Định luật Ohm - Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại 2 - Coolboy được mọi người yêu mến.
Đoạn đầu là dưới góc nhìn của Đông Đông, mọi người nhất định phải xem đến cuối nha.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vương Mạc Đông từ nhỏ đến lớn đều luôn ngưỡng mộ Vương Nhất Bác.

Tuổi thơ của cậu nhóc thật tẻ nhạt và đơn điệu, cậu ngưỡng mộ một con người như Vương Nhất Bác, không bị ai quản thúc, luôn tự do tự tại, thoải mái theo đuổi ước mơ của riêng mình, lại còn vô cùng ưu tú xuất sắc.

Những người xung quanh Vương Mạc Đông đều bảo cậu nhóc phải đuổi theo và vượt qua Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác dường như có một sức hút không tên đối với cậu nhóc, khiến cậu nhóc nhịn không được mà muốn đến gần, nhưng lại chẳng dám đến gần, qua nhiều năm rồi cậu nhóc vẫn không thể nào quên được viên kẹo dứa năm ấy.

Ba mẹ bận rộn không có nhiều thời gian ở bên cạnh cậu nhóc, thậm chí chẳng ai biết cậu nhóc rất sợ đắng, họ không cho cậu nhóc ăn quà vặt, trong nhà hầu như chẳng có viên kẹo nào, mỗi lần uống thuốc bắc đều là một việc vô cùng khó khăn.

Duy chỉ có một lần... vị ca ca ấy đã cho cậu nhóc một viên kẹo có vị dứa ngọt ngào, viên kẹo ấy tuy đơn giản nhưng lại quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Sau khi lớn lên, Vương Nhất Bác ngày càng ít thời gian ở nhà, cho nên cậu nhóc càng ngày càng ít có cơ hội đến gần ca ca.

So với ba mẹ, cậu lại thích vị ca ca vừa đẹp trai lại vừa ưu tú này, cũng bởi lẽ kiểu người như vị ca ca ấy đúng kiểu trời sinh khiến người ta không thể chống cự nổi. Mặc dù chuyện gia đình sau đó có chút rắc rối nhưng mối quan hệ của cả hai cũng dần dần được cải thiện, Trần Hiểu Nguyệt rất phản đối việc hai người họ chơi với nhau, nhưng cậu nhóc này cũng đã lớn hơn và đã có sự lựa chọn của riêng mình rồi.

Ánh mắt của cậu nhóc Vương Mạc Đông mỗi lần nhìn thấy ca ca của mình lúc nào cũng lấp lánh tràn ngập sự yêu thương cùng ngưỡng mộ.

Ca ca của cậu nhóc nhìn bề ngoại có vẻ lạnh lùng thờ ơ vậy thôi, nhưng thật ra sâu bên trong lại rất yêu thương cậu nhóc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cách đây hai tuần, Cố Giang đã giới thiệu bạn gái với Vương Mạc Đông, cô ấy rất xinh đẹp, hai người thật sự vô cùng đẹp đôi, nhưng nhìn thế nào cũng cảm giác hai người chẳng giống một cặp đôi yêu nhau chút nào.

Ba người cùng đi uống trà chiều, Vương Mạc Đông muốn gọi Vương Nhất Bác đi cùng, nhưng cuối cùng lại bị từ chối.

"Ngồi một chút nữa thì anh với chị có việc phải đi rồi, nhóc đừng gọi Nhất Bác nữa, lúc nào nhóc gặp Nhất Bác thì cho anh gửi lời hỏi thăm nhé."

Chuyện giữa Cố Giang và Vương Nhất Bác, cậu nhóc chẳng thể quản quá nhiều, nên đành đồng ý.

~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Vương Nhất Bác trở về Trung Quốc, cậu đã chuyển nhượng hết cổ phần của mình cho Vương Mạc Đông, trở thành giảng viên vật lý tại Đại học B. Mỗi ngày cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Sau khi chính thức công khai mối quan hệ với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã dành thời gian gần nửa năm để nghỉ ngơi, ngoài việc thỉnh thoảng đi quay quảng cáo và tham gia chương trình âm nhạc, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Vương Nhất Bác, thứ hắn muốn chính là có thể bù đắp được những tiếc nuối suốt hai năm rưỡi xa cách.

Như thường lệ, Vương Nhất Bác dạy xong thì bước ra khỏi lớp học, và lại một lần nữa bị người chặn trước cửa.

Bởi vì Tiêu Chiến, cậu bây giờ cũng được xem là một nửa lưu lượng, đi trong trường thường xuyên gặp một số fan hâm mộ, hầu hết họ đều rất thân thiện, chào hỏi xong thì liền rời đi.

Đối phương là một cô gái nhỏ tương đối dịu dàng ít nói, có vẻ không biết phải theo đuổi thần tượng như thế nào, cô gái nhỏ cứ đứng trước mặt cậu một lúc rồi mới ngập ngừng nói: "Em chào lão sư, em có thể kết bạn WeChat với lão sư được không ?"

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gặp phải chuyện như thế này, vốn dĩ đang định từ chối một cách lịch sự thì sau lưng vang lên một giọng nói với ngữ khí vừa nho nhã lại vừa cứng rắn.

"Ngại quá, lão sư của cô gái đã kết hôn với một người rồi, và người đó chính là tôi..." Tiêu Chiến đắc ý , ánh mắt hướng về cô gái nhỏ ấy mà dõng dạc nói ra từng chữ.

Ngữ khí này, cả cái sự ghen tị này, lại chả quen thuộc quá rồi đi, chẳng cần quay đầu lại nhìn cậu cũng biết thừa người đàn ông đó là ai.

Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, mặt đỏ tía tai chạy mất dạng, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn người đàn ông đó, mở miệng trêu chọc: "Đại lão à, anh còn muốn ghen với cả học sinh của em sao ?"

"Em nói xem sao gương mặt của em lại hấp dẫn người ta đến như vậy nhỉ, thật là muốn giấu em lại quá đi mất..."

"Anh giấu được thì cứ giấu đi..." Vương Nhất Bác biết rõ ở đây là trường học, Tiêu Chiến sẽ chẳng dám làm gì cậu nên liền mạnh dạn khiêu khích.

"Đợi về nhà tôi sẽ trị em sau..." Nụ cười của Tiêu Chiến tràn đầy sự sủng nịnh cưng chiều, đan chặt lấy bàn tay cậu bước về phía trước.

Sau khi trở về nhà, Vương Nhất Bác mới phát hiện trong nhà còn có thêm hai người nữa, một người là Vương Mạc Đông, người còn lại là một đứa nhỏ tầm sáu tuổi mà cậu không hề quen biết.

"Anh ấy đón nhóc đến đây ?" Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, sau đó quay đầu hỏi Vương Mạc Đông.

Cậu nhóc thành thật gật đầu, sau đó Vương Nhất Bác nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh, "Đứa nhỏ này là ai vậy ?"

"Con của chị họ tôi đấy, tên là Viên Viên, hôm nay chị ấy bận việc, nhờ tôi trông giúp, nên tôi đưa Đông Đông đến chơi với nó."

"Em sẽ chơi với đứa nhỏ một lát, anh đi nấu ăn trước đi." Vương Nhất Bác nhanh chóng đuổi người vào phòng bếp, ngồi xuống bên cạnh Viên Viên.

"Viên Viên, em muốn chơi cái gì, ca có phi tiêu, cờ cá ngựa, máy chơi game, nhóc con muốn chơi không nào." Vương Nhất Bác nhìn thấy Viên Viên liền vô cùng thích thú, hai người một lớn một nhỏ hợp nhau vô cùng, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng đứa nhỏ lại vô cùng quan tâm Vương Nhất Bác.

"Hai người chơi với nhau đi. Em chơi với đứa nhỏ một buổi chiều rồi, giờ em nghỉ ngơi một xíu nha." Vương Mạc Đông đi vào phòng bếp nhìn Tiêu Chiến đang nấu ăn. "Chiến ca, bình thường ở nhà đều là anh nấu cơm hả ?"

"Ừm, ca ca của nhóc chẳng biết nấu ăn đâu."

Vương Nhất Bác mặc dù đang chơi đùa với Viên Viên, nhưng lỗ tai lại chú ý tới từng nhất cử nhất động của bọn họ, lập tức vặn lại một câu: "Cái gì ? Rõ ràng là anh không cho em bước vào phòng bếp..."

"Lần trước tôi bảo em thử nấu một món ăn, cuối cùng suýt chút nữa làm nổ luôn bếp của tôi. Tôi cả đời này sẽ không bao giờ để em bước vào phòng bếp một lần nào nữa..."

Vương Nhất Bác quay đầu tiếp tục chơi phi tiêu với Viên Viên, chơi trò phi tiêu và cờ vây thật sự không phải là điểm mạnh của trẻ con. Sau một hồi chưa đùa thì cậu đã thắng toàn bộ trò chơi, còn bày ra vẻ mặt đắc ý nói với đứa nhóc một câu: "Thua rồi nha."

Viên Viên sửng sốt một giây, sau đó chạy tới lật cặp sách nhỏ của mình, "Thua thì thua a, chúng ta chơi trò khác đi ca ca."

"Được, nhóc con muốn chơi trò gì nào ?" Vương Nhất Bác nghiêng người, nhìn nhóc con lấy ra một chiếc xe hơi đồ chơi từ trong cặp sách, "Wow, ngầu quá nha."

Viên Viên mãn nguyện hưởng thụ sự khen ngợi của cậu, liền đưa chiếc xe đến trước mặt cậu, "Cho ca ca chơi đấy."

Tiêu Chiến từ trong phòng bếp bước ra, nhìn thấy Viên Viên ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu chơi đùa cùng chiếc xe đồ chơi, mỉm cười nói: "Vương Nhất Bảo, em năm nay mới ba tuổi sao ? Còn giành đồ chơi với trẻ con nữa ?"

"Làm gì có ?"

Viên Viên nhìn lại Tiêu Chiến, chạy tới ôm đùi hắn không chịu buông ra.

"Có chuyện gì vậy ?" Tiêu Chiến để đồ trong tay xuống, khuỵ một chân xuống nhìn đứa nhỏ.

"Cậu ơi, ca ca không có giành đồ chơi của con, là con đưa cho ca ca chơi đó, ca ca lợi hại lắm luôn, con chơi mãi cũng không thắng được, nhưng mà con lại rất muốn chơi với ca ca, cậu dạy con để con chơi thắng ca ca có được không ?"

"Viên Viên, con không thể gọi là ca ca được, đó cũng cậu của con đấy. Con mà cứ gọi là ca ca thì chúng ta chênh lệch cả thế hệ mất." Tiêu Chiến sờ sờ đầu đứa nhỏ, "Rửa tay ăn cơm nào."

Viên Viên gật gật đầu, quay đầu dắt tay Vương Nhất Bác đi rửa tay rồi ngồi xuống bàn, một lát sau Vương Mạc Đông phấn khích chạy tới, "Ca ca, em thấy anh có máy chơi game AI mới ra, xịn quá đi, lát cho em mượn chơi với. "

"Không cho."

"Chiến ca, anh xem quản người nhà của anh đi !"

"Nhóc con, bây giờ còn biết tìm đồng minh giúp đỡ hả ?" Vương Nhất Bác bị câu nói của Vương Mạc Đông làm cho bật cười.

"Quản không nổi..." Tiêu Chiến cười sủng nịnh, ánh mắt dịu dàng không ngừng hướng đến Vương Nhất Bác.

"Ca ca, cho em chơi một lát đi mà..."

"Không cho." Vương Nhất Bác cố ý muốn trêu chọc cậu nhóc.

"Hừ hừ, em không thèm chơi nữa." Vương Mạc Đông giả bộ tức giận cúi đầu, ăn hết đĩa dứa trước mặt, "Ăn ăn ăn, ăn hết anh luôn."

Vương Nhất Bác không thể nhịn được cười, đúng là trẻ con mà...

Không bao lâu sau, Vương Mạc Đông lại lên tiếng: "Đúng rồi, Giang ca gần đây đã có bạn gái rồi, em có gặp họ một lần, cả hai người họ nhìn chẳng giống như đang yêu đương một chút nào..."

Nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Chiến có chút tối sầm lại, Vương Nhất Bác chen vào nói: "Không phải nhóc muốn chơi máy chơi game của anh sao ? Tự lấy chơi đi."

"Cám ơn ca ca, ca ca tuyệt nhất !" Vừa nghe câu nói của cậu, Vương Mạc Đông hoàn toàn quên mất bản thân đang nói cái gì, chồm người lên muốn ôm Vương Nhất Bác, nếu không phải là được ngăn cách bởi chiếc bàn ăn, nếu không Tiêu Chiến chỉ sợ cậu nhóc sẽ ngã vào người Vương Nhất Bác mất thôi, lúc đó ánh mắt của Tiêu Chiến lại tối sầm hơn nữa.

Tiêu Chiến là đang ghen với em trai của Vương Nhất Bác đấy à.....

Sau bữa tối, mẹ của Viên Viên đến đón Viên Viên, tiện thể đưa Vương Mạc Đông về nhà.

Hai người ôm nhau trên ghế sô pha, Vương Nhất Bác lướt xem tin tức trên Weibo, toàn bộ trang chủ đều là bài phỏng vấn mới nhất với Tiêu Chiến.

Hai người cùng nhau xem video, Vương Nhất Bác đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, "Người dẫn chương trình sao lại hỏi câu này vậy ?"

Tiêu Chiến còn chưa kịp mở miệng, cậu liền đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Lần phỏng vấn trước cũng vậy, tại sao lại hỏi một câu hỏi riêng tư như vậy chứ ?"

"Là tôi bảo anh ta hỏi, ai bảo tiểu bằng hữu Vương Nhất Bảo nhà tôi thiếu cảm giác an toàn chi..."

Trong phút chốc, cả hai người đều im lặng, điện thoại vẫn đang phát lại cuộc phỏng vấn, giọng nói của người dẫn chương trình chậm rãi vang lên.

"Tại sao anh lại lựa chọn công khai mối quan hệ yêu đương của mình khi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp ạ ?"

"Bởi vì tôi muốn nói cho cả thế giới biết rằng... đây chính là cún con duy nhất của cuộc đời tôi..."

Ý tình nồng đượm làm tan biến hết thảy mọi âu lo...

Suốt những năm tháng dài đằng đẵng ấy, vệ tinh số 1005 xuyên qua vũ trụ tĩnh lặng mà tìm đến tiểu hành tinh số 85..., và họ đã trở thành thứ gọi là duy nhất của cuộc đời nhau......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

09.01.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net