Định luật Ohm - Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tống Kinh Niên đột nhiên bị khí thế của Tiêu Chiến áp chế đến mức đơ ra , "Cánh cửa đó phải có người ấn dấu vân tay và giữ nguyên động tác mới chịu mở ra."

Tiêu Chiến cau mày kết nội bộ đàm vào tần số của cậu, "Vương Nhất Bác, em chưa thoát ra được ?"

"Đang chờ anh đến cứu em." Giọng nói của Vương Nhất Bác vẫn vô cùng bình tĩnh thoải mái, tựa hồ không phải vì bị mắc kẹt mà cảm thấy không vui.

"Bên trong có đèn không ?" Tiêu Chiến bất lực nói, dưới máy quay cũng không tiện hỏi quá nhiều, liền chọn câu quan trọng nhất để hỏi.

"Có." Vương Nhất Bác ôn nhu đáp lời, "Anh tìm manh mối trước đi.".

Tiêu Chiến do dự một hồi, dặn dò cậu không được ngắt kết nối, quay đầu nhìn về phía Mục Thanh, "Mục Thanh, có chút manh mối gì mới không ?"

"Phòng của tôi là phòng của nhà văn, còn phòng của Tiểu Bạch tựa như một quán trà sữa. Ngoài ra, theo như manh mối bên tôi tìm được thì đại khái là nhà văn trước khi chết đã gặp một cô gái mà anh ta lăng nhăng qua lại, còn bị cô chủ tiệm hoa bắt quả tang."

Tiêu Chiến xâu chuỗi các manh mối trong đầu, "Vì vậy, nhà vật lý học thích chủ tiệm hoa, mà chủ tiệm hoa và nhà văn là một cặp tình nhân, nhưng nhà văn đã lăng nhăng với một cô gái khác, sau đó đã bị sát hại."

"Ai đã giết nhà văn ?" Mục Thanh dừng lại quan sát một lúc trước cửa mỗi phòng. "Trên cửa các phòng này đều có máy quét, không biết dùng cái gì mới có thể mở ra".

"Có một bức tranh ghép trên tường này." Tống Kinh Niên gọi họ lại, "Nhưng bị thiếu một góc."

Mục Thanh nghiêng người nhìn bức tranh ghép, cứ cảm thấy trông rất quen mắt, một lúc lâu sau mới chợt nhớ ra: "Lúc nãy tôi đã nhìn thấy trong phòng !"

Cô bước vào phòng và lấy ra các mảnh ghép, ngay khi cô ấn một mảnh ghép vào góc bị thiếu của bức tranh ghép, thì phía bên trên lập tức xuất hiện một ngăn kéo nhỏ.

Tiêu Chiến mở ngăn kéo, bên trong có một bức tranh và một chiếc iPad. Giữa những màu sắc phong phú, một người phụ nữ dùng dao đâm vào bụng người đàn ông, những mảnh sơn đỏ nở rộ thành những mảng lớn trên bức tranh, thật ma mị cùng quyến rũ.

Tống Kinh Niên cầm iPad lên và chậm rãi đọc câu hỏi trên đó: "Kẻ sát hại nhà văn là ai ?"

Mục Thanh suy nghĩ một chút rồi phân tích: "Là chủ tiệm hoa, cô ấy là cô gái duy nhất trong kịch bản này."

"Chủ tiệm hoa phát hiện nhà văn lừa dối nên giết anh ta để trả thù. Đây cũng là một lý do rất chính đáng." Tống Kinh Niên cũng bày tỏ suy nghĩ của mình, nhập đáp án là chủ tiệm hoa vào iPad.

Tiêu Chiến trầm mặc nhìn chằm chằm bức tranh kia, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, liền ngắt lời đáp: "Chờ một chút."

Vẫn là muộn rồi.

Tống Kinh Niên đã nhấn nút xác nhận và ngẩng đầu lên nhìn hắn, cùng lúc đó, âm thanh của Đạo diễn đột nhiên vang lên: "Đáp án sai, tiến hành phạt, nguồn điện trong phòng số 1 bị ngắt."

"Phòng số 1 ?" Tiêu Chiến sững sờ một giây, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa phòng Vương Nhất Bác, chỉ thấy trên đó có ghi rõ ràng số 1. Cũng trong lúc đó, hắn nâng bộ đàm lên, thanh âm trở nên có chút sốt ruột vì lo lắng, "Vương Nhất Bác, em có sao không ?"

Mặc dù iPad trong tay vẫn đang sáng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn vô cùng sợ hãi trước bóng tối bao trùm xuống đột ngột. Nhịp tim đập dữ dội, bóng tối cứ thế quấn lấy cơ thể cậu từng li từng tí, khiến cậu khó chịu đến nỗi không nghe rõ thanh âm của Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác ?"

Những thanh âm lo lắng vẫn cứ thế vang lên, Vương Nhất Bác lùi xuống cuối giường, lưng áp vào bức tường lạnh lẽo, ngón tay níu chặt lấy chiếc iPad, buộc bản thân phải thích ứng với tầm nhìn tối tăm mờ mịt.

"Không sao......" Nhưng khi vừa cất lời, cậu dường như không thể kiểm soát được sự yếu đuối sợ hãi trong giọng nói và nỗi sợ bóng tối từ tận xương tủy.

Ngay cả khi cách nhau một cánh cửa, Tiêu Chiến vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi trong giọng nói run rẩy của cậu. Ngọn lửa lo lắng dưới lồng ngực thuận theo dây thần kinh đốt cháy đại não, thiêu đốt tia lý trí cuối cùng của hắn thành tro bụi, hắn nhào tới dùng tay siết lấy cổ áo Tống Kinh Niên, "Cậu nhập lung tung cái gì vậy hả ?"

Sự chán ghét và bất mãn của hắn đối với Tống Kinh Niên triệt để bùng phát, nhưng Tống Kinh Niên hoàn toàn không biết điều đó, bị choáng váng bởi lời mắng mỏ của hắn, cứ đứng chôn chân tại chỗ.

Mục Thanh sửng sốt trước hành động của hắn, dùng sức tách hai người ra, "A Chiến, bình tĩnh !"

"Chúng ta nhận thua đi, không chơi nữa." Tiêu Chiến thu tay lại, cuộn chặt thành nắm đấm, giọng nói lạnh như băng.

"Tại sao ?" Mục Thanh bối rối, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Tiêu Chiến khẽ mấp máy môi, đang do dự định giải thích thì một âm thanh sột soạt phát ra từ bộ đàm.

"Tiêu Chiến, em đang cầm một chiếc iPad. Album ảnh riêng tư bên trong hình như có manh mối, nhưng em vẫn còn thiếu một mật khẩu. Chương trình dám cắt điện bên em, nghĩa là bên em không có thêm manh mối gì nữa. Anh tìm xem iPad bên anh có ngày nào đặc biệt ở trong đó không, có thể sẽ tìm được mật khẩu. "

"Được, em ngàn vạn lần cũng đừng ngắt kết nối bộ đàm." Hắn cầm iPad trong tay, xung quanh cũng không hoàn toàn tối, Tiêu Chiến rốt cục cảm thấy an tâm hơn một chút, bước trở lại phòng tìm thêm manh mối. "12.26 là thời điểm nhà văn qua đời, và 03.28 là ngày sinh của nhà văn... "

Thứ tự ghi ngày tháng bên Trung là "năm/tháng/ngày" mọi người nhé

"Đều không đúng." Nghe được thanh âm lo lắng của hắn, Vương Nhất Bác vô thức nở nụ cười, "Hay là anh xem nhà văn có tổ chức sinh nhật qua cho tiểu tình nhân ngoài luồng của anh ta không."

"Có, là 10.23." Mục Thanh vội vàng nói trước khi Tiêu Chiến kịp nói.

Khi giọng nói kia rơi xuống, Vương Nhất Bác trầm mặc, Tiêu Chiến liền lo lắng cho cậu, hỏi: "Mật khẩu có đúng không ?"

Sau một hồi im lặng, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lên tiếng: "Kẻ sát nhân thật sự chính là nhân cách thứ hai của nhà vật lý học."

"Tại sao?" Mặc dù bầu không khí có gì đó không ổn, nhưng Mục Thanh vẫn rất tò mò không biết bọn họ đi đến kết luận như thế nào.

"Cứu mọi người ra trước rồi nói sau đi." Tiêu Chiến giành lấy iPad từ tay Tống Kinh Niên, nhanh chóng nhập câu trả lời.

"Xin chúc mừng, bạn đã có câu trả lời chính xác, hãy nhận lấy thẻ quẹt từ két sắt vừa được mở ra trước mặt để mở cửa giải cứu đồng đội của mình, sau đó rời khỏi mật thất." Lời nhắc vang lên.

iPad được ném vào tay Mục Thanh, Tiêu Chiến lập tức lao vào phòng số 1 mà không hề nghĩ ngợi gì, mượn ánh sáng yếu ớt mà dang rộng vòng tay ôm trọn lấy Vương Nhất Bác.

Hắn không cách nào phân biệt được trong lòng mình là lồng ngực đang nhấp nhô phập phồng hay là cơ thể đang run rẩy, khoảnh khắc áp ngực mình vào lồng ngực cậu, Tiêu Chiến mới cảm nhận được Vương Nhất Bác đang thật sự tồn tại.

"Đừng sợ, tôi ở đây..." Tiêu Chiến nhẹ xoa mái tóc cậu, ôn nhu đến mức khiến người ta không dứt ra được.

Tất cả những người khác đều đang dạy cậu cách vượt qua nỗi sợ hãi bóng tối, nhưng không ai thực sự đến bên cạnh cứu cậu khỏi bóng tối đáng sợ đó,... và ôn nhu nói với cậu rằng: đừng sợ, tôi ở đây...

Vương Nhất Bác chậm rãi đi theo Tiêu Chiến ra khỏi phòng, nheo mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng, vừa thấy Tô Bạch từ phòng đối diện đi ra, vẻ mặt phức tạp nhìn mình.

Cậu dửng dưng dời mắt đi chỗ khác, tiến đến ngồi trên sô pha, Mục Thanh lại bắt đầu băn khoăn về manh mối trong mật thất.

"Trước đó tôi có nghe Tống Kinh Niên nói rằng một nửa tủ quần áo là quần áo nam và một nửa là quần áo nữ. Lúc đó, tôi đã hơi nghi ngờ cho đến khi mở cái này ra." "Nhà vật lý học này mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt. Anh ta thích chủ tiệm hoa. Khi nhân cách thứ hai xuất hiện, anh ta mặc quần áo phụ nữ để quyến rũ nhà văn. Sau khi chủ tiệm hoa chia tay nhà văn, anh ta đã giết nhà văn để có thể ở bên chủ tiệm hoa mãi mãi. "

"Cái này ... khiến chủ tiệm hoa chia tay với nhà văn không phải là được rồi hả, tại sao phải giết người ta ?"

"Cách nhìn nhận sự việc của bệnh nhân tâm thần phân liệt không giống người bình thường, đó gọi là bệnh trạng."

Giọng nói vừa rơi xuống, Vương Nhất Bác liền cảm nhận được cái vuốt lưng ấm áp của Tiêu Chiến, "Ra ngoài rồi nói tiếp."

Mọi người bước ra chào hỏi đạo diễn, Mục Thanh vẫn đi sát Vương Nhất Bác để nói về manh mối kia, đến gần tối thì Tiêu Chiến đột nhiên trở về phòng, Vương Nhất Bác cũng mượn cớ mà đi theo.

Làn gió tháng mười lướt nhẹ qua gò má chàng thiếu niên, mặt trời đằng xa đang lặng lẽ chìm dần, vầng trăng phản chiếu một đường viền nông nơi chân trời, yên tĩnh và thanh bình. Ánh hào quang đỏ rực và bầu trời sâu thẳm, vẽ ra bóng dáng đĩnh đạc của Tiêu Chiến.

"Chị, chị quen Đạo diễn phải không, những cảnh kia phiền chị liên hệ cắt bỏ nha."

Hứa Tiêu không nói nên lời, lạnh lùng đáp: "Em đã ghi hình nhiều tập như vậy rồi, những lần trước vẫn bình thường, sao lần này lại không kiềm chế được bản thân ?"

Ngay khi Tiêu Chiến muốn đáp lại, liền bị người từ phía sau ôm chặt lấy eo. Hắn xoay người ôm Vương Nhất Bác vào lòng, bình tĩnh đáp lời Hứa Tiêu, "Em đảm bảo sẽ không có lần sau."

"Chứ em còn muốn lần sau nữa sao ? Em dạo này yêu vào lú hết cả đầu rồi, còn dám làm ra những chuyện bốc đồng như vậy..."

Hứa Tiêu đang nói ở đầu dây bên kia,  bên này Vương Nhất Bác liên tục dùng tay đụng chạm sờ loạn người lớn hơn, Tiêu Chiến siết chặt cổ tay cậu, nhe răng thỏ dùng khẩu hình miệng nói một câu.

...Tiểu yêu tinh dính người...

Vương Nhất Bác không hiểu Tiêu Chiến đang nói cái gì liền hôn chụt một cái lên môi hắn, sau một hồi sờ loạn đã bị hắn túm lấy gáy.

"Sao em không nói gì nữa, có đang nghe chị nói......" Hứa Tiêu thấy hắn không có động tĩnh gì liền hỏi.

"Em biết rồi mà chị, đến cả em mà chị còn không yên tâm sao ?"

Đầu dây bên kia liền giễu cợt, "Ai biết được, vừa nghe thấy cái tên Vương Nhất Bác liền biến thành một con người hoàn toàn khác. Chị còn có chuyện khác cần giải quyết, không nói chuyện với em nữa, cúp máy nha."

Sau khi cúp máy, Tiêu Chiến khẽ cụp mắt xuống, người nhỏ hơn thấp hơn hắn nửa cái đầu, ánh mắt vô tư nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lúc hoàng hôn và những đám mây nhuốm màu đỏ rực, tất thảy đều thu hết vào đôi mắt trong veo của Vương Nhất Bác, sau lưng cậu là những đám mây mềm mại và lãng mạn.

Một dấu ngoặc nhỏ hiện ra trên khóe môi Tiêu Chiến.

Ba chữ "Vương Nhất Bác"... vừa nghe liền rung động...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

27.12.2020 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Sáng ra nghe tin mà càng thương em nhiều hơn. Chị thương em lắm Nhất Bảo của chị.
"Tà không thắng chính", "Tà không thắng chính", "Tà không thắng chính", điều quan trọng phải nói ba lần.

Mong Chiến Ca và Nhất Bảo một đời bình an. 💚❤️💚❤️💚❤️💚❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net