CHƯƠNG 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 49 (Kích H)

Những ngày tháng hai người một chồn bị nhốt trên núi tuyết cũng trôi qua đến là thoải mái thích ý. Sau trận tuyết kéo dài năm ngày thì mặt trời vẫn luôn chói chang, tuyết tan không ít, phó quan quân doanh dẫn đội tạo một con đường mới, cuối cùng cũng tìm được Tiêu Chiến.

Mấy canh giờ sau, đoàn người an toàn trở lại đại doanh đóng quân.

Sau khi tắm táp sạch sẽ, ăn uống no nê một trận, Vương Nhất Bác bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói những nam nhân cao lớn thô kệch kia không biết nặng nhẹ, chỉ chịu để Nhất Bác chăm sóc thôi.

Phải biết rằng Bùi quân y cứu người, chăm sóc người, làm nghề y nhiều năm, y thuật thành thạo, sao có thể làm cho bệnh nhân ăn đau ăn khổ chứ? Chẳng qua là nam nhân muốn gần gũi như hình với bóng cùng người trong lòng ấy mà. Vương Nhất Bác thừa biết, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng mừng thầm, nghiêm túc thay thuốc, băng bó cho đại ca.

Tiêu Chiến ôn nhu nhìn chăm chú gò má của Vương Nhất Bác, sau một hồi lâu mới phân phó thị vệ tức khắc triệu tập các đại doanh trưởng vào chủ trướng bàn chuyện chính sự.

Thị vệ nhận nhiệm vụ xong vội vàng lui ra. Tiêu Chiến chờ ở trong trướng chán đến chết, thấy Vương Nhất Bác lúc này đang gác chân, ngồi trên giường xử lý miệng vết thương lớn ở cánh tay trái cho hắn, bèn bắt lấy cái chân trắng nõn nà của y, khóa trong tay, sắc khí xoa mò chân nhỏ.

Vương Nhất Bác liếc hắn một cái, đạp đạp chân, "Làm gì vậy, nhột!"

Ấy thế mà Tiêu Chiến còn nâng chân y lên, nhắm ngay những ngón chân tròn tròn mum múp, hạ miệng gặm mút.

"A!"

Vương Nhất Bác cả kinh làm đổ cả rượu thuốc, gắng sức rút chân về, đồng thời giẫm lên háng nam nhân, "Huynh lại xằng bậy! Đây chính là chủ trướng." Lát nữa sẽ lập tức có người tới.

Đừng thấy Tiêu Chiến tuấn tú lịch sự đứng đắn, trong xương cốt vẫn là một tên lưu manh, hắn dứ dứ hông lên lòng bàn chân Vương Nhất Bác, làm ra động tác càn rỡ mà người ta chỉ làm ở trên giường, "Nhất Bác đây là muốn phế đi mệnh căn của tướng công?"

Bị làm như vậy, thiếu niên tức khắc đỏ từ lòng bàn chân lên đầu, thế mà cảm thấy nam nhân đang thao gan bàn chân mình, vội co chân lại, không cho Tiêu Chiến đánh chủ ý lung tung trên người mình.

"Đồ lưu manh." Vương Nhất Bác nhe răng mắng một câu, lát sau nhớ tới cái gì, đỏ mặt nói: "Vừa rồi huynh lại nói bậy! Lần sau không được nói như vậy nữa."

Tiêu Chiến biết rõ cố hỏi: "Ta nói cái gì?"

"Huynh..."

"Báo --" Mành trướng vén lên, thị vệ trở về bẩm báo các doanh trưởng đã tập hợp. Nhân dịp người còn chưa tiến vào, Tiêu Chiến cuồng dã hôn Vương Nhất Bác một cái, trầm giọng nói "Trở về sẽ phạt đệ tiếp".

Thiếu niên vừa trốn vừa giúp Tiêu Chiến sửa sang lại bộ dạng, sau đó vội vàng lui xuống.

Đại ca bàn đại sự, xem cái điệu bộ này hẳn là đang chuẩn bị làm sao để hoàn toàn diệt trừ quân Thát Đát. Vương Nhất Bác không hiểu chiến sự, cũng không nên dính líu vào, thế là dành ôm chồn tuyết chơi. Lúc Tiêu Chiến bắt nó, trên người nó bị cọ thành vài vết thương nhỏ, cho nên lúc vừa về doanh, Vương Nhất Bác đã đưa nó cho Bùi quân y chăm sóc, bây giờ, con thú nhỏ đã không còn trở ngại gì nữa, nhưng vẫn run rẩy lo lắng, thật tội nghiệp.

Vương Nhất Bác ôm chú chồn tuyết trở lại tẩm trướng*, tìm chút đồ ăn đút cho nó, chỉ chốc lát sau, lại đuổi theo con chồn tuyết chạy loạn khắp cái trướng. Chú chồn tuyết nhỏ thì chẳng biết đang sợ hãi trốn ở cái xó xỉnh nào, còn thì lại bị một cái rương gỗ mở phân nửa trong góc hấp dẫn sự chú ý.

(*Cái lều ngủ đó, sợ mọi người hiểu lầm em nó ôm chồn vào lều đi ngủ nên tui để nguyên. Tẩm là ngủ, trướng là lều dựng tạm khi hành binh.)

Tiêu Chiến bàn chuyện xong, tìm khắp nơi cũng không thấy Vương Nhất Bác, vội vàng trở về trướng.

Vừa bước vào tẩm trướng, ập vào mặt là một luồng huân hương ngọt nị, Tiêu Chiến vô tình giương mắt nhìn, thoáng chốc sắc mặt đã biến đổi, vội đuổi tất cả thị vệ bên cạnh ra ngoài, cũng cưỡng chế bọn họ không có mệnh lệnh thì không được tự tiện xông vào.

Đóng chặt mành trướng, Tiêu Chiến vén màn che nửa trong suốt ở phòng trong, quả thực thấy tiểu yêu tinh kia đang nằm nghiêng trên giường thấp, không biết mặc cái gì trên người -- hay là nói, căn bản chẳng mặc gì. Thấy hắn tới, y nhổm người dậy, cái áo mỏng như vải the trượt xuống từ bả vai, lộ ra hơn phân nửa đầu vai tròn trịa trắng nõn.

Dáng người thiếu niên quyến rũ, trườn ra mép giường như một con mị xà, một chân treo trên mép giường đung đưa đung đưa, giọng nói mềm mại: "Đại ca, huynh đã trở lại."

Mỗi âm điệu đều bách chuyển thiên hồi, vừa nói vừa ngân dài giọng, rất giống kêu giường.

Tiêu Chiến là một nam tử tráng niên huyết khí phương cương, gần như nháy mắt đã bị thổi bùng lửa dục, bước nhanh đến, vươn tay muốn bắt lấy cái chân nhỏ dụ người của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vặn người, tránh thoát khỏi bàn tay nam nhân, trở mình một cái lăn vào trong giường.

Thiếu niên hành động như vậy khiến cho cơ thể vốn cũng được chiếc áo bao phủ giờ lồ lộ hết ra.

Chỉ thấy mảnh vải mỏng tang kia dán lên người y, muốn lộ không lộ, muốn che không che, dưới sự bao trùm của chiếc áo xuyên thấu, da thịt vốn đã trắng trẻo mịn màng càng thêm nhu mỹ.

Tiêu Chiến ngẩn ra, nhớ tới đây đúng là khúc lụa mỏng* năm trước Tây Vực tiến cống, lửa đốt không cháy, nước tẩm không ướt, dưới ánh sáng khác nhau, nó còn có thể chiếu ra các loại hào quang độc đáo.

Ví như bây giờ, dưới ánh nến mông lung trong trướng, bột vàng* tinh mịn và chỉ vàng trên mảnh lụa mỏng phản chiếu ra trăm loại vầng sáng, khiến cả người Vương Nhất Bác diễm lệ không gì sánh bằng, thoáng như một tác phẩm nghệ thuật có công nghệ phức tạp cấp cao nhất, khiến người ta muốn vươn tay cảm nhận xúc cảm tuyệt diệu ấy một chút, nhưng rồi lại sợ chạm vào sẽ làm hỏng bảo bối như vậy.

"Đệ cứ thắc mắc sao mà Đạp Tuyết, Tầm Mai lại giận đệ, thì ra từ sau lần du ngoạn Dương Châu họ đã không tìm thấy bộ xiêm y ấy." Vương Nhất Bác quấn chặt chiếc áo mỏng, giương đôi mắt to liếc nhìn một cái, câu ra một tia rối loạn, "Thì ra... đã bị huynh trộm giấu đi."

Chuyện là lúc trước y chơi bậy nhìn bạ trong trướng, vô tình phát hiện "tàng phẩm" mà Tiêu Chiến không thể cho người ta biết. Rương gỗ nọ không chỉ có rất nhiều đồ vật của mình, mà y còn lục ra được tờ giấy viết chữ "Tiêu" mà lúc trước y viết cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cười ngọt ngào, nghĩ người này thật là biếи ŧɦái, đi đánh giặc, còn mang mấy thứ tào lao như vầy theo, ai biết đêm khuya tĩnh lặng hắn có vừa ngửi quần áo của mình, vừa tuốt thứ đó của hắn hay không chứ! Thật quá hạ lưu.

Tiêu Chiến bật cười, cũng không biện minh.

"À? Nhưng sao đại ca nhớ rõ là xiêm y ta giấu đi không phải như vầy."

Nguyên bản bộ y phục này chỉ có hai bên eo là có ghép vải lụa mỏng, Vương Nhất Bác mặc vào, chính là phơi bày bộ phận gợi cảm nhất cho người ta xem, y như câu dẫn nam nhân.

(*Xem lại chương 15 để biết thêm chi tiết.)

Khiến người ta muốn vuốt ve, nắn bóp vòng eo nhạy cảm của y, đè con mèo nhỏ này ra, hung hăng liếʍ ɭáρ gặm cắn cái chỗ mê người ấy qua một lớp lụa mỏng, để y vặn vẹo uốn éo vòng eo mềm mại dưới thân mình...

Tiêu Chiến nhớ lại kinh diễm* và rung động khi ấy, không khỏi thất thần, sau đó nghe Vương Nhất Bác nói: "Ừm, đệ bỏ hết mấy chỗ vải dư thừa rồi, không ngờ lớp trong cùng nhất lại là một lớp lụa mỏng hoàn chỉnh."

(*Kinh ngạc trước cái đẹp.)

"Vì sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"A, nếu không thì làm sao --"

Lời còn chưa dứt, thiếu niên đột nhiên nhảy lên, trong tay cầm một sợi dây thừng to, tay mắt lanh lẹ tròng lên đầu Tiêu Chiến! Sau đó gấp rút trói đôi tay hắn ra sau lưng, để phòng ngừa vạn nhất, y còn liều mạng cột rất nhiều gút thắt, cuối cùng không biết tìm đâu ra một miếng vải đen, bịt kín đôi mắt hắn lại.

Xưa nay Tiêu Chiến ở trước mặt y luôn hoàn toàn dỡ xuống phòng bị, lần này cũng bị trói trở tay không kịp, nhưng khi phản ứng kịp rồi hắn cũng không hề kinh hoảng, dù bận vẫn ung dung nói: "... Nhất Bác đây là làm cái gì?"

"Hừ." Vương Nhất Bác hừ một tiếng, dạng chân ngồi lên người đại ca, học theo nam nhân định mạnh mẽ xé rách, thô lỗ cởi xiêm y hắn. Cơ mà y không biết phương pháp, sức lực cũng không đủ, thành ra quần áo cũng không bị xé thành mảnh vải như ý nguyện, cảnh tượng đầy khí phách trong tưởng tượng không thể thực hiện, Vương Nhất Bác đành phải hùng hùng hổ hổ, ngoan ngoan ngoãn ngoãn gỡ gút thắt, mở đai lưng, cởi Tiêu Chiến sạch sẽ.

"Lúc trước huynh đùa bỡn ta, trói ta rất nhiều lần. Bây giờ ta cũng muốn cho huynh nếm thử mùi vị bất lực, bị động!"

Tiêu Chiến cười khổ, cũng giãy giụa vài cái cho y vừa lòng, lại dùng vật cương cứng dưới háng chà xát vào người Vương Nhất Bác, giọng dịu đi: "Đại ca sai rồi, Nhất Bác. Ít nhất cũng đừng bịt mắt đại ca."

"Đừng cò kè mặc cả với đệ!" Vương Nhất Bác đánh một chưởng lên cái bụng căng cứng của hắn.

"Ta muốn nhìn đệ..."

Mấy khi đệ đệ muốn chơi tình thú, nếu mắt bị bịt kín thì còn gì là thú vị nữa?

*** 49 ***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net