Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zoro mở mắt ra và ngay lập tức nhắm lại. Anh nghiến răng rồi thử lại chậm rãi hơn, đẩy lùi cơn buồn nôn và cơn đau đầu ập đến như con tàu hỏa trên biển.

Không quan trọng họ thực hiện bước nhảy bao nhiêu lần, anh sẽ không bao giờ quen với cảm giác này. Anh buộc mình phải thả lỏng tay khỏi cái siết chặt mà mình đã dành cho người đầu bếp, người mà bàn tay đã mềm nhũn ngay khi anh buông ra. Sanji lại bất tỉnh bên cạnh anh.

Zoro cau mày, cố gắng không nghĩ quá nhiều về thực tế là những lần bất tỉnh này dường như xảy ra thường xuyên hơn và kéo dài hơn mỗi khi họ thực hiện một bước nhảy. Anh ước Kuma có thể ghé qua đây để anh có thể đề nghị nhận thay nỗi đau của người đầu bếp, nhưng sau đó ngay lập tức bác bỏ ý tưởng đó vì nghe hoàn toàn vô lý.

Sanji có lẽ sẽ đá đít anh trở lại Alabasta chỉ vì suy nghĩ đó.

Dù vậy, khi những ngón tay chai sần chạm nhẹ vào mặt Sanji, lướt một đường xuống quai hàm đối phương, anh nghĩ mình sẽ không bao giờ thích những bước nhảy này, dù đó có là con đường duy nhất để anh có thể trở về với những người đồng đội. Và một lần nữa, có vẻ như Zoro sẽ phải giải thích chuyện gì đang xảy ra cho bất kỳ phiên bản kỳ lạ nào của đồng đội mà họ gặp. Anh hy vọng là Luffy hoặc chính anh là người tìm thấy cả hai trước, hai con người này là dễ xử lý nhất. Lần trước Robin đã tìm thấy họ, và một chuỗi các câu hỏi không hồi kết đã khiến anh cân nhắc nên rút kiếm.

"Zoro?"

Zoro nuốt xuống một tiếng thở dài bực tức. Bị Chopper tìm thấy cũng chẳng khá hơn là bao. Cậu bác sĩ trẻ có khuynh hướng hỏi nhiều câu hỏi như Robin, ngoại trừ việc anh sẽ cảm thấy tồi tệ hơn khi phải hướng lưỡi kiếm về phía cậu tuần lộc, thế là anh sẽ phải cố gắng nhiều hơn để kiềm chế sự khó chịu của mình.

"Chopper, kiểm tra đầu bếp, được chứ?" Zoro hỏi, hy vọng rằng một Sanji bất tỉnh sẽ làm cậu bác sĩ mất tập trung đủ lâu để cơn đau đầu của anh biến mất. "Có lẽ chỉ là kiệt sức, nhưng tôi thấy tốt hơn cậu nên cho tôi một lời khẳng định."

"Sa-Sanji?" Giọng Chopper nghẹn ngào mà Zoro biết đó có nghĩa là cậu nhóc sắp bắt đầu sụt sùi. "C-có phải là Sanji đó không?"

"Nghe này, phức tạp lắm, nhưng tôi sẽ giải thích sau. Cậu có thể, chỉ cần kiểm tra cậu ta một chút không?" Zoro gần như không thể chế ngự được sự thiếu kiên nhẫn của mình . Anh biết đầu bếp có lẽ vẫn ổn, anh ấy trông như đang ngủ. Nhưng anh sẽ cảm thấy tốt hơn khi để Chopper nói với anh điều đó.

"Phải, phải rồi." Chopper xoay sở để kéo tâm trí vào chế độ bác sĩ và Zoro thở phào nhẹ nhõm. Anh quan sát Chopper một cách cẩn thận khi cậu nhóc luôn nhẹ nhàng ấn vào Sanji, kiểm tra người đầu bếp trước khi thông báo rằng anh ấy sẽ ổn khi được chuyển đến bệnh xá.

"Cậu ta có lẽ vẫn sẽ ổn khi chỉ ngủ ở đây." Zoro lầm bầm, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn bế người đầu bếp đi. Anh có chút lo lắng khi người được bế trong tay thậm chí còn không nhúc nhích sau tất cả những chuyển động, nhưng một lần nữa Chopper đã trấn an anh khi họ ở trong bệnh xá, rằng Sanji vẫn khỏe mạnh, chỉ do kiệt sức thôi.

Vào thời điểm họ ổn định trong bệnh xá, những người còn lại trong băng bắt đầu xuất hiện, bị thu hút bởi tiếng ồn trong phòng bệnh. Sự kinh ngạc thể hiện hết trên khuôn mặt của từng người, và Zoro đặc biệt thích cái nhìn hoàn toàn sửng sốt trên khuôn mặt của Nami. Thật tuyệt khi có thể bắt bắt thóp được ả chằn lửa đó, ngay cả khi cô này không phải là phiên bản của anh.

Anh quan sát khi cả băng bước vào và hài lòng khi thấy rằng không ai trong số họ trông quá khác biệt. Không giống như lúc Sanji không ở trên tàu. Zoro ngắt ngang ý nghĩ đó ngay lập tức, không muốn nghĩ về trải nghiệm đó nữa.

Tuy nhiên, họ nhìn người đầu bếp như một người sắp chết đuối nhìn vào một chiếc thuyền cứu sinh. Từng người trong số họ. Ngay cả hốc mắt trống rỗng của Brook cũng tỏa sáng trong sự khao khát, gần như là vậy.

Phiên bản này của chính anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh, dành toàn bộ thời gian để nhìn chằm chằm vào dáng hình đang ngủ của người đầu bếp. Zoro không thể đổ lỗi cho hắn, anh đã từng phải cố gắng rất nhiều để chống lại sự thôi thúc muốn nhìn chằm chằm mỗi khi ở gần Sanji. Tuy nhiên, Zoro đặt bàn tay chủ quyền của mình lên bàn tay buông lỏng của người đầu bếp, chỉ để cho thấy ai là của ai. Anh đã không bỏ lỡ cái cách mà phiên bản của anh liếc nhanh giữa hai người họ, cũng như cái cau mày thoáng qua trên khuôn mặt anh ta.

Anh muốn đợi cho đến khi toàn bộ thành viên trong băng tập hợp lại để bắt đầu giải thích và cả băng dường như cũng sẵn sàng chờ đợi trong khi nhìn chằm chằm vào Sanji. Nhưng dù phiên bản đầu bếp ở thế giới này đang ở đâu, anh ấy cũng sẽ dành thời gian ngọt ngào của mình để xuất hiện. Cuối cùng, kiếm sĩ mất kiên nhẫn và gầm gừ. "Ai đó gọi đầu bếp đến đây đi?"

Nhiệt độ trong phòng giảm xuống ba độ và Chopper ngay lập tức bật khóc.

Zoro quan sát lại lần nữa, lần này nhìn kỹ hơn vào từng người một, và hiện thực giáng xuống anh như vừa hứng phải một cú đá trực diện của người đầu bếp.

"Chết tiệt." Anh lẩm bẩm, nhận ra đôi mắt ngấn nước của Nami, và Usopp ở trong góc đang cố gắng lén lau nước mắt cho chính mình.

Không ai trong số họ rời mắt khỏi người đầu bếp.

"Cậu Đầu bếp... cậu ấy đã không còn ở bên chúng tôi nữa." Robin cố gắng giữ giọng mình được ổn định, và sau những lời của cô, Chopper lại khóc và nhiều nước mắt hơn từ Nami và Usopp.

Luffy đang đứng phía sau mọi người, đầu cúi thấp, chiếc mũ che gần hết khuôn mặt. Zoro thực sự không muốn nghĩ đến biểu cảm trên mặt cậu.

Phiên bản của Zoro vẫn đang nhìn chằm chằm vào Sanji, hầu như không chớp mắt, trông như thể anh ta không nghe thấy một lời nào về những gì đang diễn ra.

"Tại sao?" Zoro hỏi. Anh ghét việc mình khơi dậy những ký ức đau buồn, nhưng anh cần phải biết.

"Một cơn bão. C-cậu ấy bị cuốn xuống biển và tôi..." Robin nhìn đi chỗ khác một lúc, khuôn mặt gần như sụp đổ. "Tôi đã không thể với tới kịp."

"Không ai trong chúng ta có thể, Robin." Nami sụt sịt nói. "Không phải lỗi của cô."

Franky đặt một bàn tay khổng lồ lên vai Robin, một động tác quen thuộc mà có lẽ anh ta đã thực hiện hàng nghìn lần.

"Một cơn bão?" Zoro thẳng thừng chất vấn, anh không thể tưởng tượng được điều đó lại xảy ra. Anh đã nghĩ có thể đó là một cuộc chiến, một trận chiến khốc liệt với một trong những đô đốc hải quân hoặc có thể là băng Râu Đen. Nhưng một cơn bão, đã cướp đi người đầu bếp?

Anh nhìn xuống nơi Sanji đang nằm, vẫn còn hôn mê và không còn nhận thức gì đến thế giới xung quanh. Thật không thể hiểu được.

"Bao lâu?" Kiếm sĩ hỏi.

"Tính đến giờ được khoảng hai tháng." Nami nói.

"Bảy mươi bốn ngày." 'Zoro khác' nói, giọng vỡ vụn. "Đã bảy mươi bốn ngày rồi."

===

Zoro giải thích về những gì đang xảy ra với họ, không ai có bất kỳ câu hỏi nào vì mọi người dường như không muốn rời mắt khỏi người đầu bếp. Anh đưa cho Robin cuộn giấy nghiên cứu mà họ đã thu thập được, và cô hứa sẽ nghiên cứu nó với một nụ cười gượng ép.

Không một ai rời khỏi bệnh xá.

"Tôi nghĩ, sẽ tốt hơn nếu Sanji được nghỉ ngơi và không bị quấy rầy." Chopper nói sau một lúc. Mọi người gật đầu, nhưng không ai rời đi.

Chopper đã không thúc ép mọi người thêm nữa.

Cả băng tản ra xung quanh giường của người đầu bếp, ngồi gần hoặc ở nơi họ có thể nhìn thấy anh. Luffy đến gần nhất, và đặt tay lên bắp chân của Sanji, ngủ thiếp đi như thế sau một lúc.

Phiên bản khác của Zoro ngồi bên cửa, khoanh tay và trông như thể anh ta đã ngủ. Nó có thể đánh lừa hầu hết mọi người, nhưng Zoro biết bản thân mình và biết rằng y chỉ đang giả vờ ngủ.

Anh lại nhìn người đầu bếp, nhẹ nhõm khi thấy ngực người kia phập phồng. Anh cố nghĩ xem sẽ như thế nào nếu Sanji của anh cũng ra đi giống vậy, và giật mình thoát khỏi ý nghĩ đó như thể anh vừa bị bỏng. Có quá nhiều thứ để xem xét, vì vậy kiếm sĩ gạt nó sang một bên, thay vào đó tập trung vào việc theo dõi hơi thở của người đầu bếp.

Zoro không có ý định sẽ ngủ, nhưng anh đã quá mệt mỏi và cứ chớp mắt liên tục, cộng thêm việc được bao quanh bởi các đồng đội của mình, anh để bản thân được thiếp đi. Điều tiếp theo anh biết là có rất nhiều tiếng la hét và những chuyển động xung quanh mình. Bản năng đầu tiên của Zoro là với lấy thanh kiếm trước khi mở mắt, nhưng một bàn tay đặt trên cổ tay anh đã ngăn anh lại.

"Trời ạ, không ngờ lại có một bữa tiệc chào mừng lớn như vậy." Người đầu bếp nói, giọng anh ấy khàn đi vì thanh quản đã không được sử dụng một thời gian, và chất giọng nghe có vẻ hơi bối rối, ngoài ra thì chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra, vì vậy Zoro để bản thân thả lỏng một chút.

Sanji bị cuốn theo dòng nước mắt và những cái ôm cũng như tiếng la hét của Luffy về một bữa tiệc. Zoro lui vào một góc yên tĩnh hơn của căn phòng, nhìn người đầu bếp của mình bị cả băng nuốt chửng. Anh ấy trông rất vui khi nhận được ngần ấy tình cảm và Zoro không muốn cản trở điều đó.

Phiên bản khác của kiếm sĩ đã không tham gia với mọi người. Anh ta đứng gần cửa và quan sát, sau đó ậm ừ và quay người rời khỏi bệnh xá. Zoro nhớ đã nhìn thấy vẻ mặt đó sau khi Kuina đã...

Cánh cửa đóng sầm lại và Sanji nhìn anh bối rối. Kiếm sĩ nhún vai, vờ không biết gì và không muốn làm gián đoạn thời gian của Sanji với mọi người, và vụ việc được gác lại để có nhiều cái ôm hơn.

Cuối cùng, Luffy yêu cầu Sanji phải hứa nấu một bữa tiệc với những món ăn yêu thích của từng thành viên trong băng. Tất nhiên, việc này không tốn chút công sức nào vì Sanji trông như sắp khóc sau khi biết rằng băng Mũ Rơm đã không có đầu bếp trong hơn hai tháng, và dù sao cũng muốn được tình nguyện giúp đỡ.

Nami rời đi để lấy quyển công thức nấu ăn của cô ấy sau khi Sanji thừa nhận rằng anh sẽ cần phải xem nó để đảm bảo mình biết chính xác món ăn yêu thích của mọi người là gì. Nữ hoa tiêu quay lại với một quyển sách dày và phiên bản khác của kiếm sĩ theo sát phía sau cô.

"Đây, Sanji-kun." Nami giơ quyển sách ra, đôi mắt vẫn còn lấp lánh vì những giọt nước mắt trước đó và sự phấn khích không thể kiềm chế.

Sanji lật qua và bắt đầu cau mày nói. "Đây không phải là chữ viết của tôi."

"À, thì..." Nami trông có vẻ xấu hổ trong giây lát. "Chúng tôi đã chép lại quyển công thức."

"Sao cơ?" Sanji nhìn lên, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Sau khi cậu..." Nami ngừng lại, dường như không thể nói ra từ đó. "Chúng tôi thực sự đã nhớ cậu rất nhiều...vì vậy tôi đã cố gắng nấu theo một trong những công thức của cậu, ừm, tôi đã lỡ vây một ít nước sốt lên cuốn sách và chúng tôi không thể lau sạch nó và..."

Cô ấy dừng lại và bắn một ánh nhìn lo lắng về phía 'Zoro khác'. "Cuối cùng thì, Zoro đã chép lại cuốn sách công thức để chúng tôi có thể sử dụng nó mà không làm hỏng cuốn sách gốc. Tôi không nghĩ mình từng thấy cậu ta tức giận như vậy."

"Ồ." Đầu bếp trao một ánh nhìn không chắc chắn vào phiên bản khác của Zoro. "Cảm ơn?"

"Không phải vì cậu đâu." 'Zoro khác' gầm gừ, vành tai đỏ ửng.

Nami vả mạnh vào tay anh ta, quát. "Zoro!"

Tuy nhiên, người đầu bếp chỉ bật cười, tiếng cười ấy dường như càng làm cho 'Zoro kia' tức giận hơn, anh ta quay người, một lần nữa lao ra khỏi bệnh xá.

"Bỏ lỗi cho cậu ấy nhé." Nami nhẹ nhàng nói. "Cậu ấy đã bị ảnh hưởng nặng nề, kể từ khi cậu..."

"À, xin đừng cảm thấy cần phải xin lỗi, tiểu thư Nami." Sanji kêu lên, trong mắt hiện lên hình trái tim khiến Zoro phải chống lại thôi thúc muốn đảo mắt.

Nami lại bật khóc và xua đi sự quan tâm của Sanji. "Tôi chỉ thấy nhớ khi cậu gọi tôi như vậy thôi." Cô ấy nghẹn ngào trong một nụ cười gượng gạo.

Zoro đi theo Sanji và những người đồng đội vào bếp và nhìn thấy phiên bản khác của kiếm sĩ đã ở đó, đang nốc một chai rượu trong góc. Anh nhanh chóng bước lên trước, đồng thời để mắt đến người đầu bếp để đảm bảo rằng anh ấy vẫn ổn. Băng Mũ Rơm dường như không muốn để lại cho Sanji bất kỳ khoảng trống nào, và Zoro phải thán phục cách di chuyển duyên dáng của anh ấy trong căn bếp ngay cả khi có rất nhiều người chen chúc trong không gian của mình.

Phiên bản khác của kiếm sĩ đưa cho anh một ly rượu mà không nói gì, và anh chỉ đơn thuần là gật đầu nhận lấy. Zoro không phải lúc nào cũng dễ dàng dành thời gian cho những phiên bản khác của chính mình, một vài trong số họ tỏ ra quá cứng cỏi hoặc chỉ khiến anh thêm phần chướng mắt, nhưng phiên bản trước quả thật không tệ và phiên bản này có vẻ cũng đang thu hút anh.

Zoro không thể nhớ đây là phiên bản thứ tám hay thứ chín mà mình đã gặp, nhưng anh sẽ gọi đối phương là 'Zoro U sầu', vì lớp mặt nạ cau có không thể hoàn toàn kiểm soát được nỗi đau tiềm ẩn, hoặc ít nhất là không thể che mắt được anh. 'Zoro U sầu' chắc chắn không tốt bằng 'Zoro Sức sống' ở thế giới trước, hay thậm chí là 'Zoro Hải quân', nhưng vẫn tốt hơn thằng 'Zoro Đần' - kẻ thực sự ghét Sanji, và thậm chí còn hơn hẳn 'thằng khốn Zoro' - kẻ đã dám hôn đầu bếp của anh.

Nó làm anh hơi khó chịu, cái cách mà 'Zoro U sầu' nhìn chằm chằm vào Sanji như muốn nuốt chửng anh ấy. Biểu hiện của y trộn lẫn giữa sự hoài nghi, đau buồn và khao khát nhiều đến mức Zoro đôi khi gặp khó khăn trong việc phân loại từng dạng cảm xúc một.

"Tôi vốn nghĩ mọi chuyện đã đủ tồi tệ sau chuyện của Kuina." 'Zoro U sầu' cất lời, giọng đủ nhỏ để chỉ một mình Zoro nghe thấy. "Nhưng tôi đã không biết."

Zoro ậm ừ, anh đã tìm kiếm cảm xúc của chính mình, thử mường tượng rất nhiều về nỗi đau khi chứng kiến khoảnh khắc đau đớn đó. 'Zoro U sầu' dường như không bận tâm khi không nhận được hồi đáp mà chỉ tiếp tục nói.

"Sau chuyện đó, tôi đã muốn được chết."

"Thằng mày xoắn sẽ đá đít cậu cho xem." Zoro nói, không rời mắt khỏi Sanji.

"Phải." 'Zoro U sầu' cười khúc khích, đôi mắt không tập trung và dường như đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Zoro vẫn im lặng. Anh thực sự không biết phải nói gì và nghĩ rằng nếu đổi lại là mình thì anh sẽ không muốn nghe bất kỳ lời an ủi sáo rỗng nào nữa.

"Cậu đã bày tỏ chưa?" 'Zoro U sầu' hỏi.

Zoro nhún vai, anh nghĩ mình không cần phải nhiều lời vì rõ ràng người đầu bếp có lẽ đã biết.

"Cậu cần phải nói ra." 'Zoro U sầu' nhấn mạnh, nhìn thấu câu trả lời vô hình của đối phương. "Không thì cứ ở đó chờ ngày hối hận đi." 'Zoro U sầu' giống như một trong những kẻ say rượu ở quán bar mà Zoro thỉnh thoảng nhìn thấy, đưa ra những lời khuyên với tất cả sự khẩn cầu của một kẻ mụ mị trong nỗi đau, thực sự tin rằng tai họa sẽ ập đến nếu đối phương không nghe theo lời khuyên của mình.

"Cậu đã không làm vậy." Zoro đoán, hướng ánh mắt về phía người đàn ông kia. Đối phương đáp lại ánh nhìn với đôi mắt còn đượm buồn hơn vừa nãy.

"Ừm, tôi –" Anh ta đổ lại chỗ rượu còn lại vào trong chai. "Tôi đã nghĩ mình có nhiều thời gian, chỉ đang đợi đúng thời điểm thích hợp. Cả hai chúng tôi đều như vậy. Tại sao phải vội vàng? Chúng tôi đã có phần còn lại của cuộc đời mình để làm điều đó." Anh ta lại cười và nó giống tiếng nức nở hơn bất cứ âm thanh nào mà Zoro từng nghe.

"Nhưng cậu ấy cũng đã biết rồi, phải không?" Zoro nói thêm, chẳng thể cải thiện tình hình của người kia được bao nhiêu, đặc biệt là bây giờ chuyện giữa anh và người đầu bếp đã giải quyết xong, và kiếm sĩ nhận ra rằng không giấu giếm quả thật vẫn tốt hơn trước kia rất nhiều.

"Phải." 'Zoro U sầu' thở dài, ánh mắt anh ta biến thành một cái nhìn đăm chiêu. "Nhưng... tôi sẵn sàng đổi tất cả thanh kiếm của mình chỉ để có được một cơ hội nói rõ ràng với cậu ta."

Zoro cảm thấy tim mình thắt lại. Anh di chuyển cánh tay đặt quanh Wado, sau đó lần lượt chạm vào cả ba thanh kiếm. Kiếm sĩ có lẽ cũng sẽ đánh đổi tất cả chúng chỉ để đổi lấy Sanji, nếu anh thực sự phải làm vậy.

"Cậu ta đang ở đó kìa." Zoro gật đầu về phía người đầu bếp đang trộn một ít hỗn hợp và cười với những câu chuyện của Usopp. Kiếm sĩ cảm thấy sai trái trước lời nói đầu môi của mình, giống như anh đang chia sẻ điều gì đó mà mình không được phép. Nhưng phản ứng sau đó của 'Zoro U sầu' đã ám ảnh anh, cứ như thể anh đang mượn ly rượu của anh ta để khiến bản thân cảm thấy mình đặc biệt cao thượng.

"Cậu ấy không phải của tôi." Thật không may, 'Zoro U sầu' trông thậm chí còn chán nản hơn. "Như vậy thật bất công với đầu bếp của tôi."

Zoro gật đầu, bây giờ anh dành thêm một chút thời gian để suy nghĩ về điều đó và nhận ra anh cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu vai trò bị đảo ngược.

Họ uống một lúc mà không nói lời nào, mỗi người đều chìm đắm trong những suy nghĩ riêng và không rời mắt khỏi người đầu bếp, người giờ đã chuyển sang món xào và trò chuyện sôi nổi với cả Franky và Brook.

"Trời ạ, tôi đã quên mất rằng mình thích xem cậu ấy nấu ăn đến nhường nào." 'Zoro U sầu' lẩm bẩm. Zoro không chắc đối phương là đang trò chuyện đơn thuần với mình hay chỉ là độc thoại của một kẻ say, nhưng anh cau mày trước lời thú nhận bất chợt này, thật chẳng giống anh chút nào. Dù anh cũng thích xem Sanji nấu ăn, nhưng anh không bao giờ thú nhận chuyện đó với một người lạ.

Kiếm sĩ đã không hồi đáp lấy một lời, và 'Zoro U sầu' dường như vẫn đủ hài lòng với việc không nhận được phản hồi. Anh ta uống thêm một ngụm rượu nữa rồi bắt đầu thì thầm, gần như là nói với chính mình.

Thực chất anh ta đang trò chuyện với bản thân.

"Có lần tôi đã thử hút một điếu thuốc của cậu ấy, trong đài quan sát, vị kinh tởm đúng như tôi nghĩ... nhưng khi tôi nhắm mắt lại, cảm giác như cậu ấy vẫn đang ở bên cạnh tôi."

"Robin đã thử nấu theo công thức nấu ăn của cậu ấy, nhưng ngay cả khi cô ấy làm theo hướng dẫn một cách chính xác, chúng vẫn không thể ngon bằng. Cô ấy đã không thử làm món cơm nắm, tạ ơn Trời. Tôi không nghĩ mình có thể nuốt được thứ đó."

"Tất cả những bộ vest và cà vạt ngu ngốc của cậu ấy vẫn còn treo trong tủ, chỉ tổ chiếm không gian. Tôi nghĩ Usopp phủi bụi cho chúng mỗi tuần một lần."

Zoro cảm thấy nỗi buồn ngột ngạt từ từ siết chặt trái tim mình như một nắm đấm. Anh không cần tất cả những điều này, Sanji của anh vẫn còn sống và anh không cần thiết phải ngồi chịu đựng như thế này.

Nhưng anh không thể cắt ngang những lời lầm bầm lặng lẽ của tay kiếm sĩ kia. Cảm giác như có lẽ anh đang dần đánh giá cao niềm đam mê của Robin với những sự bệnh hoạn và chết chóc, bởi vì lúc này anh đang vừa thấy kinh ngạc lại vừa bị mê hoặc cùng một lúc bởi tất cả những điều mà 'Zoro U sầu' đang nói. Kiếm sĩ nhìn sang người đầu bếp và thất thần khi thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh với ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Anh cần phải thiền định nhiều hơn.

"Cậu nói nhiều thật." Zoro càu nhàu, hy vọng có thể ngăn được đối phương. Anh không nghĩ bản thân đủ khả năng để tiếp nhận nhiều hơn nữa những dòng chảy cảm xúc kinh hoàng này nếu không thể tiếp xúc da thịt với người đầu bếp. Ý nghĩ đó có lẽ sẽ khiến anh bị đá vào mặt.

"Ừm." 'Zoro U sầu' gật đầu, nghe có vẻ ăn năn. "Thỉnh thoảng tôi nói chuyện với cậu ấy khi ở một mình. Làm lâu thành thói rồi."

"Hai người đến với nhau bao lâu rồi?" Zoro hỏi, anh nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh bắt chuyện, như một cách để 'Zoro U sầu' thoát ra khỏi trạng thái lầm bầm của mình.

"Chúng tôi vẫn chưa..." Đối phương nặn ra một khuôn mặt khiến Zoro hoảng hốt nhận ra đó là bản thân khi đang cố kìm lại nước mắt.

"À." Zoro thốt lên một cách ngớ ngẩn, anh nghĩ về việc mình sẽ cảm thấy thế nào nếu không bao giờ được trao cơ hội có được người đầu bếp, nếu anh chưa bao giờ biết cảm giác hôn anh ấy và nếm vị nicotine trên lưỡi đối phương, và anh nghĩ ừ, có thể mình sẽ hóa điên mất.

"Tôi chỉ nghĩ mình có thừa thời gian." 'Zoro U sầu' lại nói, và Zoro không nghĩ mình đã từng nghe thấy giọng của bản thân chứa đầy vẻ tiếc nuối như vậy. "Một cơn bão, trong tất cả mọi biến cố, thật ngu ngốc làm sao."

"Ừm." Zoro thở dài. "Tôi cũng vậy. Ý tôi là tôi cũng nghĩ mình có thừa thời gian." Anh nói thêm khi đối phương nhìn anh bối rối. "Có lẽ sẽ chẳng tiến triển được như bây giờ nếu không gặp cái thằng khốn chết tiệt đó."

'Zoro U sầu' nhướng lông mày, trông có vẻ hơi tò mò,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net