C3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác hiện tại như điện thoại bị nhiễu sóng, dữ liệu Tiêu Chiến phát ra lại không đầu không đuôi, cậu khẽ nhíu mày.

Mắt thấy ly rượu đang uống dang dở nằm trên bàn, tay cầm điện thoại, ánh mắt mờ mịt. Nhất Bác ngẫm nghĩ trong đầu, cư nhiên vị trí hai người lại hoán đổi, người uống rượu là cậu nhưng hình như người say lại là ông chú đầu dây bên kia.

- Chú... ấy ấy ơi, sao tự nhiên nói chuyện không đầu không đuôi vậy?

Loại khiếm khuyết cảm giác an tâm này hình thành từ sau lần gặp mặt đó, Tiêu Chiến thừa biết cậu không hề mặn mà gì với mối hôn sự này. Nhưng dù cậu có cam tâm tình nguyện hay do trưởng bối bắt buộc, anh cũng nhất quyết đón được người về. Đây là sự thật không cách nào thay đổi.

- Tôi đang nói thay tiếng lòng của em.

Lòng Vương Nhất Bác nghe xong như có kiến cắn, vành tai ửng đỏ, khóe môi giật giật, may mắn khi đối phương không có mặt ở đây, không thì cậu có nước xấu hổ đến tìm chỗ để trốn.

" Đồ xấu xa " Vương Nhất Bác mắng thầm trong bụng

Tiêu Chiến hắt xì, đưa tay tháo gọng kính đặt xuống bàn làm việc, bất giác phì cười.

- Vương Nhất Bác. - Tiêu Chiến chợt nghiêm giọng. - Em vừa mắng tôi.

Cậu phun ngụm rượu trong miệng ra, nghe tiếng ho sặc sụa của cậu khiến anh lo lắng đến nỗi quên đi sự thật Vương Nhất Bác đang có tật nên giật mình. Tiêu Chiến sốt sắng quan tâm

- Em có sao không? Cẩn thận chứ.

-...

Ông chú này có độc tâm thuật hay sao ấy, rõ ràng khoảng cách địa lý xa như vậy cũng dễ dàng biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì. Đúng là nhìn bề ngoài không đoán được con người mà. Vương Nhất Bác thầm đánh giá Tiêu Chiến là sói già đội lốt thỏ trắng. Ánh mắt cậu chợt lóe lên ánh nhìn tinh nghịch rồi buột miệng nói nhỏ

- Tiêu Chiến, sẽ có ngày tôi bẻ cặp răng thỏ của chú xuống.

Không biết Tiêu Chiến có nghe thấy câu nói của Nhất Bác hay không, hay nghe mà làm như không có chuyện gì, chỉ nghe giọng anh nghiêm túc hẳn

- Buổi tối ngày mai, tôi đón em ở đâu?

Ngữ điệu không giống như câu hỏi, kiên định quả quyết gần như chắc chắn, lại tựa như thông báo một chuyện hết sức bình thường khiến Vương Nhất Bác nhíu mày, đầu có chút âm ỉ đau. Từ lúc bắt đầu cuộc đối thoại, Tiêu Chiến luôn thẳng thắn nhưng lại không có ngữ cảnh cụ thể, quá nhiều thông tin chưa kịp cập nhật, cậu nhất thời khó tiêu hóa trong thời gian ngắn.

Vương Nhất Bác hình như không có ý định thỏa hiệp, vẫn cố tình muốn gây sự với anh nên trực tiếp hỏi:

- Đón tôi làm gì? Tôi đâu có hẹn với chú.

- Về nhà em ăn tối, sau đó đi xem triển lãm tranh.- Tiêu Chiến kiên nhẫn đáp

Cậu ngớ người ra, cố gắng giữ hơi thở phát ra thật đều, tránh để đối phương lại đoán được cậu đang suy nghĩ gì trong đầu.

- Nhà chú không nấu cơm hay sao mà phải đến nhà tôi. Còn nữa, tôi không có hứng thú với tranh ảnh, chú thích thì tự đi một mình đi.

Vương Nhất Bác lười quanh co, thẳng thắn từ chối Tiêu Chiến.

- Nhà em cũng sẽ trở thành nhà tôi.

Lỗ tai cậu nóng lên, theo bản năng nói:

- Mặt dày...

Tiêu Chiến đương nhiên không vì câu nói của Nhất Bác mà buồn phiền, trái lại còn thấy giống như bản thân đang được mắng yêu.

Cuộc hôn nhân do hôn ước này ngay từ đầu cậu đã tỏ thái độ không tình nguyện, nhưng anh lại khác hơn. Tiêu Chiến sẽ không vì lời hứa từ thuở xa xưa, liên hôn gia tộc hay vui lòng trưởng bối mà hy sinh hôn nhân của bản thân. Anh sống có nguyên tắc, thứ anh theo đuổi chính là gia đình êm ấm, con cái được tạo thành từ kết quả tình yêu của hai đấng sinh thành.

Anh là người đàn ông thành thục, am hiểu trong việc nắm bắt tâm lý đối phương, luôn giữ thế chủ động trong cuộc trò chuyện. Tiêu Chiến liếc nhẹ đồng hồ treo trên tường, nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, nhẹ nhàng đảo chiều hướng vấn đề

- Đã không còn sớm nữa, tôi nghĩ em nên đi ngủ rồi.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên " hả" một tiếng.

Thật ra ngay từ khi Vương Nhất Bác nói chuyện, anh đã sớm nhận ra giọng nói của cậu có chút khác biệt, tốc độ dường như chậm hơn

- Em uống rượu đúng không?

- ...

Thanh âm Tiêu Chiến ấm áp vang lên bên tai, tựa như đang dỗ dành đứa trẻ

- Ngủ đi, ngoan.

Nhất Bác đưa tay xoa xoa mi tâm, thấy đầu có vẻ nặng, có lẽ đã say thật rồi. Nếu không say, sao cậu lại cảm thấy chất giọng Tiêu Chiến dễ nghe đến thế, thậm chí cậu còn cảm nhận được tình cảm của anh ẩn chứa trong ấy. Tiêu Chiến thật lòng muốn kết hôn vì đối tượng là cậu, không phải vì bất cứ nguyên nhân nào khác.

Cậu cầm chai rượu còn đang uống dở cất lại vào trong tủ, vừa bước chân về phía phòng ngủ, miệng thì lẩm bẩm

- Sau khi thức dậy, chú có muốn kết hôn với tôi nữa không?

Lúc Tiêu Chiến trả lời " Muốn ", Vương Nhất Bác đã ôm điện thoại nằm ngủ trên giường.

Anh nghe tiếng nhịp thở đều đặn của cậu, khóe môi chợt nở nụ cười. Đặt điện thoại trên bàn, Tiêu Chiến tưởng tượng ra gương mặt cậu khi ngủ say. Anh phác họa những đường nét như tạc tượng trên khuôn mặt Nhất Bác, càng nghĩ càng thấy say đắm, tâm tình tựa như ướp mật.

Tuổi thiếu niên mang theo dương quang sáng lạn, bây giờ phân hóa với gương mặt này...thật tai họa.

Hôm sau, Tiêu Chiến không đợi đúng giờ mà đến sớm hơn giờ hẹn. Vừa qua năm giờ đã một thân âu phục giày da, mắt kính, tóc được chải gọn gàng xuất hiện ở trong văn phòng cậu.

Vương Nhất Bác đang nói chuyện với thư ký, thấy anh đến sớm như vậy liền kinh ngạc, chân mày thoáng nhướng lên, tỏ thái không quan tâm rồi quay sang tiếp tục công việc.

Tiêu Chiến không làm phiền cậu, chậm rãi bước thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, cử chỉ hành động vô cùng tự nhiên như văn phòng của mình. Anh ngồi trên ghế, tự rót ly nước phục vụ bản thân. Ý thức được có sự hiện diện của cô thư ký, anh cố gắng quản chặt đôi mắt, chuyển hướng chú ý đặt trên người Vương Nhất Bác sang chậu cây nhỏ đang đặt trên bàn trà.

Cô thư ký thấy vị ấy của ông chủ nhỏ đến liền mất tập trung, muốn mau chóng báo cáo cho xong để còn nhanh chân về nhà, cô không muốn vô duyên vô cớ trở thành bóng đèn công suất lớn chút nào.

Kết quả, tình huống bất ngờ xảy ra, Tiêu Chiến uống một ngụm trà xong, ánh mắt sắc lạnh nhìn đi hướng cửa ra vào, một nhân vật không mời tự đến.

Thư ký cũng quay đầu ngước nhìn theo ánh mắt Tiêu Chiến, tâm lý hồi hộp. Người bước vào là một thiếu niên, dáng người thon nhỏ, gương mặt bầu bĩnh, thoạt nhìn trông cực kì đáng yêu, đặc biệt mái tóc nhuộm màu xanh lục rất chói mắt.

Cô thư ký vừa mới nhận việc chưa đầy ba tháng nên không biết, y là Vương Duệ em họ của ông chủ nhỏ Vương Nhất Bác. Thỉnh thoảng y cũng hay đến công ty tìm cậu để đi ăn hoặc theo đến sân tập để xem cậu chạy mô tô. Nhưng thời gian gần đây, y bận ôn thi nên ít đến.

Vương Duệ trực tiếp bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Chiến, chân nhỏ thoăn thoắt băng qua dãy ghế sô pha, choàng tới bên cạnh Nhất Bác nở nụ cười thân thiện lấy lòng.

- Anh họ...em được giải phóng rồi. Tối nay anh dẫn em đi bar ăn mừng đi.

Tiêu Chiến nghe vậy, ngồi không yên, tâm trạng liền không vui dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nhỏ. Anh hoàn toàn không ý thức được hành động của mình, trông giống như một đứa trẻ sắp bị người khác giành mất vật yêu thích.

Anh mơ hồ thấy Vương Nhất Bác có liếc nhìn về phía anh, lại quay sang dặn dò cô thư ký thêm vài câu, chỉ thấy cô liên tục gật đầu lia lịa rồi đứng dậy, không quên cúi chào Tiêu Chiến một cái rồi đi thẳng ra cửa. Trong lòng thầm cầu nguyện, mùi giấm chua rất nồng, ở xa vạn dặm cũng ngửi thấy, mong ông chủ nhỏ nhanh tay đậy nắp.

Chỉ tiếc ông chủ nhỏ của cô không hiểu ánh nhìn ra hiệu đó, mấy giây sau vẫn nhíu mày nghĩ cô đang ám chỉ điều gì.

Vương Nhất Bác thật không phát hiện mặt Tiêu Chiến đã đen hơn nhọ nồi, cậu xem anh như người tàng hình, phớt lờ sự hiện diện của anh. Cậu nhìn Vương Duệ hỏi:

- Em thi tốt không?...

- Em xong việc rồi thì chúng ta đi thôi, không nên để hai bác đợi.

Tiêu Chiến vội đứng lên, nói chen vào lời Vương Nhất Bác nhằm khẳng định sự tồn tại của chính mình.

Lúc này Vương Duệ mới phát hiện có người khác trong phòng ngoài anh họ của y. Khi Vương Duệ vừa mở miệng định nói gì đó, Vương Nhất Bác lên tiếng cắt ngang

- Em về trước đi, hôm khác anh tìm em.

Vương Duệ nhìn Vương Nhất Bác rồi nhìn Tiêu Chiến, thật sự không nhìn ra được chút biểu cảm nào gương mặt anh họ, còn người kia thì nhìn y bằng đôi mắt thật lạnh lẽo như muốn đóng băng. Cuối cùng không nhịn được tò mò, Vương Duệ e dè, nhỏ giọng hỏi

- Anh...vị này là...? Em nghe ba nói anh sắp kết hôn. Tin này là thật sao?

Khóe môi Tiêu Chiến giật giật, ánh mắt đầy vẻ mong chờ. Anh có thể giành quyền chủ động cho Vương Duệ đáp án, nhưng không hiểu sao trong tình huống này, Tiêu Chiến muốn nghe chính miệng cậu xác nhận thân phận của anh với y.

Vương Nhất Bác giữ nguyên sắc mặt như thường, lãnh đạm nói: - Ừm.

Tiêu Chiến rời chỗ, trực tiếp đi về phía Nhất Bác. Một chữ này của cậu đã đánh bay buồn bực trong lòng anh từ lúc Vương Duệ xuất hiện đến giờ. Trong suy nghĩ của anh, thừa nhận đồng nghĩa với chấp thuận. Vương Nhất Bác đã chính thức đồng ý cuộc hôn nhân này.

Nghe tin, dù trước đó Vương Duệ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng thấy kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc

- Anh...em không nghĩ anh kết hôn sớm như vậy.

- Chuyện người lớn, em còn nhỏ đừng quan tâm. Lo học hành chăm chỉ đi.

Vương Duệ để ý được Tiêu Chiến liên tục phóng tia lửa về phía mình, hai mắt y chợt sáng ngời, trong đầu nảy lên ý đồ không đứng đắn. Soạn xong kịch bản, y rũ mắt xuống làm ra bộ dáng rụt rè có chút khó xử liếc nhìn Tiêu Chiến, sau đó quay sang Nhất Bác, giọng nói cũng nhỏ lại

- Anh...vậy còn anh Ninh Kì thì sao? Anh ấy biết tin này chưa?

Lời Vương Duệ không đầu cũng không đuôi, nhưng Tiêu Chiến nghe liền hiểu.

Mấy giây sau, Nhất Bác mới nhận ra nụ cười ẩn giấu đằng sau lời nói của Vương Duệ, thầm lắc đầu cười khổ trước sự trẻ con của y.

Cậu tự hỏi, y muốn chọc tức Tiêu Chiến sao lại phải dùng cách này. Cơ bản Nhất Bác cho rằng giữa cậu và anh không có ràng buộc tình cảm, Tiêu Chiến không yêu cậu nên sẽ không có ham muốn chiếm hữu, sẽ không để ý trước khi kết hôn cậu có tình cảm với ai nên càng không có chuyện ghen tuông ở đây... Vì thế, chiêu khích tướng của Vương Duệ giống như đổ nước xuống biển, chẳng có tí lực sát thương nào.

Tiêu Chiến rất tự nhiên vươn cánh tay ra, kéo Nhất Bác lại gần, phong thái đầy tự tin, mỉm cười đối mắt với Vương Duệ

- Ngày cưới đã định, khi nào thiệp mời in xong, nhất định sẽ gửi cho cậu tên Ninh Kì nên ... em họ yên tâm.

Bàn tay Tiêu Chiến từ lúc nào đã yên vị trên eo Vương Nhất Bác, cậu rất muốn đập cho cái tay hư hỏng này một cái nhưng tình hình không cho phép. Cậu quay sang lườm anh, nháy mắt ra hiệu anh bỏ tay ra thì chỉ thấy Tiêu Chiến mỉm cười vô tội, có vẻ không hiểu.

Vương Nhất Bác cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ bàn tay Tiêu Chiến truyền sang, các đầu ngón tay khẽ chạm còn có cảm giác man mát. Cử chỉ Tiêu Chiến rất thân mật, tự nhiên, Nhất Bác không hề thấy mâu thuẫn tâm lý với sự gần gũi này.

Trong lúc thất thần, Tiêu Chiến đã dắt cậu rời khỏi văn phòng trong sự sững sờ của Vương Duệ.

Vương Nhất Bác thử dùng sức một chút, cố thoát khỏi cánh tay Tiêu Chiến, cậu càng cố giãy thì anh càng dùng sức vây hãm lấy cậu. Cuối cùng, cậu đành chịu thua không giãy nữa, alpha luôn được ưu ái về phần sức mạnh hơn omega.

Vương Duệ bị bỏ rơi, rất muốn đuổi theo hai người họ nhưng chần chừ không dám bước, y nhớ lại khí thế áp người của Tiêu Chiến thật không thể xem thường, buồn bực giậm chân vài cái rồi cũng rời khỏi đó.

Tâm trạng Tiêu Chiến vui vẻ, lúc mở cửa xe cho Nhất Bác khóe môi vẫn vô thức vẽ lên đường cong. Trái ngược với anh, áp suất thấp vẫn bao quanh người cậu chưa tản đi, cậu chất vấn anh

- Sao chú lại như thế?

Tiêu Chiến giả vờ như không để ý, mắt tập trung lái xe, hỏi ngược lại cậu

- Ninh Kì là ai?

Nói xong, hai người im lặng.

Vương Nhất Bác chớp mắt vài cái nhìn sững Tiêu Chiến, dường như đang cố nhớ ra điều gì đó, một lát sau mang theo ánh mắt tinh nghịch hỏi anh

- Chú...không phải chú đang...ghen đó chứ?

Anh không trả lời, đến giao lộ đèn đỏ, Tiêu Chiến cho xe chạy vào bên đường, đạp phanh dừng lại. Anh nhanh chóng chồm người qua, hơi thô bạo bắt lấy cổ tay cậu, cánh tay khác áp chế sau gáy. Khi cậu còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã hôn xuống, hung tợn như sói lang đói khát lâu ngày, cường ngạnh đưa chiếc lưỡi ranh mãnh xâm chiếm vùng đất màu mỡ.

Cậu nghiêng đầu tránh né thì Tiêu Chiến càng gia tăng lực tay giữ chặt sau gáy Vương Nhất Bác, bàn tay thon dài vuốt ve lên xuống miếng dán ức chế, khiến cậu khẽ run người, cuống họng không tự chủ phát ra âm thanh "ưm...a..." mê hoặc như chất kích tình. Đầu lưỡi bị ngậm lấy, dưỡng khí đang cạn dần bởi nụ hôn của Tiêu Chiến quá sâu. Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến hôn đến đầu óc quay cuồng, tâm trí mơ màng, không còn cách nào phản kháng được nữa. Cậu chỉ cảm nhận rõ một điều, nhịp tim anh đập rất nhanh hòa trong không khí có mùi hương tuyết tùng thoang thoảng.

Một lúc sau, cậu mới nghe được âm thanh thâm trầm của đối phương

- Em hãy nhớ kĩ điều này, hiện tại tôi là hôn phu của em. Cho nên...trái tim em không còn được tự do nữa, nó thuộc về tôi.

Quá bá đạo.

Nhưng Vương Nhất Bác không thể lên tiếng phản bác khi nhìn thấy thái độ cực kì nghiêm túc của anh.

Có thể lý giải hành động của Tiêu Chiến rằng, anh thật sự đang ghen. Tiêu Chiến ghen không hẳn vì anh yêu cậu, phải chăng vì bản năng. Alpha luôn có dục vọng chiếm hữu không thể kiểm soát đối omega, một khi đã xác định quyền sở hữu, bất kì ai cũng không được phép mơ tưởng đến omega của họ. Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.

Ngay từ lúc bắt đầu, hôn nhân này đối với cậu chẳng qua chỉ là lời hứa của hai bên gia đình, cậu không nguyện ý nhưng lại không được phép từ chối. Vương Nhất Bác đã từng nghĩ, Tiêu Chiến cũng đồng quan điểm với mình nhưng lời nói cùng hành động của anh hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự kiến...

Có lẽ Vương Nhất Bác đã sai, cứ nghĩ đối phương lãnh đạm, không quan tâm nhưng thì ra lại đang che giấu loại tâm tư như thế.

Tiêu Chiến lái xe nhưng vẫn trộm nhìn người bên cạnh, hàn khí trên người Nhất Bác đã giảm bớt, nhưng cậu vẫn không nói chuyện cũng không thèm nhìn anh, ánh mắt hướng ra ngoài khung cửa kính. Cả hai cứ như thế đến khi Tiêu Chiến thẳng một đường đưa cậu về đến Vương trạch.

Khi Vương Nhất Bác định mở cửa xuống xe, Tiêu Chiến đột nhiên kéo tay cậu lại. Vừa vặn cậu xoay người muốn hỏi anh muốn gì, môi anh liền đáp xuống.

Cậu vươn tay muốn đẩy vai anh ra, nụ hôn này dịu dàng hơn nụ hôn trước nhưng có phần nóng bỏng và tha thiết hơn, anh còn cố ý đẩy chậm động tác, khẽ liếm môi trêu đùa cậu một chút. Vương Nhất Bác bị người ôm chặt, hương tuyết tùng vẫn nhẹ nhàng bao quanh họ, chóp mũi cọ cọ vào nhau, môi lưỡi giao hoà, 

Dần dần không khống chế được, hai cánh tay lúc đầu dùng để phản kháng không biết từ lúc nào đã đặt sau lưng Tiêu Chiến, rơi vào cái ôm ấm áp, Vương Nhất Bác từ từ buông thả bản thân đáp lại nụ hôn sâu của anh.

Thật lâu sau đó, nụ hôn tưởng chừng kéo dài như vô tận này cũng kết thúc. Vương Nhất Bác phát hiện cậu đang dựa đầu trên vai anh, cảm thấy thân nhiệt có chút biến hoá, trái tim đập loạn nhịp cả lên. Đôi mắt Nhất Bác ửng đỏ, vừa mông lung vừa gợi tình, cậu vẫn chưa kịp thanh tỉnh sau nụ hôn say đắm vừa rồi.

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, có lẽ còn chưa thoả mãn nên cúi người hôn nhẹ thêm một cái lên đôi môi mềm mại, căng mọng của cậu. Anh đưa tay vuốt nhẹ sườn má trắng hồng rồi lau đi vệt nước quyến rũ còn vương trên môi Nhất Bác.

Giọng anh có chút khàn, miệng nở nụ cười âu yếm

- Thật ngọt...

Cuối cùng, sư tử nhỏ cũng khôi phục lại tinh thần, Nhất Bác đẩy mạnh anh ra khỏi người cậu, tức giận mắng:

- Chú...lưu manh...

Trong khoảnh khắc tình cờ không hẹn trước, Tiêu Chiến chính thức cướp đi nụ hôn đầu đời của bé con Vương Nhất Bác.

14.4.2022 Yu



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net