C6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, Tiêu Chiến tháp tùng mọi người đi ăn. Anh đưa họ đến nhà hàng gần sân luyện tập, không gian thoáng mát, yên tĩnh, món chính là hải sản tươi sống.

Đến nơi, Vương Duệ nhìn mấy con cua càng to béo ú, lông mao vàng, mắt chớp lia lịa trong bể nước thì lập tức thấy đói bụng, vừa ngồi xuống ghế không nhìn mọi người đã cầm lấy thực đơn tận tình gọi món.

Vương Nhất Bác bất giác lắc đầu, trong lòng cảm khái vô vàn.

Cũng không thể trách Vương Duệ, có ai thoát khỏi sự cám dỗ của thức ăn ngon khi bụng đang đói cồn cào cơ chứ.

Vương Duệ như bị ma đói nhập thể, gọi món không ngừng, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh liên tục nháy mắt ra hiệu kêu y dừng lại nhưng thất bại.

Khi nhân viên vừa xoay người ra ngoài, Vương Nhất Bác nghiêng người qua

- Bao tử em thủng rồi sao mà gọi nhiều như thế? Ăn hết hay không?

- Anh quên biệt danh của em rồi sao.

Nói xong, Vương Duệ nhìn Tiêu Chiến cười cười lấy lòng

- Hôm nay anh rể mời đúng không ạ?

Vương Duệ gọi Tiêu Chiến bằng hai tiếng anh rể rất thuận miệng, tựa như đang rót mật vào tai Tiêu Chiến khiến tâm tình anh vui vẻ hẳn lên. Chỉ có sắc mặt Ninh Kì vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, Nhất Bác thì có chút không thoải mái.

Đúng lúc, canh thịt bò hầm cay được mang lên đặt trên bàn, Tiêu Chiến cầm chén định múc cho Vương Nhất Bác thì Ninh Kì lên tiếng

- Tiểu Bác không ăn cay.

Tiêu Chiến có phần hơi ngạc nhiên, anh quay sang nhìn Nhất Bác một cái, ánh mắt phảng phất như muốn hỏi lời Ninh Kì nói có đúng hay không.

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ thoáng gật đầu xác nhận.

Tiêu Chiến lại thắc mắc trong lòng, tính cách cậu như thế, mỗi lần hai người gặp nhau đều đấu khẩu một trận, anh còn nghĩ hẳn cậu ăn cay rất giỏi.

Cậu nhìn hiểu vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Chiến liền hỏi

- Tôi không ăn cay được, có vấn đề sao? Ảnh hưởng hòa bình thế giới?

Đấy, cậu lại hóa thành ớt sừng nhỏ rồi, mùi còn nồng hơn món thịt bò hầm cay nữa.

Tiêu Chiến cười rồi thong thả trả lời: - Đương nhiên không.

Câu chuyện ăn cay được hay không tạm thời dừng chiến khi các món ăn nóng hổi, thơm ngon lần lượt được mang lên đặt trên bàn. Vương Duệ đương nhiên biết anh họ mình không ăn cay được nên chỉ ngoại lệ gọi mỗi món bò hầm cay, các món còn lại vừa khéo đều không cay, còn đặc biệt là những món yêu thích của cậu.

Bữa cơm này cứ chầm chậm trôi qua, Tiêu Chiến dần dần nghe không hiểu đề tài ba người họ nói với nhau, tất cả đều lần lượt liên quan đến xe mô tô, các giải đấu rồi dance, phong cách thời trang của một số nghệ sĩ...

Tiêu Chiến cũng không quá bận tâm, anh cởi chiếc nút ở cổ tay, kéo ống tay áo lên cao, kẹp lấy một con cua lớn trong nồi, bắt đầu lột. Vương Nhất Bác để ý thấy hành động đó, chỉ nghĩ anh thích hải sản nên tiếp tục vừa chiến đấu với miếng sườn xào chua ngọt trong chén vừa sôi nổi nói chuyện với Ninh Kì, Vương Duệ.

Đến lúc Tiêu Chiến đem cái chén đựng đầy thịt cùng gạch cua đưa qua trước mặt cậu, Vương Nhất Bác nhìn chỗ thịt cua vô cùng hấp dẫn này không khỏi ngạc nhiên, chân mày nhướn cao, hai mắt long lanh. Cậu chưa kịp mở miệng, đã nghe anh nói

- Em ăn đi.

Vương Nhất Bác cứ nhìn Tiêu Chiến không chớp mắt

- Không thích ăn cua?

Cậu lắc đầu. Rất thích là đằng khác.

- Từ lúc đem cua ra, tôi thấy em cứ nhìn mà không ăn, chỉ ăn những món ở trước mặt...Tôi nghĩ em ngại dơ tay hoặc có thể lười gỡ thịt.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên lần thứ hai, cậu còn cho rằng Tiêu Chiến không quan tâm mình, không ngờ chi tiết nhỏ như vậy anh cũng để ý thấy.

Thật ra cũng không có gì đặc biệt, trước mặt mọi người Tiêu Chiến luôn đối xử tốt với cậu, quan tâm cậu hơn, đóng rất tròn vai vị hôn phu chuẩn mực.

- Chú nhìn ra được.

Tiêu Chiến chỉ cười mà không nói gì, tiếp tục tách mở phần thân cua. Vương Nhất Bác chợt thấy tâm hoa nở rộ trong lòng, cậu nghiêng người đến gần anh, nhẹ giọng nói

- Chú Tiêu tốt thật. Không những đẹp trai, nhiều tiền mà còn rất tận tâm chăm sóc...

Anh ngừng tay, cắt ngang lời Vương Nhất Bác

- Em còn muốn ăn không? Hay bao nhiêu đó đủ rồi?

Cậu mỉm cười vui vẻ, tự nghĩ sao ông chú này sao khó tính quá, nói giỡn cũng không được. Thật chẳng hiểu phong tình gì cả.

Vương Nhất Bác vừa định cho muỗng cua lên miệng thì đột nhiên có cái đầu nhỏ thò vào

- Anh họ sướng nha, được anh rể phục vụ tận tình luôn.

Tiêu Chiến tay thì lột cua nhưng không ngẩng đầu lên, miệng thì trả lời Vương Duệ

- Rồi sẽ có thôi mà, em họ yên tâm.

Vương Duệ liền gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói

- Nếu sau này thật sự có người tình nguyện vì em lột cua thì có bắt em làm trâu làm ngựa hay lấy thân báo đáp, em cũng đồng ý.

Tiêu Chiến không nghĩ Vương Duệ sẽ trả lời một cách khoa trương đến vậy, nhịn không được nở nụ cười thật tươi lộ cả hai chiếc răng thỏ trắng muốt, nốt ruồi dưới môi vô tình chuyển động theo.

Vậy mà trong lúc mọi người không chú ý, trước mặt Vương Duệ bỗng xuất hiện một chén thịt cua giống y như của Vương Nhất Bác. Không hẹn nhau, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ninh Kì. Dường như hắn không quan tâm lắm chuyện này, thái độ tách mở mai cua vẫn vô cùng ung dung giống như chuyện đang xảy ra không liên quan đến hắn.

Vương Nhất Bác cười cười, huýt nhẹ vào cánh tay Vương Duệ

- Đó, em ước gì được nấy rồi nha.

Tiêu Chiến không muốn bỏ lỡ chuyện vui liền bồi thêm một câu

- Vậy em họ nên giữ lời hứa, lấy thân báo đáp rồi.

Vương Duệ gật đầu, dáng vẻ thành thật nhìn sang Ninh Kì rồi nói

- Nếu anh Kì không chê, ngay tối hôm nay em sẽ xách ba lô đến nhà anh Kì làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình liền.

Tiêu Chiến nghe xong không khỏi bật cười thành tiếng. Anh kề sát tai Vương Nhất Bác thì thầm

- Em họ em thú vị thật đó.

Vương Nhất Bác nghe anh nói câu này, không phân biệt được là khen hay chê. Cậu liếc nhìn sang Ninh Kì một cái, thấy hắn vẫn im lặng không nói gì nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Bữa cơm kết thúc, nhìn đồng hồ vẫn còn khá sớm so với nhịp độ về đêm của thành phố.  Mai là ngày nghỉ, Vương Duệ nhắc Vương Nhất Bác vẫn còn thiếu y một chầu rượu, thế là y liền đề nghị đi quán bar uống.

Đến quán, Tiêu Chiến có phần kinh ngạc. 

Trong suy nghĩ của tất cả mọi người, quán bar vốn là nơi không đứng đắn. Nói thẳng ra đây là nơi để con người ta được đắm chìm trong men rượu sóng sánh cay nồng, tìm quên theo những điệu nhảy quay cuồng và là bãi săn tình ái của những loài hoa ăn đêm hay đơn giản hai người tìm đến nhau chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý của mỗi con người. Thế vậy mà, dưới góc nhìn của Tiêu Chiến, nơi này trông qua khá nghiêm túc, tuy vẫn có khá đông khách nhưng so với những quán bar thông thường thì lại yên tĩnh hơn rất nhiều.

Chủ quán bar là bạn học thời cao trung của Ninh Kì, vừa thấy hắn bước vào đã nhiệt tình bước đến đón tiếp.

- Đưa bạn mới tới chơi à? - Chủ quán nhìn Tiêu Chiến hỏi.- Lâu lắm không thấy anh đến, cứ tưởng anh tìm được chỗ nào rượu ngon hơn của tôi rồi chứ.

Ninh Kì nở nụ cười hiếm thấy trong buổi tối này, đơn giản trả lời chủ quán

- Bận quá, bữa nay mới có chút thời gian rảnh.

- Ôi, Kì thiếu gia của tôi. Anh mà không đến, quán bar của tôi mất nhiều khách lắm đó.

Hai người họ như cá gặp nước, sóng vai nhau đi đến quầy bar tiếp tục nói chuyện vui vẻ.

Bên trong, không gian khá thoáng, nơi có thể quan sát hoạt động của quán cũng là nơi hướng lên sân khấu rõ nhất, mọi người yên vị chỗ ngồi. Ông chủ kêu nhân viên phục vụ mang menu giới thiệu một số loại thức uống đặc biệt, trong đó có loại cocktail nồng độ thấp mang cái tên rất nhẹ nhàng, Tiêu Chiến chọn loại đó.

Vương Nhất Bác thì chọn loại nồng độ cao hơn có vị bạc hà.

Quán bắt đầu đông đúc hơn, trên sân khấu có người vừa đàn ghi ta vừa hát bài tình ca, hình như không thích hợp với hoàn cảnh lắm. Nhưng không quan trọng, bởi anh ta ngồi trên ghế cao, biểu lộ dáng vẻ của người đàn ông từng trải kết hợp với chất giọng trầm lắng lại ấm áp tựa như ca sĩ chuyên nghiệp.

Vương Nhất Bác nhìn nhìn, lắng nghe một lúc rồi nghiêng đầu kề sát Tiêu Chiến hỏi nhỏ, đôi mắt sáng không che giấu được sự mong chờ

- Chú có biết hát không?

Tiêu Chiến không vội trả lời, tay cầm ly rượu nhẹ nhàng đung đưa, chiếc áo sơ mi từ khi nào đã cởi hai chiếc nút phía trên cùng, thuận lợi cho ánh đèn neon đủ màu chiếu vào cộng hưởng từng đường nét góc cạnh nam tính thoắt ẩn thoắt hiện phô ra trước mắt Vương Nhất Bác góc nghiêng thần thánh, quyến rũ đến chết người.

Vương Nhất Bác không thể không ngầm thừa nhận trong lòng, Tiêu Chiến thật sự là một alpha rất đẹp trai.

Sau khi nhấp một ngụm rượu, Tiêu Chiến hướng mắt về phía cậu đáp

- Em nghĩ sao nếu tôi nói, tôi hát rất hay.

Cậu mở to đôi mắt nhìn Tiêu Chiến, thầm nghĩ ông chú này đến bao giờ mới thôi tự luyến đây.

Nhưng như vậy chẳng phải càng tăng thêm sức hấp dẫn cần có của alpha hay sao. Toàn thân tỏa ra khí chất của sự trí thức, khi tháo bở lớp mặt nạ ấy xuống thì lại trở thành người đàn ông đậm chất lãng tử. Nghĩ vậy nên Vương Nhất Bác rất nhanh lại gật đầu phối hợp

- Tôi tin chú.

Có thể do trong người đã có chút rượu, tư thế Vương Nhất Bác có vẻ lười biếng hơn, cậu không tự chủ dựa người vào vai Tiêu Chiến. Lúc vào quán, mọi người đều cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ còn lại áo đơn, nhiệt độ cơ thể cậu xuyên qua lớp vải ngăn cách chạm lên cánh tay anh khiến cả người Tiêu Chiến cũng bất giác nóng lên.

Đúng lúc đó, ánh mắt Vương Duệ đang tập trung trên sân khấu, vẻ mặt không vui liền quay qua nói với Vương Nhất Bác

- Trình độ này mà cũng học đòi lên sân khấu biểu diễn.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên, thì ra có người ở trên sân khấu đang biểu diễn nhảy dance.

Vương Duệ đẩy nhẹ khuỷu tay Vương Nhất Bác có ý thúc giục, lời nói thì thiếu chút khiêm tốn.

- Anh họ, anh lên nhảy một bài đi, cho bọn họ mở mang tầm mắt một chút.

Tuy nói vậy nhưng Vương Duệ lại nghĩ Vương Nhất Bác sẽ thẳng thừng từ chối như những lần trước, không ngờ cậu bưng ly rượu lên uống cạn một hơi rồi bước lên sân khấu.

- Mặt trời mọc phía tây rồi sao? - Ông chủ quán cũng bất ngờ không kém Vương Duệ liền thốt nên câu cảm khái.

Vương Nhất Bác trên sân khấu nói nhỏ với dàn nhạc đệm, nhạc công gật đầu. Rất nhanh sau đó, âm nhạc vang lên, giai điệu có phần nhẹ nhàng, sâu lắng. Thiếu niên trên sân khấu đứng xoay lưng về phía khán giả, chỉ để lộ nửa sườn mặt bên trái cùng mái tóc xanh khói tô điểm dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.

Tay trái cho vào túi quần âu, tay phải đưa thẳng lên cao kết hợp với động tác nhịp nhàng ở chân, cuối cùng xoay người lại. Biểu cảm trên gương mặt hòa nhịp với từng giai điệu âm nhạc, tạo nên sức hút mãnh liệt khiến người xem không thể rời mắt.

Sau đó, Vương Nhất Bác cho luôn tay phải vào túi quần, từ trên bậc thang ở trung tâm sân khấu bước xuống, eo bắt đầu chuyển động theo điệu nhạc phối hợp với chân từng bước di chuyển nhịp nhàng.

Nhạc biến tấu từ chầm chậm, du dương sang một đoạn có phần nhanh và sôi động, Vương Nhất Bác cũng nương theo đó động tác tay chân cũng trở nên dứt khoát, mạnh mẽ hơn. Cậu ngồi khụy gối xuống sàn, rồi bất ngờ đứng lên nhấc tay, kéo áo lên lộ ra vòng eo mảnh khảnh nhưng cực kì săn chắc của mình. Vai phối hợp với eo, lắc lắc hai cái sau đó thả áo xuống. Cứ như thế, Vương Nhất Bác phô diễn từng đường nét, chuyển động của cơ thể, tận hưởng thế giới vũ đạo, hòa mình trong thế giới âm nhạc, dung hợp bản thân vào trong đó.

Từ lúc Nhất Bác lên sân khấu biểu diễn, mọi ánh mắt đều tập trung về phía cậu, giống như cậu chính là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm nay vậy. Chính vì thế, động tác kéo áo đầy quyến rũ ấy lặp tức nhận về vô số lời tán thưởng cùng tràng pháo tay thật lớn.

Tầm mắt Tiêu Chiến đặt trên người Vương Nhất Bác từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chưa từng rời đi. Lần đầu tiên anh tận mắt thấy cậu nhảy, so với lúc bình thường hoàn toàn là hai trạng thái đối lập nhau. Vương Nhất Bác ngày thường vẫn rất năng động, trẻ trung, khi lên sân khấu lại mang nét đẹp dã tính khó thuần, hừng hực nhiệt huyết, như thổi nam châm mang theo lực hút mãnh liệt.

Cảm giác chính là, khó nói nên lời.

- Anh họ nhảy đỉnh quá. Tuyệt thật.

Vương Duệ nói xong mới phát hiện ánh mắt, tâm hồn Tiêu Chiến đều không còn ở đây, rảnh đâu mà quan tâm chuyện khác chứ. Y đột nhiên nhớ Tiêu Chiến bên ngoài thành thục, đứng đắn, có khi nào không tiếp thu được omega của mình biểu diễn công khai trước mặt nhiều người ở một nơi phức tạp như quán bar. Hơn nữa, màn biểu diễn này thật sự khiến người ta bỏng mắt, điệu nhảy lại có chút tính khiêu gợi, liệu Tiêu Chiến có chấp nhận hay không?

Vương Nhất Bác nhảy xong thì quay trở lại ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, nhìn thấy vành tai anh ửng đỏ, đồng tử hơi đục, ánh mắt trở nên mơ màng. Cậu đưa tay chạm nhẹ gương mặt anh liền cảm nhận nhiệt độ từ phía anh truyền sang.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác không chớp mắt, nhẹ giọng gọi

- Nhất Bác...

Cậu ừ một tiếng rồi hỏi

- Chú sao vậy? Say rồi?

Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Kì nói chuyện với anh bạn chủ quán xong quay lại nhìn sắc mặt Tiêu Chiến cũng đoán được tình hình, hắn không quá bận tâm chỉ lãnh đạm nói

- Mọi người muốn uống tiếp hay bây giờ về?

- Chắc không uống tiếp được rồi.

Vương Nhất Bác trả lời Ninh Kì xong, quay sang nói Tiêu Chiến gọi tài xế đến rước, ai cũng uống rượu không thể tự lái xe về.

Tài xế theo lộ trình đưa Vương Duệ về nhà trước. Đến nơi, Vương Duệ bước xuống xe chào tạm biệt mọi người, sau đó đi được vài bước thì quay đầu lại gõ cửa kính ghế phụ nơi Ninh Kì đang ngồi.

Ninh Kì trong lòng mờ mịt không hiểu nhưng vẫn hạ kính xe xuống. Vương Duệ ra hiệu giống như có điều muốn nói khiến Ninh Kì hơi nghiêng đầu ra ngoài, bỗng y vươn tay ôm lấy cổ Ninh Kì, hơi dùng sức giữ chặt, đề phòng hắn trốn thoát, đặt lên má hắn nụ hôn.

Vương Nhất Bác ngẩn người ra, tài xế xấu hổ vội quay mặt sang chỗ khác.

Vương Duệ hôn xong liền buông Ninh Kì ra, nở nụ cười thật tươi nói với hắn

- Trả ơn chén thịt cua của anh.

Vương Nhất Bác nghe thấy Ninh Kì ừ một tiếng, vành tai tuy đã ửng đỏ nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh vô cùng, không hề hoảng loạn chút nào.

Trước đó, Vương Nhất Bác cũng nhận ra tín hiệu Vương Duệ có tình cảm với Ninh Kì nhưng cậu không chắc chắn lắm. Vương Duệ tuy hoạt bát nhưng không thuộc kiểu người chuyện gì cũng nói được nên chuyện tình cảm riêng tư cậu cũng không tiện xen vào.

Cậu đang suy nghĩ thì cảm nhận xúc cảm âm ấp từ bàn tay ai đó chạm vào da thịt. Chưa kịp bình tĩnh nhận định chuyện gì đang xảy ra thì ngón tay Tiêu Chiến đã thành công vén áo cậu lên rồi duỗi tay vào.

Vương Nhất Bác ngay lặp tức phản ứng, ngăn cản cái tay không biết phép lịch sự kia lại, giọng có chút nộ khí nhìn anh

- Chú muốn làm gì?

Cái hôn bất ngờ không kém phần bá đạo của Vương Duệ đã trực tiếp châm dầu vào đống lửa khiến bầu không khí trong xe trở nên kì quái.

Tiêu Chiến im lặng, nghe được hô hấp cực kì nặng nề, ánh mắt đã nhuốm màu đỏ rực. Cậu ngồi kế bên anh, cảm nhận mùi rượu nhàn nhạt xen lẫn hương tuyết tùng rất nhẹ lan tỏa trong không khí. Trên xe chỉ có cậu là omega nên thân thể bất chợt không thể khống chế mà run lên một chút, cậu khẽ nhíu mày lên tiếng hăm dọa

- Chú không đàng hoàng là tôi quăng chú xuống xe ngay lặp tức.

Tiêu Chiến mở to đôi mắt vô số tội nhìn cậu, vội vàng cố gắng thu lại tin tức tố trên người, cái tay cũng luyến tiếc rút về.

Tửu lượng Tiêu Chiến thấp là sự thật chứ không hề giả vờ. Trước kia ra ngoài dự tiệc xã giao cũng chỉ nhấp môi cho đúng phép lịch sự, dù có uống say cũng chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn. Vậy mà tối nay lại xảy ra tình huống mất kiểm soát này, chắc do hành động táo bạo của Vương Duệ kích thích thần kinh.

12.6.2022 Yu

Yu đã trở lại với hi vọng m.n vẫn còn iu thích " Vương Dã ", iu thích chú & em. Hãy cùng Yu đón chờ cuộc sống hôn nhân của họ ở những chap sau nha.

Yu iu tất cả m.n nhìu lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net