Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Gnasche"

   "Yêu một người đến đau lòng."

   Đã bao lâu rồi anh không về lại Liyue nhỉ?

   Ziteng nằm ngửa trên tảng đá, anh nhìn lên bầu trời xanh ngắt, mây trắng bông nhẹ nhàng trôi hờ hững, tiết trời hôm nay đẹp đến xao xuyến lòng người, như nhuộm một màu lam mê hồn lên nóc nhà của thế giới khiến ta chẳng thể rời mắt khỏi thứ màu xanh dịu dàng kia. Thứ màu xanh mềm mại, mát lạnh đặc trưng của những ngày thu.

   Anh giơ bàn tay chai sạn, đầy sẹo và vết tích từ các trận đánh trước về phía bầu trời, giữa nền trời lam xinh đẹp, bàn tay rám nắng, sần sùi của anh như một vết ố vàng trên bức tranh xinh đẹp về bầu trời thu, không hợp một xíu nào, người ngoài nhìn vào chỉ muốn đem vứt cả bức tranh đi, hoặc ít nhất là xoá đi vệt ố xấu xí đấy.

   Những thứ xấu xí chẳng bao giờ có chỗ đứng tại nơi được bao phủ bởi vẻ đẹp kiêu sa.

   Màu lam mùa thu đẹp như mái tóc bồng bềnh, xinh đẹp của em vậy.

   Chuyện Ziteng thích Ganyu, cả Tiên Giới đều biết, đến cả Nham Vương Đế Quân cũng rõ. Chuyện anh chàng Tiên Nhân với đôi mắt màu hổ phách nọ thường xuyên hái những đoá Thanh Tâm cho cô nàng Bán Tiên cùng mái tóc màu lam kia chẳng phải chuyện lạ lẫm gì đối với các Tiên Nhân, những chuyến đi chơi xa của Ziteng, không bao giờ có chuyện chàng ta không gửi quà về cho bạn bè ở Liyue, từ cái cốc, bức tranh, hoa ép khô, đến cả vải lụa cũng có, riêng cô nàng thư ký cho Thất Tinh luôn được hai món trở lên cùng với một bức thư của Ziteng, chỉ là đó không phải thư tình, đơn giản là thư kể về chuyến đi thôi.

   Không hiểu sao mà Ganyu vẫn không biết được tình cảm của Ziteng dành cho cô, trong khi ai cũng nhìn ra điều đấy, đến cả người luôn vắng mặt trong các cuộc họp vui chơi của các Tiên Nhân như Xiao cũng biết, vậy mà nàng ta vẫn chẳng hay biết gì.

   Ziteng luôn tìm mọi cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình cho Ganyu, nhưng những khi cơ hội đến, anh lại gãi đầu, vuốt tóc và nói năng chẳng thể linh hoạt được, thường thì cuộc hội thoại giữa hai người sẽ kết thúc bằng câu trả lời của Ganyu cho một câu hỏi vô tri nào đó của Ziteng.

   Cô nàng Bán Tiên không phải tuýp người thích những món quà vật chất hay những lời nói đơn thuần, Ziteng biết điều đó, cô cũng không hứng thú với các hoạt động vui chơi giải trí khác, nàng ta thích làm việc hơn là dành thời gian cho những việc khác, trừ việc ngủ trưa. Anh biết những sở thích ấy của cô, nhưng cũng không tìm ra được thứ gì có thể gây ấn tượng với nàng, Ziteng đã đi qua cả bảy vương quốc nhưng cũng không tìm ra được thứ khiến Ganyu thích, không lẽ mua gối về cho cô nàng?

   Không biết làm sao để thể hiện tình cảm của mình, cũng chẳng biết làm sao để nói rõ được tâm tư của bản thân, vị tiên nhân vốn hoạt ngôn lại trở nên yên tĩnh khi đứng cạnh người mình thương. Bàn tay run rẩy, mồ hôi túa ra liên tục, nhịp tim đập loạn xạ và não bộ bị chập chờn, tất cả những điều đấy đều là những triệu chứng xuất hiện ở Ziteng khi anh đứng cạnh cô nàng.

   Đã sống trên đời được hơn ba nghìn năm tuổi, trải qua hơn một nghìn năm chinh chiến bảo vệ Liyue, hơn mấy nghìn năm đồng hành cùng các tiên nhân và Ganyu, Ziteng vẫn không thể nào bày tỏ được tấm chân tình của anh dành cho cô.

.

.
.
.

   Cơn gió thổi thoáng qua khiến lá cây bay lả tả, những chiếc lá màu cam đỏ, vàng đất bay lả lướt trong gió như vẽ ra lối đi cho mùa thu sải bước, mùa thu không sở hữu hương hoa ngọt ngào hay mùi trái cây thơm nức mũi, cũng chẳng có những bông tuyết trắng bay chầm chậm trong không gian hay những cơn gió lạnh băng, nó mang trong mình cái lạnh rất đặc trưng vào những tháng sau mùa hạ và trước mùa đông, se se lạnh và mùi sương sớm khó quên. Không phải tự nhiên mà phần đông mọi người đều công nhận mùa thu là mùa dễ chịu nhất trong năm.

   Ziteng sải bước trên nền đất còn ẩm nước do cơn mưa phùn đêm qua, anh nhìn qua bên này, ngó sang bên kia, các hàng cây đứng sừng sững qua bao năm tháng vẫn mạnh mẽ, hiên ngang trước những cơn gió nhỏ như những lưỡi dao lam cắt vào thân cây, gió mùa thu không lạnh như mùa đông, nhưng những tia gió nhỏ kia khi cắt vào da thịt cũng gây ra những tổn thương không ít. Anh ngắm nhìn những chiếc lá bay phấp phới trong gió, mùi hương thoang thoảng của những loại trái cây mọc trong mùa thu và mùi hoa nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí.

   Mải mê ngắm nhìn quan cảnh xung quanh, anh chợt nhận ra mình đã tới cổng vào Liyue từ lúc nào không hay. Ziteng hào hứng bước qua cổng và tiến bước vào trung tâm cảng, anh muốn nhìn thấy khung cảnh sinh hoạt của người dân cảng Liyue khi trời trở tối.

   Tiếng bếp lửa bập bùng, tiếng gọi mua đồ ở chợ và tiếng đập "keng keng" ở lò rèn gợi về cho anh rất nhiều ký ức về một khu cảng vẫn còn hoang sơ ngày ấy, vậy mà giờ đây nó đã phát triển trở thành trung tâm giao dịch kinh tế lớn nhất nhì Teyvat rồi. Tụi trẻ con bắt đầu đua nhau về nhà, từng tốp người lớn cũng nhanh chóng về lại căn nhà thân thương, chuẩn bị bữa cơm cho gia đình. Ánh đèn vàng  le lói qua từng kẽ cửa và tiếng cười nói ríu rít đến từ từng hộ gia đình làm không khí mùa thu ở cảng Liyue ấm áp thêm phần nào.

   Ziteng nán lại ít lâu rồi tiến lên núi, nơi các Tiên Nhân thường tụ tập với nhau khi có thời gian rảnh rỗi, giờ này thì họ chẳng đến được đâu, nhưng anh nhớ quá nên tạt qua một chút.

   Anh không thể đếm lại mình có bao nhiêu kỷ niệm với những người bạn ở đây, Ziteng vừa đi lững thững vừa ngẫm nghĩ, nào là chuyện anh cùng các Dạ Xoa tập luyện này, đến nghe Guizhong kể chuyện này và cả chuyện Nham Vương Đế Quân trình bày kế hoạch cải tiến Liyue nữa, ôi biết bao nhiêu thứ hay ho đã xảy ra trên vùng đất này, dù tốt dù đẹp đều là những kỳ niệm khó quên với chàng Tiên Nhân có đôi mắt màu hổ phách.

   Ganyu...

   Anh lại nhớ cô nữa rồi. Anh lại nhớ về thứ tình cảm đã chôn kín trong tim hơn một nghìn năm nữa rồi. Ziteng à, nếu mày không thể nói lên một câu nên hồn, sao mày không vứt quách nó đi nhỉ? Dù sao thì cô ấy cũng có để tâm đến đâu.

   Sao mà bỏ được? Đôi mắt tím hồng như chứa cả một vũ trụ trong đấy cùng những vì sao lấp lánh tựa những viên kim cương tí hon, đôi mắt luôn nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, thân thiết, đáng yêu nhưng cũng thật kiêu sa. Mái tóc dài bồng bềnh như những áng mây trời bồng bềnh cùng màu lam đặc trưng của nền trời khiến anh dễ dàng liên tưởng tới những ngày thu mát mẻ, mái tóc nàng luôn mang lại cảm giác mềm mại, mát lành nhưng cũng thật xinh đẹp. Cử chỉ ân cần, dịu dàng và luôn quan tâm tới những thứ nhỏ nhất, nàng yêu những bông hoa nhỏ xinh, yêu cả những giấc ngủ trưa ngắn sau những giờ làm việc mệt mỏi, nụ cười nàng xinh xắn, giọng nói đáng yêu, nhẹ nhàng. ZiTeng không biết phải sử dụng những từ ngữ gì để miêu tả hết vẻ đẹp của người con gái anh thương.

   Anh thích Ganyu không? Thích chứ, thích hơn cả thích, anh yêu Ganyu, yêu từ những cử chỉ nhẹ nhàng, giọng nói trong trẻo, đáng yêu, đôi mắt lấp lánh vì sao, mái tóc bồng bềnh tựa mây trôi, yêu cả tính cách dịu dàng, hiền từ của cô.

   Nhưng anh có thể nói lên nỗi lòng mình hằng chôn giấu không? Khó lắm. Câu "Anh yêu em" nào có dễ dàng như vậy, chỉ việc đứng cạnh cô thôi đã khiến tay chân anh rụng rời, nói năng lắp ba lắp bắp, máu trong cơ thể sôi sùng sục lên và tim đập loạn nhịp, vậy thì làm sao anh có thể nói được một câu bày tỏ tình yêu chân thành chứ?

   Biết bao nhiêu món quà anh gửi cho cô, cô cũng chỉ xem đấy là món quà giữa những người bạn, dù anh đã cố tình gửi nhiều hơn so với những người khác, cả những bức thư anh gửi về cũng được viết chau chuốt hơn, cũng chỉ có cô nhận được nó, nhưng cô vẫn chẳng nhận ra. Hoặc có khi cô biết, nhưng cô không nói vì cô không có tình cảm với anh.

   Ziteng không biết phải làm gì, anh muốn nói với Ganyu rằng anh yêu cô nhiều lắm, cô không cần phải đáp lại đâu, anh chỉ muốn nói cho cô biết thứ tình cảm anh dành cho cô suốt mấy nghìn năm qua, Ziteng không phải người giỏi nói những lời hoa mỹ, cũng không biết cách thể hiện tình cảm thật lãng mạn, anh chỉ biết gửi những lời yêu thương của mình cho cô qua những câu từ giản dị, đơn sơ trong những bức thư gửi về.

Tình yêu anh dành cho cô, không đại dương nào sâu đậm bằng, không ngọn lửa nào cuồng nhiệt bằng, không bất kì loại kim cương nào quý giá bằng, không bầu trời nào to lớn bằng. Tình yêu anh dành cho cô lớn như vậy, nhưng chìa khoá để cô biết được chỉ vỏn vẹn gói trong câu "Anh yêu em", thế nhưng anh đã nói được đâu.

   Ziteng từng trải qua hàng trăm cuộc chiến, nhưng chưa cuộc chiến nào làm anh đau lòng bằng việc không thể nói lên tấm lòng của mình cho người anh thương. Anh từng bước qua nhiều nỗi đau nhưng chưa điều gì đau bằng việc anh chỉ biết ngắm nhìn cô từ xa, không dám tiến nhưng cũng chẳng muốn lùi.

   Trái tim kẻ đi đơn phương luôn chứa nhiều sự hối hận, tiếc nuối, đau thương và cả sự hèn nhát. Anh yêu cô, nhưng cũng chỉ giữ trong lòng, đâu dám nói thành lời.

   Tiếng bước chân loạt soạt trên bãi cỏ làm anh tỉnh khỏi cơn mơ, Ziteng nhìn về phía phát ra âm thanh. Bóng hình thân quen lại xuất hiện, cặp sừng uốn cong ra sau đầu màu đen với sọc đỏ, đôi guốc đế thấp nhanh nhẹn, đáng yêu và mái tóc màu lam đặc trưng bay bay trong gió, nàng thư ký của Thất Tinh, Ganyu. Cô bước đến bộ bàn đá cũ kĩ dưới gốc cây hoa thân thuộc, một chén trà và một đĩa thịt xiên nướng. Mùi nhang bay thoang thoảng trong không khí, ngai ngái, cay và đắng, Ziteng không ưa nổi mùi nhang.

   Trên bàn, một túi thuốc lá, một thẻ kẹp sách với nhành hoa Thanh Tâm đã được ép khô, một bức thư tay nguệch ngoạc, dính đầy bụi bặm và một bức ảnh.

   Lách tách...lách tách

   À

   Anh mất rồi.

   End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net