Chap cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tiếng sau, Hiyori tìm thấy cả hai người. Họ đã quay lại đám đông ăn mừng nhưng ngồi tách ra một chút ở bên rìa. Sanji tựa đầu lên vai Zoro, cả hai tay ôm lấy cánh tay phải của kiếm sĩ trong khi tay còn lại của Zoro cầm chai rượu sake mà người nào đó đã đưa cho hắn.

"Hai người đây rồi", Hiyori nói, hổn hển nhẹ. "Tôi đã đi tìm 2 người khắp nơi". Cô ngừng lại, má ửng hồng. "Tôi muốn xin-".

"Không sao đâu", Zoro lên tiếng, cắt ngang những lời cô định nói. "Cô không làm gì sai cả, tất cả là lỗi của tên đần này".

"Chúng ta có thể không nói về chuyện này nữa được không?", Sanji rên rỉ, mặt vẫn vùi vào vai Zoro. "Ta đã đủ xấu hổ lắm rồi".

"Ngươi nên thế", Zoro thông báo cho cậu. "Ta không ngu thường xuyên như thế nên ta sẽ nhắc lại chuyện này, và- ui da!"

"Đáng đời ngươi lắm", Sanji lẩm bẩm, rụt ngón tay vừa mới cấu vào cánh tay Zoro về. "Đừng có cư xử như một tên khốn nữa, đầu tảo".

Zoro chia sẻ ánh mắt cảm thông với Hiyori. "Vị hôn phu của tôi đấy", hắn than thở.

"Tôi có nghe nói rồi", cô nói và cười nhẹ. "Tôi cũng muốn gửi lời chúc mừng hai người".

"Cảm ơn cô", Zoro đáp. "Và tôi thực lòng đấy. Nếu không có cô khiến tên đầu bếp này mất trí thì chắc phải còn lâu nữa chúng tôi mới đến được bước này".

"Thôi điii", Sanji rên rỉ, đập đầu vào vai Zoro vài lần. "Ta không thể tin được ta lại đồng ý cưới ngươi".

"Đừng hòng nuốt lời", Zoro nghiêm túc nói.

"Chậc, rõ ràng rồi".

Hiyori cười khúc khích, cố gắng nhưng không thể giấu được tiếng cười phía sau ống tay áo. "Hai người có vẻ rất hạnh phúc".

"Thực tế thì tôi coi như mình đang làm dịch vụ công ích", Sanji nói, cuối cùng cũng nhấc đầu khỏi chỗ trú ẩn và cười nịnh bợ với cô công chúa. "Ai đó phải kiểm soát gã này và tôi sẵn sàng hi sinh bản thân mình".

"Này!", Zoro quát còn Hiyori bật cười lần nữa. "Nếu ngươi cứ nói như vậy nữa thì ta cũng có đôi điều muốn nói với ngươi bằng thanh kiếm của ta đây".

"Nhào vô xem, đầu tảo".

"Và cũng vừa hay", Hiyori nói. "Tôi nghĩ đã đến lúc tôi rời đi rồi. Hai người tận hưởng nốt buổi tiệc nhé".

Zoro gật đầu và dõi theo cô cho đến khi cảm nhận được một áp lực khác lạ lên cánh tay của mình. Quay đầu lại, Zoro thấy Sanji đang ngước nhìn mình, cằm đặt lên vai hắn và mặt của họ chỉ cách nhau vài cm.

"Muốn gì sao, lông mày xoắn?" hắn hỏi.

"Không", Sanji nói, nụ cười nhếch mép trêu chọc của cậu chuyển thành thứ thật lòng hơn. "Ta đã có mọi thứ mình muốn ở đây rồi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net