oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta nghĩ... Có lẽ dạo gần đây Aether đang lảng tránh ta."

Childe đang chuyên tâm học cách cầm đũa, nghe Zhongli nói vậy liền ngẩng đầu lên, đồng thời đánh rớt miếng đùi gà mà anh ta vất vả lắm mới gắp được.

"Ôi đũa dùng khó quá! À, cũng dễ hiểu mà." Childe nói: "Bị người mình tin tưởng lừa cho một vố như thế thì ai mà không giận được. Aether là một người có lòng tin vào chính nghĩa, chỉ là tiên sinh làm sai cách nên cậu ấy khó lòng tha thứ thôi."

"Sai cách sao...?" Zhongli hơi nhíu mày, uống cạn chén rượu trong tay, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

Ta chỉ muốn xem thử con dân Ly Nguyệt có đủ trưởng thành để tự gánh vác bản thân hay không mà thôi. Ta có ích kỉ khi muốn giải phóng chính ta khỏi gánh nặng Nham Vương Đế Quân ấy, nhưng...

Ta đi sai hướng sao?

Childe thấy Zhongli chìm vào suy nghĩ, bèn tự giác tiếp tục học cách cầm đũa một mình.

Thật ra thì, nhiều khi đùa người như tiên sinh một hồi cũng vui đó chứ.

Aether, như mọi ngày, chạy ngược chạy xuôi khắp nơi trên vùng đất Ly Nguyệt để tìm dấu vết của người em gái mất tích. Cậu đã nhận được sự cho phép từ Thiên Quyền Ningguang, vậy nên với xấp giấy thông báo tìm người, cậu phải đi dán nó ở mọi nơi trên thế giới này, dù là nơi hang cùng ngõ hẻm.

Mặt trời đã đứng bóng. Tiếng ve kêu rả rích hòa cùng tiếng thác nước đổ ầm ầm vang lên bên tai. Aether nằm vật lên tảng đá phủ đầy rêu xanh vì mệt, mặc cho gió mát thổi khô mồ hôi ướt đẫm người mình. Leo hết mấy đỉnh núi  khiến cho thể lực cậu dần cạn kiệt, vừa đi tới đây thì toàn thân đã mềm nhũn, ngay cả sức để thò tay lấy nước uống cũng chẳng làm được, đành nằm đó trơ mắt nhìn dòng thác chảy ngay trước mặt mình.

Paimon rất lo lắng, nhưng cô nhóc cũng chẳng làm gì được. Đành dùng đôi bàn tay tí hin của mình cố hết sức bay qua bay lại lấy nước rỏ lên mặt Aether.

"Aether, cậu mau uống nước đi!"

"Paimon... Giá mà tôi cũng có cánh thì tốt quá..."

Aether rên rỉ một câu như vậy rồi thôi. Gió mát cùng nỗ lực của Paimon vẫn khó mà làm cậu khỏe lại ngay lập tức, chỉ có cơn buồn ngủ là kéo tới.

Mi mắt nặng trĩu, gió thổi hiu hiu. Cuối cùng, Aether vẫn thiếp đi trong mệt mỏi.

Paimon bay tới bay lui, bối rối đỏ cả mặt. Cô bé rất muốn gọi Aether tỉnh dậy, sợ cậu nằm đó sẽ bị cảm, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ sẽ đánh thức cậu.

Aether gắt ngủ rất nặng, nhóc con không dám phạm vào sai lầm lần nữa. Lần trước không biết nên gọi cậu rời giường khi trời vừa sáng, sau đó bị vẻ mặt đằng đằng sát khí của cậu dọa cả một ngày. Dù sau đó cậu có mua quà xin lỗi rồi, nhưng cô bé sợ vẫn hoàn sợ.

Đúng lúc Paimon không biết phải làm thế nào mới đúng, một cánh tay đã vươn ra, che đi ánh nắng chói chang đang chiếu xuống mặt Aether. Paimon giật nảy mình quay đầu lại, thấy được người đột nhiên xuất hiện ấy.

"Zhongli... Tiên sinh!"

"Suỵt!"

"A!" Paimon vội che miệng, may mà không đánh thức Aether. Cô bé bay lại gần Zhongli, thì thào khe khẽ: "Tiên sinh, sao ngài lại ở đây?"

Khi biết mình bị Morax lừa, Aether đã rất tức giận. Cậu tìm đánh Hilichurl, gần như là đã trút toàn bộ cơn giận của mình lên người chúng. Paimon đã rất hoảng hốt khi chứng kiến cậu ở trong trạng thái đó, một Aether cuồng loạn, khát máu, giận giữ, điên cuồng. Một Aether khác hoàn toàn với nhà lữ hành vui tính mà cô bé luôn ở cạnh.

Mất kha khá thời gian cậu mới bình tĩnh lại được, sau khi xin lỗi Paimon vì đã mất kiểm soát bản thân, Aether liền đâm đầu vào một dạng điên cuồng khác.

Điên cuồng tìm việc cho chính bản thân mình.

Bây giờ thủ phạm khiến cậu mất lý trí lại xuất hiện ở đây, Paimon không biết là phúc hay là họa.

"Ta chỉ đi ngang qua." Zhongli nhỏ giọng đáp lời, bàn tay vẫn che trên đôi mắt nhà lữ hành.

Có gì đó rất lạ.

Ánh mắt của Zhongli khi nhìn Aether rất khác biệt với những người khác. Một chút dịu dàng, một chút hối hận, một chút khó hiểu.

Còn có một chút gì đó... Rất khó để biểu đạt thành lời.

"Ở đây nắng quá." Paimon lên tiếng đề nghị: "Ngài giúp tôi chuyển Aether tới dưới bóng cây được không?"

Rốt cuộc thì cô nhóc vẫn không muốn Aether bị ốm. Thứ nhất, nhóc ta không đánh lại được cậu. Thứ hai, thể hình hai người khác xa nhau. Mà Zhongli thì khác, ngài ta chắc chắn sẽ kiềm chế được nếu cậu nổi điên, và ngài ta cũng cao hơn Aether một cái đầu. Suy nghĩ trong một chớp mắt, Paimon quyết định nhờ Zhongli giúp đỡ mình.

Lỡ Aether tỉnh dậy thật thì người gặp họa cũng không phải nhóc ta.

Zhongli luồn tay qua khớp gối, một tay ôm chắc lấy thân hình Aether, nâng cậu lên một cách nhẹ nhàng cẩn thận. Dường như đã quá mệt mỏi để thức dậy, nhà lữ hành chỉ hơi nhăn mặt vì bị làm phiền, miệng lẩm bẩm vài từ vô nghĩa.

Dưới bóng râm, Zhongli ngồi dựa lên gốc phong đỏ rực sau lưng, trong lòng là nhà lữ hành vẫn còn đang yên giấc. Paimon vốn còn thấp thỏm lo lắng không ngừng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhóc con ngồi xuống bên vai nhà lữ hành, dùng đôi mắt to tròn phủ đầy nghi hoặc nhìn Zhongli, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Tiên sinh, ngài cố tình chạy tới đây để tìm Aether đúng không?"

Một câu hỏi không quá khó khăn, chỉ có điều Zhongli không biết đáp sao mới đúng.

Ngài vuốt nhẹ mái tóc vàng rực rỡ như sợi nắng của nhà lữ hành, những xao động khi nói chuyện cùng Childe vừa lắng xuống giờ lại dậy sóng.

Không nguyện ý thừa nhận, nhưng đó là sự thật.

"Phải." Zhongli đáp: "Ta chỉ muốn nói rõ mọi thứ cho cậu ấy hiểu."

Vì sao cậu ấy lại giận mình, vì sao cậu ấy thà trút giận lên người khác cũng chẳng hề động tới nguyên do chính là ngài đây? Zhongli vẫn không hiểu hết được những suy nghĩ trong đầu Aether. Những câu hỏi cứ lẩn quẩn mãi trong tâm trí ngài, để rồi khi chợt nhận ra thì bản thân đã không khống chế được mà chạy đi tìm cậu.

Có một điều Zhongli dám khẳng định, cảm xúc của mình dành cho nhà lữ hành khác hoàn toàn so với những người trước giờ ngài đã tiếp xúc và gặp gỡ.

Ngày đầu tiên Zhongli gặp Aether, đó là một ngày nọ trong năm, cậu ấy đứng lẫn trong đoàn người đến xem đại lễ Thỉnh Tiên. Mái tóc vàng óng nổi bật giữa đám đông, đôi mắt tò mò ngó nghiêng đây đó. Dù ngài có ấn tượng về nhà lữ hành, nhưng việc cậu cần làm và Vãng Sinh Đường lại chẳng liên quan tới nhau, thế nên Zhongli nghĩ mình sẽ không cần thiết phải tiếp xúc cùng cậu.

Sau, cậu gặp được Childe, giữ thái độ ngờ vực và thù địch khi biết Childe là quan chấp hành Fatui. Cậu dùng những câu từ sắc bén nhất để châm chọc Childe, còn nhóc con luôn bay cạnh cậu thì không ngừng phụ họa. Childe vẫn mang vẻ trêu cợt như cũ, từng bước dẫn dụ cậu nhúng tay vào việc của Ly Nguyệt.

Nhà lữ hành tới từ nơi xa này rất tốt tính nhưng lại quá bao đồng, biết rõ Childe không đáng tin, bất chấp chuyện mình không có hảo cảm với Fatui, cuối cùng vẫn chọn đi vào vũng bùn đầy mưu kế này.

Vốn là việc chẳng hề liên quan tới mình nhưng lại muốn giúp một tay. Thật ngốc nghếch.

Là cố vấn đương nhiệm của Vãng Sinh Đường, Zhongli cảm thấy mình nên hiện thân nơi ánh sáng. Nhà lữ hành ban đầu khá bất ngờ khi biết ngài và Childe có giao dịch, ánh mắt hiện rõ sự nghi hoặc cùng căng thẳng, dường như chỉ cần phát hiện ra giao dịch của hai người có sự mờ ám liền sẵn sàng rút kiếm xiên cả hai vậy.

Nhưng vì bản tính của mình, có lẽ vậy, Aether lại nghiêm túc nghe theo những gì Zhongli nói. Dù cho sau đó bị ngài xoay như chong chóng, cậu cũng chẳng hề than phiền lấy một câu.

Zhongli từng hỏi cậu lí do, nhà lữ hành lại chỉ nhìn về phương xa, sau đó mỉm cười khe khẽ.

[Tiên sinh là người Liyue, tôi tin tiên sinh sẽ không làm hại đồng hương của mình.]

Một chút ngây thơ khờ khạo. Một niềm tin vào huyết thống mà chẳng có căn cứ gì.

[Nham Vương Đế Quân là thần mà còn bị ám sát, nếu ngay cả tiên sinh cũng thế thì thật đáng buồn.]

Một chút hờn dỗi trách cứ.

[Ngài là Nham Vương Đế Quân? Ý của ngài là sao? Ngài có thể giải quyết mọi thứ một cách nhẹ nhàng, nhưng ngài lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, để người dân của mình suýt chút nữa táng thân trong biển nước sao?]

Một giây phút bàng hoàng không thể tin nổi.

[Tôi không muốn nghe gì nữa!]

Một cơn giận khó nguôi.

"Aether..."

Zhongli cúi đầu, ngón tay vuốt hờ qua gò má nhà lữ hành. Có thứ gì đó như muốn xé toạc lồng ngực để chui ra, trái tim kiên cố như nham thạch trở nên quặn thắt.

[Khi nào ngài gặp được một người có thể khiến cho ngài không ngừng suy nghĩ về người đó, tầm mắt luôn vô thức nhìn người đó chằm chằm, trái tim trở nên run rẩy không thể khống chế, đầu óc trống rỗng khi có người đó ở bên, thì đừng vội lo lắng xem đó là nguyền rủa.]

Trong đầu mơ hồ truyền tới giọng hát nhẹ nhàng hòa cùng tiếng đàn thiên cầm, Zhongli ngẩn người ra, dường như kí ức đang tái diễn ngay trước mắt.

Nham Vương Đế Quân và chúng tiên tụ họp chè chén vui vẻ, ai cũng đã ngất ngưởng say. Phong Thần Barbatos là khách không mời mà tới, đồng thời cũng là kẻ duy nhất còn tỉnh táo ngoài Nham Vương.

Kẻ này không chỉ là một tay bợm rượu bét nhè, mà còn là một tên thích trêu chọc người khác.

Khi nghe nói có tiên nhân động lòng với người phàm, Nham Vương Đế Quân tỏ vẻ khó hiểu. Làm thần quá lâu, đã sớm chẳng còn hứng thú với thứ ham muốn của trần tục, việc tiên nhân ấy muốn cưới một cô gái phàm trần làm vợ khiến ngài không hiểu nổi. Chẳng phải con người luôn truy cầu quyền lực và danh vọng sao? Tại sao lại buông bỏ tất cả những gì mình có chỉ vì một con người bình thường chứ?

Trước sự nghi vấn của Nham Thần, Phong Thần đã cầm đàn lên, vẻ mặt như cười ông bạn già của mình có giàu mà chẳng có tình. Làm thần quá lâu, đã sớm quên mất bản tính của con người, Nham Vương Đế Quân nắm giữ trong tay mọi khế ước của ngàn vạn sinh linh, nhưng thứ 'khế ước' mang tên tình yêu này mới là thứ khó nắm bắt nhất. Con người sinh ra ai cũng có tình cảm trong mình. Chúng tiên dù được Nham Vương gia ban phước cho sức mạnh và quyền lực tối cao, nhưng chung quy cũng có xuất phát điểm từ con người bình thường.

Không giống Nham Vương Đế Quân, bọn họ đều có tình.

Giọng hát của Barbatos vừa nhẹ nhàng vừa dịu êm, mượn lời thơ để giải nghĩa 'yêu' là gì cho bạn già.

[Khi ấy ngài sẽ chỉ muốn tất cả của người đó. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi một khoảnh khắc nhỏ nhặt. Sự mờ mịt như gió phủ bụi vàng sẽ che khuất lý trí của ngài, nhưng bạn tôi ơi. Đó không đơn giản là sự chiếm hữu đơn thuần.]

Ngài nhớ rất rõ khoảnh khắc Aether xông lên tuyến đầu mặc cho kẻ địch của mình có là ma thần hùng mạnh thời cổ xưa, chỉ vì để bảo vệ người dân Ly Nguyệt xa lạ khỏi cơn bão tố kinh hoàng do ma thần tạo ra. Nước mưa rơi khiến nhà lữ hành trông chật vật vô cùng, bàn tay nắm thanh kiếm đã run lên bần bật vì đau đớn, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực tràn ngập kiên định. Vào một chớp mắt ấy, Zhongli đã toan lao ra khỏi chỗ trú ẩn để che mưa chắn gió cho nhà lữ hành, rất muốn kéo cậu trở về tuyến sau để trị thương, rất muốn nói với cậu tất cả sự thật.

Rất khó để kìm lại chính mình. Vị thần của những khế ước là ngài đây phải tuân thủ theo khế ước mình đã soạn ra, vậy nên dù nội tâm có xao động ra sao, ngài vẫn chỉ bình thản ngồi yên một chỗ.

Và rồi khi nhà lữ hành biết được sự thật, Zhongli có thoáng trông thấy nét nhẹ nhõm trên gương mặt cậu, sau đó là cơn giận khôn nguôi. Dù cho ngài đã tìm mọi cách để nói chuyện với cậu, Aether thà rằng cười với người mà cậu không ưa là Childe cũng chẳng thèm nhìn ngài lấy một cái.

Lồng ngực như muốn thắt lại, đau đớn.

Nụ cười thoải mái pha lẫn chút nghịch ngợm của Barbatos hiện lên rõ mồn một, giống như đang chọc ghẹo Nham Vương Đế Quân.

[Đó là 'tâm động' đó, Morax à.]

Zhongli đặt tay lên ngực mình, dường như đã thật sự hiểu được những gì Barbatos đã hát ngày hôm ấy.

"Ta đã đi rất nhiều nơi để tìm cậu ấy. Quy Ly Nguyên, Thiên Tù Cốc, Táng Long Bích, Cô Vân Các, Vực Đá Sâu, mỗi một nơi ta đều đi qua."

Ngài nói, âm thanh phát ra nhẹ tới nỗi tưởng chừng chỉ cần một cơn gió thoảng qua là sẽ chẳng còn gì. Paimon ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, đồng thời thấy được hết những biểu cảm khác lạ trên gương mặt Nham Thần vĩ đại.

"Ta đi thật lâu, tìm thật lâu. Non xanh nước biếc, biển rộng không mây, đỉnh núi sương mờ, người dân ở những nơi ta đi qua ai cũng nói là từng thấy Aether, cáo thị tìm người của cậu ấy dán ở khắp chốn."

Chỉ có hình bóng của cậu là ngài không tìm được.

"Ta chỉ muốn gặp Aether một lần, nghiêm túc nói chuyện với cậu ấy. Rằng ta không cố ý lừa cậu ấy, ta chỉ đang tìm một dấu chấm cho cuộc đời vĩnh hằng của chính mình."

Nhưng nhà lữ hành lại trốn tránh ngài, một cơ hội cũng không có.

"Ta đã rất lo lắng."

Lo rằng cậu ấy gặp nguy hiểm.

Nhưng sự thực là, cậu kiên cường và bản lĩnh hơn ngài nghĩ rất nhiều. Trên đường leo tới nơi này, ngài có thấy tàn tích của một trận chiến đẫm máu. Dư vị của nguyên tố nói cho ngài biết tác giả của bãi chiến trường ấy là ai, và cuộc chiến ấy đã ác liệt tới mức nào. Càng nghĩ, càng lo lắng, trong lòng càng nôn nóng khó chịu. Zhongli lần theo dấu vết nguyên tố leo tới đỉnh núi, quả nhiên đã gặp được người mình mong mỏi.

Cậu nằm bất động trên tảng đá lớn, khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống.

Trong một khoảnh khắc, dường như trái tim của Nham Vương Đế Quân đã ngừng đập.

Hóa ra, đây là 'tâm động'.

"Tôi cũng đã rất lo lắng."

Aether chợt mở mắt, vẻ mặt vẫn còn khá mệt mỏi. Cậu cũng chẳng buồn bận tâm tới việc mình đang nằm trong vòng tay của Zhongli, đôi mắt màu vàng kim trong veo in rõ hình bóng của vị thần cao quý. Cậu nói: "Tiên sinh, ngài có biết tôi lo về chuyện gì không?"

Zhongli không biết phải trả lời thế nào. Ngài rất muốn hỏi có phải là cậu lo cho ngài không, nhưng lại sợ cậu sẽ nói ra một đáp án khác. Dường như Aether đọc được những rối rắm trong suy nghĩ của ngài, cậu vươn tay sờ lên chiếc hoa tai bên tai Zhongli, bao tức giận lẫn buồn đau đều như tan biến: "Tôi lo dân chúng của Liyue phải chịu cảnh tang thương. Tôi lo Ningguang và chúng tiên sẽ không thể đánh bại ma thần, chỉ vì vị thần mạnh mẽ mà họ luôn tôn thờ đã ngã xuống."

"Trái tim của cậu thật vĩ đại." Zhongli khẽ cười tán thưởng. Dù rằng cậu luôn giữ mình không để bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực tại Liyue, lòng dũng cảm và trái tim lương thiện của Aether lại không cho phép cậu làm ngơ trước những thảm họa sẽ xảy đến. Sự lương thiện ấy đã lay động trái tim của ngài, khiến cho Nham Vương Đế Quân luôn không hiểu tình người nếm trải cảm giác động lòng khó cưỡng.

Ngón tay thô ráp lần theo vành tai tới gò má, kén chai cứng khẽ sượt qua tựa như vuốt ve, Zhongli cúi đầu xem cậu chăm chú, mà Aether cũng đang ngẩng đầu nhìn ngài, dáng vẻ đầy nhẹ nhõm và thoải mái.

Rồi cậu nói ra câu ấy, câu nói mà bản thân ấp ủ bấy lâu nay.

"Tôi lo ngài bị Fatui hãm hại."

Trước đây khi nhìn thấy có người vì được người mình thích quan tâm mà cười ngây ngô vui sướng, Zhongli đã cảm thấy khó hiểu vô cùng. Nhưng giờ đây, khi Aether nói rằng cậu lo lắng cho ngài, trái tim vốn đang bình thường của Nham Thần đột nhiên gia tốc chóng mặt. Ngài bắt lấy tay cậu rồi giữ chặt, giống như vừa tỉnh khỏi cơn mơ mà hỏi lại: "Cậu... Lo cho ta ư?"

Aether mỉm cười, khẽ nắm lấy tay Zhongli: "Lo lắng cho người mình thích thì có gì sai sao?"

"Aether... Thích ta?"

"Vâng."

"Là thật?"

"Là thật. Từ ngày đầu gặp mặt, từ khi thấy ngài đứng ngây người dưới chân tượng thần, tôi đã đem lòng thích ngài."

Nói tới đó, bàn tay chợt truyền tới cảm giác mềm mại ấm nóng. Zhongli hôn lên lòng bàn tay cậu, những kén chai thô ráp cứng cứng cọ qua làn môi, mùi hương của gió cát cỏ cây quanh quẩn nơi chóp mũi. Những suy nghĩ vẩn vơ luôn quấy rầy ngài mấy ngày nay đã tan biến sạch, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất trong đầu Zhongli.

"Aether, cảm ơn em... Ta cũng thích em." Zhongli áp má mình lên tay Aether, vẻ mặt trở nên dịu dàng vô cùng. Aether khẽ cười vuốt nhẹ sườn mặt ngài mấy cái, sau đó...

Zhongli ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Aether, đáy lòng luôn xao động cũng dần lắng xuống. Paimon bị cho ra rìa từ vừa nãy đang định mở miệng, ngờ đâu lại có người giành trước lượt của mình.

"Đế Quân, ngài thật sự động lòng phàm rồi. Tuy không phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng mà nhóc con này cũng không tệ chút nào."

Lý Thủy Điệp Sơn Chân Quân từ từ bước ra khỏi hang động, không nhịn được muốn nói vài câu. Thú thực, từ khi nhà lữ hành chạm chân vào khu vực Hổ Lao Sơn thì chân quân đã cảm nhận được rồi. Thông qua việc nghe ngóng tin tức của loài người, ông cũng biết được phần nào về mâu thuẫn giữa Đế Quân và nhà lữ hành. Vốn ông không muốn can thiệp vào, nhưng chuyện động trời như này thì khó lòng đứng yên được.

Nham Vương Đế Quân vuốt ve mái tóc vàng của nhà lữ hành đang say ngủ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Ta cũng không ngờ tới..."

"Tiên sinh phải biết chứ nhỉ?" Paimon giận dỗi cau mày, bay vòng vòng quanh người Zhongli: "Aether đã luôn tìm cách để chiều lòng và làm ngài vui vẻ cơ mà! Thậm chí còn chạy đôn chạy đáo đi làm sáp thơm cho ngài mặc cho bản thân bị đồn đoán là kẻ lưu manh đấy!"

Mặc dù sáp thơm đó là dùng cho đại lễ Tiễn Tiên, nhưng chung quy lại vẫn là dành cho Zhongli.

"Mỗi lần chạy qua tượng Nham Thần, cậu ấy đều đứng lại đó rất lâu, vươn tay chạm lên cột trụ như khao khát có được thứ gì đó."

"Ở Vực Đá Sâu có rất nhiều đạo tặc dưới chân tượng thần, là cậu ấy dọn sạch bọn chúng."

"Aether tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai vấy bẩn tượng thần của ngài."

"Cậu ấy còn lén mua một căn nhà nhỏ ở gần Vãng Sinh Đường..."

Zhongli nghe thấy vậy thì hơi ngẩng đầu lên: "Vãng Sinh Đường?"

"Úi!" Paimon vội vàng che miệng.

Lý Thủy Điệp Sơn Chân Quân bật cười thành tiếng. Tại Ly Nguyệt này, tất cả mọi người đều mang lòng kính yêu Đế Quân, nhưng chẳng mấy ai có thể khiến Đế Quân phải để mắt tới. Suy cho cùng, dù họ có kính yêu ngài tới mức nào đi chăng nữa, sâu trong lòng họ vẫn luôn tồn tại một cảm giác sợ hãi mơ hồ, mà Đế Quân thì lại chẳng cần những thứ đó.

Đế Quân chỉ đơn giản là muốn cho con dân của mình một cuộc sống bình an.

Giờ đây, nhà lữ hành - với những hành động của mình - đã khiến cho Đế Quân không thể không nhìn thẳng vào cậu. Anh hùng thường bị chính nghĩa hấp dẫn, mà nhà lữ hành lại có một trái tim ngay thẳng tốt đẹp. Mặc cho bản thân không đủ khả năng để gánh vác mọi thứ, cậu vẫn hi vọng mình có thể san sẻ bớt gánh nặng cho người khác.

Những kẻ mà cậu còn chẳng biết rõ, nhưng chỉ cần việc họ làm đúng với những gì cậu mong muốn, nhà lữ hành chắc chắn sẽ giúp đỡ một tay.

Bởi vậy nên Đế Quân đã động lòng với cậu. Thần tiên khó có thể nảy sinh tình cảm, hoặc có thể nói là cực kỳ khó, nhưng một khi hạt giống đã bén rễ nảy mầm, đó chắc chắn sẽ là vĩnh viễn.

Khế ước khó nắm bắt nhất trên đời này là tình yêu.

Lý Thủy Điệp Sơn Chân Quân, đã xin phép lui về tiên động để nghỉ ngơi. Paimon thì biết mình lỡ lời nên không dám nói gì nữa, im lặng nằm vào lòng Aether mà ngủ. Zhongli cởi áo ngoài ra đắp cho cả hai, ngài hơi cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt của nhà lữ hành.

Trái tim nhảy lên thình thịch, như muốn phá vỡ lớp vỏ cứng rắn lạnh lẽo của đá mà lao ra khỏi lồng ngực, thể hiện tình yêu thương cuồng nhiệt sau bao nhiêu năm yên giấc.

Hóa ra... Yêu thích một ai đó là cảm giác như thế này.

Thật hạnh phúc.

"Vậy là cậu ấy đã tha thứ cho tiên sinh, và hai người làm hòa?" Childe - sau bao gian nan cuối cùng cũng học được cách dùng đũa - vừa nhanh tay gắp hạt lạc rang vừa hỏi.

Zhongli nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhè nhẹ và đáp lại câu hỏi của Childe: "Đúng. Ta và em ấy đã làm hòa rồi."

Đáng mừng nhỉ? Cười ngọt ngào thế kia cơ mà.

Childe nhai lạc, nhai đến ê cả răng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net