào đó là một nụ cười tràn ngập tính an ủi, dịu dàng.

“Đừng khóc.”

Tống Sơ Tễ nhẹ nhàng giơ tay lên, ngay lúc tôi đang nghĩ mình sắp phải đối mặt với sự sỉ nhục và tát của người đàn ông này –

Anh đang kiên nhẫn lau nước mắt nơi khóe mắt tôi.

“Đại tiểu thư sao lại khóc?”

[Bởi vì tôi không cứu được anh, không cứu được các cô.]

Mắt thấy nội dung vở kịch hoàn thành, hệ thống thoát ly khỏi thân thể của tôi, cả người tôi mềm nhũn, ngã vào trong ngực Tống Sơ Tễ.

Nhìn bộ âu phục công sở màu đen của người đàn ông bị nước mắt nhuộm ướt, tôi mới phát hiện, cơ thể của tôi thế mà đang khóc.

Tôi im lặng, nhưng trong lòng lại khao khát một cái ôm.

[Tống Sơ Tễ, anh ôm tôi một cái đi.]

Đột nhiên, hương gỗ mang theo phong vị của gió bao bọc lấy tôi, người đàn ông làm như nghe được khẩn cầu sâu nhất trong lòng tôi.

Toàn bộ trái tim đấu tranh thống khổ của tôi đều được trấn an.

Tang Bưu bên cạnh nhìn tôi, biểu cảm phức tạp, ánh mắt giống như đang xuyên thấu qua tôi nhìn về phía những người khác.

Cô ấy vỗ nhẹ lưng tôi và len lén nhét đồ vào túi tôi.

Đó là một tờ giấy.

9.

Sau sự kiện này, hệ thống đã không xuất hiện một thời gian rất lâu.

Mặc dù sau đó tôi hoàn toàn không hành động theo kịch bản. Không chỉ đoạt lại Tống thị từ trong tay Tống Sơ Tễ, còn vận dụng thủ đoạn, thả các cô Tiểu Mễ chạy.

Cảnh sát lợi dụng manh mối Tống Sơ Tễ cung cấp, liên tiếp điều tra phá hơn mười vụ án buôn người.

Tôi đã nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn thoát khỏi hệ thống...

Cho tới đêm đó, Tống Sơ Tễ đuổi người giúp việc đi, gõ nhẹ cửa phòng ngủ của tôi.

10.

Người đàn ông không mặc áo ngủ, một thân âu phục thẳng tắp. Dáng người thon dài, nhã nhặn tuấn tú, kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng, nhìn qua có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng không thể thân cận.

Nhưng lời nói ra lại làm cho tôi mặt đỏ tới mang tai.

Tống Sơ Tễ khẽ nhếch môi:

“Đại tiểu thư, muốn cùng tôi thử xem sao?”

Ánh mắt của anh cùng với hơi thở nóng bỏng dính trên cánh môi của tôi, phảng phất như có như không vuốt ve liếm láp.

Mặt mày mang theo mê hoặc rõ ràng câu người, nhiếp nhân tâm phách.

“Tống Sơ Tễ, anh là anh trai của tôi.”

Người đàn ông dẫn tay tôi về phía vòng eo hoàn hảo của anh và tiếp tục khám phá nó, giọng anh khàn khàn:

“Là anh trai thì không được sao?”

“Lúc trước rõ ràng em rất thích mà.”

Trong lòng tôi đón nhận bão táp mới:

[Made, Tống Đại Bảo dám câu dẫn tôi, thế này này còn không quyến rũ ta, cũng sẽ coi thường ta!]

[Phạt! Sao không phạt! Tôi thấy nhóc con anh tra tấn rất nặng nề đó!! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!]

Tôi trực tiếp bổ nhào về phía người đàn ông, hôn lên yết hầu của anh, cảm nhận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net