Định luật Ohm - Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác thích thú đặt chai sữa chua xuống, đợi mười phút cũng không thấy tin nhắn trả lời, cậu liền bĩu môi tiếc nuối.

Không biết Tiêu Chiến có hiểu ngụ ý đằng sau của cậu hay không.

Sau khi chơi điện thoại chán chê, cậu ném chai sữa chua vào thùng rác, chậm rãi bước ra khỏi nhà và lái xe đến một khu vực khác.

Tiếng chuông cửa vang lên, cửa từ bên trong mở ra, người đứng sau cửa có vẻ sửng sốt, "Cậu về lúc nào đấy, về cũng không nói một tiếng."

"Tối hôm qua mới về đến, vừa mới thích ứng được với múi giờ, liền đến ăn chực đây." Vương Nhất Bác cong môi nói, đóng cửa bước vào nhà, liếc nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, đặt mông xuống bàn ăn.

"Sao về đột ngột vậy, học xong rồi hả ?" Quý Tử Nhiên ngồi xuống cạnh cậu rồi nói.

"Có thể xem là như vậy, có một vị giáo sư quen biết đã mời mình trở về Trung Quốc tham gia vào một dự án của ông. Với lại ở bên đó mình cũng không có việc gì làm, nên quyết định trở về một chuyến."

Một giọng nói khác truyền đến, Cố Tri Dữ bưng ba bát cháo ra, Quý Tử Nhiên đẩy một bát đến trước mặt cậu rồi mỉm cười trìu mến nói: "Cũng may hôm nay lại nấu đúng ngay món cậu thích, nhanh ăn đi cho nóng."

"Quý Tử Nhiên, nhìn em xem, chiều chuộng cậu ta như vậy, đến ăn chực cũng không báo trước một tiếng." Cố Tri Dữ liếc nhìn cậu, tay mở gói bánh mì, miệng thì lẩm bẩm khi nhìn thấy Quý Tử Nhiên chiều chuộng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười đắc thắng, ăn một thìa cháo, mùi vị quen thuộc lan tỏa trong khoang miệng, cảm giác ấm áp len lỏi vào tim. Cậu vừa ăn vừa ậm ờ nói: "Anh có thể giúp em thuê một căn hộ gần trường đại học B không."

"Tôi nhớ Nhiên Nhiên có một căn hộ nhỏ ở gần đó, có thể cho cậu thuê một khoảng thời gian."

"Thuê ? Quý Tử Nhiên, cậu nghĩ thế nào? Tình cảm 8 năm có phải vứt cho chó ăn rồi phải không ?"

Quý Tử Nhiên giật lấy chiếc bánh mì từ tay Cố Tri Dữ đưa cho Vương Nhất Bác, miệng cười nói "Không cần để ý đến anh ấy, ăn bữa sáng xong mình đưa chìa khoá rồi dẫn cậu đến căn hộ, được không."

Cố Tri Dữ nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc, sau đó bất lực than thở: "Nhiên Nhiên, rốt cuộc ai mới là bạn trai của em vậy ?"

Quý Tử Nhiên giọng bất lực cùng cưng chiều cười cười nói: "Thôi anh ăn cháo đi nào, anh so đo với cậu ta làm gì chứ?"

"Đúng đó." Vương Nhất Bác chứng kiến màn ngọt ngào này, nghiêng đầu cười, yên lặng ăn cháo.

Cố Tri Dữ không thể phàn nàn thêm được nữa, đành phải ăn bát cháo trước mặt với vẻ mặt chua xót, liền hỏi: "Hai ngày qua cậu sống ở đâu, đã về nhà chưa?"

Vương Nhất Bác lẩm bẩm trả lời, "Không, em không muốn về nhà."

Quý Tử Nhiên chăm chú, không hỏi gì thêm, trái lại Cố Tri Dữ hỏi tiếp: "Vậy cậu đang sống ở đâu?"

"Ở nhà Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác cười cười trả lời.

"Người đã kết hôn với cậu hả?" Cố Tri Dữ có chút hí hửng nói rồi đi tới bên cạnh Quý Tử Nhiên.

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, ăn xong bát cháo, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt tò mò của hai người bọn họ.

"Thế nào, mối quan hệ của hai người có tiến triển gì không?"

"Tiến triển cái gì chứ, hắn ghét em còn không hết." Vương Nhất Bác rầu rĩ trả lời.

"Không thử làm sao biết, cậu cũng không thể đơn độc cả đời được ... chậc chậc ..." Cố Tri Dữ nói.

Nói được một nửa, Quý Tử Nhiên vươn tay che miệng Cố Tri Dữ, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nhất Bác, nói "Đừng nghe lời anh ấy, anh ấy sáng sớm đầu óc không được bình thường cho lắm."

Vương Nhất Bác nhún nhún vai, đi tới ghế sô pha cách đó không xa ngồi xuống, vẻ mặt tinh nghịch nói: "Anh ấy không phải vẫn luôn như thế sao ?"

Cố Tri Dữ nhe răng muốn lao vào đánh cậu, nhưng Quý Tử Nhiên thấy thế liền ngăn lại ngay khi anh vừa đứng dậy.

Ăn sáng xong, Vương Nhất Bác về nhà lấy hành lý rồi đi thẳng đến căn hộ nhỏ gần trường đại học B. Quý Tử Nhiên đã nhờ người dọn dẹp tạm thời, căn hộ không lớn, khi cậu đến thì phòng ngủ đã được dọn xong, cậu sắp xếp quần áo xong xuôi thì đi đến ký túc xá trường đại học để gặp mặt hai vị sư huynh trong trường.

Ra đón cậu là hai vị sư huynh cùng đảm nhận dự án, nhiệt tình dẫn cậu về ký túc xá.

"Sư đệ, anh tên là Hà Dục, đây là Tô Dật Văn, còn em tên gì?" Vị sư huynh cao hơn nói trước.

"Em tên Vương Nhất Bác."

"Sao hành lý ít vậy ?"

"Em thuê nhà bên ngoài trường học." Vương Nhất Bác đáp.

"Không ở cùng bọn anh sao? Làm dự án có lúc phải thức đêm, đi tới đi lui thì sẽ khá là mệt."

"Không sao, em sống ở gần đây." Vương Nhất Bác cười cười nói, đoạn ngoảnh đầu nhìn chốt bảo vệ, "Em thấy hình như an ninh trong trường học có vẻ khá là nghiêm ngặt nhỉ."

"À, chắc là vì hôm nay có dịp đặc biệt, cho nên nghiêm ngặt hơn một chút."

"Dịp đặc biệt ?"

"Đúng đó, nghe nói hôm nay có một vị minh tinh đến trường chúng ta quay MV, người đó còn rất nổi tiếng, bạn gái anh cũng rất thích cậu ta ..."

Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, về đến ký túc xá, hai vị tiền bối huyên náo đi xuống lầu xem náo nhiệt, vừa đi tới cửa liền phát hiện Vương Nhất Bác không có đi theo.

"Nhất Bác, em không đi à ?

"Hai anh đi đi, em đi xem phòng ký túc xá một chút."

Cậu đã nói như vậy, hai vị sư huynh cũng không nói gì thêm, hứng khởi đi xuống lầu.

Ký túc xá khá là sạch sẽ, Vương Nhất Bác lau dọn, rồi mông lung nhìn ra hướng cửa sổ.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu khẽ thở dài, dựa theo trí nhớ đi ra khỏi ký túc xá.

Ánh nắng ban mai xuyên qua những tán cây chiếu xuống mặt đường, con đường trong khuôn viên ký túc xá vắng bóng người, gió mùa hạ mang theo chút nóng bức và cái mát của bóng râm len qua từng kẽ tóc. Bên tai chỉ còn loáng thoáng tiếng cành lá đung đưa xào xạc, yên tĩnh đến mức khiến tâm trạng ta thoải mái hơn.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng ồn từ sân bóng cách đó không xa, vô cùng náo nhiệt, từ trong ra ngoài chật kín người, vị minh tinh đứng ở giữa có lẽ là ngôi sao mà sư huynh kia nói đến. Vương Nhất Bác tìm ghế ngồi xuống, nheo mắt uể oải nhìn đám đông đằng xa kia.

Một trận huyên náo như xa như gần vang lên, các nữ sinh hò hét vây quanh một thân ảnh cao gầy nọ, cậu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt quan sát hệt như đang nhìn con mồi, rồi cụt hứng mà nhìn đi hướng khác.

Chắc cũng là một minh tinh nổi tiếng, nhưng trông thường quá, vẫn không đẹp bằng Tiêu Chiến của cậu.

Bỏ qua những định kiến hiện có giữa hai người, Tiêu Chiến quả thực là nam nhân có gương mặt đẹp nhất mà cậu từng gặp.

Vương Nhất Bác cảm thán một câu, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ: "Mình có thể add WeChat của cậu được không ?"

Cậu mở mã QR WeChat ra, mỉm cười dịu dàng với cô gái, mãi đến khi đối phương rời đi, ánh mắt cậu lại tiếp tục hướng về đám đông trên sân bóng.

Trong khoảnh khắc đó, mắt cậu chợt va chạm với một ánh mắt sâu thẳm, cậu giật mình nhận ra, đó là Tiêu Chiến.

Rõ ràng khoảng cách giữa hai người rất xa, nhưng Vương Nhất Bác khá chắc chắn rằng Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm mình.

Cậu sững sờ một lúc, trở lại bình thường trong giây lát, khóe miệng nhếch lên, hướng về phía đối phương mà tinh nghịch lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.

Cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Chiến, chỉ có thể thông qua đường nét mơ hồ mà đoán được hắn đang rất khó chịu, thật kỳ lạ, cậu cảm thấy tâm trạng vui lên không ít.

Hứa Tiêu đứng bên cạnh hắn cũng phát hiện ra sự tồn tại của Vương Nhất Bác, ghé vào tai hắn không biết đang nói chuyện gì, một lúc sau cả hai đã bị đám đông vây quanh rồi đi về phía khu tổng hợp.

Vương Nhất Bác duỗi duỗi eo rồi đi theo sau.

Cậu gần như đoán được Tiêu Chiến đang ở đâu mà không cần tìm kiếm nhiều.

Khu vực bên ngoài khu tổng hợp tập trung rất đông người, Vương Nhất Bác tò mò đi tới, chỉ thấy ở cửa có hai nhân viên bảo vệ đang đứng chặn lại.

Cậu đang lưỡng lự không biết có nên rời đi không thì thấy Hứa Tiêu đang đi về phía cậu.

Hứa Tiêu không hổ là người quản lý tài giỏi, trong nháy mắt liền nhận ra cậu trong đám đông, "Cậu là sinh viên ở đây ?"

"Có thể xem là vậy." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đi theo cô vào khu tổng hợp, giọng điệu nhỏ nhẹ khiến người ta khó có thể từ chối, "Tôi có thể vào gặp anh ấy không?

Hứa Tiêu liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc đang thay quần áo, tay chỉ vào một phòng học cách đó không xa, nói: "Một lát nữa cậu ta sẽ tiếp tục quay."

"Rất nhanh thôi." Vương Nhất Bác hiểu ý, nhanh chóng bước đến căn phòng đó.

Tiêu Chiến đang sắp xếp tây trang, nghe thấy âm thanh mở cửa thì không quay đầu lại xem mà nói: "Chị đấy à, nhanh đến xem giúp em, hình như cà vạt của em bị lệch rồi ..."

Ngay khi giọng nói cất lên, một bàn tay với từng khớp xương thon gọn nhẹ nhàng khéo léo đặt lên chiếc cà vạt của hắn và kéo nhẹ, xong lại vòng tay ôm lấy chiếc eo thon gọn mà rắn chắc của hắn.

"Sao cậu lại ở đây?" Tiêu Chiến đột nhiên cau mày, cảm nhận được một hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu phả lên mặt mình.

"Tôi đã dọn ra ngoài hai ngày rồi mà anh cũng không thèm tìm tôi, không nhớ tôi...sao ?" Vương Nhất Bác cố ý kéo dài âm cuối, giọng nói thì thầm phảng phất mùi rượu đầy ám muội cùng quyến rũ và khiêu khích.

Nếu Tiêu Chiến không biết rõ cậu là người như thế nào thì có lẽ hắn đã bị cậu mê hoặc rồi, lúc này Tiêu Chiến chỉ cảm thấy vô cùng bình tĩnh, vươn tay kéo cà vạt của chính mình, có hất tay cậu ra, ánh mắt trầm xuống, khuôn mặt lạnh tanh, gằn từng chữ: "Tôi đã nói rồi, đừng cố gây sự chú ý với tôi."

Vương Nhất Bác nhìn vào đáy mắt hắn, mắt đối mắt vài giây liền nhướng mày, buông lỏng hai tay ôm vào trong ngực mình, sâu trong đáy mắt hiện lên vài tia hụt hẫng, lặng lẽ bước ra khỏi phòng ..........
~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net