20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Thật may là những nỗi thất vọng em đem đến cho nó khiến quyết định rời xa này trở nên xứng đáng."

"Nuối tiếc quá nhiều, sẽ không còn xứng để quay đầu lại nữa."

"Đệ đệ ngốc."


- - -

"Cảm ơn anh vì những lời đó."

"Hiện tại ổn chưa?"

Lâm Mặc dựa lưng lên ban công.

Trước mắt là ánh đèn sáng trưng từ kí túc xá của bọn họ, tiếng cười của các thành viên vang lên giòn tan như niềm vui trong đôi mắt.

Sau lưng là không gian bên ngoài đen kịt rộng lớn, phảng phất chỉ trực chờ để nuốt chửng chút ánh sáng nhỏ nhoi này.

Thời gian không còn nhiều.

"Em theo đuổi anh ấy, em đợi anh ấy."

"Như vậy là ổn rồi."

Châu Kha Vũ gật đầu, quả thực đối với mọi chuyện đã xảy ra, như vậy đã là tốt lắm rồi.

"Lâm Mặc, anh xem xem Lưu Vũ bắt nạt em."

"Anh nhớ rõ ràng đã lấy ra rồi, khẳng định là em bỏ vào để chọc anh."

Trương Gia Nguyên chân dài chạy tót một cái kéo Lâm Mặc đến phía trước chắn cho mình, "Nắp thiếc trên tay em, em có chứng cứ, anh không thể đổ tội cho em được."

"Thế ngon hay không, nói một lời."

"Ngon!"

"Không phải chứ Lưu Vũ, Trương Gia Nguyên cậu cũng kì kèo."

"Tớ là anh cậu đấy."

"Không nói xém quên."

"Cậu bênh em ấy chứ gì, vì sắc quên bạn."

Lâm Mặc "ố" một tiếng, "Người yêu người ta đương nhiên người ta phải bênh rồi, cậu lợi hại vậy cậu có người yêu tớ xem nào?"

" . . . "

Châu Kha Vũ bên cạnh hắng giọng vài cái, bị Lưu Vũ trừng mới thức thời ngậm miệng lại.

"Không thèm, không ăn thì thôi."


- - -

Buổi sáng bọn họ vừa nhận được thông tin giao thừa năm nay xem ra khó đi lại được, kể cả trong nước, vì dịch bệnh so với thời gian trước càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Lâu lắm không gặp người nhà, cũng có chút buồn bã.

Nhưng là bọn họ rất nhanh khôi phục trạng thái vui vẻ, nói cho cùng đây cũng là giao thừa cuối bọn họ đón dưới danh nghĩa "INTO1" rồi.

Không biết tương lai còn có thể thân thiết giống hiện tại nữa không, không biết tương lai sẽ thành ra thế nào?

"Tiểu Vũ."

"Hả? Sao thế?"

"Nghĩ cái gì đó, mặt nạ khô hết rồi."

Lưu Vũ đưa tay lên sờ thử, Châu Kha Vũ thấy vậy liền giúp anh lấy mặt nạ xuống.

"Bôi kem dưỡng, là cái này à?"

"Ừ, em cầm ra đây làm gì?"

"Giúp anh thoa, có thể không?"

Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối rồi, chỉ là vừa tắm xong tiện tay mang ra.

"Có thể, anh lười động đậy rồi."

Tốt, cảm giác vàng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, thật đúng là liều ăn nhiều mà.

Châu Kha Vũ ngồi xuống đối diện, người kia đã nhắm mắt thả lỏng.

Ngón tay thon dài lấy một lượng kem dưỡng vừa đủ, nhẹ nhàng di lên da đối phương.
Kem dưỡng có chút mát lạnh, Lưu Vũ thoải mái chun chun mũi nhỏ.

Ở khoảng cách này, Châu Kha Vũ có thể thấy rõ từng sợi lông mi yêu kiều rũ xuống làn da non mềm trắng nõn.

Muốn cắn một miếng.

Con người này.

Cảm giác kem được thoa đều rồi, Lưu Vũ mở mắt ra, kết quả vô tình nhận được luồng nhiệt truyền đến từ ánh mắt đối phương.

"Sao vậy?"

"Môi của anh có cần thoa kem không?"

"Anh vừa bôi dưỡng môi rồi, cảm ơn em."

Châu Kha Vũ dưới đôi mắt của Lưu Vũ nhanh như cắt nhắm chính xác môi mọng hôn xuống.

Chỉ là hôn một cái, như gió thoáng qua.

"Châu Kha Vũ, em là cái gì, chim gõ kiến à?"

"Chim gõ kiến phải gõ nhiều cái chứ, như thế có ổn không?"

"Ổn cái đầu em. Mau về giường đi."

Lòng có mềm không thì không biết nhưng cứ cứng miệng trước đã.

"Em về thật nhé."

"Em về thật đấy."

"Ổ, em sắp đứng lên rồi này."

". . ."

"Tại sao anh không níu kéo em một chút, anh nói "ngủ với anh" thử xem."

Lưu Vũ thật sự muốn cười khùng với tên nhóc này, quá ấu trĩ rồi đấy.

"Anh không nói."

"Một câu thôi, ba chữ, nói thử đi mà."

". . ."

"Cầu anh đó, "đừng đi" cũng được, hai chữ, chỉ hai chữ."

"Không nói."

"Thế em thật sự đi đây."

Châu Kha Vũ ôm gối đứng dậy, chậm rì rì lê một bước lại nhìn sang bên này một cái.

Cún mà khoái diễn mấy trò mèo ghê.

"Còn một bước nhé, một bước cuối cùng, anh không nói thật hả?"

"Thôi được rồi-"

Chân dài hí hửng vòng lại nhào vào kết quả doạ người trên giường giật mình dựng hết lông mèo lên, "Đấy nhé rõ ràng em vừa nghe thấy anh nói. Vậy em chỉ còn cách miễn cưỡng ở bên này bồi anh ngủ ngủ thôi."

"? ? ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net