CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó trong chương trình đã không còn cảnh quay của ba mẹ tôi, nguyên nhân vì thông tin của ba mẹ tôi bị bới ra đăng lên mạng.

Trên mạng nói nghiên cứu của ba tôi không có giá trị, lãng phí kinh phí nghiên cứu khoa học quốc gia.

Nhưng cụ thể những gì ba tôi làm là nghiên cứu lý thuyết, toán học mơ hồ* và lập trình lượng tử.

*Toán học mờ, còn được gọi là toán học mơ hồ. Nó là một công cụ toán học để nghiên cứu nhiều vấn đề trong thế giới thực mà ranh giới không rõ ràng hoặc thậm chí mơ hồ.

Trong tình huống máy tính lượng tử còn chưa được chế tạo ra, những gì ba tôi làm quả thật có chút trừu tượng, tôi cũng từng hỏi qua vấn đề như vậy.

Ba tôi nâng kính mắt, ông cười nói: "Nghiên cứu lý luận chính là như vậy, phải luôn luôn dẫn đầu thời đại, rất nhiều nhà lý luận khi còn sống những nghiên cứu của họ đều không được coi trọng, điều này không có nghĩa là nghiên cứu của họ không có ý nghĩa, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa có điều kiện thực hiện."

Thành thật mà nói thì trên thế giới này có không quá 10 người nghiên cứu lập trình lượng tử, không quá 5 người có thể hiểu được nghiên cứu của ba tôi.

Mẹ tôi từng nói đùa với ba tôi: "Ai so được với thầy Chu chứ, trong mười người nghiên cứu đó thì thầy đã làm được top 1 thế giới."

"Nghiên cứu khoa học là một quá trình nghiên cứu lâu dài." Ba tôi chỉ cười cười.

Trong ấn tượng của tôi ông ấy vẫn luôn như vậy, tính tình ôn hòa, làm việc chu đáo.

Ông ấy tôn trọng mẹ tôi, ông ấy tôn trọng chúng tôi.

Trên mạng nói mẹ tôi bóc lột sinh viên, nghiên cứu sinh mà bà hướng dẫn mệt mỏi đến mức phải vào bệnh viện.

Trong giờ học, có người ném trứng vào người mẹ tôi.

Từ trong video mà cư dân mạng quay, tôi thấy được trứng gà dính đầy trên đỉnh đầu mẹ tôi, dáng vẻ bà run rẩy làm tôi vừa tức giận vừa đau lòng.

Mẹ tôi dường như già đi vài tuổi.

Thế nhưng đây chính là giảng đường mà bà yêu thích nhất.

Quả thật mẹ tôi không phù hợp với hình tượng người mẹ truyền thống.

Trong ấn tượng của tôi, bà ấy chưa bao giờ chủ động làm việc nhà, thỉnh thoảng mới nấu cơm một lần.

Bà thích nhất là nằm trên sô pha chơi điện thoại di động.

Trong một thời gian dài tôi luôn cho rằng mẹ tôi là một người lười biếng không có việc gì làm.

Cho đến một hôm tôi lẻn vào lớp của mẹ tôi.

Đó là một dáng vẻ mà tôi chưa từng được nhìn thấy, mẹ tôi đứng ở trên bục giảng chậm rãi giảng bài với nụ cười tự tin trên mặt.

Học sinh chăm chú nhìn màn hình trình chiếu của bà, tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra phân tích hóa học cũng có thể thú vị như vậy.

Mẹ tôi có một sức hấp dẫn thần kỳ, chỉ cần bà đứng trên bục giảng, người bên dưới sẽ bị bà hấp dẫn.

Ngay lúc đó tôi đã hiểu, mẹ tôi thích đứng trên bục giảng giảng bài.

Nhưng bà ấy lại bị ném trứng ở nơi yêu thích của mình.

Trên mạng còn nói ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ, xem ảnh trên vòng bạn bè của họ còn tưởng là một nhà ba người. Nói xong còn đăng những thứ mà ba mẹ tôi đăng trong một năm nay lên mạng.

Trong một năm nay ba mẹ tôi ngoài chia sẻ luận văn nghiên cứu khoa học và hội nghị học thuật thì chính là tuyên truyền ca khúc cho anh tôi hoặc ảnh chụp chung của ba người họ vào dịp tết.

Đương nhiên cũng có người suy đoán tôi đã ch.ết, nhưng anh tôi thề thốt phủ nhận, khăng khăng rằng em gái anh ấy vẫn còn sống.

Không có khả năng ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ, trong gia đình của chúng tôi giới tính không phải là lý do để bị đối xử khác biệt.

Khi còn bé tôi và anh trai lấy giấy chứng nhận ba tôi viết ra xé chơi, sau khi mẹ tôi nhìn thấy bà rất tức giận, chuẩn bị đánh tôi và anh trai.

Ba tôi ngăn mẹ tôi lại, ông nói: "Thu Dương là anh trai, lại còn là con trai nên bà có thể đánh. Xuân Dương là con gái nên thôi bỏ đi."

Ai biết được mẹ tôi vừa nghe xong lập tức nổi giận: "Tại sao có thể đánh Thu Dương mà không thể đánh Xuân Dương?"

"Con gái nhạy cảm, tâm tư tinh tế, lại không chịu được đòn roi, con trai chịu đòn được, tâm tư cũng không nhạy cảm."

"Chu Thời Vân ông nghe lại thử xem ông đang nói cái gì? Cái gì gọi là con gái nhạy cảm yếu đuối không chịu được đòn, ai nói với ông là con gái thì chắc chắn sẽ nhạy cảm?"

Sau đó cả tôi và anh trai đều bị đánh, ba tôi và chúng tôi cũng tự ngẫm lại suy nghĩ của mình.

"Tiểu Xuân, Tiểu Thu, từ trước đến giờ giới tính không thể định nghĩa các con, có thể quyết định các con chỉ có chính bản thân các con. Hôm nay các con phạm lỗi nên xứng đáng bị phạt, không liên quan gì đến giới tính."

Mẹ tôi dừng một chút, tiếp tục nói: "Đặc biệt là Tiểu Xuân, sau này con nhất định phải cảnh giác, hiện tại rất nhiều người đều dịu dàng thái quá như cha con, bọn họ sẽ nói với con rằng con gái phải được bảo vệ thật tốt, con gái không chịu được khổ."

"Nếu nhờ vào giới tính mà con nhận được ưu ái nho nhỏ nào đó thì cuối cùng cũng sẽ có phương thức tàn khốc hơn trả lại cho con. Có thể lúc con tìm việc họ chỉ nhận con trai, bởi vì con trai có thể chịu khổ hơn, hoặc có thể lúc cãi nhau với bạn trai, cậu ấy sẽ cho rằng con đang cố tình gây sự vì tâm tư con gái nhạy cảm hơn, từ đó về sau con sẽ mất đi quyền lên tiếng trong tình cảm."

"Mẹ muốn các con định nghĩa giới tính chứ không phải để giới tính quyết định các con."

Mấy câu nói này ảnh hưởng sâu sắc đến tôi, giúp cho tôi dũng cảm xông ra tìm một mảnh trời của riêng mình giữa hàng tá các nhà khoa học nam nghiên cứu vật lý.

Lúc tham gia hạng mục, tổ trưởng cũng từng hỏi tôi: "Cô có thể không? Điều kiện cơ sở của chúng tôi vô cùng gian khổ, có thể một cô gái như cô sẽ không thể chịu đựng được."

Khi tổ trưởng nói ra lời này chắc chắn xuất phát từ sự quan tâm và bảo vệ, nhưng lại mang theo một chút ngạo mạn của đàn ông giống như cha tôi mà chính bọn họ cũng không phát hiện ra.

Sự thật đã chứng minh tôi có thể, thậm chí còn thích nghi tốt hơn rất nhiều đồng nghiệp nam khác.

Giới tính không bao giờ định nghĩa được ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net