Không vâng lời, gọi phụ huynh - Chương 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, lúc đồng hồ còn chưa điểm sáu giờ, điện thoại di động của Vương Nhất Bác vang lên, em mắt nhắm mắt mở túm lấy chiếc điện thoại để bắt máy, mò mẫm bật loa ngoài rồi tiếp tục vùi mặt vào chiếc chăn bông thân thương.

Giọng của Bao Uý lập tức phát ra từ trong điện thoại: "Alo, Nhất Bác?"

"Ừm."

"Cậu vẫn còn ngủ à?"

Vương Nhất Bác vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi giấc ngủ, không muốn mở miệng nói chuyện một chút nào, bất đắc dĩ phải trả lời một tiếng, âm giọng ngái ngủ mềm mềm dính dính vào nhau, tựa như chiếc bánh nếp dẻo với lớp nhân dừa trắng như tuyết phủ trên mặt bánh, tưởng tượng mà cắn một phát, hương vị mềm mại ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng... Sáng sớm tinh mơ mà Bao Uý đã có vinh hạnh "nếm" thử cảm giác mềm mại này, trái tim cậu ta bất giác trở nên mềm nhũn.

Tiêu Chiến đúng lúc đi ngang qua phòng ngủ của Vương Nhất Bác, nghe thấy tiếng điện thoại bên trong, ngay lập tức đẩy cửa bước vào. Hôm nay không có tiết học, vốn dĩ muốn để em nghỉ ngơi, ai mà biết đứa nhỏ này sáng sớm đã có "công chuyện" rồi.

"Ồ, tôi chỉ muốn hỏi cậu là sáng sớm nay có muốn đi đánh bóng rổ không?"

Người lớn hơn đi tới bên giường, duỗi hai ngón tay đẩy nhẹ ngón tay của Vương Nhất Bác rời khỏi chiếc điện thoại, chiếc điện thoại đáng thương bị lật úp trên ga giường.

Đầu dây bên kia tiếp tục nói:

"Lần trước không phải cậu nói buổi sáng ít người sao? Nếu đi thì bây giờ đi là hợp lý?"

Nghe xong, Tiêu Chiến đột nhiên nổi giận:

"Vương Nhất Bác, hai ngày nay em điên rồi phỏng? Sáng sớm tinh mơ mở mắt ra mới có được mấy giờ mà đòi đi đánh bóng rổ? Sao tôi không thấy em dậy sớm học bài lúc nào nhỉ?"

"..."

Vương Nhất Bác có chút phiền khi bị chuông điện thoại đánh thức vào sáng sớm, lúc này còn bị Tiêu Chiến chất vấn nữa, thế là trong lòng lại càng cảm thấy buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như khỉ ăn ớt, vừa giận lại vừa tủi.

"Sắp thi rồi đấy? Trong đầu suốt ngày cứ chơi với chơi?

Vương Nhất Bác không muốn nghe hai người này nói chuyện nữa, ôm lấy chăn bông mà lật qua lật lại, nói với âm giọng ngái ngủ: "Em muốn ngủ...", Người ta không muốn chơi, chỉ muốn ngủ thôi, người ta còn chưa tỉnh mà.

Bao Uý nghe xong liền nói:

"Ừm! Được rồi! Cậu ngủ đi, ngày mai gặp lại!"

Điện thoại đã cúp, nhưng Tiêu Chiến lại không dễ dàng bỏ qua cho đứa nhỏ như vậy, hắn nâng chăn bông lên:

"Nào, Vương Nhất Bác, dậy đi, dậy đi ăn sáng, xong còn làm bài tập nữa."

Làm bài tập thì cứ trì hoãn miết, mà chơi bóng thì năng động tích cực ha.

"Hừ~" Vương Nhất Bác gắt gao ôm lấy chiếc chăn bông, không muốn thức dậy, Tiêu Chiến liền dứt khoát kéo em dậy:

"Đừng hòng mè nheo với tôi, dậy đi."

Công cuộc ngủ nướng bất thành, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến lôi dậy, em bĩu môi đi thay quần áo.

Sáng sớm tinh mơ ngáo ngáo ngơ ngơ, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, loay hoay mãi cũng không tìm được cổ áo, đến cả quần áo dường như cũng đang chống lại em, thật đáng ghét mà. Cuối cùng sau một hồi vật lộn, công cuộc thay quần áo cũng đã thành công mỹ mãn.

Bác Tiêu bất lực đứng bên bàn ăn, nhìn tiểu thiếu gia đầu bù tóc rối, chậm rãi cầm một chiếc muỗng muốn gắp bánh ngô lên cho vào miệng, nửa ngày trời cũng chưa gắp được, một lâu sau mới chịu đổi sang dùng đũa.

Cuối cùng cũng gắp được một miếng nhỏ bỏ vào miệng, ngơ ngác nhai nhai từng miếng, đầu óc chẳng biết đang phiêu du nơi nào.

Bộ dạng này làm sao có thể học được cơ chứ? Não bộ của đứa nhỏ còn đang mơ màng, ngày nghỉ mà cũng không được ngủ nướng nữa, thật thương quá đi mất.

Bác Tiêu cũng chỉ dám nghĩ trong lòng vậy thôi, nếu như Tiêu Chiến không có ở đây, bác ấy chắc chắn đã cho đứa nhỏ đi ngủ từ lâu rồi.

"Alo, chào thầy Vương."

Đột nhiên nghe thấy tiếng chào thầy Vương từ miệng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dường như đã tỉnh hơn một chút, lập tức ngồi thẳng lưng, dỏng tai lên lắng nghe.

Bản thân là một học sinh, điều sợ nhất chính là mối liên hệ giữa phụ huynh và thầy cô, dù cho chẳng mắc lỗi gì nhưng vẫn bất giác chột dạ.

"Tôi muốn hỏi thầy một việc, tình hình học tập của Nhất Bác gần đây thế nào ạ? Tôi thấy ngày mai em ấy còn phải đi học, vậy mà đến giờ vẫn chưa viết một chữ bài tập về nhà nào. Với tình hình này thì còn có thể tham dự trận đấu bóng rổ hay không ạ?"

Tiêu Chiến vừa nói vừa quan sát đứa nhỏ nhà mình, đứa nhỏ ngồi thẳng lưng trên ghế, dùng đũa khuấy súp lê trong vô thức.

Nhìn thoáng qua cũng biết ngay là đứa nhỏ này đang nghe lén, vậy thì hắn sẽ cật lực tác thành.

"Vâng, đúng vậy, được, phiền thầy gửi cho tôi xem bảng điểm của em ấy nhé."

"Vâng, không làm phiền thầy Vương nữa."

Sau khi cúp máy, máy in ở trong nhà kêu lên mấy tiếng ầm ĩ, chẳng mấy chốc, một vài tờ giấy đã được in ra, chúng vẫn còn nóng hổi. Quản gia nhanh chóng sắp xếp và đưa cho Tiêu Chiến xem.

Tiếp đó, căn phòng khách yên tĩnh lâu lâu sẽ lại vang lên tiếng giấy va chạm vào nhau kêu lạo xạo. Từng trang giấy đã được Tiêu Chiến kiểm tra kỹ càng, nhưng hắn không nói một lời nào với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không có nói là không làm xong bài tập thì không được đi chơi, cũng không phê bình gì về việc điểm số biến động dạo gần đây của Vương Nhất Bác, v.v... Chỉ là sau khi đọc kỹ lời nhận xét của giáo viên và điểm của từng môn học, hắn liền dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn người nhỏ hơn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài...

Cứ thế, Vương Nhất Bác nhanh chóng ăn cơm rồi tự giác ngoan ngoãn chạy đi làm bài tập.

~~~
Chiều thứ bảy, sân bóng rổ chật kín học sinh, vô cùng sôi động náo nhiệt, ngoài học sinh của trường trung học Lay, còn có rất nhiều trường khác cũng đến.

Ngay từ khi Vương Nhất Bác và đồng đội ra sân tập luyện, họ đã liên tục thu hút rất đông sự chú ý của những người đến xem, thậm chí có người còn đem rất nhiều băng rôn đến để hò hét cổ vũ.

"*Vì Yêu Nhất Bác!"

Tiếng cổ vũ vang vọng cả bầu trời, Vương Nhất Bác sững sờ trước sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người. Tên em được nằm ngay trong khẩu hiệu cổ vũ.

Đổi lại nếu là một học sinh khác, có nhiều người cổ vũ như vậy, chắc đã sớm quẫy đuôi đắc thắng rồi, nhưng sự chú ý của Vương Nhất Bác không nằm ở đó. Lúc này, em vẫn đang tìm kiếm một bóng hình. Trận đấu đã sắp bắt đầu, sao Tiêu Chiến vẫn chưa đến.

Bao Uý cẩn thận chú ý đến sắc mặt của Vương Nhất Bác, thấy em không hề để ý đến nội dung câu khẩu hiệu, bản thân cũng có chút hụt hẫng, chỉ giả ngơ xem như Vương Nhất Bác không hiểu được hàm ý trong đó.

Ở một khu vực nào đó của sân bóng, có hai nữ sinh đang tranh cãi về nội dung của tấm băng rôn, nữ sinh mắt to nói:

"Trong câu khẩu hiệu ghi trên băng rôn chỉ có tên của Vương Nhất Bác, không có tên của Bao Uý, điều này không công bằng, làm như vậy Bao Uý sẽ không biết được ẩn ý của chúng ta, không biết được chúng ta cũng đang cổ vũ cậu ấy, hay là chúng ta sử dụng câu khẩu hiệu "Úy Yêu Nhất Bác"."

(Giải thích với mọi người một chút về câu "Vì Yêu Nhất Bác" và "Úy Yêu Nhất Bác" nhé, do phiên âm và cách đọc của chữ "Vì" và chữ "Úy" giống nhau, đều là "Wei", người hâm mộ đã tiến hành chơi chữ, lúc đọc "Vì Yêu Nhất Bác" thì cũng có thể hiểu thành "Uý Yêu Nhất Bác")

"Không!" Nữ sinh tóc ngắn ở phía đối diện phản đối, "Úy yêu Nhất Bác quá lộ liễu. Phiên âm hai chữ kia giống nhau, Bao Uý nhất định có thể nghe ra."

Trong khi hai người bọn họ đang tranh cãi, thì có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở ghế trống bên cạnh, mặc đồng phục của trường trung học Lay.

Nữ sinh mắt to và nữ sinh tóc ngắn đều là học sinh của trường khác. Họ rất tò mò về trường Lay, lại càng tò mò hơn về những câu chuyện phiếm của Vương Nhất Bác và Bao Uý. Nhìn thấy có những học sinh từ trường trung học Lay, họ có vẻ rất hào hứng, liền đi lên và chào hỏi "Xin chào, cậu là học sinh trường trung học Lay à? Cậu học lớp nào vậy?"

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nhìn thấy họ cổ vũ cho trường mình, nên có chút phấn khích, đáp lại một cách tử tế:

"À, mình đến từ Lớp 326."

"Lớp 326? Đó không phải là lớp của Vương Nhất Bác sao?" Hai nữ sinh đồng thời hét lên, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn kích động," Trời ạ! Hạnh phúc quá đi!"

Nữ sinh mắt to không nhịn được mà hỏi: "Vậy cậu mau nói xem, Vương Nhất Bác và Bao Uý... có thật không? Cậu nhất định là biết rõ nhất đúng không?"

Nữ sinh tóc ngắn cũng đệm thêm một câu:" Bọn họ tất nhiên là thật rồi, à mà cho mình hỏi bọn họ ai trên ai dưới vậy?

"Đúng đúng, cậu nói xem, chính xác là gì vậy?

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cũng cảm nhận được sự nhiệt tình lan tỏa từ hai người bên cạnh, liền thận trọng nói: "Thực ra, cái thuyền bự mà trường chúng mình đang đẩy không phải là Vương Nhất Bác với Bao Uý..."

"Hả?"

"Lẽ nào là Vương Nhất Bác với Nam Phương?  Hai người họ mới là thật?"

"Cũng không phải luôn. Thực ra, hầu hết các bạn nữ trong trường chúng mình đều đang đẩy thuyền Vương Nhất Bác và... chú của cậu ấy."

"Chú của cậu ấy?"

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hồi tưởng lại thì cực kỳ kích động và vui vẻ, "Đúng rồi, chú của Vương Nhất Bác vô cùng đẹp trai, đẹp trai chết mất, phải gọi là đỉnh của chóp."

"Bao Uý cũng rất đẹp trai." Nữ sinh mắt to nói thêm.

"Nếu so về độ đẹp trai, thì chú của Vương Nhất Bác đẹp trai hơn Bao Uý gấp ngàn lần! Thật không ngoa chút nào đâu, học sinh trong trường bọn mình ai nấy đều choáng ngợp trước ngoại hình của chú ấy. Hai người họ phải gọi là vô cùng xứng đôi vừa lứa, kiểu sinh ra là để dành cho nhau ấy."

Tuy rằng cảm thấy có chút không tin lắm, nhưng nữ sinh mắt to vẫn có chút đồng tình.

"Đã là chú của Vương Nhất Bác, vậy nhất định rất đẹp trai, chứng tỏ là gen nhà bọn họ cực kỳ tốt, đúng không nào?"

"Cũng vậy thôi à, bọn họ là chú cháu, thuyền này có lẽ không thành được rồi..."

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nghe vậy liền nói: "Bọn họ không phải là chú cháu ruột..."

"Cái gì? Không phải là chú cháu ruột? Nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra vậy."

"Mình cũng chỉ nghe nói thôi, chú của Vương Nhất Bác mang họ Tiêu. Cha của Vương Nhất Bác với chú ấy là đối tác làm ăn vô cùng thân thiết. Trước khi qua đời, ông đã đích thân giao đứa nhỏ nhà mình cho chú ấy, việc ăn học cũng như cuộc sống hiện tại của Vương Nhất Bác đều do chú quản lý."

Nữ sinh tóc ngắn che miệng hào hứng hỏi: "Thật không?"

"Thật, chị gái của bạn mình làm việc trong công ty của chú ấy. Nghe nói chú ấy đặc biệt chiều chuộng Vương Nhất Bác. Công ty luôn truyền bá tư tưởng với các thực tập sinh mới vào công ty làm rằng, công ty luôn đặt chuyện của tiểu thiếu gia Vương Nhất Bác lên hàng đầu."

"Trời ạ!"

"Nhưng mà cha của Vương Nhất Bác đã mất, tại sao không giao cậu ấy cho họ hàng thân thích, mà lại giao cho một đối tác làm ăn không cùng huyết thống?"

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa lắc đầu nói: "Chuyện này bọn mình cũng không rõ, chỉ nghe nói là rất phức tạp. Có điều, cha của Vương Nhất Bác giao con mình cho chú ấy chăm sóc, chứng tỏ một điều rằng chú ấy cực kỳ đáng tin."

"Mình phải làm sao đây? Mình nghĩ Vương Nhất Bác với chú của cậu ấy mới là thật đấy... aaa... Cậu có bức ảnh nào của chú ấy không?"

"Không có, chú ấy là một người cuồng công việc, số lần đến trường đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay Vương Nhất Bác thi đấu, không biết chú ấy có đến xem không nữa, chúng ta  ngồi đây xem thử vận may đẩy thuyền đi?"

Xung quanh đột nhiên xôn xao hẳn lên, các nữ sinh ở đằng xa mặc đồng phục trường trung học Lay đồng loạt đứng lên nhìn. Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đứng lên nhìn vào hàng ghế VIP:

"Đến rồi đến rồi! Chú ấy thật sự đến rồi!"

"Ở đâu?"

"Người nào?"

Cả ba người nhìn xuống sân, chỉ thấy một người đàn ông khoác trên mình một bộ vest đen ngồi trên hàng ghế VIP, mỗi một động tác nhỏ đều toát lên vẻ điềm đạm, trầm ổn và nho nhã, khí chất này... phải gọi là quá xuất chúng rồi, người vừa xuất hiện thì đã gây náo loạn khắp cả khán đài.

Nữ sinh tóc ngắn bị cận không thể nhìn rõ, thế là dùng điện thoại mở máy ảnh lên phóng to ra để nhìn rõ hơn. Trong camera điện thoại, người đàn ông với gương mặt anh tuấn,  cương nghị, đẹp như tạc tượng hiện lên, *Ôi trời đúng là cực phẩm trong các loại cực phẩm*. Tay vứt tấm băng rôn cũ sang một bên, lớn giọng nói:

"Hình như mình trèo tường mất rồi...."

Nữ sinh mắt to ngồi cạnh bên: "Hình như là... mình cũng vậy..."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
02.09.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net