Hoa hướng dương không có ánh mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác phẩm/作品: Hoa hướng dương không có ánh mặt trời]/向日葵没有太阳
Tác giả/作者: 甜甜味的兔子

Cảnh báo: Ngược, SE.

Tân hôn vui vẻ, chúc anh và cô ấy hạnh phúc, chúc anh và em.....

Truyện ngắn một chương, hiện tại và quá khứ lồng ghép đan xen, có các mốc thời gian cụ thể.

Truyện tận hơn 10 nghìn chữ, hãy đọc khi có thời gian dư dả để cảm nhận được nhiều hơn nhé.

Hãy để ý các mốc thời gian để cảm nhận sâu sắc họ đã bỏ lỡ những gì.

Lưu ý: Tất cả chỉ là truyện, không áp dụng vào đời thật.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhá 🥰

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tháng 6 năm 2018.

"Chiến ca, chúng ta cùng nhau đi ngắm cực quang nhé?"

Âm giọng không lớn cũng chẳng nhỏ, Cool guy từ vẻ lạnh lùng mà người thường không thể đến gần, nay bỗng lúng ta lúng túng, đột ngột nghiêng đầu sang một bên, giả vờ tỏ vẻ thờ ơ cất lời, chỉ là vành tai lúc này đã ửng đỏ cộng với chiếc má sữa hơi run run, hoàn toàn phản bội tâm tư đơn thuần nhất của chàng thiếu niên nọ.

Không nhiệt liệt như lời yêu, nhưng lại có thể khơi dậy từng cơn sóng lớn, tựa như viên sỏi vô tình rơi xuống vực, nhưng lại gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.

Tiêu Chiến vẫn luôn cẩn thận và chu đáo, anh gật đầu đồng ý: "Được."

Có lẽ đây là lần dũng cảm nhất của anh và em, sau này chẳng có lời gì dũng cảm hơn thế này nữa.

Mùa hè năm đó, có một chú sư tử nhỏ bởi vì theo đuổi ánh mặt trời của cuộc đời mình... mà sẵn sàng làm một đóa hướng dương.




Năm 2026.

"Giải thưởng song ảnh đế năm nay đã gây chấn động làng giải trí. Nhờ tiếng vang lớn của bộ phim Trần Tình Lệnh, hai diễn viên chính là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã trở thành hai diễn viên vô cùng nổi tiếng trong những năm gần đây, và năm nay họ đã cùng nhau đạt được danh hiệu ảnh đế. Nhưng tại lễ trao giải hôm nay, Vương Nhất Bác không thể xuất hiện. Có thông tin cho rằng sức khỏe của anh ấy không được ổn, nên không tiện tham gia..."

"Tiêu lão sư." Trợ lý đặt một bó hoa hướng dương lên bàn, "Mua được hoa hướng dương rồi."

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn chằm chằm vào bó hoa hướng dương. Rốt cuộc thì em cũng chẳng tình nguyện gặp lại anh một lần, gió mùa hạ năm đó cũng chẳng thể nào thổi đến mùa hè năm 2026.

Bàn tay anh vuốt ve những cánh hoa mỏng manh một cách thận trọng, như sợ cánh hoa mỏng manh ấy sẽ rơi ra.

"Lễ trao giải đã kết thúc, Vương lão sư e là không tới rồi. Bó hoa này..."

Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng cúi xuống hôn lên từng đóa hoa hướng dương, sau đó nâng lên nhìn chằm chằm một hồi lâu rồi mới đặt nó vào tay trợ lý.

"Vứt đi, vứt xa một chút."

Hãy ném nó ở nơi tôi không thể tìm thấy, và mang theo tâm tư của tôi giấu kín đi.

Tiêu Chiến mỉm cười nói lời cảm ơn với trợ lý, rồi anh rời đi không ngoảnh đầu nhìn lại.




Bên ngoài mưa tí tách rơi, đám người cầm ô chen chúc nhau một đoàn, nhưng chẳng có ai gọi anh là "Chiến ca" rồi nhe răng trợn mắt, vứt ô của mình xuống rồi lao vào vòng tay của anh nữa.

Khi đèn giao thông chuyển sang đỏ, Tiêu Chiến đứng ở một bên đường, như thể anh đã nhìn thấy người bạn nhỏ của anh.





Tháng 8 năm 2018.

"Ô của em đâu?" Tiêu Chiến vừa hỏi vừa vươn tay ôm Vương Nhất Bác vào lòng "Họ để em chạy lung tung như thế này à?"

Giống như một kẻ dối trá bị lộ lời nói dối, lại tựa như một đứa trẻ hư bị cha mẹ bắt quả tang khi làm sai, Vương Nhất Bác tủi thân chết đi được, em níu gấu áo của Tiêu Chiến, thì thầm hỏi ngược lại, "Anh không muốn che mưa cho em hả..."

Tiêu Chiến có chút nghẹn họng.

"Đúng rồi, chiếc ô của anh rất đắt."

"Đắt bao nhiêu! Em sẽ cho anh tiền! Bao nuôi anh luôn một ngày có được không?"

"Có lẽ đắt ngang với một chiếc mô tô đấy."

"Hừ, không hổ danh là người hơn em sáu tuổi, tâm hồn làm ăn đen tối quá thể!"

Tiêu Chiến nhịn không được mà bật cười, bạn nói xem một người con trai sao có thể nhảy chân sáo đáng yêu như thế được, thật khiến người ta chẳng nỡ trách mắng dù chỉ nửa câu, thế là anh dịu dàng nghiêng ô về phía trước một chút, mặc kệ áo mình ướt mưa.

Anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bất giác nhướng mày, thì thầm vào tai Vương Nhất Bác như đang mê hoặc đối phương, "Vậy em còn bao nuôi anh không?"

Làn sương mù phun lên cổ Vương Nhất Bác, lập tức thiêu đốt làn da trắng trẻo non nớt của em, em chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, thân thể nóng ran, dường như em có chút say rồi, chẳng phải say rượu, mà là say tình.

Vương Nhất Bác giả vờ ho khan một tiếng, em giơ tay lên giả vờ nhìn đồng hồ, đến khi nhìn thấy cổ tay mình trống trơn, em mới sực nhớ ra chiếc đồng hồ đã bị bỏ quên trong phòng thay đồ.

Kẻ đầu sỏ đứng bên cạnh lúc này cười như được mùa. Cảm giác bị người khác nhìn thấu thật khó chịu, Vương Nhất Bác giận đến nỗi giẫm chân lên vũng nước, làm nước bắn tung toé cả lên.

"Anh đợi đấy, em bán mô tô nuôi anh...!"





Năm 2026.

Thân ảnh hai người cười nói trên lối qua đường dần trở nên mờ mịt, đèn vàng đã được bật sáng, Tiêu Chiến vẫn đứng đấy một mình, những người qua đường đã băng qua gần hết, nếu còn không đi qua nữa thì sẽ không kịp đâu.

Hòa theo dòng người qua khu thương mại sôi động, dạo quanh dưới ánh trăng mờ ảo về khu phố cổ, nếu trời không mưa, những con ngõ nhỏ này chắc chắn sẽ không yên tĩnh đến vậy.

Ở cầu thang luôn có mấy bà cô bàn tán xôn xao về chuyện trên trời dưới đất, nào là đứa con trai nhà nào dẫn về cô con dâu xinh đẹp, hay là vợ chồng nhà nào cuối cùng cũng ly hôn.

Lúc trước, Tiêu Chiến không quan tâm đến những lời bàn tán này, chỉ là thỉnh thoảng những lời đó sẽ bị Vương Nhất Bác nghe được, mà gặp phải những chuyện trái với suy nghĩ của mình, cho dù có bị mắng đi nữa thì em cũng phải tranh luận một phen, em vẫn luôn là chàng thiếu niên cố chấp như thế đấy.

Đường phố dường như tràn ngập bóng dáng em, còn có gương mặt đỏ bừng vì tức giận của em khi đòi lại chính nghĩa.

Tiêu Chiến đưa tay lên chạm vào khóe mắt đỏ ửng của người trước mặt, nhưng chỉ sờ được một làn khói mịt mờ.





Tháng 11 năm 2018.

"Mặt trời chính là tín ngưỡng mà hoa hướng dương khảm sâu vào trong xương cốt, việc em thích anh... chẳng còn cách nào khác..."

"Anh cũng vậy, thích rồi thì chẳng còn cách nào khác."

Vương Nhất Bác không đếm được bao nhiêu lần bản thân đến thăm đoàn phim của người lớn hơn, nhưng em vẫn luôn nhớ như in hai câu thoại này. Không ngờ có một ngày, em lại ngưỡng mộ người trong kịch bản ấy đến vậy, không chỉ được Tiêu Chiến đáp lại, mà còn nhận được nụ hôn ngọt ngào từ anh.

"Tiêu Chiến, anh không cần hôn thật đâu, có thể mượn góc quay, thật ra em cũng thường quay như vậy, anh thử xem."

"Vương Nhất Bác, em yên lặng một chút được không? Đây chỉ là quay phim, chúng ta cứ thẳng thắn mà làm thôi, chứ sao lại phiền phức như vậy."

Bởi vì Vương Nhất Bác không ngừng đến thăm đoàn làm phim của anh, bên ngoài sớm đã truyền ra không biết bao nhiêu tin đồn thất thiệt. Trong xã hội này, những lời đàm tiếu tựa như một con dao sắc nhọn, có thể dễ dàng hủy hoại một con người. Tài nguyên của bản thân cũng bị ảnh hưởng, và anh không muốn Vương Nhất Bác bị người khác chỉ trích, khiến sự nghiệp của em bị trì trệ.

"Sau này em đừng đến nữa."

"Vì sao? Anh chê em ồn ào sao? Em có thể yên lặng, em chỉ đến gặp anh thôi, một câu cũng sẽ không nói, có được không..."

"Vương Nhất Bác!"

Một tiếng nói lớn, phá tan lớp ngụy trang của cả hai người, Tiêu Chiến quét tất cả đồ ăn vặt mà Vương Nhất Bác mua đến đặt trên bàn rơi xuống mặt đất, thanh sô cô la bay ra khỏi hộp lăn vài vòng trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn.

Hoa hướng dương đặt bên cạnh chiếc gương cũng bị Tiêu Chiến vung lên người Vương Nhất Bác.

"Trần Tình Lệnh đã đóng máy rồi!"

"Em biết." Vương Nhất Bác trầm giọng đáp, xoay người ngồi xổm xuống nhặt từng gói đồ ăn vặt, "Tiêu Chiến, đây đều là những thứ anh thích ăn, anh xem cái này..."

"Em có thể để anh yên được không! Em là gì của anh?"





Năm 2026.

Cún con của Tiêu Chiến sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây. Anh cười khổ rồi đút tay vào túi quần. Thật may khi trời lại một lần nữa đổ mưa to, anh đã đến kịp quán ăn quen thuộc này.

Có vẻ như ngày hôm nay không phải là một ngày quá tồi tệ.

Anh vẫn gọi món ăn như cũ, một bát hoành thánh nóng hổi, tính ra cũng không phải là thích gì cho cam, chỉ là theo thói quen, lúc chán ăn thì cảm giác bản thân chỉ ăn được bát hoành thánh này thôi.

Ông chủ quán này đặc biệt tốt, luôn bỏ thêm rất nhiều rau mùi. Tiêu Chiến không thể nói là anh thích ăn, chỉ là Vương Nhất Bác luôn cho nó vào bát mỗi lần ăn, và nhân tiện cũng cho vào bát của anh luôn.

"Đã lâu không gặp cậu! Lại đẹp trai hơn rồi, cậu trai điển trai kia đâu? Sao cậu ấy không đi cùng cậu? Tiếc quá, hôm nay vẫn còn rất nhiều rau mùi, nếu cậu ấy đến thì nhất định sẽ rất vui!"

Tiêu Chiến ăn một miếng hoành thánh, nhưng lại bị mùi vị đậm đà này làm cho đôi mắt đỏ hoe, anh ngẩng đầu húp mấy ngụm nước, nhàn nhạt đáp: "Dạ."

Đột nhiên một chiếc mô tô màu xanh lá cây lao vụt qua, ông chủ không nhịn được mà chửi một câu: "Chạy kiểu gì vậy, đi đầu thai đi!"

Anh nhìn bóng dáng ấy đến thất thần, cún con của anh cũng biết lái mô tô, lại còn lái rất giỏi nữa.







Tháng 1 năm 2019.

"Chiến ca, nếu em giành chức quán quân, em sẽ nói cho anh biết một bí mật, có được không?"

"Được."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi từ Vương Nhất Bác sau cuộc cãi vã hôm đó, giọng nói đầu dây bên kia dịu dàng đến vô cùng, xen lẫn chút mệt mỏi, cuối cùng sau khi nghe được câu trả lời thì cũng miễn cưỡng cúp máy.

Tiêu Chiến vẫn không nỡ để bạn nhỏ nhà mình bơ vơ một mình, nên đã xuất hiện ở trường đua. Tiếng la hét của người hâm mộ tại hiện trường đã thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác, em bỗng nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi yên ắng trên khán đài, khoé môi liền nở một nụ cười hạnh phúc.

"Hiện giờ tay đua số 85 đã vượt lên dẫn đầu, xem ra đã quyết tâm giành chức vô địch rồi. Chờ đã! Xe của anh ấy hình như mất kiểm soát rồi, trời ạ!"

# Xe của tay đua số 85 nghi bị người khác dở trò.

# Vương Nhất Bác sống chết bất định.

# Tiêu Chiến cố ý đả thương người khác.

Người hâm mộ tức đến nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy những hot search ác ý này.

Tiêu Chiến đã tận mắt chứng kiến ​​bạn nhỏ nhà mình ngã trên đường đua, máu chảy ra từ mũ bảo hiểm, nhuốm đỏ cả đôi mắt lo âu của Tiêu Chiến.

Bạn đã từng liều mạng vì ai chưa?

"Tiêu Chiến! Bình tĩnh! Đánh nữa là sẽ xảy ra chuyện đấy!"

Tuyển thủ một giây trước vẫn còn cười nhạo Vương Nhất Bác bị ngã xe, giờ đây đang nằm úp đau đớn trên mặt đất. Doãn Chính ra sức ôm lấy Tiêu Chiến, "Không sao rồi, không sao rồi, đi xem Vương Nhất Bác mới là chuyện quan trọng, chúng ta đi bệnh viện."

Anh không hề khóc cho đến khi nhìn thấy vết máu trên tay mình, anh thật sự sợ hãi, khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác ngã xuống đường đua, lý trí trong anh dường như sụp đổ, anh cái gì cũng chẳng cần, chỉ cần em bình an là được.

Ông trời đôi lúc cũng thật nhân từ, đã không lấy đi bông hoa hướng dương theo đuổi ánh mặt trời ấy. Vương Nhất Bác đã được cấp cứu kịp thời, không gặp vấn đề gì lớn, và đã được chuyển đến khu bệnh viện đa khoa.

Tiêu Chiến đả thương người khác, và những người bị đả thương đó lại là nghi phạm liên quan đến vụ sự cố đua xe của Vương Nhất Bác, thế là cảnh sát chỉ giáo huấn anh vài câu rồi không truy cứu gì nữa.

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, cười ngốc với cái miệng còn vương vết máu.

"Không ngờ Chiến ca còn biết đánh nhau cơ đấy."

"Im miệng cho anh!"






Năm 2026.

Bát hoành thánh không nhiều nhưng Tiêu Chiến vẫn chẳng ăn hết, ông chủ quán quả nhiên có đôi mắt sắc bén, lúc anh trả tiền thì dúi một ít bánh quy vào tay anh, "Không ăn cơm thì lấy đâu ra tinh thần để làm việc? Bánh quy này con trai tôi rất thích ăn, cậu nếm thử xem."

Thành ý khó chối từ, Tiêu Chiến lịch sự cắn một miếng dưới con mắt dõi theo của ông chủ quán, mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn ngập khắp khoang miệng, tựa như mùi sữa trên người Vương Nhất Bác vậy, anh lại nhịn không được mà cắn thêm một miếng nữa.

"Bánh này gọi là gì?"

"'3+2'! Có thích không? Thích thì tôi cho cậu thêm vài cái nữa. Đứa nhóc nhà tôi mỗi lần không ăn cơm là sẽ ăn cái này."

Tiêu Chiến ngây người một lúc, tựa như nhìn thấy chú sư tử nhỏ với dáng vẻ nhe răng giơ vuốt ép mình ăn, em của lúc ấy... đáng yêu vô cùng.






Tháng 2 năm 2019.

Hai bát hoành thánh đặt trên mặt bàn, khói bốc lên hun hút. Tiêu Chiến ngồi ghế đối diện với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác dường như đang chống đối lại Tiêu Chiến, em biết anh đang nhìn mình, vì vậy em không nhìn lên. Tiêu Chiến cũng không vội động đũa.

"Đừng nhìn em!"

"Em lại náo cái gì nữa vậy."

"Không cần anh quản, em đâu có tai to mặt lớn đến mức khiến anh phải lo lắng."

"Vậy tại sao em lại khóc."

Vương Nhất Bác không nói nữa, hai mắt hiện lên một tầng sương mù mờ mịt, không nói lời nào mà nhét từng miếng hoành thánh vào miệng, trên bàn còn có vài giọt nước nóng hổi, chẳng biết là nước trong bát hoành thánh văng ra hay là nước mắt em rơi. Tiêu Chiến không ngờ rằng nữ diễn viên cùng đoàn phim lại bất ngờ tỏ tình với anh, hôm đó anh lại còn gọi điện cho Vương Nhất Bác đến tham ban đoàn làm phim của mình, nào ngờ lại để bạn nhỏ thấy được cảnh tượng ấy.

Tiêu Chiến rút một tờ giấy trên bàn ăn, ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, ra sức dỗ dành, "Đừng khóc nữa, anh sai rồi."

Em quay mặt đi tránh đôi tay đang muốn lau nước mắt của Tiêu Chiến.

Anh vẫn cứ ngồi bên cạnh, vỗ về tấm lưng của em, khiến trái tim em đã sớm mềm nhũn đầu hàng.

"Vậy em nói xem, như thế nào thì em mới tha thứ cho anh. Em nói đi, mọi thứ anh đều sẽ nghe theo lời em."

"Vậy thì anh... anh... ăn hai bát hoành thánh..."

Cảm giác buồn bực không dễ dàng qua đi, giọng nói của Vương Nhất Bác vẫn còn chút nghẹn ngào, như là muốn nhấn mạnh lời nói, còn cố ý duỗi ra hai ngón tay ra. Một lúc sau, em lại hối hận, "Không, ba... ba bát."

"Bốn bát, năm bát, sáu bát..." Càng nói, số lượng bát càng tăng lên.

Những năm nay, vì để duy trì cân nặng, nhất là khi vào đoàn phim, cho nên Tiêu Chiến thường bỏ ăn, dẫn đến bị viêm dạ dày cấp tính, lúc không phát bệnh thì không sao, chứ mỗi lúc phát bệnh là đau vô cùng. Kể từ khi Vương Nhất Bác biết điều đó, em đã tự giác đảm đương trách nhiệm giám sát lịch ăn uống của đối phương.

"Anh thật sự ăn không nổi đâu."

"Vậy thì hôm nay phải ăn một bát, ngày mai và ngày mốt ăn tiếp nữa..."

"Được."





Năm 2026.

Tiêu Chiến từ chối lời đề nghị lái xe đến đón của trợ lý. Anh đi qua một con hẻm nhỏ hẹp và ẩm ướt, bước đến công viên trồng đầy hoa hướng dương. Lúc này, hoa hướng dương vẫn chưa ra hạt, và bông hoa hướng dương héo rũ đung đưa trong trong gió nhưng vẫn không muốn cúi đầu.

Tiêu Chiến mở nắp chai nước khoáng vừa mua, đổ nhẹ vào sâu trong đất.

"Hoa héo úa cả rồi." Dưới ánh đèn héo hắt phía xa xa, Vương Nhất Bác đứng đấy tựa lưng vào tường, chậm rãi rít một ngụm thuốc lá, từ trong miệng phả ra một lớp sương mờ, làm nhoè đi mây mù trong đáy mắt. Chỉ bằng một cái quẹt đầu ngón tay, tàn thuốc đã bị bẻ cong rồi phi thẳng vào thùng rác phía đối diện. "Tưới hơi nhiều nước rồi..."

Cuối cùng, Vương Nhất Bác đứng ngắm nhìn người thêm vài giây, sau đó lại xoay người hòa mình vào bóng tối, đây là lần thứ 95 em bí mật đi theo Tiêu Chiến.



Có một lối đi trong vườn hoa dẫn đến cây đa cổ thụ. Cây đa cổ thụ này đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời, thân cây bị phong hóa tạo thành một cái hốc rất lớn. Người ta đặt lư hương vào thờ thần cây. Có người nói rằng nơi đây là một nơi rất linh thiêng để cầu duyên.




Tháng 5 năm 2019.

"Em ước điều gì?"

"Không nói cho anh biết đâu, nói ra sẽ mất linh."

"Đứa nhóc này, mê tín quá đi."

"Lão mê tín dắt theo tiểu mê tín."

"Nói ai lão vậy...!"

"Ai trả lời thì chính là người đó!"

"Cún con ngứa đòn này!"



Trước khi đi, Vương Nhất Bác còn lưu luyến quay đầu nhìn lại cây cổ thụ may mắn trước đây.

"Lão thần tiên ơi, nếu người thật sự hiển linh, xin hãy cho con sợi chỉ đỏ. Người ấy tên là Tiêu Chiến, là ánh mặt trời rực rỡ của cuộc đời con."

Chỉ là... bạn nhỏ đã quên rồi, ước nguyện mà nói ra thành lời... thì sẽ mất linh...





Ngày 2 tháng 10 năm 2019.

Hợp đồng bốc lột khiến Tiêu Chiến phải đối đầu với công ty trước tòa, giám đốc điều hành cấp cao cười nhạo anh không biết tự lượng sức mình, những nhân viên xung quanh anh cũng không thể hiểu nổi một nghệ sĩ nhỏ bé như anh lấy cái gì để chống lại công ty?

Quả nhiên, vụ kiện đã thất bại, và Tiêu Chiến đối mặt với nguy cơ phải ở ẩn.

"Tiêu Chiến, chống lại công ty... người bại trận chỉ có thể là cậu."

"Tôi sẽ không bỏ cuộc, tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu trói để bất cứ ai xâu xé mình."

"Phải không thế?" Quản lý cấp cao ném một đống ảnh lên bàn, cầm lên một tấm đặt trước mặt Tiêu Chiến, "Cậu ta có muốn cùng cậu vượt qua tình thế tuyệt vọng này không? Nghĩ cho kỹ đi."

Trong bức ảnh đó, gương mặt Vương Nhất Bác hơi ửng hồng, hai mắt em khẽ nhắm lại, nằm gọn trong vòng tay của Tiêu Chiến. Ánh mắt của anh đầy yêu chiều sủng nịnh, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của người trong lòng.

Một bức ảnh nhẹ tênh, ấy thế mà trong giờ phút này lại nặng tựa ngàn cân, bạn nhỏ của anh quả thật rất đẹp. Một người đẹp như thế không nên chỉ là một người vô danh và bị chôn vùi xuống vực sâu.



"Tiêu Chiến, tôi không biết vướng mắc giữa cậu và công ty của cậu là gì. Cậu có thể không quan tâm đến tiền đồ của chính mình. Nhưng mà Vương Nhất Bác còn trẻ, cậu thật sự muốn tự tay hủy hoại tương lai của em ấy sao? "

Người đại diện của Vương Nhất Bác biết em tính khí bướng bỉnh như thế nào, giới hạn duy nhất của em chỉ có thể là Tiêu Chiến, vất vả lắm em mới trở thành một nghệ sĩ, vì vậy em không thể thất bại nửa đường được. Cái thứ gọi là tình yêu chân chính... trong giới giải trí này... chẳng hề tồn tại đâu...

Đây thật sự là thời đại của thông tin, Tiêu Chiến cười tự giễu, đến cả thứ tình cảm nhỏ nhoi này... cũng chẳng thể giấu được...

Nhìn những chiếc lá vàng khô héo úa bên ngoài khung cửa sổ, từng cơn gió thổi vi vu, nỗi xót xa chợt dâng lên trong lòng, ánh mắt anh hiện lên chút buồn bã. Trời đã lạnh, đông đã đến rồi.

"Tôi hiểu rồi."

Năm đó, Tiêu Chiến cúi đầu trước thế đời bạc bẽo để bảo vệ bạn nhỏ của mình, nhưng anh lại không cho mình một viên kẹo ngọt để bước qua những thăng trầm cay đắng của cuộc đời này.





Ngày 5 tháng 10 năm 2019.

"Vương Nhất Bác, chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa."

Tiêu Chiến không nhận lấy chiếc bánh được đóng gói đẹp mắt trong tay Vương Nhất Bác, chỉ dựa vào tường cất lời một cách lạnh lùng thờ ơ. Tuyệt tình là thứ diễn xuất sở trường của bản thân, thế mà bây giờ lại dùng trên người không có sở trường này nhất.

"Đến cuối cùng thì anh vẫn không chọn em, có đúng không...?"

"Từ trước đến nay, em chưa bao giờ nằm trong phạm vi lựa chọn của tôi cả."

"Vậy còn chân tình thực cảm...?"

"Mọi người đều là diễn viên cả mà, chỉ là do tôi quá kính nghiệp..."

Vương Nhất Bác bật cười thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net