Hoa hướng dương không có ánh mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiếng, nghĩ đến việc chạy mô tô hàng trăm cây số, chỉ để được gặp người nào đó và nói lời chúc mừng sinh nhật. Em cảm thấy mình như một kẻ ngốc, ngốc đến nỗi khiến người ta chê cười.

Em mặt không biểu cảm ném chiếc bánh vào thùng rác phía đối diện Tiêu Chiến, sau đó liền phun ra một câu nói ngắn gọn.

"Tôi cũng thế."

Rồi em ngồi lên chiếc mô tô thân yêu của mình, quay đầu bỏ đi.

Khi bóng dáng người ấy đã khuất dần, Tiêu Chiến cũng chỉ cúi đầu, bàn chân giẫm lên từng viên đá cuội trên mặt đất, thở dài một hơi rồi tiến tới thùng rác, vừa định vươn tay ra, thì tiếng chiếc mô tô lại ùn ùn vang lên.

Mũ bảo hiểm chắn ngang đôi mắt đẫm lệ của Vương Nhất Bác, em siết chặt tay lái, như liều mạng phát cuối cùng, dùng hết sức lực hét vào mặt Tiêu Chiến.

"Anh có thể xin lỗi em được không, nếu anh xin lỗi... em sẽ tha thứ cho anh."

Tiêu Chiến thu tay lại, nở một nụ cười thản nhiên.

"Không cần."

Hoa hướng dương luôn nở rộ hướng về phía ánh mặt trời, nhưng ánh nắng ấm áp của mặt trời có thể thiêu đốt những cánh hoa mong manh ấy. Nếu tình cảm của tôi sẽ làm tổn thương người, tôi thà rằng không bao giờ gặp lại người nữa.

"Tiêu Chiến, danh hiệu ảnh đế sẽ không chia cho anh nữa... thật tiếc..." Vương Nhất Bác rất biết ơn vì bản thân đã mang mũ bảo hiểm, ít nhất thì cũng che giấu được vẻ thảm hại trên gương mặt em.

Chú sư tử nhỏ cúi thấp chiếc đầu kiêu ngạo, mặc người giày xéo, toàn thân đầy vết thương bị bỏ mặc trong rừng sâu hoang dã.

Sau ngày hôm đó, cả hai hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc.




Năm 2026.

Sau khi trở về từ lễ trao giải ảnh đế, Tiêu Chiến bỗng đổ bệnh, người bị sốt cao, anh liên tục lẩm bẩm, "Nhất Bác, đã đến năm 2026 rồi..."

Mặt trời thầm tránh mây, đi tìm đóa hướng dương kiên cường dù bị nắng thiêu đốt cũng không chịu cúi đầu. Chỉ là đợi đến khi màn đêm ập đến, bóng dáng bướng bỉnh quật cường ấy chẳng hề thấy đâu.

Vương Nhất Bác, em không muốn gặp ca ca nữa sao?

Cô trợ lý nhẹ gõ cửa, khéo léo rót nước vào bình hoa, ngày nào cũng cắm một bông hoa hướng dương tươi rói vào bình thủy tinh đủ màu sắc trên bàn trang điểm.

Tiêu Chiến là người hào phóng, nhưng người khác không thể chạm vào bông hoa hướng dương mỏng manh này. Trong một lần móng tay của một hậu bối vô tình làm đứt một cánh hoa, Tiêu Chiến hôm ấy bắt cậu ta phải nói lời xin lỗi với bông hoa bị tàn phá ấy tận ba lần.

"Tiêu lão sư, đoàn phim Trần Tình Lệnh sẽ họp mặt vào cuối tuần sau, anh có đi không?"

"Tất cả mọi người... đều đi sao?"

Ngữ khí vô cùng đơn giản, nếu không phải đã làm việc cùng nhau nhiều năm, thì sẽ không thể hiểu được điều mà Tiêu Chiến thật sự muốn hỏi là gì. Sau khi hít thở sâu và suy luận vài lần trong lòng, trợ lý mới cất lời.

"Vương lão sư vẫn chưa trả lời."

Tiêu Chiến nghe thấy câu trả lời của trợ lý, nhìn bản thân trong gương với đôi mắt mệt mỏi, chợt hỏi một câu.

"Kỹ năng diễn xuất của tôi có phải là rất tệ hay không?"

Lần đầu tiên trợ lý thật sự nhìn thấy sự bất lực trong đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Chiến.




Vương Nhất Bác vừa đến liền mang những gói trà xanh đến tặng cho mọi người. Suốt mấy năm nay, nhân tình thế sự cuối cùng cũng lưu lại dấu ấn không thể xóa nhòa trên người chàng thiếu như tờ giấy trắng năm ấy. "Mọi người vất vả rồi."

"Nhất Bác, chúc mừng chúc mừng, đều là ảnh đế cả rồi, không hổ danh là tuổi trẻ tài cao."

"Đúng vậy, em và A Chiến đã nỗ lực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã gặt hái được quả ngọt."

Vương Nhất Bác nhấp một ngụm trà, vị trà đăng đắng xen lẫn chút ngọt gợi lên cái tên có chút đau đớn trong đầu, khóe miệng em giật giật, cười một nụ cười mới gượng ghịu làm sao.

"Em làm sao có thể so được với Tiêu ảnh đế, kỹ năng diễn xuất của anh ấy tốt hơn em rất nhiều, em vẫn còn kém lắm."

Giọng điệu mỉa mai trào phúng khiến mọi người không thể không suy nghĩ, trong giới có tin đồn rằng cả hai đã trở mặt với nhau, có thật là như vậy không?

Cơn gió nhẹ thổi bay gấu áo của người đàn ông u sầu, Tiêu Chiến đứng ngoài cửa lắc đầu tự giễu, bản thân làm sao có thể ích kỷ đến mức vọng tưởng rằng em vẫn sẽ như trước đây.

Anh nhẹ hắng giọng một tiếng, tưởng chừng tự nhiên mà lại có chủ ý, cũng chẳng biết là học cái ý tứ này từ ai, "Chào mọi người, đã lâu không gặp."

"A Chiến! Không phải cậu nói không đến sao? Có biết mọi người thất vọng bao nhiêu khi nghe tin cậu không đến không."

"Lịch trình thay đổi đột ngột, thế là em vội vàng đến ngay khi có thời gian. Em xin lỗi, em tự phạt ba ly coi như chuộc tội."

Trong chốc lát, tất cả mọi người đồng loạt chen chúc nhường vị trí bên cạnh Vương Nhất Bác, người nào đó vừa nãy vẫn còn nói chuyện, nay lại im hơi lặng tiếng, bàn tay lúc này bấu chặt vào hai chân.

Tiêu Chiến nhìn đỉnh đầu nhu thuận ngoan ngoãn của Vương Nhất Bác, bất giác hoài niệm những xúc cảm mỗi khi đầu ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại ấy. Miệng anh khô khốc, giọng nói trở nên khản đặc, "Em cũng muốn gặp anh có phải không?"

Vương Nhất Bác không có ý định ngẩng đầu, chỉ khinh thường thốt lên một câu, "Lời này của Tiêu ảnh đế đúng là nhàm chán quá đi."

"Vậy em có muốn không?"

Tiêu Chiến, người luôn nổi tiếng với EQ cao trong làng giải trí, khoảnh khắc này lại cố chấp như một đứa trẻ con, bầu không khí giữa hai người bị đè nén đến cực điểm, nhưng Tiêu Chiến lại tựa như một thanh niên mới bắt đầu yêu, cố chấp nói đến cùng, "Anh thật sự muốn..."

Người đang ngồi nhất thời không nói nên lời, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, dáng vẻ dường như đã chịu đựng rất lâu, liền sốt ruột đứng lên, hàng lông mày lộ ra vẻ thờ ơ lãnh đạm. Em liền phun ra một câu không nặng cũng chẳng nhẹ, "Anh có vấn đề đấy à..."

Nói xong, em lướt qua người Tiêu Chiến, bỏ lại tất cả mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tại sao rượu ngon ba ly vào bụng nhưng chỉ có bảy phần say.

Còn Vương Nhất Bác, người ngàn chén không say, đêm nay đột nhiên cảm thấy có chút ngẩn ngơ xuất thần. Thức uống trong suốt như pha lê phản chiếu một đôi đồng tử mờ sương. Qua chuyện trưa hôm nay, mọi người đều ngầm hiểu mà tách hai người họ ra.

Bạn thấy đấy, ghét một người thì chẳng cách nào giấu được, còn thích một người thì có thể giấu giếm đến chẳng ai hay.

Vương Nhất Bác uống đến nỗi có chút buồn nôn, liền cầm thuốc dạ dày đến trước cửa để gắng tỉnh táo lại. Tiếng lá rơi xào xạc hòa với đêm se lạnh, khiến cảnh tượng càng thêm thơ mộng. Viên thuốc trực tiếp được đưa vào trong khoang miệng, cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị thuốc, đắng đến nỗi khiến Vương Nhất Bác nhíu chặt mày.

"Nhất Bác..." Giọng nói của Tiêu Chiến từ phía sau truyền đến, và vị đắng trong miệng Vương Nhất Bác càng thêm nồng đậm, "Anh có chuyện muốn nói với em."

"Ồ? Chúng ta còn có chuyện gì để nói sao?"

"Nhất Bác... lúc đó anh thật sự không muốn liên lụy đến em, anh..."

"Là vì muốn tốt cho tôi..." Vương Nhất Bác nuốt chút cay đắng cuối cùng trong miệng, "Anh bởi vì muốn tốt cho tôi, tôi biết, cho nên? Tôi phải biết ơn cảm kích anh, có phải không? Tiêu Chiến, tôi có cầu xin anh làm như thế không?"

"Nhất Bác, anh thật sự không muốn, nhưng từ đầu đến cả anh còn không thể tự bảo vệ cho chính mình, huống hồ là bảo vệ em..."

"Anh có phải là đang cảm thấy bản thân rất vĩ đại hay không? Anh là đấng cứu thế phổ độ chúng sinh, còn tôi... chỉ là một con kiến nhỏ bé ​​mà anh bảo vệ, có đúng không?" Vương Nhất Bác nghiến chặt răng, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm.

Tại sao anh luôn cảm thấy em cần được che chở, thà tự mình đẩy em ra xa, còn hơn dựa dẫm vào em dù chỉ một lần. Mấy năm qua em đã trải qua một cuộc sống như thế nào, anh có từng nghĩ đến chưa.

"Anh không có, Nhất Bác, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy, anh thật sự xin lỗi em."

Gió đêm lạnh lẽo làm nguội lạnh ngọn lửa sắp bùng phát trong tim Vương Nhất Bác. Đôi mắt lạnh lẽo bị hàng mi rũ xuống che lấp phân nửa, chẳng ai biết em đang nghĩ gì. Thật lâu sau, em mới nhẹ giọng nói.

"Thôi bỏ đi, không có gì to tát cả, cứ như vậy đi."

"Cún con... chúng ta có thể trở lại như lúc xưa không?"

"......Không thể......"

"Thử một lần thôi được không em, xin em..."

Giọng nói mang theo âm giọng run run như sắp khóc đánh mạnh vào trái tim đang bị lay động của Vương Nhất Bác, nhưng lý trí đã kịp thời ngăn cản sự cảm tính trong em, một Tiêu ảnh đế đến cả chân tình thực cảm cũng có thể diễn hay đến nỗi thật giả lẫn lộn, vậy thì sao có thể tin được nữa.

Những lời ngày hôm ấy... em khắc cốt ghi tâm... một lần là quá đủ...

"Thôi bỏ đi, thật sự bỏ đi thôi, anh thật sự không cần phải áy náy, tôi cũng không quan tâm nữa, Trần Tình Lệnh đã đóng máy từ rất lâu rồi, anh cũng đã sớm thoát vai, không phải sao?"

Vở kịch kết thúc, buổi tiệc nào cũng đến lúc tan, và em là người duy nhất còn lại nán lại trong kịch bản bi thương này.




Vương Nhất Bác đi vào với hai mắt đỏ hoe, cầm lấy chiếc ly trên bàn tự mình rót đầy rượu, "Thật ngại quá, mọi người cứ tiếp tục, em xin phép về trước."

Nhưng vận mệnh luôn thích trêu ngươi, càng muốn buông bỏ thì lại càng không rời xa được. Vương Nhất Bác vào nhà vệ sinh rửa mặt để cố gắng tỉnh rượu, rửa mặt xong vừa quay người lại thì đụng phải Tiêu Chiến, cái ôm quen thuộc cùng mùi thơm gây nghiện khiến cơ thể Vương Nhất Bác không kìm chế được mà run lên, nước mắt cứ thế chực trào.

Tiêu Chiến đau lòng ôm lấy Vương Nhất Bác đang khóc đến thảm thương, anh vươn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại, nghẹn ngào nói: "Em đừng khóc nữa có được không, em mà khóc nữa là anh cũng không thể nhịn được..."

"Anh bắt nạt tôi..."

"Ừm, là lỗi của anh."

"Đồ dối trá, rõ ràng là anh nói... anh nói không đến... anh... anh rõ ràng là muốn lừa tôi, anh biết... biết tôi không muốn gặp anh... nên anh cố ý, ỷ mình lớn hơn sáu tuổi nên có thể lừa gạt người ta như vậy sao...!"

Âm thanh nghẹn ngào tủi thân tuôn trào, từng câu từng chữ ngắt quãng, lắp bắp rối bời, nhưng Tiêu Chiến lại nghe hiểu rõ từng chữ một, nỗi đau đớn mạnh mẽ trào dâng.

"Xin lỗi em, là vì anh ích kỷ."

Tối hôm đó, cả hai cùng trở về nhà Tiêu Chiến. Vừa bước vào cửa phòng, tất cả mọi thứ quần áo trên người cả hai lần lượt rơi xuống từng chút một. Đã quá lâu rồi không gần gũi đụng chạm, dưới tác dụng của men rượu nồng, cả hai điên cuồng lao vào nhau như những con thiêu thân chẳng có lối thoát.

Môi lưỡi mãnh liệt quấn quýt lấy nhau, hít hà trọn vẹn vị ngọt ngào của đối phương, hai thân thể trần truồng điên cuồng va chạm, phát ra từng âm thanh kích tình. Cả hai không ngừng rên rỉ thở dốc, nhịp điệu dồn dập như thể muốn trao cho đối phương tất thảy thân này.

Trong gian phòng tràn ngập tiếng ư a rên rỉ nỉ non. Tiêu Chiến khảm em dưới thân mình, dùng hết sức lực đỉnh mạnh vào nơi yếu ớt của người dưới thân, xúc cảm này thật quá đỗi mê hoặc. Đôi bàn chân thon mịn của em kẹp chặt hông đối phương, nâng cơ thể nương theo từng nhịp điệu nồng cháy, đôi mắt em khép hờ, đôi môi mềm mịn hơi hé mở, hình ảnh ấy trong mắt anh thật là *tình* quá đỗi.

Họ làm tình với nhau như thế sợ ngày mai chẳng thể nhìn thấy nhau, như thể đây là lần sau cuối.

Họ cùng nhau đắm chìm trong biển lửa dục vọng, mãi mãi muốn ở lại trong khoảnh khắc này.




Dù cả hai đã làm hoà... nhưng có một số điều từ đầu đến cuối vẫn luôn là rào cản. Gương vỡ lại lành nhưng vẫn không thể hoàn hảo, những mảnh vỡ tuy dính lại vào vị trí ban đầu, nhưng những vết nứt xấu xí thì lại chẳng thể nào xoá bỏ.

"Chiến ca, nếu có một ngày anh phải chọn một trong hai, thì trước tiên anh hãy nhớ từ bỏ em."

"Tại sao?"

"Em đoán."

Nếu em không phải là món hàng duy nhất, thì cũng không thể thắng đến cuối cùng.

Chỉ là Vương Nhất Bác không biết nói thế nào, và Tiêu Chiến cũng hoàn toàn không hiểu.

Vương Nhất Bác nhìn sâu vào đôi mắt sáng hơn ánh sao của Tiêu Chiến, đột nhiên cảm thấy đêm nay lên sân thượng ngắm sao thật sự không phải là một bước đi khôn ngoan. Mặc dù đêm nay không có trăng, nhưng những vì sao lại đặc biệt sáng, có điều chúng vẫn chưa bằng một phần vạn trong ánh mắt anh.

"Sao em cứ nhìn anh vậy?"

Chú sư tử nhỏ đang nhìn trộm người ta lúng túng quay đầu đi, che giấu hai chiếc má sữa ửng hồng trong bóng tối, nghịch ngợm cởi mũ đội lên đầu Tiêu Chiến, chắn nửa con mắt của anh.

"Anh đội mũ vào trông thật đẹp."





"Tiêu Chiến, Tống Uyển có đến tìm Vương Nhất Bác, còn có bác gái đi cùng nữa." Khi Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của Doãn Chính, anh chỉ cảm thấy có thứ gì đó đột ngột khoét rỗng cơ thể anh, sự hoảng sợ từ sâu trong tâm hồn trào dâng mãnh liệt.

Sáu năm trước anh đã không bảo vệ được em một cách toàn diện, sáu năm sau vẫn như cũ... chẳng thể bảo vệ em khỏi sự đau khổ của thế gian này.

Tống Uyển là một người phụ nữ tốt nhất mà gia đình tìm cho Tiêu Chiến, yểu điệu thục nữ, nữ công gia chánh, học sâu hiểu rộng. Thoạt nhìn, Vương Nhất Bác đã dùng tất cả những tính từ lý tưởng để mô tả Tống Uyển trước mặt Tiêu Chiến.


"Vương tiên sinh, đây là lần đầu tiên gặp mặt, không mời mà đến, mong cậu lượng thứ."

Không khó để nhận thấy cô ấy được sinh ra trong một gia đình gia giáo, nhân cách cũng vô cùng xuất sắc. Vương Nhất Bác không biết rõ bản thân như thế nào, có chút giống như đang đi xem mắt cho Tiêu Chiến vậy, còn đối phương... hoàn toàn đáp ứng yêu cầu kết hôn của Tiêu Chiến.

Không đợi Vương Nhất Bác nói ra lời khách sáo nào, dì Tiêu ở bên đã lên tiếng: "Là bậc phụ huynh, ta mong con mình lập có thể thành gia lập thất, mà A Chiến bây giờ cứ do dự không tính đến những chuyện đó. Những người khác đều nói cho ta biết rằng chỉ có con mới có thể thuyết phục được nó, các con cũng lớn cả rồi, hãy cố giấu những tâm tư lệch lạc ấy đi, trở về với gia đình thôi con. "

Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng Vương Nhất Bác hiểu rõ được ý tứ trong mỗi câu nói ấy. Nhiều năm như vậy, những lời nói khó nghe lúc nào cũng nhiều, nhưng chỉ có những lời này mới ghim sâu vào lòng Vương Nhất Bác.

Khoảnh khắc này, trong đầu em chợt nghĩ: *Thứ tốt đẹp như tình yêu, sao lại bị giới hạn bởi giới tính?*

"Chúng con chỉ là đồng nghiệp cũ, con không thể hỏi việc riêng của anh ấy được."

Dì Tiêu rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này, muốn tiếp tục nói điều gì đó nhưng đã bị Tống Uyển ngăn lại, cô gật đầu cảm ơn Vương Nhất Bác.

"Như vậy thì không làm phiền Vương tiên sinh nữa."

Ngay khi hai người họ rời đi, Vương Nhất Bác đã ném hết rượu và nến thơm vào thùng rác. "Đều là dối trá."




"Thế là em liền buông tay sao? Sao không hỏi ý của Tiêu Chiến nữa? Cậu ấy cũng chưa chắc là sẽ không chọn em...!"

Chẳng ai biết tình trạng cơ thể thật sự của Vương Nhất Bác, đến khi Doãn Chính vô tình nhìn thấy hồ sơ bệnh án của em, anh mới biết rằng thì ra trạng thái tinh thần của Vương Nhất Bác đã tồi tệ đến mức chỉ có thể duy trì bằng đủ thứ loại thuốc. Doãn Chính thật sự không muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.

"Anh ấy chưa bao giờ chọn em một cách kiên định, trước kia vẫn vậy, bây giờ và sau này vẫn thế..." Lúc nói ra câu này, Vương Nhất Bác bình tĩnh đến lạ thường, dưới chân em rơi đầy những viên thuốc đủ loại màu sắc, "Từ trước đến nay đều là em cam tâm tình nguyện, là em mặt dày ở bên cạnh anh ấy, làm lỡ mất hạnh phúc của cuộc đời anh..."

"Còn em thì sao?"

"Em một mình vẫn sống được."

Em không muốn lại kéo anh vào chiến trường đau thương này, một người náo loạn chi bằng hai người thoả hiệp.





Đêm hôm ấy, Vương ảnh đế say đến mức không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Cũng chính đêm ấy, Tiêu ảnh đế đã dầm mưa suốt cả một đêm, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Cái đêm hôm ấy, chẳng ai nói rõ rằng ai đúng ai sai, chỉ có những tiếng thở dài... thấm đẫm bi thương sầu muộn...




Về sau, trong giới giải trí rộ lên tin đồn Vương ảnh đế và Tiêu ảnh đế đã chia tay. Sau đó nữa là Tiêu ảnh đế đã có một vị hôn thê xinh đẹp, hai bên gia đình sắp tổ chức đám cưới.

Vào đêm trước khi diễn ra đám cưới thế kỷ, Tiêu Chiến đã bấm dãy số vừa quen thuộc lại vừa xa lạ lên.

"Vương lão sư, ngày mai anh sẽ kết hôn."

Đầu dây bên kia chỉ là tiếng im lặng kéo dài, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở rất nhẹ, hoặc có lẽ là tiếng gió chăng. Thời gian trôi qua lâu đến nỗi nước mắt của Tiêu Chiến từ trên mi rơi xuống ga giường, làm ướt cả một khoảng rộng.

"Tiêu lão sư, lần này là chân tình thực cảm sao?"

Giọng nói khô khốc cùng chút ý cười đánh thẳng vào dây thần kinh của Tiêu Chiến.

"Ừm, là chân tình thực cảm."

"Vậy thì, chúc mừng anh." Vương Nhất Bác giả vờ thoải mái, em cao giọng nói, đôi mắt cong cong ý cười, nhưng mà hốc mắt chẳng biết tự bao giờ đã nhuốm đỏ.

"Vương Nhất Bác, một chút cũng không buồn cười."

Đêm hôm đó, cả hai người đều không nhớ được mình đã nói những gì sau đó, chỉ biết rằng ngày hôm đó trăng vừa tròn, còn có câu nói cuối cùng của Vương Nhất Bác khiến anh khắc cốt ghi tâm, "Chiến ca, mặt trời của em chẳng còn thấy nữa..."

Mặt trăng đến rồi, mặt trời không chiếu sáng nữa, và chúng ta chẳng bao giờ có cơ hội nữa rồi...





Ánh trăng chiếu rọi ban công lộng gió. Một tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình.

...Vương Nhất Bác, em có nghĩ rằng anh đã dùng hết thảy may mắn của đời mình trong năm ấy để được gặp em, và rồi chúng ta của sau này mới giày vò nhau đến thế...





Vương Nhất Bác tựa như không bị ảnh hưởng bởi đám cưới của Tiêu Chiến, em đến trường quay từ sáng sớm, trên người mặc một bộ vest đen tối giản.

Tâm trạng em dường như rất tốt, tặng cho mỗi nhân viên một hộp sôcôla nhập khẩu, và mời mọi người đến khách sạn dùng bữa.

Mọi người đều nói em nâng được thì buông được, và em xứng đáng là một ảnh đế với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời. Vương Nhất Bác chỉ mỉm cười vui vẻ, nâng ly chúc từng người một.

Không ít người tỉnh táo sau khi uống rượu, một vài người đã ngà ngà say, đành phải tiễn ông chủ về nhà. Vương Nhất Bác bắt tay với mọi người, sau đó đội mũ lưỡi trai và khẩu trang vào, từ chối một vài lời rồi cất bước đi. Ông chủ luôn có ý kiến ​​riêng của mình, cho nên những người xung quanh không nài nỉ thêm nữa.

Chiếc khẩu trang to màu đen được đeo hờ hững trên mặt Vương Nhất Bác, chắn ngang gò má ửng hồng vì say rượu, em lại kéo chụp chiếc mũ xuống, chỉ chừa một khe nhỏ, đủ để lộ ra một đôi mắt lạnh lùng.

Mặt trời xuyên qua ráng chiều đỏ rực. Hôm nay thời tiết thật sự rất đẹp, thích hợp để uống rượu, và cũng thích hợp để kết hôn...

Một đứa trẻ chạy đến đụng vào người, ly nước ép việt quất trên tay rơi xuống đất và rơi vãi khắp sàn, làm bẩn cả bộ vest đen, dĩa kẹo cưới cũng văng xuống đất. Mẹ cháu bé liên tục nói xin lỗi và muốn bồi thường.

"Không sao." Vương Nhất Bác nhặt chiếc khăn tay ném vào thùng rác, quay người bước vào một cửa hàng sang trọng mà em thường xuyên lui tới, nhân viên bán hàng giới thiệu vài mẫu nhưng em vẫn không hài lòng.

Cho đến khi nhìn thấy sợi dây chuyền có lồng một chiếc nhẫn dường như bị bỏ quên trong góc, em liền không thể dời mắt.

Sau đó em còn chọn thêm một vài chiếc vòng tay tinh xảo, rồi gọi điện cho mẹ Vương.

"Hôm nay con về ăn tối."

Mẹ Vương mừng rỡ nói vài câu, dường như nhớ tới điều gì đó, liền thận trọng hỏi dò: "Con gần đây có tốt không?"

"Mẹ hãy yên tâm."

Không tốt một chút nào...





"Chú rể, bất kể sinh lão bệnh tử, con có nguyện ý ở bên cô dâu suốt đời không?"

Tiêu Chiến chạm vào chiếc điện thoại trong túi quần, mọi người trong nhà thờ đều háo hức chờ đợi câu trả lời từ chú rể.

Đột nhiên điện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC