Định luật Ohm - Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
MV quay tại trường đại học B bị thiếu một vài cảnh, lịch trình buổi sáng kết thúc, Hứa Tiêu đưa Tiêu Chiến đến trường đại học B quay bổ sung, cô nhân tiện nói với Tiêu Chiến về lịch trình sắp tới.

"Bộ phim truyền hình tiếp theo dự kiến quay vào tháng sau, chị sẽ nhận cho em một chương trình tạp kỹ thực tế."

Tiêu Chiến lười biếng ngả người ra sau, giả bộ nói: "Chị ơi, chị không cho em nghỉ ngơi một chút được hả ?"

Hứa Tiêu liếc nhìn Tiêu Chiến, nói: "Em không có lịch trình nào ngoại trừ hai hoạt động thương hiệu trong tháng này, em còn chưa nghỉ ngơi đủ sao ?"

"Chương trình gì vậy ?"

"Chương trình thực tế về yêu đương."

"Yêu đương ? em cùng với ai ?"

"Chồng em..."

Lông mày Tiêu Chiến nhảy dựng lên, hắn vội vàng xua tay nói, "Đừng, chị có giết em thì em cũng không thể quay chương trình này cùng cậu ta đâu."

"Gì mà như kẻ thù vậy ?" Hứa Tiêu không nhịn được cười mà nói.

"Vốn dĩ chính là kẻ thù."

Tiêu Chiến nói thầm trong lòng, lại nghe cô nói: "Chọc em thôi, công ty hiện đang chuẩn bị một chương trình tạp kỹ tên là " Trò chơi mùa hè ", đại khái là ghi lại một số thói quen hàng ngày, chơi trò chơi,.v.v., người được mời tham gia đa số đều là diễn viên lưu lượng, nhưng chỉ những chủ đề này thôi là chưa đủ., mục đích của chúng ta là giúp mọi người thu hút thêm nhiều người hâm mộ hơn, chứ không phải để mọi người đến đốt cháy chương trình; vì vậy, chương trình này cần có một số điểm mới lạ để thu hút sự chú ý, ví dụ như những người vừa có độ chú ý cao vừa có ngoại hình đẹp như Vương Nhất Bác..."

"Mời cậu ta làm gì, suốt ngày bộ dạng cà lơ phất phơ."

"Không phải chứ đại ca, cậu ta từng giành giải quán quân cá nhân toàn cầu Physical Bowl thời còn học trung học, hiện giờ đang học bằng tiến sĩ tại trường đại học MIT, em không biết sao ?"

"Em không thân với cậu ta." Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng IQ lại cao như vậy, không khỏi bất ngờ, cong môi nói "Sao chị còn biết rõ hơn em vậy ?"

"Hotsearch được treo trên Weibo, nên chị đã kiểm tra một chút." Hứa Tiêu mở Weibo đưa điện thoại cho Tiêu Chiến. "Gần đây mọi người chú ý rất nhiều đến tiểu hành tinh số 85. Đây là một phần nguồn lưu lượng mà chúng ta cần, một phần đến từ Tô Bạch và Mục Thanh, bộ phim mới của họ sắp ra mắt, đến lúc đó chắc hẳn sẽ tạo một làn sóng couple."

"Chị biết em không thích xào couple, cho nên chị mới không sắp xếp cho em, nhưng nhất định phải nắm bắt chương trình này, nếu không sẽ dễ dàng bị Tô Bạch lấn át. Hiện tại hai người đều được công ty nâng đỡ, tuy hướng phát triển khác nhau nhưng vẫn sẽ có một vài xung đột nhất định về đại ngôn."

Tiêu Chiến nghe cô nói lâu như vậy, cũng không có nghe thêm cái gì được nữa, ngược lại hỏi một câu: "Cậu ta đồng ý không ?"

"Buổi sáng chị có gọi hỏi cậu ta."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Yebo, cậu thực sự sẽ tham gia chương trình tạp kỹ đó sao ?" Cố Tri Dữ đặt đĩa thức ăn trên tay xuống, tò mò nghiêng người nhìn cậu.

"Đi chứ, tại sao không đi ?" Vương Nhất Bác từ trong tủ lạnh lấy ra một chai bia, yên tâm thoải mái mà ăn chực. :)))))

"Cậu muốn bước vào làng giải trí ?"

"Không ..." Vương Nhất Bác vừa ăn vừa mơ hồ trả lời.

"Cậu không sợ họ nói rằng cậu muốn cọ nhiệt sao?" Cố Tri Dữ cũng đã có khoảng thời gian chìm trong vòng vây của người hâm mộ, đương nhiên biết lợi biết hại.

"Nói thì nói thôi, em không quan tâm. Nhân cơ hội này giải quyết xong xuôi Tiêu Chiến..."

"Nhưng không phải hắn không thích cậu sao ?" Cố Tri Dữ cảm thấy bản thân quen cậu tám năm rồi mà vẫn chưa hiểu được mạch não của cậu.

"Em thích làm những điều có tính thử thách."

"Xem ra cậu thực sự có cách thu phục hắn." Quý Tử Nhiên im lặng nãy giờ nhịn không được mà bật cười.

"Chứ sao, loại con mồi khó ăn này phải thu phục từ từ, không vội."

Quý Tử Nhiên bật cười, không nói thêm nữa, Vương Nhất Bác luôn là người cố chấp như vậy.

Vương Nhất Bác ăn trưa xong thì quay lại trường.

Công tác chuẩn bị cho dự án khá dài, Vương Nhất Bác cũng đã quen dự án, không quá bận rộn, buổi chiều trôi qua trong nháy mắt, hai vị sư huynh bắt đầu thảo luận ăn cái gì.

"Hay là gọi món đi, không biết nên ăn gì."

"Tôi hơi thèm lẩu chua cay, ở tầng hai nhà ăn ấy."

"Được, Nhất Bác có muốn ăn cùng không ?"

"Các anh đi đi, em xem tài liệu một chút." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nở nụ cười ôn nhu, rồi ánh mắt lại hướng đến xấp tài liệu trước mặt.

Đã sáu giờ, mặt trời sắp lặn, cậu cất tài liệu và bước ra khỏi lớp.

Con đường ở trường có không ít người, ồn ào đi qua rồi dần dần tan vào ánh hoàng hôn cách đó không xa, Vương Nhất Bác chậm rãi đi về phía trước, từng bước chân lặng lẽ mà cô đơn.

Không biết qua bao lâu, cậu đã đặt chân đến nhà ăn. Cậu dùng bữa giữa đám đông ồn ào và ngồi trong một góc có cửa sổ, nhìn chằm chằm ánh sáng hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời.

Điều cậu ghét nhất trong cuộc sống là ăn cơm một mình, rõ ràng cậu đã quen với việc này, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Có vẻ như trên thế giới này chỉ có một mình cậu là người đặc biệt, vô cùng lạc lõng.

Cảm giác được một ánh mắt đang nhìn mình ngoài cửa sổ, cậu vô thức nhìn vào, không ngờ lại trúng vào tầm mắt của Tiêu Chiến.

Sâu sắc mà thẳng thắn, như thể nhìn thấu tâm gan cậu.

Vương Nhất Bác có chút bối rối không thể giải thích được, giống như một học sinh bị phát hiện gian lận trong kỳ thi, hoảng sợ cúi đầu xuống, cố gắng che giấu điều gì đó.

Tiêu Chiến rất chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác tránh ánh mắt của hắn, trong lòng có chút ngờ vực.

Vương Nhất Bác trong trí nhớ của hắn là người trêu ghẹo người ta không chớp mắt, trước giờ không phải là một người trốn tránh ánh mắt của người khác.

Dù nghi ngờ nhưng hắn vẫn bước đi nhanh đến địa điểm quay tiếp theo.

Một lúc sau, Tiêu Chiến cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn, Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếc nuối lẩm bẩm: "Làm cái gì vậy chứ..."

Cậu cũng không có tâm trạng ăn cơm, liền thu dọn đĩa cơm và quay lại phòng học đọc tài liệu, nhưng không hiểu sao cậu lại không tập trung được, cứ thế cất tài liệu rồi về nhà.

Hai vị sư huynh vẫn chưa rời đi, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi qua hành lang trống trải bước đến đầu cầu thang.

~~~Mặc dù người kia đeo khẩu trang và mũ kín mít nhưng chỉ nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác cũng đã nhận ra bộ đồ quen thuộc này.

Đó là Tiêu Chiến.

Cậu vốn dĩ cảm thấy chuyện chiều nay quá mất mặt, bây giờ lại đụng phải Tiêu Chiến, liền cáu kỉnh đến mức không muốn nhìn, trực tiếp lướt qua đối phương mà đi thẳng xuống lầu.

Tại sao cậu ta lại không hành động theo lẽ thường?

Tiêu Chiến nhìn cậu lướt qua, trong lòng gấp gáp không giải thích được, đến cả tên cũng không gọi, buột miệng gọi: "Này."

Vương Nhất Bác quay đầu lại, đột nhiên cúi đầu cười khúc khích.

Dáng vẻ hiện tại của bản thân có cái gì đó không ổn, có lẽ Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo trước đây, nụ cười trên khóe miệng dần trở nên có chút tà mị: "Anh đang gọi tôi ? Có chuyện gì sao ?"

Nhìn sự thay đổi không chút dấu vết này, Tiêu Chiến không khỏi cau mày.

Hắn thật sự không có gì nhiều để nói, chỉ là bị ngó lơ nên có chút gấp gáp mà gọi, hiện tại cũng không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ mấy giây liền phun ra một câu: "Không phải nói trở về trường đại học à, sao lại ở chỗ này ?"

"Đây là trường đại học mà." Vương Nhất Bác tiến lại gần, dùng ngón trỏ gỡ một nửa khẩu trang của hắn ra, rõ ràng là người đó cao hơn mình, nhưng cậu lại rất đắc ý với tư thế bá đạo này của bản thân,

"Anh đến làm chuyện ấy...với tôi sao? Sở thích này khá độc đáo nha..."

Trước khi cậu nói hết câu, Tiêu Chiến đã siết chặt cổ tay phải của cậu bằng một tay, tay kia đẩy mạnh vào eo và bụng cậu, đè áp cậu vào tường.

"F.u.c.k." Lưng bị va đập mạnh vào tường, Vương Nhất Bác không nhịn được mà lên tiếng chửi một câu, cả người bị va đập đến choáng váng.

Người này thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Tiêu Chiến không nói gì cũng không buông cậu ra. Hắn không thể nắm bắt được cảm xúc lóe lên trong lòng nên chỉ có thể im lặng tìm hướng tiếp theo, hai người lặng lẽ nhìn nhau, như thể đã quên mất tư thế mờ ám lúc này.

Đèn ở hành lang đột nhiên tắt ngúm, mắt còn chưa kịp nhìn xung quanh, bóng tối vô tận liền ập đến trong chớp mắt, nhịp tim của cậu tăng nhanh, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, Vương Nhất Bác đẩy mạnh Tiêu Chiến ra, cố gắng ra vẻ không sao để che giấu sự lo lắng trong lòng.

Nhưng sự hoảng sợ hiện lên trong ánh mắt không phải là lừa dối.

Đèn hành lang đột nhiên sáng lại, Tiêu Chiến mấp máy môi, như có điều gì suy nghĩ, thật lâu sau anh mới đeo khẩu trang lên và nói: "Tôi đi quay tiếp đây."

Vương Nhất Bác khẽ giật mình, định thần lại thì người đàn ông đó đã bỏ đi mất rồi, cậu cười nhẹ, cảm thấy buồn cười vì tình trạng thất thố vừa rồi của bản thân.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net